9
Khoảnh khắc yên lặng trước cơn bão, Ling Ling cảm thấy sự căng thẳng trong không khí. Mặc dù cô không hiểu được cảm giác của Quỳnh Anh, nhưng cô đã nhận ra ánh mắt chị không chỉ lạnh lẽo mà còn ẩn chứa nỗi đau. Cô từ từ tiến lại gần, muốn nói điều gì đó để xoa dịu bầu không khí.
"Bác sĩ Lưu, cô làm sao vậy?"
Nhưng trước khi Ling Ling có thể kịp tiếp tục, Quỳnh Anh đã bất ngờ rút một vật từ trong túi ra – một chiếc dao nhỏ, lấp lánh dưới ánh đèn. Ling Ling chấn động, không dám tin vào những gì mình đang thấy. Orm đang ở trong phòng ngủ, không biết rằng bên dưới nhà, một cuộc đối mặt đang diễn ra và mối nguy hiểm đang đến gần.
"Tôi không thể để cô lấy đi tất cả mọi thứ của tôi, Quảng Ling Ling" Quỳnh Anh nói, giọng chị đã không còn giữ được vẻ kiên nhẫn. "Cô không xứng đáng với Orm, cô không xứng đáng với hạnh phúc này."
Ling Ling cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi bàn tay cô siết chặt lại, sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt. "Bác sĩ Lưu, đừng làm gì dại dột. Chúng ta có thể ngồi xuống và nói chuyện, được không?"
Nhưng Quỳnh Anh không chịu nghe. Chị dấn bước về phía Ling Ling, đôi mắt đẫm nước và có phần điên cuồng. "Cô không hiểu. Tôi đã yêu Orm từ rất lâu rồi. Tôi đã chờ đợi một cơ hội, nhưng giờ thì mọi thứ đã kết thúc. Tôi không thể chịu đựng được nữa."
Ngay lúc đó, một tiếng động từ phía trên làm cả hai giật mình. Orm, cảm thấy có điều gì đó không ổn, đã ra ngoài tìm kiếm cô. Nàng thấy Ling Ling đứng đối diện Quỳnh Anh, đôi mắt cô đang nhìn chằm chằm vào chiếc dao trong tay Quỳnh Anh.
Cảm giác sợ hãi dâng tràn trong người Orm. nàng lập tức chạy nhanh xuống hô to: "Ling Ling! Quỳnh Anh, chị đang làm cái quái gì ở đây vậy hả?"
Khi nghe thấy giọng của Orm, Quỳnh Anh bị giật mình, tay cầm dao run lên. Ling Ling lập tức bước về phía nàng, cố gắng giữ khoảng cách nhưng không muốn làm nàng hoảng sợ thêm. "Orm, em không nên đến đây," Ling Ling nói, giọng cô vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm khắc.
Orm nhìn thấy con dao, trái tim nàng như ngừng đập. Nàng nhìn Quỳnh Anh, đôi mắt đầy sự đau lòng. "Quỳnh Anh, hãy buông dao xuống. Chúng ta có thể nói chuyện. Em không muốn mọi thứ trở nên tồi tệ hơn."
Sự im lặng bao trùm căn phòng, Quỳnh Anh nhìn vào Orm, đôi mắt cô đỏ hoe, tràn ngập nước mắt. Chị không còn đủ sức để giữ chiếc dao nữa. Tay chị buông thõng, và chiếc dao rơi xuống sàn với tiếng "cạch" sắc lạnh.
Lời nói của Orm và sự xuất hiện của nàng đã như một tia sáng cuối cùng, làm Quỳnh Anh cảm thấy mình như lạc lõng trong chính nỗi đau của mình. Chị bắt đầu khóc nức nở, ngã khuỵu xuống sàn, nước mắt lăn dài trên má.
"Chị không thể buông tay," Quỳnh Anh thì thầm, giọng chị đã yếu đi. "Nhưng chị không thể tiếp tục sống như thế này nữa."
Orm tiến lại quỳ xuống bên cạnh Quỳnh Anh, đưa tay lên vai chị. "Quỳnh Anh, chị xứng đáng được hạnh phúc. Chị cần một người hiểu chị , yêu chị, chứ không phải làm tổn thương người khác để thoát khỏi nỗi đau này."
Orm tiến lại gần hơn, ánh mắt nàng lấp lánh sự đau buồn và thông cảm. "Quỳnh Anh, tình yêu không phải là sự chiếm hữu. Nó là sự tự do và hạnh phúc của cả hai người. Hãy để nó đi, để chị tìm được bình yên cho mình."
Trong căn phòng nhỏ, không khí dần trở nên dịu lại. Quỳnh Anh cảm thấy mình như được giải thoát khỏi một gánh nặng. Lòng chị vẫn còn đầy đau đớn, nhưng lần đầu tiên, có một chút hy vọng le lói trong trái tim chị. Chị không biết mình sẽ đi đâu từ đây, nhưng ít nhất, chị biết rằng sự thù hận và cơn giận sẽ không còn lấn át được mình nữa.
Sau sự việc đó, ba người ngồi lại trong phòng khách của Ling, không khí vẫn còn đọng lại sự căng thẳng nhưng đã có sự nhẹ nhõm, bình yên. Quỳnh Anh cúi đầu, giọng nói chị nhỏ nhẹ khi chia sẻ câu chuyện đã khiến chị đến mức tuyệt vọng đến vậy.
"Tôi không muốn làm hại ai, nhưng tôi cũng không thể chịu nổi khi thấy Orm đi bên một người khác" Quỳnh Anh nói, ánh mắt buồn bã và đẫm lệ. "Tôi đã cho người theo dõi Orm từ trước, để biết được cô ở đâu. Nhưng giờ, tôi hiểu rồi. Sẽ không còn chuyện gì xảy ra nữa."
Ling Ling liếc nhìn Orm, ánh mắt vừa dịu dàng vừa có chút lo lắng. Orm mỉm cười nhẹ nhàng, nắm lấy tay Ling Ling để an ủi cô. "Tất cả đều đã qua rồi, và giờ là lúc chị nên bắt đầu sống cuộc sống của mình."
Quỳnh Anh nhìn họ một lúc, rồi đứng dậy, ánh mắt lấp lánh nước mắt. "Cảm ơn hai người đã không làm tôi đau thêm. Chúc hai người hạnh phúc."
Khi Quỳnh Anh rời đi, Ling Ling và Orm nhìn theo, một cảm giác nhẹ nhõm dâng lên. Dù những chuyện không mong muốn đã xảy ra, nhưng họ biết rằng tình yêu của mình đã vượt qua một thử thách lớn .
Mọi thứ trôi qua êm đềm một thời gian, cho đến một ngày, một cô gái bước vào bệnh viện nơi Orm làm việc. Cô gái ấy có vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất kiêu kỳ, và cách ăn mặc sang trọng khiến mọi ánh mắt phải chú ý. Thanh An con gái của tập Thịnh Phát, người đã thầm mến Ling Ling trước đó, khi hay tin chị sắp kết hôn với Orm, đã lập tức bay về nước để đối diện với thực tế. Thanh An không thể để Ling Ling kết hôn mà không nói lên cảm giác của mình.
Khi bước vào phòng làm việc của Orm, Thanh An nhìn quanh, khinh khỉnh cười. "Ồ, đây là nơi cô làm việc à? Cô bác sĩ xinh đẹp này chắc là cảm thấy mình thật may mắn khi được Ling Ling chọn làm vợ nhỉ."
Orm giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Thanh An với ánh mắt nghiêm nghị. "Cô là ai và có chuyện gì cần tôi giúp?"
Thanh An nhếch môi, ngồi xuống ghế đối diện, không để ý đến sự lạnh lùng của Orm. "Tôi là Thanh An. Còn cô, chắc là người sắp trở thành vợ của tổng giám đốc Quảng thị. Cảm ơn cô đã làm cho chị ấy hạnh phúc. Nhưng đừng nghĩ là mọi thứ sẽ dễ dàng."
Orm nhíu mày, hơi thở có chút gấp gáp. "Tôi không hiểu cô đang nói gì. Nếu đến đây chỉ để làm rối, thì tôi nghĩ mình không thể giúp gì cho cô."
Thanh An cười khẩy. "Cô đừng giả vờ như mình là người vô tội. Cô không thấy sao? Cô yêu Ling Ling vì cái gì? Tình yêu chân thật hay chỉ là vì tài sản, vì quyền lực? Tôi biết cô không phải là kiểu người có thể yêu chị ấy vì một trái tim chân thành."
Orm cảm thấy một làn sóng tức giận dâng lên trong mình, nhưng nàng vẫn giữ được bình tĩnh. "Tôi không cần giải thích cho cô về tình cảm của mình. Còn Ling Ling, chị ấy yêu tôi, và tôi yêu chị ấy. Chúng tôi đang xây dựng tương lai của mình, và điều đó không liên quan đến cô."
Thanh An đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh. "Hãy coi chừng, Orm. Dù cô có nghĩ thế nào, tôi sẽ không để cô chiếm đoạt Ling Ling mà không có một cuộc chiến."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro