Chap 2
Fai vừa tắm xong, bước ra từ phòng tắm với hơi nước vẫn còn mờ ảo bao quanh. Bộ đồ thun trắng tinh khôi tôn lên làn da trắng trẻo, sáng bừng trong ánh đèn vàng ấm áp của phòng ngủ. Fai ngồi xuống mép giường, tóc còn ướt nhỏ giọt khiến tấm khăn trên vai dần ẩm. Tay trái vừa lau tóc, tay phải lướt qua màn hình điện thoại, ánh mắt lấp lánh sự thoải mái sau một ngày dài.
Fai mở danh bạ, tìm tên em gái mình – Orm. Một chút do dự hiện trên gương mặt điển trai, nhưng cuối cùng ngón tay cũng nhấn nút gọi. Tiếng tút vang lên từng nhịp trong không gian yên tĩnh. Trong lúc chờ đợi, Fai không quên ngân nga một giai điệu yêu thích, giọng hát nhẹ nhàng hòa cùng tiếng quạt trần đều đều tạo nên khung cảnh thư thái.
Orm, cô em gái duy nhất của Fai, từ lâu đã không sống cùng gia đình. Cô bé chọn một căn hộ nhỏ gần trường đại học để tiện cho việc học tập và thoải mái tận hưởng sự tự do của tuổi trẻ. Dù vậy, với Fai, chuyện này chẳng khác nào "Orm trốn nhà." Anh nhiều lần năn nỉ, khuyên nhủ em gái về sống cùng gia đình, nhưng cô đều từ chối, viện đủ lý do để giữ lấy không gian riêng.
Ngôi nhà rộng lớn nằm sừng sững trong khu biệt thự yên tĩnh, được bao quanh bởi những hàng cây xanh mướt. Tuy sang trọng và hiện đại, nhưng không khí bên trong lại khá lạnh lẽo. Chỉ có Fai, vài người giúp việc, và sự tĩnh lặng của không gian. Ba mẹ Fai hiện đang ở Ý, họ bận rộn với công việc và các dự án lớn, nên rất ít khi trở về. Điều này khiến căn nhà ngày càng trở nên trống trải.
Fai là anh cả trong gia đình. Từ khi ba mẹ chuyển sang Ý để điều hành chi nhánh công ty bên đó, anh được giao phó toàn bộ trọng trách quản lý công ty tại quê nhà. Ở tuổi chưa đến 30, Fai đã là giám đốc trẻ tuổi, vừa tài năng vừa điển trai. Nhưng đằng sau vẻ ngoài tự tin, chững chạc ấy, là áp lực và gánh nặng không phải ai cũng hiểu.
Căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi, nhưng anh vẫn cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó. Những ký ức ngày còn nhỏ, khi cả nhà quây quần bên nhau, chợt ùa về. Ngày ấy, Orm còn nhỏ, hay chạy theo anh, líu lo kể chuyện không ngừng. Căn nhà lúc đó tràn đầy tiếng cười.
Orm nằm dài trên giường, ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà. Hình ảnh Lingling ban nãy cứ hiện lên trong đầu cô, gương mặt xinh đẹp ấy, nụ cười dịu dàng và ánh mắt biết nói. Orm khẽ thở dài, trong lòng bỗng xốn xang lạ thường. "Mình còn chx bt tên chị ta…" – cô tự nhủ.
Đang miên man suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy tưởng. Orm giật mình, vội với tay lấy chiếc điện thoại đang để trên đầu giường. Màn hình hiển thị tên "Anh Hai". Cô thở hắt một hơi, bấm nghe.
"Alo, em nghe, anh hai," giọng Orm bình thản, không chút bất ngờ.
Đầu dây bên kia, giọng Fai vang lên:
"Ngày mai về nhà đi, ba mẹ sẽ bay về. Lâu lắm rồi cả nhà mới có dịp đầy đủ."
Orm hơi ngạc nhiên nhưng cũng đáp gọn:
"Được rồi, em sẽ về. Còn gì nữa không? Cúp máy nha."
Fai nhíu mày, cảm giác không hài lòng trước thái độ "chỉ muốn kết thúc nhanh" của cô em gái. Anh cố tình trêu chọc:
"Không hỏi thăm anh mày được một câu nào sao? Không nhớ anh hả?"
Orm khẽ bật cười nhưng nhanh chóng giấu đi:
"Không. Chúc anh ngủ ngon, bye."
Nói xong, cô cúp máy cái rụp, để lại Fai ở đầu dây bên kia há hốc mồm, mắt trợn tròn vì bất ngờ. Anh bật thốt:
"Ơ cái con này…!"
Orm thả điện thoại xuống giường, nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi. Dù hay đấu khẩu, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy vui vì có anh hai gọi điện nhắc nhở. Một chút ấm áp trong lòng khiến cô quên đi những suy nghĩ vừa nãy, chìm vào giấc ngủ với tâm trạng thoải mái hơn.
Orm thở dài thườn thượt, nằm lăn qua lăn lại trên giường. Nghĩ đến chuyện ngày mai ba mẹ về, cô lại cảm thấy áp lực. "Chắc lại bị giáo huấn đủ điều đây..." – Orm lẩm bẩm, chán chường. Cô quơ tay lấy điện thoại, mở Instagram lên lướt để giải khuây.
Một tài khoản mới được đề xuất hiện trên màn hình. Orm nhíu mày, tò mò bấm vào xem. Tài khoản có tên là Lingling, nhưng không có gì nổi bật, chỉ có một ảnh đại diện là mặt hồ u ám được chụp dưới tông trắng đen.
Cô lướt qua các bài đăng, hầu hết là quảng cáo bán hàng, không có gì thú vị. Nhưng khi kéo đến bài cuối cùng, đôi mắt Orm bất chợt mở lớn. Bức ảnh cuối cùng là một gương mặt quen thuộc: thanh tú, làn da trắng trẻo, chiếc mũi cao, mái tóc dài buông nhẹ, đội một chiếc nón kết, đôi mắt hướng về phía xa xăm. Tấm ảnh vẫn mang màu trắng đen, nhưng vẻ đẹp ấy không thể nhầm lẫn.
"Chị ta sao?" – Orm thì thầm, tim đập nhanh. Đúng rồi, đây chính là cô gái giao đồ ăn hôm qua! Người khiến cô cứ nghĩ đến mãi từ lúc gặp mặt.
Orm cảm thấy ngạc nhiên lẫn thích thú. Hóa ra chị ấy tên là Lingling. Cô cắn nhẹ môi, nụ cười khẽ hiện trên môi khi ánh mắt dừng lại ở bức ảnh thêm một chút lâu hơn cần thiết. Trong lòng Orm bỗng dâng lên cảm giác hân hoan lạ kỳ.
Không chần chừ thêm, Orm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi mạnh dạn ấn nút "Follow". Tim cô như đập mạnh hơn sau hành động nhỏ này. "Chị ấy sẽ nhận ra mình không nhỉ?" – Orm nghĩ, một chút lo lắng, một chút háo hức.
Lingling nằm trên chiếc nệm mỏng trải dưới sàn, góc nhỏ của căn trọ cũ kỹ. Ánh đèn vàng từ bóng đèn treo trần chiếu xuống, khiến những vết nứt trên tường càng thêm rõ ràng. Không gian im lặng, chỉ có tiếng xe cộ từ xa vọng lại qua khung cửa sổ nhỏ để mở.
Lingling cầm điện thoại trên tay, lướt qua từng thông báo trên màn hình. Một thông báo mới hiện lên: có người vừa follow cô. Tò mò, Lingling nhấn vào xem.
“Orm...” – cô lẩm nhẩm đọc tên tài khoản, đôi mắt khẽ nheo lại khi nhìn ảnh đại diện quen thuộc. Sau vài giây, cô nhận ra đây chính là Orm người đã khiến cô thoáng ấn tượng vì sự lười biếng nhưng lại có nét gì đó rất đáng yêu.
Lingling bật cười, không ngần ngại nhấn follow lại. Tay cô vuốt qua vài bức ảnh trên trang cá nhân của Orm. Khi dừng lại ở bức ảnh cô nàng chụp chung với một chú cún nhỏ, Lingling mỉm cười. Ánh mắt cô dịu dàng, môi khẽ thốt lên:
“Đáng yêu thật.”
Cô đặt điện thoại xuống, đôi mắt nhìn vào khoảng không phía trước, vẫn giữ nụ cười nhè nhẹ trên môi. Một chút ấm áp len lỏi vào không gian nhỏ bé, làm xua đi phần nào sự cũ kỹ của căn trọ. Lingling cảm thấy hôm nay, mọi thứ bỗng chốc trở nên thú vị hơn.
Ánh sáng sớm mai len qua khe cửa sổ nhỏ, chiếu vào căn phòng trọ chật hẹp. Lingling đang nằm cuộn mình trên chiếc nệm mỏng, mái tóc rối xù che khuất nửa gương mặt. Tiếng gõ cửa vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh. Lingling khẽ nhíu mày, dụi mắt rồi ngồi dậy, ngáp một hơi dài. "Ai lại gõ cửa sớm vậy chứ?" – cô lẩm bẩm, đôi chân trần bước về phía cửa.
Khi cánh cửa được mở ra, trước mặt cô là Pim – một cô gái trẻ hơn Lingling, khuôn mặt tròn trĩnh, đáng yêu, đang mỉm cười rạng rỡ. Tay Pim cầm một ly sữa đậu nành còn nóng, hơi nước bay nghi ngút.
"Chào buổi sáng, em mua cho chị nè!" – Pim nói, giọng trong trẻo như tiếng chuông nhỏ.
Lingling thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng nở nụ cười hiền, đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô bé.
"Thiệt tình, sao lại mua cho chị vậy?"
Pim cười hì hì, đôi má ửng hồng:
"Em tiện đường nên mua thôi, không có gì đâu!"
Lingling nhận ly sữa từ tay Pim, khẽ nhấp một ngụm, hương vị ngọt nhẹ làm cô cảm thấy ấm lòng. Cô nhìn Pim, đôi mắt ánh lên sự quan tâm:
"Hôm nay có cần chị chở đi học không?"
Pim cười tươi hơn, gật đầu đáp:
"Chính là đến nhờ chị đây!"
Lingling cười khẽ, gật đầu:
"Được rồi, đợi chị một chút. Chị thay đồ xong sẽ đưa em đi."
Pim đứng dựa vào cửa, nhìn theo bóng Lingling bước vào phòng. Cô bé không giấu được vẻ hào hứng khi được đi cùng chị. Với Pim, Lingling không chỉ là một người chị mà còn là người mà cô rất ngưỡng mộ.
Căn phòng rộng lớn tràn ngập không khí căng thẳng. Tiếng quát lớn của bà Chada vang lên, khiến tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, không ai dám cắt ngang.
“Mẹ nói con sao hả, Orm? Con phải lo học hành, đừng ăn chơi lêu lổng nữa! Con nhìn điểm số của con xem! Đây mà là kết quả của việc con cố gắng sao?” – Giọng bà đầy giận dữ, ánh mắt sắc lạnh nhìn Orm đang đứng đối diện.
Ông Chanwit, ngồi trên chiếc ghế lớn, chỉ biết thở dài, ánh mắt lộ rõ vẻ bất lực. Fai đứng một góc, đôi tay đan lại, giữ im lặng. Anh không dám nói gì, vì chính anh cũng sợ cơn giận của mẹ.
Orm, gương mặt đầy bức xúc, nắm chặt bàn tay để kìm nén cảm xúc. Giọng cô vang lên, nghẹn ngào:
“Con đã cố gắng học thật tốt rồi, mẹ. Mẹ đừng tạo áp lực cho con nữa!”
Bà Chada sững người, ánh mắt càng tức giận hơn:
“Mẹ tạo áp lực cho con? Con có tin mẹ sẽ cấm hết tiền tiêu vặt của con không?”
Đôi mắt Orm bắt đầu đỏ hoe. Cô nhìn mẹ, giọng nghẹn lại nhưng vẫn cứng cỏi:
“Mẹ với ba về đây chỉ để mắng con sao? Có bao giờ ba mẹ nghĩ đến cảm xúc của con không? Ba mẹ cứ bắt con học hết cái này đến cái kia, nhưng con cũng cần được nghỉ ngơi mà!”
Bà Chada chỉ tay về phía Fai, giọng đanh thép:
“Vậy con nhìn anh hai con mà xem! Anh con cũng từng học như con, nhưng có bao giờ anh con than vãn như con không?”
Orm quay sang nhìn Fai, nước mắt đã bắt đầu tràn ra nhưng giọng cô vẫn kiên quyết:
“Anh hai khác con, con khác. Mẹ không thể ép con giống anh ấy được.”
Ông Chanwit, nhận thấy không khí càng lúc càng gay gắt, cố gắng can thiệp:
“Orm, con và mẹ bình tĩnh lại. Chuyện gì cũng có thể nói từ từ…”
Nhưng Orm không còn muốn nghe thêm gì nữa. Cô cắn môi, nước mắt lăn dài trên má, giọng run run:
“Con không muốn nghe hai người nói nữa. Con xin phép.”
Nói xong, Orm quay người, cầm lấy túi xách trên ghế rồi lao ra khỏi phòng.
“Orm! Đứng lại! Em đi đâu?” – Fai gọi lớn, bước nhanh theo sau cô, nhưng Orm đã vội vã chạy ra ngoài, không ngoảnh lại.
Căn phòng trở nên im lặng sau khi cánh cửa đóng sầm. Ông Chanwit thở dài nặng nề, bà Chada vẫn đứng đó, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa chút hối hận. Fai dừng bước, nhìn về phía cánh cửa đóng kín, lòng anh đầy lo lắng cho cô em gái bướng bỉnh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro