Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

Cuối tuần, sau giờ học căng thẳng, Ling Ling Kwong quyết định tìm một công việc làm thêm để trang trải cuộc sống. Cô không muốn phụ thuộc vào bất kỳ ai, kể cả gia đình, và khao khát tự mình xây dựng một cuộc sống độc lập. Với số tiền tiết kiệm ít ỏi, cô biết rằng mình cần kiếm thêm thu nhập để tiếp tục duy trì cuộc sống mới.

Lang thang trên con phố nhộn nhịp, Ling Ling Kwong dừng lại bên một quầy kem nhỏ ven đường. Cầm trên tay cây kem vani mát lạnh, cô vừa đi dọc theo con đường, vừa để ý những tấm biển tuyển dụng. Một lúc sau, ánh mắt cô dừng lại trước một tấm bảng đơn giản:

"Tuyển nhân viên dịch thuật part-time. Yêu cầu: Nhanh nhẹn, cẩn thận, có trách nhiệm."

Ling Ling Kwong suy nghĩ một lát rồi quyết định bước vào. Bên trong là một văn phòng nhỏ, với bàn làm việc ngăn nắp và những giá sách đầy tài liệu. Một người đàn ông trung niên, có vẻ là người quản lý, ngước nhìn cô từ phía bàn làm việc.

"Cháu đến xin việc à?" Ông nhìn Ling Ling Kwong từ đầu đến chân, giọng hơi bất ngờ. "Nhưng cháu chỉ mới học cấp ba thôi đúng không? Công việc này không dễ đâu."

Ling Ling Kwong khẽ gật đầu, ánh mắt điềm tĩnh: "Cháu muốn thử sức. Nếu chú cần kiểm tra năng lực, cháu sẵn sàng."

Người quản lý cười nói: "Được rồi, nếu cháu đã quyết tâm." Ông đặt trước mặt Ling Ling Kwong một sấp tài liệu dày cộp. "Hãy thử dịch đoạn này. Đây là tài liệu chuyên ngành, không dễ đâu."

Ling Ling Kwong không hề nao núng. Cô ngồi xuống, mở tập tài liệu ra, bắt đầu làm việc. Bút trên tay cô lướt nhanh trên giấy, từng câu từng chữ được dịch lại một cách rõ ràng và chính xác. Khoảng một tiếng sau, cô đặt bút xuống và đưa lại tài liệu cho người quản lý.

Ông cầm lên xem, ban đầu chỉ định kiểm tra qua loa, nhưng càng đọc, ánh mắt ông càng sáng lên. "Không thể tin được!" ông thốt lên. "Dịch chính xác đến từng từ, lại còn giữ nguyên văn phong gốc. Cháu chắc chắn là học sinh lớp 10 chứ?"

Ling Ling Kwong chỉ mỉm cười nhạt: "Cảm ơn chú. Vậy cháu có thể nhận công việc này không ạ?"

Người quản lý gật đầu đầy thán phục: "Được, cháu sẽ làm part-time, nhận tài liệu qua email và gửi lại sau khi hoàn thành. Lương tháng là 5 triệu, nhưng nếu làm tốt, sẽ có thưởng thêm."

Ling Ling Kwong cúi đầu cảm ơn, đôi môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhẹ.

Trên đường trở về, trời đã tối. Gió thổi se lạnh, con phố vắng người hơn. Ling Ling Kwong đang đi bộ thì nghe thấy giọng nói quen thuộc phía sau:

"Ling Ling!"

Cô quay lại, bắt gặp Orm Kornnaphat chạy đến, khuôn mặt rạng rỡ như thường lệ. "Mình vừa tan học lớp học thêm, không ngờ lại gặp bạn ở đây!"

Ling Ling Kwong nhìn Orm Kornnaphat, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Orm Kornnaphat bắt đầu ríu rít: "Lớp mình ai cũng bảo bạn giỏi mà lạnh lùng quá. Nhưng mình thì thấy bạn thú vị cực!"

Ling Ling Kwong vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lắng nghe Orm Kornnaphat nói. Dù cô không đáp lời, nhưng kỳ lạ thay, sự huyên thuyên của Orm Kornnaphat lại không làm cô khó chịu chút nào.

Khi cả hai đi ngang qua một công viên vắng, từ phía xa xuất hiện ba gã say xỉn. Bọn họ nhìn thấy Ling Ling Kwong và Orm Kornnaphat liền trêu ghẹo:

"Ôi trời, hai em gái xinh thế này đi đâu mà muộn thế?"

Ling Ling Kwong ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cau mày khó chịu. Cô bước lên một bước, giọng lạnh nhạt: "Tránh ra."

Orm Kornnaphat, dù sợ hãi, vẫn cố chắn trước Ling Ling Kwong, giơ tay che chở: "Các anh... dừng lại ngay đi! Nếu không, tôi sẽ..."

Ba gã đàn ông cười phá lên, ánh mắt càng lộ rõ ý định xấu. Một gã bước tới, định chạm vào vai Orm Kornnaphat: "Em định làm gì, hả cô em?"

Orm Kornnaphat lắp bắp: "Tôi... tôi sẽ báo công an đấy!"

Ling Ling Kwong ở phía sau nghe thấy không nhịn được mà khẽ nhếch môi cười.

Cả ba gã kia cười lớn. " Hahaha cứ thử đi, cô em!"

Ngay khi gã định túm lấy Orm Kornnaphat, Ling Ling Kwong bất ngờ tung một cú đá mạnh vào ngực hắn, khiến hắn ngã nhào xuống đất. Hai gã còn lại thấy vậy liền lao tới, nhưng chỉ trong vài giây, cả hai đã bị Ling Ling Kwong hạ gục bằng những cú đấm và đòn Karate chuẩn xác.

Ba gã nằm bẹp dưới đất, vừa rên rỉ vừa xin tha: "Đại tỷ, bọn em sai rồi! Tha cho bọn em!". Xong rồi bỏ chạy, đánh rơi cả dép

Nhìn bọn chúng hối hả bỏ chạy, Orm Kornnaphat há hốc mồm, rồi nhìn Ling Ling Kwong, giơ ngón cái: "Bạn đỉnh thật đấy! Học võ từ bao giờ vậy? Đòn vừa rồi không thể chỉ là 'học một chút' đâu!"

Ling Ling Kwong đáp ngắn gọn: "Chỉ là tự vệ thôi."

Orm Kornnaphat vẫn tiếp tục khen ngợi, chạy theo Ling Ling Kwong khi cô bắt đầu rời đi: "Nè, bạn giỏi thật đấy! Nhưng mà trời tối thế này, đi về một mình không an toàn đâu. Nhà bạn ở đâu? Mình đi cùng nhé!"

Ling Ling Kwong nhìn Orm Kornnaphat một lúc, rồi khẽ nói: "Nhà bạn gần đây không? Mình đưa bạn về trước."

Orm Kornnaphat không chút nghi ngờ, vui vẻ dẫn đường. Trên đường, Orm Kornnaphat kể đủ thứ chuyện hài hước, còn Ling Ling Kwong lặng lẽ lắng nghe. Dù chỉ là một người nói, một người nghe, nhưng cả hai đều cảm thấy thoải mái lạ thường.

Đưa Orm Kornnaphat về đến nhà, cô chuẩn bị rời đi thì Orm Kornnaphat nắm tay cô lại, dúi vào tay cô một chiếc móc khóa hình capybara đáng yêu. "Cảm ơn bạn vì chuyện vừa rồi! Mình rất thích cái này, nhưng tặng bạn để cảm ơn nhé."

Ling Ling Kwong định từ chối, nhưng thấy đôi mắt màu hổ phách của Orm Kornnaphat, khiến cô mềm lòng, đành nhận chiếc móc khoá rồi nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Quay về trọ, Ling Ling Kwong nấu mì ăn tạm vì chưa kịp mua đồ để nấu ăn. Ăn xong, cô tắm rửa, rồi ngồi vào bàn làm công việc dịch thuật. Chiếc móc khóa Capybara được đặt ngay bên cạnh laptop.

Nhìn vào chiếc móc khóa, Ling cảm thấy như Orm vẫn đang ở bên, ríu rít kể chuyện. Đôi tai cô hơi đỏ lên, nhưng cô nhanh chóng lắc đầu để xua đi suy nghĩ ấy.

Khi đi ngủ, cô cẩn thận đặt chiếc móc khóa Capybara lên gối bên cạnh. Sau một lúc trằn trọc, cô ngồi dậy, lấy chiếc khăn nhỏ đắp lên móc khóa.

"Trời lạnh, nhóc con cũng cần đắp mền."

Đêm đó, khi nằm trên giường, Ling Ling Kwong bất giác mỉm cười. "Mặt trời nhỏ" ấy, hóa ra lại mang đến hơi ấm nhiều hơn cô tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro