Chương 49
Dù ghét bỏ nhưng cuối cùng bọn họ cũng trở về căn hộ bằng xe của Phó Thư Nghiên. Phó Thư Nghiên cũng rất bận, đưa bọn họ trở về liền lái xe rời đi.
Khi đến nơi, Trần Mỹ Linh để Quảng Linh Linh nghỉ ngơi, sau đó một mình đi ra ngoài.
Khi Từ Thanh thấy nàng rời đi, có chút nghi hoặc hỏi: "Cô ấy trở về sao?"
Quảng Linh Linh lắc đầu: "Không phải, em ấy đi siêu thị mua đồ ăn."
Từ Thanh "ò" một tiếng, không thể nói có phải mất mát hay không, Quảng Linh Linh bên kia cũng không phát hiện: "Lần trước em nói tay nghề của Mỹ Linh rất tốt, đêm nay chị có thể nếm thử."
Từ Thanh miễn cưỡng mỉm cười: "Chị đây rửa mắt chờ xem, nhưng chị vẫn còn có dữ liệu thực nghiệm chưa sửa xong, chị về phòng trước, cô ấy trở về thì em kêu chị, chị sẽ phụ cô ấy một tay."
Đôi mắt Quảng Linh Linh ngừng lại, vẫn thấy tâm tình của Từ Thanh không tốt lắm, vừa định mở miệng hỏi thì Từ Thanh đang chuẩn bị về phòng dừng bước, có chút áp lực hỏi: "Em... em rất thích cô ấy phải không?"
Quảng Linh Linh nhìn nàng, hậu tri hậu giác phát hiện có cái gì không đúng, trong lòng lộp bộp một tiếng, trong lúc nhất thời cảm thấy rất phức tạp. Cô trầm mặc một hồi, rất nhanh lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: "Ừm, em đã đáp ứng cùng em ấy ở bên nhau chính là tính toán cả đời, nếu không đến lúc đó em sẽ không có dũng khí ngả bài với ba mẹ."
Từ Thanh chớp chớp mắt, quay đầu lại cười: "Vậy chúc em may mắn."
"Cảm ơn Từ tỷ."
Từ Thanh không nói gì, bước nhanh vào phòng. Tâm trạng Quảng Linh Linh có chút hạ xuống, quả nhiên là sống vô dụng, tính ra là lớn tuổi nhất trong số ít người, kết quả là người ta có thể nhìn thấy rõ ràng, còn người lớn như cô thì mông lung hồ đồ.
Chỉ là hiện tại đã biết là tốt nhất, dù đã trải qua hai lần chuyện tình cảm cùng lần đầu tiên mơ màng hồ đồ, nhưng cô cũng sâu sắc nhận ra động tâm là chuyện rất vất vả, đặc biệt là khi đối phương không thể đáp lại càng chua xót hơn. Cô đã để Trần Mỹ Linh nếm trải nhiều năm như vậy, tất cả những gì cô có thể bù đắp chính là từ nay về sau yêu nàng như bảo bối. Nhưng Từ Thanh, tốt nhất chính là để nàng nhìn rõ, sớm buông một chút.
Khi Trần Mỹ Linh trở về, Quảng Linh Linh đang ôm máy tính ngồi trên sô pha. Trần Mỹ Linh nhìn đầu cô vẫn quấn băng, chân gác trên sô pha, không mang tất, đang nhìn máy tính ở đó, lập tức nhíu mày.
Đặt đồ xuống, đi qua lúc Quảng Linh Linh ngẩng đầu lên liền lấy máy tính của cô đặt lên bàn trà: "Không chóng mặt sao mà còn xem máy tính?"
Miệng nói, tay nắm chân cô, quả nhiên lạnh băng, nhịn không được oán trách: "Cũng không mang tất, chân rất lạnh."
Quảng Linh Linh bị nàng làm ngứa, ngồi ở trên sô pha mím môi cười: "Chị khá hơn nhiều rồi, cái này ngày mai sẽ giao cho gia sư, không muốn trì hoãn nữa."
Trần Mỹ Linh nhìn cô một cái, vươn tay sờ đầu cô: "Chờ khá một chút, thân thể quan trọng hơn."
Quảng Linh Linh kéo tay nàng xuống, giả bộ ghét bỏ: "Đi rửa tay đi, bẩn."
Trần Mỹ Linh cười cười: "Nào có ai ghét bỏ chính mình như vậy."
Quảng Linh Linh cũng cười, thu chân lại nhìn những thứ trên bàn: "Đi nấu cơm, tối nay ăn gì?"
"Em mua gà nấu canh cho chị. Lần này bị thương phải bồi bổ, còn có mua trái cây cùng một ít rau củ." Nàng nghiêm túc trả lời, Quảng Linh Linh liền nhìn nàng. Cô luôn cảm thấy mình thích ăn cỏ non, trước kia chưa từng có loại cảm giác này, hiện tại nhìn Trần Mỹ Linh liền không nhịn được muốn hôn nàng.
Vì tránh cho mình làm ra một số chuyện quá phận, Quảng Linh Linh đứng dậy, lôi kéo Trần Mỹ Linh đi nấu cơm.
Cô chỉ học nấu ăn sau khi ra nước ngoài, với trù nghệ của cô, những thứ cô làm ra miễn cưỡng có thể ăn, nhưng tuyệt đối không tính là ngon nên chỉ có thể làm trợ thủ, chỉ là Trần Mỹ Linh nhất định không để cô làm, cho nên cô liền trở thành người đứng xem.
Cô ở một bên nhìn chằm, Trần Mỹ Linh để dao xuống nhìn cô: "Chị đi nghỉ ngơi trước đi, chị nhìn em, em lại sắp đứt tay."
Quảng Linh Linh đỏ mặt, nghĩ đến chuyện ngày đó, vẫn là ngoan ngoãn rời đi. Bữa tối không có nhiều món, ba người làm bốn món, canh gà ngao nấm, cá bơn kho tộ cùng hai món rau xào. Trần Mỹ Linh mua trái cây làm món salad trái cây.
Mặc dù Quảng Linh Linh phát hiện Từ Thanh có hảo cảm với mình nên có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn làm như không có việc gì, ba người cùng nhau ăn cơm.
Trần Mỹ Linh quá hiểu Quảng Linh Linh, cho dù qua ba năm, nàng vẫn nhớ một số thói quen cùng sở thích của Quảng Linh Linh. Khi ăn cơm, Quảng Linh Linh cơ hồ không cần nàng động thủ, mà có thể tự tay gắp những món mình muốn ăn.
Tay nghề của Trần Mỹ Linh quả thật không tồi, Từ Thanh đã ở Mỹ nhiều năm, đây là lần đầu tiên nàng ăn món cá bơn ngon như vậy, hơn nữa Trần Mỹ Linh cũng rất giỏi kỹ năng cầm dao, cá bơn bị nàng dùng dao nghiêng cắt, món canh được trang trí rất xinh đẹp.
Mặc dù có chút ảo não, Từ Thanh cũng không nhịn được cảm thán: "Chị đều hoài nghi em đi học lớp nấu ăn, nấu ăn trang trí còn đẹp hơn nhà hàng."
Trần Mỹ Linh dừng đũa, còn Quảng Linh Linh cũng tò mò nhìn qua. Cô đã từng ăn món của Trần Mỹ Linh nấu, trù nghệ của nàng bắt nguồn từ Phác Yên, vẫn luôn rất đơn giản, cũng sẽ không màu mè, nhưng món cá bơn lần này tốn rất nhiều tâm tư công sức.
Trần Mỹ Linh gắp một miếng cá cho Quảng Linh Linh, sau đó quét mắt nhìn cô một cái, đạm thanh nói: "Ừm, đã học qua. Bởi vì khi lần đầu tiên làm cá cho một người ăn, bởi vì trang trí quá khó coi nên bị người ta ghét bỏ."
Từ Thanh nghe xong cơ hồ vô thức nhìn Quảng Linh Linh, mặt Quảng Linh Linh đỏ lên: "Chị đâu có ghét bỏ, cuối cùng ăn hết một nửa còn gì."
Từ Thanh nghe được cười thành tiếng, đồng thời cũng cảm thấy có chút khổ sở, cuối cùng cũng buông xuống, Trần Mỹ Linh rất thích Quảng Linh Linh.
Sau bữa tối, Quảng Linh Linh nhìn Trần Mỹ Linh đang sửa sang lại quần áo, đây là lần thứ hai nàng đến đây, rõ ràng là hai người mới chính thức ở bên nhau mấy ngày, nhưng khi nhìn nàng, cô lại cảm thấy hai người đã ở bên nhau rất lâu rồi. Nàng giống như nữ chủ nhân khác ở nơi này, thu dọn mọi thứ trong nhà, ấm áp mà thoải mái.
Nghĩ đến chuyện nàng cố ý học nấu ăn trên bàn cơm, khóe môi nhếch lên nhưng lại giả vờ nghiêm túc nói: "Lòng dạ hẹp hòi."
Đột nhiên nghe được cô nói lời này, Trần Mỹ Linh sững sờ, cầm quần áo nhìn về phía Quảng Linh Linh, sau đó phản ứng lại nhàn nhạt nói: "Là chị nông cạn."
Quảng Linh Linh có chút buồn cười: "Chị nông cạn em còn thích?"
Trần Mỹ Linh cười như không cười: "Em thích nông cạn, nếu không sao lại câu dẫn chị?"
Quảng Linh Linh: "..." Cô không muốn nói chuyện với người có tâm đen thui này.
Buổi tối hai người đi ngủ, Quảng Linh Linh nhìn chằm chằm bụng Trần Mỹ Linh một hồi, tựa hồ có chút rối rắm, Trần Mỹ Linh đoán được cô đang nghĩ gì, vén áo lên chỉ vào bụng nhỏ trắng nõn của mình: "Có muốn sờ trước khi đi ngủ không?"
Quảng Linh Linh thấy rõ trêu chọc trong mắt nàng, nhưng nàng lại cố tình bày ra bộ mặt đứng đắn. Trong lòng có chút không cam lòng bị tiểu hỗn đản này khi dễ, cô thuận thế thò tay lại gần, một tay chống ở sườn nàng, một tay hơi dùng sức sờ bụng nàng, Trần Mỹ Linh bị cô đẩy lên giường, nằm ở dưới thân.
Trần Mỹ Linh sững sờ, nằm ở trên giường nhìn cô, trên má lộ ra một tia ửng hồng, khi nàng nhìn Quảng Linh Linh từ dưới lên, lông mi nhẹ lóe lộ ra một cỗ cảm giác câu nhân.
Quảng Linh Linh bị nàng chăm chú nhìn, chỉ cảm thấy cả người nóng bừng, hơn nữa giờ phút này xúc cảm bụng nhỏ rất tốt khiến tim cô đập loạn nhịp. Quần áo của người dưới thân đã bị vén lên, lộ ra vòng eo mềm mại, lúc này tay cô còn đặt ở trên đó, hơn nữa ánh mắt còn... cô có chút không chịu nổi dụ hoặc, cúi xuống ôm sát eo Trần Mỹ Linh, ngậm lấy môi nàng.
Thân thể Quảng Linh Linh không nhẹ không nặng đè ở trên người nàng, Trần Mỹ Linh chỉ cảm thấy tim sắp nhảy ra, hô hấp dồn dập, từ xung quanh xâm nhập vào mũi miệng nàng, xúc cảm trên môi ấm áp, còn nhẹ nhàng mút vào, cảm tình làm nàng khắc chế lâu như vậy cuối cùng không thể kìm nén được nữa.
Nàng duỗi tay ôm cổ Quảng Linh Linh, sau đó hơi ngẩng đầu lên, có chút vội vàng lại không kiềm chế được mà hôn Quảng Linh Linh. Quảng Linh Linh là người đầu tiên nàng thích, nụ hôn đầu tiên cũng là với cô, nàng biết còn có thể thân mật hơn nhưng lại không có chút kỹ xảo. Chỉ là kề môi, liếm hôn lung tung.
Ý chí của Quảng Linh Linh sắp bị tan rã, nhiệt tình đột ngột của Trần Mỹ Linh khiến cô hoàn toàn đầu hàng, cảm giác mình muốn thâm nhập sâu hơn, tay từ eo nàng đặt ở trên đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt tai nàng, hơi mở môi thanh âm có chút khàn nỉ non nói: "Ngoan, há miệng ra."
Nghe được lời nói của Quảng Linh Linh, Trần Mỹ Linh vô thức hé môi, ánh mắt của Quảng Linh Linh mờ mịt thử thăm dò thâm nhập vào, ngay sau đó hai người có chút căng thẳng thân mình.
Quảng Linh Linh chưa bao giờ biết hóa ra chân chính hôn một cô gái là một điều tốt đẹp như vậy, lần đầu tiên hôn môi nàng chỉ cảm thấy thật mềm mại, hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, đó là cô gái mà cô thích rất ngọt.
Vốn dĩ lo lắng chính mình quá háo sắc vội vàng nhưng giờ phút này lại không nhớ nổi, tham luyến dây dưa với nàng, muốn nếm mỗi một tấc môi răng của nàng.
Vừa mới bắt đầu Trần Mỹ Linh có thể chủ động dây dưa với cô, nhưng khi Quảng Linh Linh càn quét mỗi một tấc, môi lưỡi giao triền, loại cảm giác tê dại như điện giật này khiến nàng hoàn toàn mơ hồ. Từ nhỏ nàng đã hiểu biết, lại là cùng với Quảng Linh Linh mà nàng đã thích lâu như vậy, loại cảm giác này khiến người có chút ngây ngô trong tình cảm như nàng khó có thể chống đỡ.
Nàng mê man, ôm chặt Quảng Linh Linh, tùy ý cô không ngừng dẫn đường cho mình, toàn thân trầm luân trong loại tư vị mỹ diệu cùng xa lạ này.
Trong phòng thỉnh thoát phát ra âm thanh hai người dây dưa hôn môi, không khí cùng nhiệt độ cũng lập tức tăng lên.
Khi Quảng Linh Linh thấy Trần Mỹ Linh có chút thở không nổi mới dừng lại, hai tay cô gái ôm cổ trượt xuống, ánh mắt mê man cùng trái tim là một mảnh sương mù. Ngực kịch liệt thăng trầm, môi ướt át sưng đỏ, liền ngoan ngoãn nhìn cô như vậy.
Quảng Linh Linh cảm thấy ý niệm đáng khinh của mình lại bắt đầu trào dâng, rõ ràng dặn dò chính mình đừng quá nhanh, để tránh không làm cô gái sợ hãi, nhưng cô cảm thấy nếu không màng đến cái gì thì hiện tại cô thật muốn nàng.
Trong lòng âm thầm bình tĩnh, cô nhìn Trần Mỹ Linh đáng thương lại đáng yêu, cúi đầu hôn lên môi nàng, gian nan rút tay ra khỏi áo nàng, hình như vừa rồi cô hôn lại sờ.
Nhìn thấy nãy giờ Trần Mỹ Linh không nói gì, cô có chút thấp thỏm, tuy Trần Mỹ Linh thích cô từ lâu, nhưng nàng vẫn còn nhỏ, đây là lần đầu tiên yêu đương, cô không biết khi hôn cô như thế nào, vừa mới như vậy có phải đã dọa đến nàng rồi hay không?
Cô rối như tơ vò, nằm xuống, ôm Trần Mỹ Linh vỗ về, cẩn thận hỏi nàng: "Em cảm thấy thế nào?"
Trong lòng Trần Mỹ Linh có chút buồn bực, nhưng lại cảm thấy buồn cười, đáp: "Không tốt lắm."
Tim Quảng Linh Linh lộp bộp một tiếng, người bên cạnh cau mày: "Sao chị không hôn tiếp?"
Quảng Linh Linh: ...
"Chị... hôn lâu rồi, nên... nên đi ngủ." Lại hôn nữa có thể cô sẽ biến thành lão a di cầm thú, Quảng Linh Linh vừa nói vừa bật đèn ngủ, là mấy hôm trước cô cố ý mua.
Trần Mỹ Linh nhìn ngọn đèn, hừ một tiếng, nép vào trong ngực cô, nhưng một lúc sau lại không an phận động, lại bắt đầu dịch ra ngoài.
"Làm sao vậy?" Quảng Linh Linh thấp giọng hỏi.
Mặt Trần Mỹ Linh ửng hồng dưới ánh đèn mờ ảo, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì mở miệng nói: "Em muốn đi phòng vệ sinh, chị... không cần sao?"
Quảng Linh Linh lùi về chăn bông không nói lời nào, Trần Mỹ Linh thấy thế có chút buồn bã: "Chúng ta vừa ôm hôn, chẳng lẽ chỉ có một mình em... chị không có cảm giác sao?"
Cái này không thể giả chết, hai người vừa mới như vậy nếu nói không động tình thì Trần Mỹ Linh sẽ khổ sở. Mặt Quảng Linh Linh đỏ bừng xấu hổ đứng dậy mở tủ, tìm một lúc rồi đưa cho nàng một cái quần lót, nói: "Em chờ chút, chị đi trước."
Nhìn cô đi vào, Trần Mỹ Linh bật cười, không phải nàng trêu chọc cô, quả nhiên là bạn gái của nàng quá muộn tao. Cười xong nàng lại thở dài, đều như vậy còn không chịu muốn nàng, xem ra vẫn còn phải chờ. Sau khi đếm xong, hai người xác định quan hệ mới được một tuần, Quảng Linh Linh có thể đối đãi như vậy với nàng đã là ngoài dự đoán, không thể gấp.
Kỳ thực trong lòng nàng cũng có chút an tâm, từ ngày Quảng Linh Linh chấp nhận nàng, nàng đã quyết định phải làm Quảng Linh Linh sẽ không bao giờ rời xa nàng. Tuy suy nghĩ như vậy có chút ấu trĩ, nhưng nàng hiểu rõ Quảng Linh Linh là người muộn tao như vậy, nếu thật sự cùng nàng làm tới bước kia, nàng khẳng định cô sẽ luôn sẵn sàng ở bên mình.
Bất quá bộ dáng vừa rồi của cô hiển nhiên là không nhịn được, sờ sờ môi có chút sưng, Trần Mỹ Linh hơi câu lên khóe môi.
Lúc Trần Mỹ Linh cũng thay quần xong trở lại, Quảng Linh Linh ôm lấy nàng lẩm bẩm nói: "Một chút cũng không rụt rè."
Trần Mỹ Linh cười, vô tội nói: "Chị hôn em trước, chị còn sờ soạng không chỉ ở bụng, còn nói em..."
Quảng Linh Linh che miệng nàng: "Chị buồn ngủ rồi, ngủ thôi."
Quảng Linh Linh giống như luôn cảm thấy nàng không có cảm giác an toàn, cho nên mỗi khi ngủ sẽ ôm nàng vào ngực, bất quá Trần Mỹ Linh rất hưởng thụ, cũng không nhắc lại, kỳ thực có cô ở bên người làm sao sẽ không cảm thấy an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro