Chương 1: Hạnh phúc ngắn ngủi
Buổi sáng hôm ấy, trong căn phòng nhỏ ngập tràn ánh sáng, tiếng cười khúc khích vang lên như chuông gió. Ling dựa lưng vào cửa sổ, ly cà phê trên tay tỏa ra hương thơm ngọt ngào, đôi mắt cô chăm chú quan sát Orm đang chuyên tâm vẽ tranh. Bàn tay Orm thoăn thoắt di chuyển, từng nét cọ phác lên tấm toan như đang dệt nên một thế giới của riêng cô.
"Lại vẽ gì thế, họa sĩ của chị?" – Ling cất tiếng, giọng nói dịu dàng nhưng trêu chọc.
Orm khẽ nhướn mày, mỉm cười tinh nghịch:
"Vẽ giấc mơ của chúng ta."
"Chị đoán xem," Orm đặt cọ xuống, quay sang
nhìn Ling, ánh mắt lấp lánh. – "Chị sẽ đứng ở quầy pha cà phê, còn em sẽ chăm hoa và vẽ tranh trong góc phòng."
"Thật không?" – Ling cười, ánh mắt lấp đầy yêu thương. – "Em nghĩ chúng ta có thể cùng làm điều đó sao?"
"Tất nhiên rồi." – Orm gật đầu chắc nịch. – "Cà phê là đam mê của chị, hoa là giấc mơ của em. Kết hợp chúng lại, chúng ta sẽ tạo nên một nơi tuyệt vời."
Ling nhướn mày ngạc nhiên, đặt ly cà phê xuống bàn rồi tiến lại gần. Trên tấm toan là hình ảnh một tiệm cà phê nhỏ ấm cúng, với những chậu hoa rực rỡ bày dọc lối vào. Qua ô cửa kính, những chiếc bàn gỗ đơn giản được đặt cạnh những lọ hoa tươi, ánh nắng rọi xuống qua những khung cửa sổ lớn, làm bừng sáng cả không gian.
Bên trong tiệm, nội thất chủ yếu làm bằng gỗ, mang phong cách mộc mạc nhưng đầy tinh tế. Những chiếc ghế có đường nét mềm mại, tủ quầy pha chế được chạm khắc nhẹ nhàng, vừa gọn gàng vừa gần gũi. Ở góc trái của tiệm, nổi bật nhất là một bức tường hoa khổng lồ, không phải bằng hoa thật mà là một bức tranh vẽ tay sống động. Những bông hoa đan xen, từ những loài rực rỡ sắc màu như hướng dương, tulip, đến những loài hoa nhỏ bé thanh nhã như cúc dại và oải hương.
Ling trầm trồ nhìn, đôi mắt sáng lên khi cô nhận ra từng chi tiết tinh xảo trong bức tranh:
"Em vẽ bức tường hoa này à? Thật khó tin!"
Orm nhoẻn miệng cười, gật đầu:
"Em nghĩ, nếu không có bức tường hoa, thì tiệm cà phê của chúng ta sẽ thiếu đi sức sống."
"Chẳng cần sức sống nào khác, chỉ cần có em là đủ." – Ling đáp, nửa đùa nửa thật, nhưng trái tim cô thực sự rung động trước đam mê và sự sáng tạo của Orm.
Orm cúi đầu, giấu đi ánh mắt long lanh cảm xúc. Những lời nói của Ling như thắp lên hy vọng trong cô, khiến cô tin rằng ước mơ của họ không chỉ là một ý tưởng thoáng qua, mà là một điều có thể trở thành hiện thực.
Bức tường hoa khổng lồ không chỉ là điểm nhấn của bức tranh, mà còn là biểu tượng cho giấc mơ của họ – một giấc mơ đong đầy hương vị của cà phê và sắc màu của những bông hoa. Nhưng Orm cũng biết rằng, để chạm tới giấc mơ ấy, cô phải đối mặt với hiện thực khắc nghiệt hơn nhiều.
Ling nhìn bức tranh rồi quay sang Orm. Trong một khoảnh khắc, cô chỉ muốn thời gian ngừng lại. Cô gái trước mặt cô – với ánh mắt hổ phách sáng ngời và nụ cười ấm áp – chính là lý do khiến cô tin vào tương lai.
Họ từng sống những ngày đẹp đẽ như thế. Những buổi sáng Ling pha cà phê cho cả hai, còn Orm chăm chút từng cánh hoa ngoài ban công. Những buổi chiều, họ nắm tay nhau đi dạo qua những con phố nhỏ, bàn bạc sôi nổi về tương lai. Ling muốn một tiệm cà phê với phong cách nhẹ nhàng, còn Orm thì mơ đến những bức tường phủ đầy hoa và không gian rực rỡ sắc màu.
Nhưng tình yêu của họ không chỉ có tiếng cười. Ling là một phụ nữ trưởng thành, luôn khát khao sự nghiệp ổn định, còn Orm – trẻ trung và mộng mơ – lại luôn sợ hãi trước áp lực cuộc sống. Đôi khi, sự khác biệt ấy trở thành những rạn nứt nhỏ trong mối quan hệ của họ.
"Em cứ mơ mộng mãi thì bao giờ mới thực hiện được đây?" – Ling nói, giọng pha chút trách móc.
Orm cúi đầu, im lặng một lát rồi đáp:
"Em không mơ mộng, em tin vào chúng ta."
Câu trả lời ấy khiến Ling bối rối. Tình yêu của Orm luôn đơn giản và chân thành như thế, khiến Ling vừa cảm thấy an ủi, vừa lo sợ.
Một lần, trong đêm tối, khi cả hai nằm cạnh nhau, Orm khẽ hỏi:
"Nếu một ngày em không còn ở đây nữa, chị có tiếp tục mở tiệm cà phê hoa không?"
Ling nhíu mày, kéo Orm lại gần, như thể sợ mất cô:
"Đừng nói linh tinh như vậy. Nếu không có em, thì tiệm cà phê hoa chẳng còn ý nghĩa gì nữa... mà có lẽ, cả thế giới này với chị cũng chẳng còn gì."
Orm im lặng, chỉ ôm Ling chặt hơn, như sợ buông ra sẽ đánh mất tất cả. Cô không nói rằng những cơn đau âm ỉ trong cô giờ đây khiến giấc mơ này trở nên mong manh đến đáng sợ, mỏng manh như một chiếc bong bóng ánh sắc cầu vồng—lung linh, hoàn mỹ, nhưng chỉ cần một tia sáng quá mạnh cũng đủ làm nó nổ tung, biến tan.
Nhưng hạnh phúc ấy thật sự quá ngắn ngủi, giống như một bức tranh rực rỡ mà cả hai cùng tô vẽ, chưa kịp hoàn thành đã bị bỏ dở. Những nét vẽ tươi sáng dần bị thay thế bởi gam màu u tối mà cả hai không hề hay biết. Orm đã nhận ra điều đó, nhưng cô chọn giấu đi, giữ nỗi đau cho riêng mình. Ling không biết, nên cô yêu hết mình, tin rằng tình yêu ấy sẽ kéo dài mãi mãi. Và rồi, khi cơn bão kéo đến, họ đều không kịp giữ lấy những mảnh vỡ vụn của một tình yêu tưởng chừng không bao giờ tan biến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro