Chương 3: Khi Cơn Đau Lên Tiếng
Mình nghĩ bài I'd Rather Pretend(Bryant Barnes, d4vd) sẽ rất hợp để đưa tâm trạng vào câu chuyện này. Đọc giả nếu có thể hãy bật bài nhạc ấy khi đọc, mình cảm ơn nhé.
--------------------------------------------------------
Orm ngồi lặng yên bên cửa sổ phòng ngủ, đôi mắt trống rỗng nhìn ra bầu trời xám xịt. Cơn đau đầu lại kéo đến, nhưng cô không buồn đưa tay lên xoa dịu. Cảm giác đau đớn thể xác ấy giờ đây chỉ như một phần nhỏ so với nỗi đau đang giày xéo trong lòng cô.
Cô biết mình đã làm tổn thương Ling. Những lời cay nghiệt cô thốt ra hôm đó vẫn vang vọng trong đầu, không khác gì những lời buộc tội chính mình.
"Tại sao lại phải xa chị ấy? Tại sao mình không thể ích kỷ thêm một chút, giữ chị ấy ở lại bên mình?" Câu hỏi lặp đi lặp lại, nhưng Orm không tìm được câu trả lời nào có thể xoa dịu trái tim cô.
"Xin lỗi, Ling... Nếu có một ngày em quên mất chị, xin hãy quên em đi. Như vậy, chị sẽ không đau khổ nữa..."
Không phải vì cô không yêu Ling, mà vì cô yêu chị ấy quá nhiều để giữ chị ấy ở lại.
Cơn đau dồn dập khiến cô khụy xuống, tay ôm lấy đầu, cả người run lên. Orm cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên, không muốn để ai biết mình đang phải chịu đựng. Orm nằm co quắp trên sàn phòng, hai tay ôm chặt đầu, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở gấp gáp như bị bóp nghẹt. Cơn đau lại kéo đến, dữ dội hơn bất cứ lần nào trước đó, như những lưỡi dao đang xé toạc từng tế bào trong cơ thể cô. Căn phòng lạnh lẽo, không một chút ánh sáng, chỉ còn lại tiếng thở dồn dập và những tiếng nức nở vụn vỡ của chính cô.
Từng lời bác sĩ nói như những tiếng vang quẩn quanh trong tâm trí cô, găm sâu vào từng góc tối trong ý thức:
"Nếu kéo dài, cô có thể mất ký ức. Sẽ không nhận ra những người mình yêu thương nhất..."
"Cơn đau của cô không chỉ là dấu hiệu, mà còn là lời cảnh báo. Nó sẽ không dừng lại cho đến khi cô không còn gì cả."
"Không... không thể nào... Tại sao... tại sao lại là tôi..." Orm lẩm bẩm, giọng cô run rẩy, như thể mỗi từ phát ra đều bị bóp nghẹt trong cổ họng. Đôi mắt mờ mịt, không còn nhận ra được thực tại, chỉ có những lời nói của bác sĩ lặp đi lặp lại như hồi chuông tử thần.
Orm khuỵu xuống, bàn tay run rẩy cố bám lấy mép giường, nhưng chẳng còn chút sức lực nào. "Tại sao lại là tôi...?" Giọng nói khàn đặc, mỗi từ như gãy vụn trong không khí. "Tôi đã làm gì sai... tại sao phải là tôi?"
Cơn đau từ đầu kéo đến, nhức nhối như hàng ngàn mũi kim châm sâu vào từng thớ thịt, từng mạch máu. Cô ôm lấy đầu, đôi tay siết chặt đến mức móng tay bấm vào da thịt. Nhưng chẳng có gì làm giảm đi sự đau đớn ấy, không phải chỉ ở cơ thể, mà là ở cả linh hồn.
Orm cắn chặt môi đến bật máu, cố ngăn những tiếng nấc nghẹn ngào bật ra. Nhưng nước mắt cứ không ngừng trào xuống, mặn chát, thiêu đốt cả khuôn mặt gầy guộc. "Không thể như vậy... không thể nào như vậy..." Cô tự lặp đi lặp lại, như muốn thuyết phục chính mình rằng đây chỉ là một cơn ác mộng, rằng khi tỉnh dậy, mọi thứ sẽ lại bình thường. Nhưng sự thật lại nghiệt ngã hơn tất cả.
Cô gục xuống nền đất lạnh lẽo, từng hơi thở gấp gáp, lồng ngực đau như bị bóp nghẹt. Trong khoảnh khắc ấy, Orm chỉ còn biết bất lực, để cơn đau và nỗi tuyệt vọng nhấn chìm mình. Cô đã từng mạnh mẽ, từng kiên cường, nhưng giờ đây, ngay cả chút hy vọng cuối cùng cũng đã tan biến.
"Ling... em xin lỗi..." Một lời thì thầm nghẹn ngào thoát ra từ đôi môi khô khốc. Nhưng người cần nghe những lời ấy đã không còn ở đây. Và Orm biết, có lẽ cô sẽ không bao giờ có cơ hội để nói ra một lần nữa.
Những hình ảnh về Ling ùa về trong đầu cô, rõ ràng đến đau đớn. Tiếng cười của Ling, đôi mắt sáng lên khi nhìn cô, và cả giọng nói dịu dàng gọi tên cô. Orm siết chặt lấy đầu, như thể muốn xé toạc những ký ức ấy ra khỏi tâm trí, nhưng chúng càng hiện lên rõ ràng hơn, nhấn chìm cô trong nỗi thống khổ.
"Nếu mình quên Ling... nếu mình không còn nhớ chị ấy..." Orm nghĩ, cảm giác như cả thế giới dưới chân mình sụp đổ.
"Không!" Cô hét lên trong tuyệt vọng, cả cơ thể run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm khuôn mặt. "Mình không muốn quên... không thể quên chị ấy..."
Cơn đau lại siết chặt lấy đầu cô, lần này còn nghiệt ngã hơn, như muốn nghiền nát ý chí cuối cùng của cô. Orm gục xuống, đôi tay buông thõng, hơi thở gấp gáp như người đang hấp hối. Nước mắt rơi lã chã, hòa cùng nỗi đau không thể nào chịu đựng nổi.
Mea Koy đứng bên ngoài cánh cửa phòng, lặng lẽ quan sát con gái qua khe cửa hé mở. Trái tim người mẹ như bị bóp nghẹt khi thấy cảnh tượng ấy, người bà như đông cứng lại. Orm, đứa con bé bỏng từng khiến bà tự hào với nụ cười tươi tắn và ánh mắt lấp lánh, giờ đây chỉ còn lại một bóng dáng cô độc, quằn quại giữa những cơn đau.
"Orm!" Bà lao đến, ôm lấy cơ thể run rẩy của con gái, giọng nói đầy đau đớn. "Tại sao con phải hành hạ mình đến thế? Con không thể tiếp tục như thế này được nữa! Con phải đi chữa trị, con gái của mẹ!" Giọng bà khàn đi, từng lời như nén lại cơn đau trong lòng.
Orm không đáp, chỉ ôm lấy mẹ, bàn tay bấu chặt lấy áo bà như người đang chìm trong đại dương tối tăm tìm được một mảnh phao cứu mạng.
Orm ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn mẹ.
"Con sợ lắm, mẹ ơi..." Orm thì thầm, giọng nói đẫm nước mắt.
"Mẹ... con không làm được... con không thể..." Giọng cô yếu ớt, từng từ thốt ra như dao cứa vào lòng Mea Koy.
Mea Koy nắm lấy khuôn mặt Orm, ép cô nhìn vào mắt mình. "Con có biết con đang tự hành hạ bản thân mình không? Con không chỉ làm đau chính mình, mà còn làm đau cả mẹ và những người yêu thương con. Con phải mạnh mẽ lên, Orm. Con không thể bỏ cuộc!"
Mea Koy lắc đầu, ánh mắt đầy xót xa. "Con nghĩ mẹ không biết sao? Con chia tay Ling vì căn bệnh này, đúng không?"
Orm lắc đầu, nước mắt trào ra không kiểm soát. "Con thà đau đớn còn hơn phải quên chị ấy. Con không thể sống mà không có Ling..."
"Con gái của mẹ, nếu con yêu Ling, con phải chiến đấu vì cô ấy. Nếu con từ bỏ, đó mới là lúc con thực sự mất cô ấy." Mea Koy nghẹn ngào, nhưng giọng bà đầy kiên định.
Orm cắn chặt môi, cơn đau không ngừng hành hạ cô, nhưng những lời của mẹ như một tia sáng mỏng manh giữa bóng tối dày đặc. Cô biết bà nói đúng, nhưng nỗi sợ hãi vẫn giam cầm cô, khiến cô không thể đưa ra quyết định.
Orm cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi. "Con không thể kéo chị ấy vào cuộc sống của một người bệnh như con, mẹ à. Nếu con mất trí nhớ, con không muốn chị ấy phải chịu đau khổ. Con làm thế là đúng... là đúng mà phải không mẹ?"
Mea Koy siết chặt tay Orm, giọng bà trầm xuống: "Con nghĩ đau đớn này sẽ bảo vệ con sao, Orm? Bảo vệ Ling? Con bảo vệ Ling, nhưng thực ra con đang hủy hoại chính bản thân mình. Con không thể tiếp tục như thế này, Orm. Con đang tự giết chính mình" Giọng bà nghẹn lại, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má đã hằn vết thời gian. "Con có chắc đây là điều con muốn không, Orm? Con có chắc Ling sẽ hạnh phúc khi biết con đang gánh chịu tất cả nỗi đau này một mình không? Sống mà không có tình yêu thì cũng như đã chết. Con có chắc đây là điều con muốn không?"
Mea Koy nắm lấy tay cô, giọng trầm xuống. "Con không cần phải mạnh mẽ một mình. Mẹ ở đây, và mẹ sẽ đi cùng con. Nhưng nếu con không đối mặt với căn bệnh này, con sẽ mất cả Ling lẫn chính mình. Và điều đó, mẹ không cho phép."
Orm im lặng, không trả lời. Bên trong cô là một cuộc chiến không hồi kết giữa lý trí và trái tim.
"Con đã chọn con đường này, con phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình. Nhưng con phải nhớ, mỗi bước con đi, mẹ đều sẽ dõi theo. Nếu một ngày nào đó, con cảm thấy không thể gắng gượng nữa, mẹ sẽ là người đầu tiên đón con trở về."
Orm ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ mịt nhìn mẹ. Cô cảm nhận được sự đau lòng và tình yêu vô bờ bến trong từng lời nói của bà. Nhưng điều đó chỉ khiến cô thêm nặng nề.
Trong vòng tay mẹ, Orm như tìm thấy chút an ủi mong manh, nhưng nỗi thống khổ vẫn chưa rời bỏ cô. Trái tim cô như bị xé làm đôi, một nửa muốn buông xuôi, một nửa muốn chiến đấu vì Ling, vì mẹ. Nhưng trong giây phút đó, Orm chỉ biết khóc, khóc cho tình yêu, cho nỗi đau và cho bản thân mình. Orm ôm chặt lấy mẹ, nước mắt trào ra, thấm đẫm vai áo của Mea Koy. Đây là lần đầu tiên, và có lẽ là lần cuối cùng, cô cho phép mình yếu đuối trước mặt mẹ. "Con xin lỗi, mẹ. Mẹ... con... đau quá..."
Orm nằm gục trên sàn nhà, cơn đau đầu dữ dội lần này không giống bất kỳ lần nào trước đó. Toàn thân cô run rẩy, mồ hôi túa ra lạnh ngắt, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở đứt quãng. Cảm giác như não bộ của cô bị bóp nghẹt bởi một sức ép vô hình, mỗi nhịp thở đều kéo theo nỗi đau tưởng như muốn xé rách cơ thể.
"Orm! Orm!" Mea Koy hoảng hốt ôm lấy đứa con gái đang co giật trong cơn đau. "Orm! Con mở mắt ra nhìn mẹ đi!"
Không chần chừ, Mea Koy lập tức gọi cấp cứu. Những phút sau đó trở nên hỗn loạn, với tiếng còi xe cứu thương và hình ảnh Orm được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng kiệt sức. Mea Koy đứng ngoài, trái tim bà như bị bóp nghẹt, nước mắt không ngừng rơi khi nghĩ đến nỗi đau mà đứa con gái bé bỏng của mình đang chịu đựng.
Tại bệnh viện, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, khuôn mặt ông nghiêm trọng khiến Mea Koy càng thêm lo lắng. Bà lao đến, giọng nghẹn ngào: "Bác sĩ, con gái tôi sao rồi? Con bé sẽ ổn chứ?"
Bác sĩ thở dài, đôi mắt đầy trăn trở. "Bệnh tình của Orm đang tiến triển nặng hơn. Những cơn đau đầu hiện giờ là lời cảnh báo rằng hệ mạch máu trong não đang bị tổn thương nghiêm trọng. Nếu không được điều trị kịp thời và chuyên sâu, nguy cơ mất trí nhớ và các biến chứng nguy hiểm là rất cao."
Mea Koy nghe mà như bị dao cứa vào tim. Bà siết chặt hai tay, giọng run rẩy: "Hãy cứu con bé. Tôi... tôi cầu xin bác sĩ. Tôi sẽ làm mọi thứ, miễn là con bé được chữa khỏi!"
Bác sĩ gật đầu, ánh mắt ông đầy kiên định. "Chúng tôi đã trao đổi với các đồng nghiệp ở Anh, nơi có những trung tâm chuyên sâu về điều trị đau đầu do mạch máu. Nếu đưa Orm sang đó sớm, khả năng phục hồi hoàn toàn là rất cao. Nhưng chúng tôi cần sự đồng ý của gia đình để tiến hành chuyển viện ngay."
Mea Koy không chút do dự: "Làm đi! Tôi sẽ thu xếp tất cả. Miễn là con gái tôi được sống, tôi sẽ không tiếc bất cứ thứ gì."
Buổi tối tại phòng bệnh, Orm nằm trên giường bệnh, khuôn mặt xanh xao, đôi mắt lờ đờ vì mệt mỏi và đau đớn. Mea Koy ngồi cạnh, nắm lấy bàn tay gầy guộc của con gái, ánh mắt tràn ngập xót xa.
Mea Koy nhìn Orm, trong lòng tràn đầy xót xa và lo lắng. Cô con gái bà yêu thương như máu thịt, giờ đây không chỉ dằn vặt về tinh thần mà còn phải chịu đựng những cơn đau nghiệt ngã về thể xác. Những vết tích của sự kiên cường trên khuôn mặt Orm chỉ càng làm bà thêm đau lòng.
"Mẹ..." Orm khẽ gọi, giọng yếu ớt.
Mea Koy cố gắng mỉm cười, giọng bà dịu dàng nhưng kiên quyết. "Con gái, mẹ đã quyết định rồi. Chúng ta sẽ đi Anh điều trị. Con sẽ khỏe lại, chắc chắn con sẽ khỏe lại. Mẹ không thể để mất con."
Orm lắc đầu yếu ớt, đôi mắt rưng rưng: "Mẹ... Con không muốn đi... Con mệt mỏi lắm rồi. Mẹ để con ở lại đi...Làm sao con có thể đối mặt với việc quên đi người quan trọng nhất đời mình? Làm sao con có thể sống như một kẻ xa lạ với Ling được?"
Mea Koy nắm chặt tay con, giọng bà vỡ òa trong nước mắt: "Không! Orm, mẹ sẽ không để con từ bỏ. Con có thể giận mẹ, có thể trách mẹ, nhưng mẹ sẽ không để con buông xuôi cuộc sống này. Con hiểu không? Orm, con không thể tiếp tục như thế này nữa," Mea Koy nói, đôi mắt đỏ hoe nhìn Orm "Mẹ biết con sợ, sợ điều trị không thành công, sợ những gì sẽ xảy ra sau đó. Nhưng con à, nếu con cứ để cơn đau này kiểm soát cuộc sống của mình, con sẽ không còn gì cả, không Ling, không bản thân con, và không cả tương lai mà con xứng đáng có. Con gái của mẹ, nếu con yêu Ling thật sự, con phải chiến đấu. Chữa trị là con đường duy nhất để giữ lại hy vọng, dù nhỏ bé đến đâu."
Orm không đáp. Cô quay lưng lại, cố che giấu những giọt nước mắt lăn dài trên má. Những lời của mẹ như kim châm vào lòng cô, nhưng cô không thể phủ nhận chúng đúng. Cơn đau âm ỉ trong đầu vẫn không buông tha, nhưng sự kiên quyết trong ánh mắt mẹ khiến cô không thể phản kháng.
Ngày hôm sau, Orm được đưa lên máy bay, bên cạnh là đội ngũ y tế và mẹ cô, Mea Koy. Lòng bà trĩu nặng lo âu nhưng cũng không thiếu chút hy vọng mong manh. Hành trình này sẽ vô cùng khó khăn, nhưng bà tin rằng, nếu có thể, tình yêu và sự hy sinh của bà sẽ là cầu nối giúp Orm vượt qua nỗi đau, tìm lại chính mình, dù biết con đường phía trước chưa bao giờ dễ dàng.
Orm nhắm chặt mắt, mặc cho những lời cuối cùng của Ling vẫn không ngừng vang vọng trong đầu cô:
"Đừng rời bỏ chị... Orm, chị yêu em."
Những từ ngữ đó, như những mũi dao đâm thẳng vào tim cô, khiến cô cảm nhận được từng nhịp đập của trái tim mình như bị tước đoạt. Cô siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay đến mức đau nhói. "Ling... tha thứ cho em. Em chỉ muốn bảo vệ chị, nhưng lại là người làm chị đau nhất."
Một tiếng thở dài vang lên, nhẹ nhàng như cơn gió, nhưng đầy nghẹn ngào. "Em không thể kéo chị vào cơn ác mộng này, Ling."
Cô thì thầm, lời nói nghẹn lại trong cổ họng. Nhưng trái tim cô không thể ngừng đau đớn. Mỗi khi nhớ về nụ cười của Ling, về những khoảnh khắc hạnh phúc giữa họ, cô chỉ muốn lao đến, ôm chặt lấy chị, nhưng một cảm giác sợ hãi tột cùng giữ cô lại. Cô sợ, sợ rằng mình sẽ kéo Ling vào một thế giới đầy bóng tối và đau đớn, nơi tình yêu không thể làm dịu đi những vết thương sâu sắc.
Mae Koy ngồi bên cạnh, nhìn con gái mình với ánh mắt trĩu nặng lo âu, lòng bà như nghẹn lại khi thấy Orm vật lộn với những suy nghĩ không lối thoát. Bà nhìn cô, hỏi bằng giọng trầm, không hối thúc nhưng đầy tình thương: "Con chắc chắn không nói sự thật cho Ling sao, Orm?"
Orm quay đi, không dám đối diện với ánh mắt của mẹ. Mắt cô ngấn nước, những giọt lệ như không thể ngừng rơi. "Con không thể, mẹ ạ. Nếu con nói ra, Ling sẽ không bao giờ rời bỏ con. Nhưng con không muốn chị ấy phải chịu khổ vì em. Em muốn chị ấy có một cuộc sống hạnh phúc, không phải gắn liền với một người bệnh tật như con."
Mae Koy thở dài, giọng bà nghẹn lại, như thể cũng không biết phải làm gì để an ủi con gái. "Nhưng nếu con khỏi bệnh thì sao? Con có nghĩ mình sẽ hối hận không?"
Orm không trả lời. Cô chỉ im lặng, lòng nặng trĩu. Bởi vì sâu thẳm trong tim, cô biết rằng quyết định này là lựa chọn cuối cùng của mình. Một lựa chọn mà cô không thể quay lại.
Bà không biết rằng, dù Orm nói vậy, cô đã đánh cược tất cả. Và không có gì có thể cứu vãn những gì cô đã làm.
Chuyến bay dài, im lặng và nặng nề như chính tâm trạng của Orm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro