Chương 73
Sau khi Quảng Linh Linh nhậm chức, Quảng Thịnh đã điều Lý Lãng ở bên người nàng, tuy Lý Lãng chuyển từ trợ lý chủ tịch sang trợ lý tổng giám đốc, nhưng ai có đầu óc một chút cũng biết đây là chủ tịch lại trợ thế cho tiểu Quảng tổng.
Mặc dù Lý Lãng là người điệu thấp trong công ty, nhưng những người từng làm việc với hắn đều biết năng lực của hắn. Rốt cuộc có thể được Quảng tổng xem trọng, đi theo bên người ông nhiều năm như vậy, tuyệt đối không thể khinh thường. Mà gần nhất Quảng Thịnh ở công ty đã trao cánh tay đắc lực cho Quảng Linh Linh con gái của mình, điều này có thể thấy được quyết tâm giao công ty cho cô không thể lung lay.
Trong lúc nhất thời, trên dưới Thiên Thịnh trở nên rất hứng thú với người trẻ tuổi có túi da tốt tiểu Quảng tổng. Trên cơ bản, có chút gió thổi cỏ lay đã trở thành đề tài thảo luận của bọn họ trong trà dư tửu hậu, biểu hiện của Quảng Linh Linh tại cuộc họp đã trở thành đề tài được họ rất quan tâm.
Thiên Thịnh là cá nhân Quảng Thịnh và Tiêu Vân Anh một tay dốc sức làm nên, vẫn còn rất trẻ so với Cảnh Thái, cho nên cũng có rất nhiều sai sót trong quản lý. Lúc trước, khi Thiên Thịnh gần như sụp đổ ngoài nguyên do là Mạnh Gia Hòa, còn có yếu tố hỗn loạn trong quản lý nội bộ của công ty.
Quảng Thịnh ở trong đó, ông có thể thấy rõ một số điều, nhưng ông cũng là người thúc đẩy, bất đồng giai đoạn bất đồng chính sách là chuyện bình thường, nhưng Quảng Linh Linh cảm thấy có thể thay đổi được.
Hiện tại, vấn đề lớn nhất của Thiên Thịnh là nhân sự cấp cao làm theo ý mình, tư tưởng quản lý cực kỳ mâu thuẫn, mấy vị lãnh đạo luôn lấy lợi ích của mình làm trọng, làm cho năng lực công ty không đủ, bên trong tiêu hao càng lúc càng lớn. Cho nên việc cấp bách chính là cần liên kết mục tiêu chiến lược của Thiên Thịnh với lợi ích cốt lõi của bọn họ.
Đồng thời, việc thực hiện một số chính sách của công ty không đủ, không công bằng, những nhân viên cũ thường trở thành lão bánh quẩy nhàn rỗi nhờ vào nhân tình. Các quy tắc hệ thống đều được dùng để kìm hãm những người trẻ tuổi mới gia nhập công ty, về lâu dài sẽ rất bất lợi cho công ty.
Quảng Linh Linh nhận thức rõ như tầm ăn lên của một công ty, sau khi nhậm chức, cô đã trực tiếp đề xuất việc xây dựng hệ thống mới, theo đề xuất cùng kiến nghị của Lý Lãng, cô đã chọn những người từ nhiều bộ phận khác nhau của công ty để thành lập một nhóm đặc biệt thảo luận, các dự án còn thiếu hụt trong kỳ tiến hành biên soạn cùng hiệu đính lần nữa.
Chuyện này tưởng chừng đơn giản nhưng lại là một dự án lớn, Thiên Thịnh không phải là doanh nghiệp nhỏ, nhiều việc liên quan đến lợi ích của quá nhiều người, nếu nhiều quá mức thì chắc chắn sẽ gây ra náo loạn, nhưng nếu cố làm ra vẻ thì sẽ làm mất đi ý nghĩa ban đầu của Quảng Linh Linh.
Cho nên cô cũng không cảm thấy mình quá vội vàng, suy cho cùng thì từ khâu thu thập tư liệu đến sàng lọc và trưng cầu ý kiến của nhân viên cũng phải mất một vòng chu trình, càng chưa nói đến việc chỉnh sửa và xét duyệt lại.
Sau một tuần cô nhậm chức, Thiên Thịnh dự định tổ chức một bữa tiệc chúc mừng dự án xanh hóa thi công. Nhưng vì Quảng Linh Linh mới nhậm chức, vốn là tiệc ăn mừng đã biến thành tiệc rượu, ngoài nhân viên của công ty, Thiên Thịnh còn định mời những người phụ trách một số công ty hợp tác đến, mục đích là chính thức giới thiệu Quảng Linh Linh.
Quảng Linh Linh biết ý định tốt của Quảng Thịnh, cũng không từ chối hảo ý của một người làm cha.
Hôm đó tan tầm trở về, cô cởi áo khoác, chào dì Hoàng rồi trở về phòng trên tầng hai.
Tẩy trang xong, cô thở phào nhẹ nhõm, thò tay vào túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh nhung. Sau đó cô lấy điện thoại ra quẹt một cái, một lúc sau dừng lại ở dãy số có ghi chú tiểu Trần tổng, khóe môi khẽ câu, sau đó bấm gọi. Cô lười biếng dựa lưng vào ghế, dùng ngón tay thon dài gõ nhẹ vào chiếc hộp, rồi lại dùng ngón trỏ trái mở chiếc hộp ra.
Điện thoại trên tay cô cũng thuận lợi thông qua, còn có tiếng thở rất rõ ràng, chủ nhân hình như đang vận động nên có chút thở hổn hển.
Quảng Linh Linh lung lay thân, cầm cái hộp xoay ghế dựa: "Sao nghe hô hấp có chút gấp gáp, đang chạy bộ sao?"
Sau vài tiếng ồn ào vang lên, cuối cùng người kia cũng lên tiếng: "Ừm, chị tan tầm rồi à?"
Gần đây Quảng Linh Linh rất bận, có nhiều lần ở thời điểm này cô chưa về nhà.
"Ừm, vừa về đến nhà. Như thế nào em lại rảnh rỗi rèn luyện vậy?" Cô nghe âm thanh như không phải ở bên ngoài.
"Ừm, không phải chị nói là em nên rèn luyện nhiều hơn sao, cho nên tranh thủ thời gian chạy bộ. Hôm nay chị về sớm hơn một chút, có mệt không?" Người mặc đồ thể dục màu đen lau mồ hôi trên ngực, mặt mày nhu hòa nói.
Quảng Linh Linh nhìn sợi dây chuyền sáng loáng trong hộp, trên mặt nở nụ cười: "Không mệt, bất quá tiểu Trần tổng nghe lời như vậy sao? Chị kêu em rèn luyện em liền đi?"
"Em có thể làm gì đây, nếu em không rèn luyện liền mất dáng, người nông cạn nào đó không thích em nữa, vậy em phải làm sao bây giờ?" Bởi vì bên cạnh có người đang tập thể hình, cho nên trên mặt nàng không có nhiều ý cười, nhưng rõ ràng trong con ngươi màu đen có ý cười ấm áp.
Bởi vì đang chạy, hô hấp của Trần Mỹ Linh khi nói chuyện có chút âm rung, khiến lòng Quảng Linh Linh ngứa ngáy, nghĩ đến Trần Mỹ Linh chạy trong bộ quần áo thể thao ngắn cũn cỡn, cô cảm thấy có chút bị dụ hoặc, hắng giọng nói: "Không biết tiểu Trần tổng có tiện gọi video hay không, chị muốn nhìn em một chút."
"Tiện." Trần Mỹ Linh giảm tốc độ, cúp điện thoại, cố định điện thoại trên máy chạy bộ theo chiều ngang, sau đó bấm vào cuộc gọi video, nhanh chóng được kết nối, tầm mắt lắc lư, trên màn hình hiện lên gương mặt của Quảng Linh Linh.
Trần Mỹ Linh nhìn thấy ánh mắt của cô đang quét qua, cong môi thò người lại gần: "Quảng tổng muốn tìm cái gì, ánh mắt đảo nhanh như vậy?"
Từ khi tốt nghiệp cấp ba, Quảng Linh Linh rất ít khi nhìn thấy Trần Mỹ Linh lúc cột tóc đuôi ngựa. Lúc này, nàng buộc tóc đuôi ngựa lộ ra vầng trán đầy đặn, vài hạt mồ hôi mịn, mặc áo crop top màu đen, vòng eo thon thả, mặc dù hơi gầy nhưng không hề cảm thấy yếu ớt, mặc dù nàng không tập thể dục nhiều mà vóc dáng vẫn rất tốt.
Quảng Linh Linh cảm thấy nàng thực sự thanh tú, bạn gái của cô quá đẹp, buộc tóc đuôi ngựa, khí thế thanh xuân của nàng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
"Có thể nhìn cái gì, đương nhiên là nhìn em, nhưng chị có chuyện muốn nói với em."
Trần Mỹ Linh ngừng chạy, lấy khăn lau mồ hôi, người mặt vô biểu tình cầm điện thoại trở về phòng nghỉ, không để ý đến nam nhân ở một bên muốn nói lại thôi.
"Chuyện gì?"
"Ngày mai Thiên Thịnh sẽ tổ chức tiệc ở cao ốc Tường Vân, hẳn là cũng có mời Cảnh Thái, không biết em có đến hay không?"
Trần Mỹ Linh nhướng mày nhìn người trong video: "Vậy chị phải nói cho em biết, chị có đến hay không?"
Quảng Linh Linh bật cười: "Tùy ý như vậy sao? Nếu chị không đến mà ba chị đến thì em cũng sẽ không đến sao?"
Vẻ mặt Trần Mỹ Linh có chút khổ: "Không dám."
Hai người hiếm khi có thời gian nói chuyện phiếm hơn nửa giờ, đến khi dì Hoàng gọi Quảng Linh Linh xuống lầu ăn cơm.
Trần Mỹ Linh cau mày: "Chị còn chưa ăn sao? Vậy mà nói em, hiện tại chị cũng bận rộn, đừng quên ăn cơm."
Quảng Linh Linh dùng ngón tay nghịch cái hộp phía dưới, nghịch ngợm cười nói: "Vậy vừa lúc, chúng ta có thể đốc thúc lẫn nhau."
Thúc giục cô đi ăn cơm, Trần Mỹ Linh cúp video liền cảm thấy tâm tình tốt hơn rất nhiều, nghĩ xong liền gọi cho Tôn Nhã: "Có phải hôm nay nhận được lời mời từ Thiên Thịnh không?"
"A? Đúng vậy, Trần tổng ngài muốn thế nào?"
"Ừm, ban đầu là an bài cho ai đi, sao cô không thông báo cho tôi?" Ngữ khí của Trần Mỹ Linh hơi trầm xuống, Tôn Nhã vội vàng trả lời: "Là Giám đốc Chu nhận thiệp mời, anh ta nói dạo gần đây ngài bận rộn với dự án xanh hóa, Cảnh Thái và Thiên Thịnh không hợp, Khổng tổng không thích ngài tiếp xúc với bọn họ quá nhiều, cho nên anh ta nói anh ta đi là được rồi. Lúc đó trong tay tôi còn có chuyện khác, cho nên không có thời gian nói với ngài."
"Tôi biết rồi, điều chỉnh lại lịch trình ngày mai, tôi sẽ đi dự tiệc."
"Được, Trần tổng." Tôn Nhã cúp điện thoại tự vả mình: "Thật là, tại sao lại quên tổng tài của Thiên Thịnh là Quảng tiểu thư? Thật là ngốc chết đi được."
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, mọi người đã lần lượt đến đông đủ. Quảng Linh Linh mặc tây trang màu xám đơn giản, mái tóc hơi xoăn, mang một cỗ hơi thở tri thức cùng giỏi giang. Khi nói chuyện với một số lãnh đạo công ty cũng rất tự nhiên hào phóng, không chút câu thúc, làm nguyên bản vài người cản thấy Quảng Thịnh có chút nữ nhi nô đều kinh ngạc không thôi.
Vốn dĩ còn tưởng Trần Mỹ Linh nhà Cảnh Thái là yêu nghiệt, nhưng hiện tại xem ra tiểu cô nương của Quảng gia cũng không đơn giản, dung mạo ôn hòa có lễ, nói chuyện cũng có tiến có lui.
Thành thật mà nói, không ai sinh ra đã thích xã giao, thành thạo không có nghĩa là họ sẽ cảm thấy thoải mái, sau khi trò chuyện với vài đối tác quan trọng, Quảng Linh Linh đi xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Trần Mỹ Linh, đã sắp bắt đầu còn không nhìn thấy bóng dáng của nàng, là không tới được sao?
Bất quá không gặp Trần Mỹ Linh lại tìm thấy một người quen cũng không tính là quen. Ở phía sau sảnh tiệc, một nam nhân mặc tây trang đang lôi kéo một nữ nhân. Nữ nhân mặc một chiếc váy màu đen, đầu gợn sóng màu hạt dẻ, thoạt nhìn rất quyến rũ, chỉ là hiện tại có chút chật vật.
Không biết nam nhân đang nói gì với nàng, ánh mắt có chút khinh thường nhưng lại lộ ra sắc ý, bởi vì hắn lôi kéo, quần áo của nữ nhân bị kéo, lộ ra một mảnh da thịt.
Quảng Linh Linh cau mày bước tới, khi nhìn thấy nữ nhân kia, trong đầu cô hiện lên ký ức, quả thực rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra tên: "Mới vừa rồi tôi tìm cô, sao lại trốn ở đây? Các người đây là..."
Thần sắc Quảng Linh Linh có chút u ám, ánh mắt rơi vào trên người nam nhân. Khi nam nhân nhìn thấy có người tới, hắn mới buông lỏng một chút, nhưng ánh mắt lại rơi vào trên mặt Quảng Linh Linh: "Đây là bạn của em? Nhìn rất xinh đẹp, tôi tên là Hoắc Thâm, tổng giám đốc công ty giải trí Hoắc Âm, còn chưa biết mỹ nữ đây tên gì."
Hoắc Thâm? Quảng Linh Linh rất ghét loại ánh mắt coi nữ nhân như con mồi, tuy giới giải trí phát triển nhanh, nhưng Quảng Linh Linh chỉ để Thiên Thịnh đầu tư vào một công ty giải trí phát triển tốt, chú ý đến một vài bộ phim truyền hình và điện ảnh có lượng truy cập cao, cũng không có ý định tham gia quá nhiều vào giới giải trí.
Còn công ty giải trí Hoắc Âm chỉ là công ty giải trí trực thuộc tập đoàn Hoắc Thành, chính là dùng để giải trí cho cậu con trai thứ hai của Hoắc gia, đời trước hắn tiềm quy tắc cùng minh tinh, gặp phải gian nan, cuối cùng tạo thành scandal lớn trong giới giải trí, cho nên Quảng Linh Linh có chút ấn tượng.
"Xin lỗi, tôi có chuyện muốn tìm cô ấy, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, tôi nghĩ Hoắc nhị công tử nên đi theo đại ca mình đi." Sau đó, Quảng Linh Linh liếc nhìn nữ nhân, ra hiệu cho nàng rời đi.
"Tôi còn có chuyện chưa nói xong với cô ấy, cô ấy không thể đi." Hoắc Thâm hiển nhiên không có ý định buông tay, Quảng Linh Linh nhíu mày.
"Hoắc tiên sinh, người tới là khách, tôi không muốn làm quá khó coi. Hôm nay là yến tiệc do Thiên Thịnh chủ trì, hành động vừa rồi của ngài thật sự không có phong độ thân sĩ, tôi không cảm thấy giữa ngài và cô ấy có thể tâm bình khí hòa nói chuyện."
Hoắc Thâm muốn tiếp tục nói gì đó thì người phụ trách của công ty đã bước tới: "Quảng tổng, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, chủ tịch tìm ngài."
Quảng Linh Linh gật đầu: "Xin lỗi, không tiếp được." Nói xong, cô trực tiếp kéo người bên cạnh rời đi.
Hai người đi được một đoạn, nhân lúc có rất nhiều người, cô định buông tay nữ nhân kia, nhưng lại bị ánh mắt u oán nhìn chằm chằm.
Quảng Linh Linh quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt Trần Mỹ Linh rơi vào bàn tay đang nắm của hai người, sắc mặt có chút lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn mình có chút ủy khuất.
Trong lòng kinh hỉ lại có chút buồn cười, cô lập tức buông tay thấp giọng nói: "Nếu biết có phiền toái nên tránh xa phiền toái một chút, Cố tiểu thư."
Cố Nguyễn sững sờ nhìn nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay bước tới bên người một nữ nhân trẻ tuổi khác, thấp giọng nói gì đó, sau đó người có khí chất thanh lãnh cùng cường đại tức khắc thu hồi khí lạnh, ngoan ngoãn nhìn cô bước lên sân khấu.
Ban đầu nàng rất kinh ngạc vì tiểu Quảng tổng mới này có quen biết mình còn giúp mình giải vây, nhưng nàng lại bị tương tác đơn giản kia khuấy động, chẳng lẽ là mắt hủ thấy người gei?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro