Chương 1
Ling Ling Kwong từng là một cô bé hoạt bát, vui tươi và tràn đầy sức sống. Gia đình cô tuy nhỏ nhưng tràn ngập hạnh phúc, với một người mẹ luôn yêu thương và chăm sóc, cùng một người cha hết mực chiều chuộng.
Mỗi buổi sáng, Ling Ling Kwong thường chạy vào bếp, ôm lấy mẹ từ phía sau, cười rạng rỡ.
"Mẹ ơi, hôm nay ăn gì thế ạ?"
"Món con thích nhất đấy ," mẹ cô dịu dàng trả lời, đôi mắt tràn đầy yêu thương. Những tưởng mỗi ngày đều sẽ được sống tình yêu thương vô bờ ấy. Nhưng rồi biến cố xảy ra, mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Một buổi tối, mẹ cô bỗng ôm chặt bụng, khuôn mặt nhăn nhó. "Mẹ chỉ mệt chút thôi, đừng lo con gái" bà nói, nén cơn đau trong nụ cười gượng gạo. Nhưng những ngày sau đó, bà thường xuyên than mệt, người ngày càng xanh xao.
"Ling Ling, mẹ không sao đâu. Con đừng lo nhé," bà xoa đầu Ling Ling Kwong, ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy mệt mỏi.
Nhưng Ling biết, ánh mắt mẹ đã mất đi sự sống động thường ngày. Cô bất giác cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ len lỏi trong tim.
Vài tuần sau, mẹ cô ngất xỉu ngay trong bếp. Cha cô hoảng loạn đưa bà vào viện, và rồi, cơn ác mộng bắt đầu.
"Ung thư gan giai đoạn cuối," bác sĩ nói, ánh mắt đầy tiếc nuối.
Ling Ling Kwong đứng chết lặng. "Không... không thể nào..." cô lẩm bẩm, giọng run rẩy.
Bác sĩ giải thích rằng ung thư gan là căn bệnh thầm lặng. "Hầu hết bệnh nhân không nhận ra cho đến khi bệnh đã chuyển nặng. Các triệu chứng ban đầu rất mơ hồ, như mệt mỏi, chán ăn, hoặc đau bụng nhẹ."
Ling Ling Kwong cảm thấy trời đất như sụp đổ. Những ngày sau đó, cô chứng kiến mẹ mình yếu đi từng ngày. Mỗi lần hóa trị, mẹ cô trở về với cơ thể gầy guộc và ánh mắt mệt mỏi. Nhưng bà vẫn cố mỉm cười.
"Con gái của mẹ giỏi lắm, phải mạnh mẽ lên nhé," mẹ cô thì thầm, nắm chặt tay cô.
Nhưng căn bệnh không buông tha. Chỉ sau vài tháng, sức khỏe của mẹ cô suy sụp nhanh chóng. Một buổi tối tĩnh lặng, bà ra đi trong vòng tay của Ling Ling Kwong và cha cô. Ling Ling Kwong nắm chặt bàn tay lạnh giá của mẹ, cảm nhận thế giới của mình đã vỡ vụn.
Những tuần sau đám tang là chuỗi ngày mờ mịt với Ling Ling Kwong. Cô gắng gượng tiếp tục sống, nhưng ngôi nhà giờ đây không còn là nơi ấm áp nữa.
Chưa đầy một năm sau, cha cô tái hôn với một người phụ nữ khác. Ban đầu, Ling Ling Kwong cố gắng chấp nhận người mẹ kế này. Nhưng chẳng bao lâu, bà ta bộc lộ bản chất thật: lạnh lùng, khắc nghiệt và thường xuyên hành hạ cô cả về thể chất lẫn tinh thần.
"Bà không phải mẹ tôi!" Ling Ling Kwong hét lên khi bị bà ta quát mắng lần đầu.
"Con ranh này! Mày nghĩ mày là ai?" Mẹ kế túm lấy tóc cô, kéo mạnh.
"Đừng, đau... đau quá!" cô kêu lên, cố gỡ tay bà ta ra.
"Im miệng! Ở nhà này, mày phải nghe lời tao!" Bà ta ném cô xuống sàn, đôi mắt tràn đầy chán ghét.
Những ngày sau đó, cuộc sống của Ling Ling Kwong trở thành địa ngục. Mẹ kế bắt cô làm tất cả việc nhà, từ lau dọn đến nấu nướng, rồi vẫn mắng nhiếc không ngừng.
"Mày làm cái gì cũng không ra hồn!" Bà ta hét, hất đổ bát canh cô vừa nấu.
Ling Ling Kwong siết chặt nắm tay, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô cố nhẫn nhịn.
Nhưng điều đau đớn nhất là mỗi khi cô kể với ba, ông chỉ thở dài và lắc đầu cho rằng cô đang bịa chuyện.
"Con nhạy cảm quá rồi, mẹ con chỉ muốn tốt cho con thôi."
Ling Ling Kwong cắn răng chịu đựng, giấu những giọt nước mắt vào đêm khuya. Từ một cô bé hoạt bát, cô dần trở nên trầm lặng. Cô không muốn chia sẻ cảm xúc với bất kỳ ai, vì nghĩ rằng sẽ chẳng ai thực sự hiểu được nỗi đau của mình.
Một ngày nọ, khi cọ rửa nhà vệ sinh đến rướm máu tay, cô lẩm bẩm với chính mình, "Mình phải thoát khỏi nơi lạnh lẽo này. Không thể cứ sống như thế này mãi được.
Cô đăng ký thi vào một trường cấp 3 ở xa nhà, với hy vọng tìm được sự bình yên. Sau nhiều tháng nỗ lực, Ling cuối cùng cũng đỗ vào một ngôi trường danh tiếng ở một thị trấn khác, cô không khóc, không cười, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc. "Con sẽ chuyển đến gần trường để tiện đi học," cô thông báo với người mà cô từng xem là cha.
Mẹ kế giả vờ ngạc nhiên nhưng không giấu được sự vui mừng trong ánh mắt. Cha cô cũng không giữ cô lại. Với hành lý chỉ có một chiếc vali nhỏ và bức ảnh của mẹ, Ling Ling Kwong rời khỏi ngôi nhà mà cô không còn coi là gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro