Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 134: LOLO


Lại một ngày mới, LingLing Kwong và Orm Kornnaphat đúng giờ rời giường, các nàng cho tới bây giờ cũng không cần đồng hồ báo thức, thời gian vô cùng chuẩn xác, nhiều năm qua chưa từng biến hoá, đã sớm khắc sâu đến tận xương tủy, muốn thay đổi cũng không dễ dàng.

Thời gian không nhanh không chậm đến trưa, hai người nếm qua cơm trưa, ngồi ở trên ghế sa lon, không nói gì, là cuộc sống của các nàng, người khác xem không thú vị, các nàng lại thấy bình yên tự tại. Trên ghế sa lon ngồi chừng hai giờ, LingLing Kwong ngáp một cái, híp mắt mềm nhẹ nói: "Orm Kornnaphat, hôm nay không ngủ trưa, chúng ta đi ra ngoài gặp vài người thú vị đi."

"Hảo." Orm Kornnaphat không hỏi là ai, cũng không hỏi vì cái gì, đối LingLing Kwong, nàng luôn săn sóc thuận theo.

Kêu Tan chuẩn bị, LingLing Kwong trở về phòng xách một xấp tài liệu, đúng là kết quả điều tra của Quảng Linh Linh, cô chuẩn bị đi gặp người nào, đáp án, dĩ nhiên được miêu tả sinh động.

Hai chiếc xe Benz, cộng thêm vài tên người đàn ông mặc âu phục đen, Tan và Kinh Luân đi theo, đây là phân phối tiêu chuẩn của LingLing Kwong khi ra cửa. Nói ra địa phương muốn đi, hai chiếc xe chậm rãi chuyển động, LingLing Kwong ngồi trong xe, từ xấp tài liệu lấy ra tấm vé đặt vào tay Orm Kornnaphat, nói: "Orm Kornnaphat, em nhìn đi, đây là hai người chúng ta muốn gặp."

LingLing Kwong nói xong, liền dựa vào Orm Kornnaphat, nhấc đầu đặt lên vai Orm Kornnaphat, nhắm hai mắt dưỡng thần, cô quen ngủ trưa, giờ phút này đích thực có chút mệt mỏi. Orm Kornnaphat tiếp nhận, nghiêm túc nhìn, nếu LingLing Kwong kêu nàng nhìn, nàng nhất định không nên tắc trách.

Đến nơi, thời gian gần 3h chiều, xe vừa dừng lại LingLing Kwong liền mở mắt, cũng không biết cô có thật sự ngủ hay không, thanh âm có chút khàn khàn hỏi: "Tới nơi rồi à?"

Ngồi ở đối diện Tan gật gật đầu, hồi đáp: "Vâng, Đại tiểu thư."

"Ừ." LingLing Kwong hàm hồ lên tiếng, quay đầu cách cửa thủy tinh nhìn ra ngoài, liếc mắt một cái liền thấy được mấy chữ to, công ty đầu tư LOLO. Nhìn thấy mấy chữ này, LingLing Kwong suy nghĩ cân nhắc cái gì, chỉ một hồi, nhẹ nhàng cười, nỉ non: "Trần Mỹ Linh, Quảng Linh Linh, LOLO, Tư Hề? Haha, thú vị."

LingLing Kwong lầm bầm lầu bầu, không chờ ai đáp lại, quay đầu nói: "Ta và Orm Kornnaphat đi vào, Tan, ngươi và Kinh Luân đại sư ở trên xe chờ một lát."

Tan tự nhiên không có dị nghị gật đầu xác nhận, mà Kinh Luân từ khi gặp qua Sarath Ratanavadi, niệm kinh càng ngày càng thường xuyên, trên đường đến đây thì miệng hắn luôn đóng mở, lúc này nghe LingLing Kwong nói mới dừng lại trợn mắt nhìn nhìn LingLing Kwong, hai tay tạo thành chữ thập, trầm mặc gật gật đầu.

LingLing Kwong nắm tay Orm Kornnaphat xuống xe, đứng lại, nhìn nhìn chiêu bài, trong lòng thật sự cảm thấy tên công ty hữu ý, công ty bảo an của Quảng gia tên là "Viện An", tên này không thể nói không tốt nhưng LingLing Kwong không thích, cô âm thầm quyết định khi mình chiếm được công ty đó, nhất định phải sửa tên lại thôi, "Thanh Phỉ" tựa hồ không tồi đâu. (và bả làm thiệt =]])

Nơi này là một khu phố mới xây không lâu, cho nên dòng người vẫn không nhiều lắm, LingLing Kwong nắm Orm Kornnaphat đi vào LOLO, tiếp tân trong đại sảnh nhìn hai người sửng sốt một hồi, mới đứng lên mỉm cười tiếp đón: "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho hai vị?"

LingLing Kwong giả bộ lãnh đạm như Orm Kornnaphat, còn có dung nhan xinh đẹp, khiến tiếp tân có chút kinh ngạc.

LingLing Kwong dừng bước lại, gọn gàng nói: "Ta muốn thấy Trần Mỹ Linh."

Tiếp tân im lặng, LingLing Kwong trực tiếp điểm danh muốn gặp Trần Tổng, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp được, cũng không biết có phải là bạn của Trần Mỹ Linh không, nàng chần chờ một chút, nói: "Hảo, xin hai vị chờ một lát."

Tiếp tân liền gọi điện thoại thông tri hỏi, không phải trực tiếp gọi Trần Mỹ Linh mà là thư ký của nàng, Trần Tĩnh, tuy rằng công ty chỉ vừa khai trương, nhưng khí độ vẫn phải có, tổng tài sao có thể nói muốn thấy là tùy tiện thấy chứ.

Tiếp tân nói chuyện điện thoại xong, lại mỉm cười nói: "Xin hai vị chờ một lát."


LingLing Kwong mỉm cười, gật đầu không nói, nhưng trong lòng biết là không dễ dàng như vậy, quả nhiên chỉ chốc lát từ văn phòng đi ra không phải là Trần Mỹ Linh, mà là một người phụ nữ khác, người nọ chứng kiến hai người cũng là lặng đi một chút, kịp phản ứng mỉm cười đi tới, khách khí nói: "Xin chào, tôi là thư ký của Trần Tổng, xin hỏi hai người tìm em ấy có chuyện gì?"

LingLing Kwong vô tình cười cười, ngữ khí như trước có vẻ bình thản, nói: "Đầu tư, ta cần chính bản thân Trần Mỹ Linh phục vụ chúng ta."

Thư ký Trần Tĩnh có chút khó xử, do dự, trong lòng chỉ thấy LingLing Kwong hảo khí thế, khẩu khí thật lớn, chỉ là Trần Mỹ Linh không tiếp đãi hộ khách, nếu cần uỷ thác đầu tư, tự nhiên sẽ có Quản lý chiêu đãi, nàng đang muốn từ chối khéo, phía sau lại truyền đến một thanh âm: "Hai vị hảo, nếu cần đầu tư, tôi có thể vì hai vị phục vụ, Quản lý bộ Tài chính của chúng tôi cũng rất có kinh nghiệm cùng thực lực, thật sự không cần trực tiếp tìm Trần Tổng."

LingLing Kwong giương mắt, nhìn ra là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, trên mặt mỉm cười làm cho người ta thoải mái, có cảm giác thật tự tin và giỏi giang. LingLing Kwong mỉm cười lắc lắc đầu, nói: "Số tiền ta uỷ thác rất lớn, chỉ có cùng Trần Mỹ Linh đàm luận, ta mới yên tâm."

người phụ nữ ánh mắt tinh tế quan sát hai người, tựa hồ là chần chờ một hồi, mới đối Trần Tĩnh nhỏ giọng nói: "Trần Tĩnh, chị đi hỏi ý Mỹ Linh xem."

Trần Tĩnh hướng LingLing Kwong cùng Orm Kornnaphat mỉm cười gật gật đầu, xoay người đi vào văn phòng, mà người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp kia đưa mắt nhìn Orm Kornnaphat lãnh khốc, mỉm cười tự giới thiệu: "Tôi là Quản lý bộ Nhân sự, Thái Trác Hân, không biết hai vị là?"

LingLing Kwong cười khẽ lắc đầu không nói, không nhìn Thái Trác Hân, cúi đầu đùa giỡn vành tai Orm Kornnaphat, Orm Kornnaphat vẫn không nhúc nhích, yên lặng đứng, hai người ở đại sảnh không coi ai ra gì. Thái Trác Hân hơi nhíu mày, có chút xấu hổ lại có một chút kinh ngạc.

Chỉ chốc lát, Trần Tĩnh trở về, đối LingLing Kwong và Orm Kornnaphat gật gật đầu, nói: "Xin mời hai vị đi theo tôi, Trần Tổng ở trong phòng làm việc chờ hai vị."

LingLing Kwong ngẩng đầu, thản nhiên cười, nhẹ nhàng gật đầu, kéo Orm Kornnaphat đuổi kịp, nụ cười kia bao hàm cực độ tự tin cùng tùy ý.

"Hai vị mời vào." Thư ký Trần Tĩnh dẫn hai người tới phòng tổng tài, mở cửa, đứng một bên khách khí nói.

Cửa mở ra, LingLing Kwong giương mắt nhìn vào trong, thấy một người phụ nữ trẻ tuổi tịnh lệ, trời sinh lãnh diễm đang lặng lẽ nhìn qua, đưa tay lên tiếng nói: "Xin chào hai vị, mời ngồi."

Người này chính là Trần Mỹ Linh, LingLing Kwong đã xem hình nàng, bất quá chân nhân thoạt nhìn có vẻ càng thêm xinh đẹp, mà đặc sắc nhất vẫn là cái miệng nho nhỏ, giống như quả anh đào, chọc người yêu thích, trong lòng cô thầm khen ánh mắt của Quảng Linh Linh.

LingLing Kwong ngồi xuống trước mặt Trần Mỹ Linh, Orm Kornnaphat lại trực tiếp ngồi lên đùi cô, rõ ràng còn có một cái ghế, nhưng cố tình Orm Kornnaphat đã quen, hơn nữa nàng căn bản sẽ không để ý ánh mắt cùng ý tưởng của người khác.

LingLing Kwong mỉm cười, không hề che giấu, quan sát Trần Mỹ Linh, không nói một lời. Trần Mỹ Linh cảm giác được ánh mắt LingLing Kwong, bất giác nhíu nhíu mày, nói với Trần Tĩnh vẫn đang đứng ở ngoài cửa: "Trần bí thư, phiền toái chị đóng cửa lại giùm."

LingLing Kwong thấy trên người Trần Mỹ Linh có một cỗ khí thế mỏng manh, thầm nghĩ người này không đơn giản, khi tiến hành kế hoạch, nhất định sẽ rất hữu dụng a. Trần Tĩnh đóng cửa, Trần Mỹ Linh lẳng lặng nhìn lại đây, tựa hồ trời sinh mang theo một cỗ lãnh diễm, trên mặt không có quá nhiều vui sướng, ngữ khí khách khí, hỏi: "Hai vị muốn uống cái gì? Cà phê hay là trà?"

Orm Kornnaphat hoàn toàn bỏ qua câu hỏi của Trần Mỹ Linh, lãnh khốc không hiểu. LingLing Kwong cố ý làm khó nàng, muốn nhìn thử Quảng Linh Linh tuyển một người như thế nào, mỉm cười, có chút cay nghiệt nói: "Ta không quen ăn uống đồ của người khác, không cần."

LingLing Kwong nói xong, cô ngang tàng nhìn Trần Mỹ Linh, muốn nhìn nàng ứng đối như thế nào, Trần Mỹ Linh chỉ trầm mặc, trên mặt không lộ cảm xúc, tựa hồ không để ý lại hỏi: "Xin hỏi hai vị là?"

"LingLing Kwong." LingLing Kwong vốn là không muốn giấu giếm, đơn giản hồi đáp, sau đó cô cúi đầu nhìn thoáng qua Orm Kornnaphat đang ngồi trên đùi, lại bỏ thêm một câu: "Orm Kornnaphat."

Đáp án của LingLing Kwong làm Trần Mỹ Linh nhăn lại mi, trong lòng cảm giác hai người này khó chơi, tự giới thiệu cùng chưa nói căn bản không có khác nhau, lại là dừng một hồi, Trần Mỹ Linh nói: "Các người hảo, tôi là..."


Đối Trần Mỹ Linh đã có hiểu biết nhất định, LingLing Kwong cảm giác được Trần Mỹ Linh hỏi lần nữa, là muốn nắm chặt quyền chủ động, đối với điểm này, trong nội tâm âm thầm cười, không định tiếp tục lãng phí thời gian, Trần Mỹ Linh còn chưa nói xong, liền ngắt lời: "Trần Mỹ Linh, ta biết. Ta nghĩ gặp Quảng Linh Linh."

Trần Mỹ Linh nghe LingLing Kwong nói, trên mặt hiện lên một tia khiếp sợ nhưng lại rất nhanh kịp phản ứng, ngữ khí trở nên có chút lãnh mạc, nói: "Thật xin lỗi, tôi cũng không biết Quảng Linh Linh trong miệng chị rốt cuộc là ai."

LingLing Kwong sớm đoán được Trần Mỹ Linh sẽ phủ nhận, cô tuyệt không ngoài ý muốn cười nhẹ lắc đầu, mà luôn luôn mặt không chút thay đổi Orm Kornnaphat lúc này lại nhíu nhíu mày, nàng không thích phiền toái, nàng yêu thích gọn gàng đơn giản, Trần Mỹ Linh phủ nhận, nàng đem tư liệu vừa ghi nhớ, nói ra: "Trần Mỹ Linh, 14 tuổi, cha mẹ bị tai nạn xe cộ song vong. Sau đó dựa vào di sản cha mẹ lưu lại một mình sống đến 18 tuổi, tiếp theo lấy thành tích xuất sắc nhất toàn huyện, trúng tuyển học viện tài chính Thế Khải. Một ngày trước khi báo danh, ở hội quán Sủng Ái quen biết đại thiên kim Quảng thị Quảng Linh Linh. Tiếp theo liền bắt đầu ở nhà Quảng Linh Linh, mãi cho đến hiện tại."

Trần Mỹ Linh nghe Orm Kornnaphat tự thuật giống như học thuộc lòng, cả kinh, nhìn hai người, ánh mắt trở nên băng lãnh, tràn đầy cảnh giác hỏi: "Các người rốt cuộc là ai? Có mục đích gì?"

Trần Mỹ Linh phản ứng khiến LingLing Kwong thích thú, có chút trêu đùa: "Thừa nhận? Biết Quảng Linh Linh là ai rồi?"

Trần Mỹ Linh đối LingLing Kwong trêu đùa, có chút tức giận, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm LingLing Kwong, gằn từng tiếng thật kiên quyết đáp: "Các người không nói rõ mục đích đến đây, tôi sẽ không cho các người nhìn thấy chị ấy."

LingLing Kwong nhìn thấy Trần Mỹ Linh cứng rắn phản kháng lại càng thích thú, trong lòng ác thú, nở nụ cười ra tiếng, cô nhìn Trần Mỹ Linh, nói: "Nếu ta cố ý muốn gặp cô ấy, em cho là lấy lực lượng của em có thể ngăn cản chúng ta? Ta cũng không có ác ý, chỉ là muốn hợp tác với cô ấy mà thôi."

Trần Mỹ Linh căn bản không tin LingLing Kwong, trực tiếp chỉ vào cửa nói: "Hai vị ngượng ngùng, Mỹ Linh thật sự không giúp các người được, mời các người hãy rời đi."

Trần Mỹ Linh lời này mặc dù là lệnh đuổi khách, nhưng coi như khách khí, LingLing Kwong không để ý, tự tin mỉm cười, liền lắc lắc đầu, nói: "Không có khả năng, ta hôm nay phải nhìn thấy Quảng Linh Linh."

Trần Mỹ Linh tốt tính tựa hồ bị LingLing Kwong du côn vô lại hoàn toàn chọc giận, vì thế không hề lưu mặt mũi, trực tiếp lạnh lùng cảnh cáo nói: "Mời các người lập tức rời đi, bằng không tôi sẽ kêu bảo an mời các người đi ra ngoài."

"Bảo an?" LingLing Kwong có điểm châm chọc cười, cô nói: "Haha, em cho là em có bao nhiêu bảo an hả cô bé? Em có biết hai chiếc xe hơi của ta có thể chứa bao nhiêu người không?"

Trần Mỹ Linh nhíu mày, mắt lạnh nhìn LingLing Kwong không nói, sắc mặt âm trầm.

LingLing Kwong lại hỏi: "Thật sự không muốn giúp chúng ta?"

Trần Mỹ Linh lạnh lùng lắc đầu cự tuyệt, LingLing Kwong có điểm đáng tiếc lắc lắc đầu, vốn không muốn biến cương quan hệ, lần này tới đây là cùng Quảng Linh Linh hợp tác, không phải khiêu khích, nhưng lúc này không còn biện pháp, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói: "Ai... Vậy được rồi, ta phải dùng thủ đoạn cường ngạnh thôi."

Lời này khiến Trần Mỹ Linh cả kinh, cảnh giác nhìn LingLing Kwong cùng Orm Kornnaphat.

LingLing Kwong nhìn di động trên bàn, nhưng Orm Kornnaphat đang ngồi trên đùi cô, động tác có chút không tiện, vì thế ôn nhu kêu một tiếng: "Orm Kornnaphat."

Orm Kornnaphat quay đầu, thấy tầm mắt LingLing Kwong, men theo nhìn sang, minh bạch ý tứ của cô, lấy tốc độ cực nhanh khuynh thân qua, Trần Mỹ Linh phản ứng không kịp, di động đã bị Orm Kornnaphat chộp đi. Trần Mỹ Linh muốn đoạt lại, nhưng nàng mới vừa đứng lên, tay còn lại của Orm Kornnaphat đã móc ra phi đao, đao nhọn lóe hàn quang đặt ở trước ngực Trần Mỹ Linh, làm nàng không dám động.

Orm Kornnaphat lãnh khốc vô tình, tuy rằng Trần Mỹ Linh bộ dạng rất đẹp làm người ta không đành lòng thương tổn, nhưng đối với Orm Kornnaphat mà nói, có đẹp thì cũng chỉ là đồ bỏ đi.


LingLing Kwong tiếp nhận di động từ tay Orm Kornnaphat, mỉm cười nhìn thấy Trần Mỹ Linh, hảo tâm khuyên nhủ: "Mỹ Linh tiểu thư, trăm ngàn lần đừng lộn xộn, bằng không Orm Kornnaphat đáng yêu nhà ta sẽ động thủ thật đó nha. Hơn nữa ta đối các người không có ác ý, ngược lại là thật tâm thật lòng muốn hợp tác a. Điều này không chỉ đối các người không có lỗ hổng, có rất nhiều ưu việt cũng nói không chừng, dù sao địch nhân của các người quá mức cường đại, nếu chúng ta giúp đỡ có lẽ phần thắng sẽ lớn hơn nhiều. Chẳng lẽ em không lo lắng một chút sao?"

LingLing Kwong nhẫn nại, thầm gọi điện thoại, không muốn trở mặt quá sâu, tránh sau này khó hợp tác, nói xong cũng không đợi Trần Mỹ Linh đáp lại, trong di động của Trần Mỹ Linh tìm được số của Quảng Linh Linh, bấm gọi.

Chờ đợi một hồi, di động chuyển được, LingLing Kwong chưa nói chuyện, bên kia vang lên một thanh âm dễ nghe, ôn nhu như nước: "Tiểu Linh, em ở đâu? Như thế nào còn chưa về nhà?"

Trong lời nói nồng đậm quan tâm, LingLing Kwong cảm giác có chút ý tứ, cô "haha" nở nụ cười hai tiếng mới hồi đáp: "Quảng Linh Linh sao? Ta cũng không phải là Tiểu Linh đáng yêu của ngươi a..."

Thanh âm bên kia vừa rồi còn ôn nhu vô cùng lập tức trở nên âm lãnh, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"

LingLing Kwong hờ hững đáp: "Ta là ai không sao cả, ngươi là Quảng Linh Linh thì tốt rồi, ta nghĩ gặp ngươi, ngay tại văn phòng tổng tài LOLO."

Quảng Linh Linh không chút do dự liền đáp ứng: "Có thể, ta hiện tại lập tức đi qua."

Cúp điện thoại, LingLing Kwong thả lại trước mặt Trần Mỹ Linh, sau đó tao nhã cười cười, nhẹ tay đè xuống tay Orm Kornnaphat cầm đao, mềm nhẹ thuyết: "Thu đao lại đi, đây cũng không phải là thái độ đối đãi với đồng bọn sắp sửa hợp tác đâu."

Orm Kornnaphat thu hồi phi đao, khôi phục lãnh khốc, trầm mặc không nói. LingLing Kwong mỉm cười với Trần Mỹ Linh, nói: "Quảng Linh Linh nói rất nhanh sẽ đi qua, chúng ta tiếp tục chờ đi, tin tưởng không bao lâu nữa."

Trần Mỹ Linh oán hận trành hai con người đáng giận trước mặt, một chút cũng không muốn nói chuyện với các nàng, diễn cảm âm trầm thu di động về, xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói, toàn thân tản ra khí tức âm lãnh.

LingLing Kwong không để ý, cười cười, sau đó tay nhẹ nhàng nắm vành tai Orm Kornnaphat, lặng im chờ đợi Quảng Linh Linh đến.

Quả nhiên chỉ qua 20 phút, Quảng Linh Linh tới, vừa vào cửa, cô đưa ánh mắt đặt trên người Trần Mỹ Linh, thấy nàng không có việc gì mới dời ánh mắt về phía LingLing Kwong và Orm Kornnaphat, LingLing Kwong vẫn không quay đầu, không hề phiền chán chơi đùa Orm Kornnaphat, tựa hồ rất thú vị.

Quảng Linh Linh trầm mặc vòng qua bàn công tác, đi đến bên cạnh Trần Mỹ Linh, đứng lại, cô nhìn LingLing Kwong và Orm Kornnaphat một hồi, suy nghĩ gì, sau đó ánh mắt trở nên rõ ràng, tựa hồ là nhận ra LingLing Kwong và Orm Kornnaphat, dù sao LingLing Kwong và Orm Kornnaphat đều hỗn giang hồ, thanh danh không nhỏ, hơn nữa chiến dịch lần này chỉ có Hội JaoKwamRak bình yên vô sự, càng làm cho danh tiếng của LingLing Kwong càng thêm vang dội.

Quảng Linh Linh trực tiếp ngồi lên đùi Trần Mỹ Linh, trầm mặc nhìn hai người, LingLing Kwong luôn luôn cúi đầu vò nhẹ vành tai Orm Kornnaphat, không ngẩng đầu, kỳ thật nội tâm là có chút chờ mong, không biết Quảng Linh Linh có giống mẫu thân mình hay không.

Lúc này LingLing Kwong mới ngẩng đầu chống lại ánh mắt Quảng Linh Linh lạnh lùng, thản nhiên cười, sau đó cô chuyên chú quan sát dung nhan, diện kiến chân nhân mới thấy người này quả nhiên có vài phần tương tự mẫu thân. Cô đối Quảng Linh Linh hứng thú nồng hậu.

Quảng Linh Linh tựa hồ cũng cảm giác được LingLing Kwong thật quen, cũng không biết cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng ánh mắt lộ liễu của LingLing Kwong làm cho cô có điểm không thoải mái, nhẹ nhàng nhăn lại mi.

Orm Kornnaphat là một người cố chấp, cho nên tình yêu cũng là cực kỳ cố chấp, nàng đối LingLing Kwong ham muốn giữ lấy, mãnh liệt, bá đạo. Nàng cảm giác không khí có chút bất đồng, quay đầu nhìn, thấy LingLing Kwong đang yên lặng nhìn Quảng Linh Linh, mà trong ánh mắt nồng hậu hứng thú rất rõ ràng.

Orm Kornnaphat khó chịu, gắt gao nhíu mày, tức giận trừng LingLing Kwong vì LingLing Kwong làm Orm Kornnaphat thập phần không vui, biểu thị công khai quyền sở hữu, Orm Kornnaphat đột nhiên hôn lên đôi môi đỏ tươi của LingLing Kwong, hung tợn nhấm nháp.

LingLing Kwong lăng lăng, sau đó kịp phản ứng là càng ngày càng nhỏ nhen Orm Kornnaphat ghen tị, ngẫm lại, trong lòng cảm thấy sung sướng, cũng không phản kháng, thậm chí cô còn đáp lại Orm Kornnaphat. Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh nhìn thấy hai người "livestream" ân ái, song song nhăn lại mi, độ cong mi tuyến cực kỳ tương tự.

Orm Kornnaphat buông LingLing Kwong ra, LingLing Kwong vẫn còn tâm tư cười không ngừng, cười xong mới nhìn Quảng Linh Linh một cái, nói thẳng: "Quảng Linh Linh, ta muốn hợp tác với ngươi."

Đối với câu nói này, Quảng Linh Linh không kinh ngạc, trầm mặc một hồi, nghi hoặc nói: "Ha! LingLing Kwong, ta thật sự không thể tưởng được, ta có phương diện nào, có thể cùng ngươi hợp tác. Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, hành vi của ngươi cũng không khiến ta cảm thấy hữu thành ý a."

*không cùng chí hướng, quan niệm thì không thể hợp tác, bàn luận


LingLing Kwong không kinh ngạc vì Quảng Linh Linh nhận ra thân phận của mình, đối với Quảng Linh Linh cùng mẫu thân mình có vài phần tương tự, hơn một ít hảo cảm khoan dung, thành khẩn giải thích: " Ta cũng là bất đắc dĩ, chuyện ta và ngươi hợp tác phải giữ bí mật, cho ngươi cho ta đều có lợi, ngươi cũng thấy đó, nếu ta trực tiếp đi tìm ngươi thì sẽ khó tránh khỏi bị người hữu tâm phát hiện."

LingLing Kwong coi như cho Quảng Linh Linh mặt mũi, nếu đối mặt với người khác, cô căn bản là lười giải thích, Quảng Linh Linh có thể cảm giác được là LingLing Kwong hữu thành ý, hơn nữa Quảng Linh Linh cũng không tưởng cùng LingLing Kwong huyên náo, ít nhất là hiện tại, bởi vì cô còn có đối thủ rất mạnh cần ứng phó. Quảng Linh Linh gật gật đầu, xem như tiếp nhận LingLing Kwong giải thích, sau đó hỏi: "Trước tiên hãy nói về phương diện hợp tác cụ thể đi, ta cần phải suy nghĩ có nên đáp ứng ngươi hay không."

Lời Quảng Linh Linh nói rất có hương vị thương nhân, LingLing Kwong nghe xong, nói: "Ta biết ngươi cần tiền, bằng không, ngươi cũng sẽ không kêu hảo bạn của ngươi, là thiên kim Tô thị giúp ngươi rửa tiền, ta có thể cho ngươi vay số lượng khổng lồ còn là không kỳ hạn không lợi tức."

LingLing Kwong nói xong, trong lòng thầm suy nghĩ mấy ngày hôm trước Earn kêu mình rút tiền ra, cái này không phải vừa vặn hay sao?

LingLing Kwong nói làm cho Quảng Linh Linh híp mắt một chút, LingLing Kwong tra được Tô Lâm giúp mình rửa tiền, cũng không cảm thấy kỳ quái, LingLing Kwong là dân hắc đạo, nếu tra không được, LingLing Kwong sẽ không đủ tư cách ngồi lên vị trí đệ nhất.

Hơn nữa LingLing Kwong cũng không có nói sai, Quảng Linh Linh đúng thật là cần tiền, cần rất nhiều tiền, LingLing Kwong đưa ra chỗ tốt, làm một thương nhân, Quảng Linh Linh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nhưng cô lại biết, trên đời không có cái gì free, Quảng Linh Linh để ý là đại giới cô phải trả, vì thế cô hỏi: "Vậy ngươi muốn cái gì từ ta?"

LingLing Kwong nhẹ nhàng cười, vươn hai ngón tay thon dài nói với Quảng Linh Linh: "Hai thứ. Thứ nhất, ta muốn ngươi giúp ta thu mua công ty điền sản của Samorn Suwan, hết thảy tài chính do ta cung cấp, sau khi thành công, ta không cần, cho ngươi luôn. Thứ hai, ta muốn công ty Viện An dưới quyền Quảng thị."

Quảng Linh Linh nghe LingLing Kwong nói xong, sâu kín nhìn LingLing Kwong một cái, liền cúi đầu, che giấu cảm xúc chậm rãi cân nhắc. Cô cảm thấy LingLing Kwong nhất định biết mình muốn đối phó Samorn Suwan, năm đó cha mẹ Trần Mỹ Linh bị tai nạn xe cộ, LingLing Kwong hẳn là rất đơn giản liền có thể tra thông thấu, thu mua công ty điền sản của Samorn Suwan vốn chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của Quảng Linh Linh, cho nên điểm ấy Quảng Linh Linh cũng không có cái gì hảo lo lắng.

Về công ty con Viện An của Quảng thị, nếu Quảng Linh Linh thành công, có thể nắm giữ Quảng thị, tựa hồ cũng không khó để đáp ứng. Viện An đối với Quảng thị, cũng không phải sản nghiệp chủ lưu, nó chỉ phụ trách cung cấp bảo an cùng phục vụ Quảng thị, cũng đối ngoại cung cấp thêm hạng mục bảo tiêu.

Chỉ cần LingLing Kwong có thể cung cấp tài chính, kế hoạch của cô sẽ không cần kéo dài thêm hai ba năm, lập tức có thể triển khai. Điều kiện như vậy đối với Quảng Linh Linh mà nói, là trăm lợi chứ không hại, Quảng Linh Linh cũng không do dự nữa.

Đối với LingLing Kwong, cô cùng bất luận kẻ nào hợp tác cũng không quen viết biên nhận hay ký hợp đồng, bởi vì cô cho tới bây giờ vốn không có nhờ pháp luật bảo hộ quyền lợi của mình, cô dùng phương pháp riêng, chính là loại người "đếch sợ bố con thằng nào".

Đối với Quảng Linh Linh, không viết biên nhận, không ký hợp đồng, ích lợi lại hoàn toàn thiên hướng cô, nếu muốn hợp tác thành công, LingLing Kwong phải xuất ra tài chính đến duy trì cô, cô sẽ thực hiện bước tiếp theo. Vì thế Quảng Linh Linh cũng vui vẻ đồng ý.

Trước khi LingLing Kwong cùng Orm Kornnaphat rời đi, LingLing Kwong đột nhiên nói: "Để cho sự hợp tác của chúng ta có thể thành công, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ phái vài người âm thầm bảo hộ ngươi cùng Tiểu Linh nhà ngươi."

Quảng Linh Linh nghe xong nhíu mày, hồi đáp: "Cám ơn hảo ý của ngươi, nhưng không cần đâu, ta không quen cuộc sống của mình bị quấy rầy."

LingLing Kwong nghe xong thì nhẹ nhàng cười, thật tự tin nói: "Ngươi yên tâm, ta cam đoan cuộc sống của ngươi sẽ giống như trước kia như đúc, nếu thật sự để ngươi nhận thấy bọn họ tồn tại, bọn họ cũng không đủ tư cách là tinh anh của Hội JaoKwamRak. Ngươi hẳn là biết Samorn Suwan là người thế nào, hắn chuyện gì đều có thể làm được, chẳng lẽ ngươi không lo lắng sự an toàn của Tiểu Linh nhà ngươi sao? Trọng yếu hơn là, tác dụng của bọn họ không chỉ là có thể bảo hộ các ngươi, còn có thể giúp các ngươi phòng ngừa người khác điều tra."

LingLing Kwong lời này có chút giật gân, kỳ thật mục đích thật sự của cô là muốn tùy thời nắm giữ được hành tung cùng hành động của Quảng Linh Linh và Trần Mỹ Linh, cái này gọi là nhất vạn phòng ngừa vạn nhất. LingLing Kwong nói như vậy, Quảng Linh Linh không có lý do cự tuyệt, đành phải đáp ứng.

LingLing Kwong không hề dây dưa, hữu hảo tạm biệt, lưu lại số điện thoại cho đối phương, hiện tại chỉ là mở đầu, song phương đều biểu lộ thái độ của mình, nhưng vẫn chưa thích hợp nói cụ thể, song phương đều có khâu nhỏ cần lo lắng.

LingLing Kwong và Orm Kornnaphat lên xe liền phân phó lái xe. Xe động, LingLing Kwong dựa vào người Orm Kornnaphat, nhìn về phía Tan, hỏi: "Tan, đĩa CD kia, ngươi xử lý tốt chưa?"

"Tốt lắm." Tan đáp. Đĩa CD LingLing Kwong nói tự nhiên là tư liệu Samorn Suwan giết chết Wisanu. LingLing Kwong kêu Tan đi xử lý, cắt bỏ khúc Orm Kornnaphat xuất hiện rồi phục chế lại một số hình ảnh, cô không có nói rõ nguyên nhân, chỉ hàm hồ nói, về sau sẽ hữu dụng.

"Ừ, rất nhanh là có thể sử dụng a." LingLing Kwong ngáp một cái, ngữ khí biếng nhác, nói xong cũng không đợi Tan đáp lại, nhắm mắt dưỡng thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro