Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41


Taxi về về đến căn hộ mất hơn 20 phút, khi xe dừng lại, Trần Mỹ Linh rất nhạy bén, khẽ lung lay đầu, mơ hồ nói: "Tới rồi sao?"

Quảng Linh Linh trả tiền xe rồi thấp giọng nói vào tai nàng: "Tới rồi." Cô xuống xe, đỡ Trần Mỹ Linh từ bên kia đi xuống. Chạm vào không khí ẩm ướt lạnh lẽo bên ngoài, Trần Mỹ Linh đang buồn ngủ liền thanh tỉnh hơn, nàng đứng thẳng người, ngơ ngác nhìn xung quanh: "Nơi này có chút quen thuộc."

Nàng lắc đầu, có chút khó hiểu nhìn Quảng Linh Linh, Quảng Linh Linh không nói gì, vươn tay kéo nàng đi về phía căn hộ. Rốt cuộc Trần Mỹ Linh lấy lại tinh thần: "Sao lại trở về?"

Quảng Linh Linh bật đèn phòng khách lên, ánh mắt lưu luyến trên mặt Trần Mỹ Linh, trong đôi mắt màu đen vẫn chưa che giấu được vẻ mệt mỏi, đáy mắt cũng có chút u ám, vừa rồi nàng che giấu tốt đến mức cô không thể nhìn ra.

"Cậu buồn ngủ như vậy, hơn nữa có phải vì lệch múi giờ không?" Nếu lệch múi giờ, hiện tại đã hơn tám giờ, cũng không đến mức buồn ngủ như vậy, cho nên rất có khả năng ban ngày nàng không nghỉ ngơi liền ra ngoài, cho nên mới thành bộ dáng hiện tại.

Trần Mỹ Linh dụi dụi mắt, áp xuống mệt mỏi: "Cũng còn tốt, là trên xe quá ấm áp nên ngủ gật."

Quảng Linh Linh biết rõ tự chủ của Trần Mỹ Linh, có thể khiến nàng ở trong xe buồn ngủ như vậy nhất định là chịu không nổi.

"Trước tiên cậu đi nghỉ ngơi đi, đợi chút nữa dậy rồi chúng ta ăn cơm." Quảng Linh Linh đẩy phòng ngủ bên phải ra, ra hiệu Trần Mỹ Linh đi vào. Phòng ngủ lát sàn gỗ đơn, trên giường trải bộ chăn ga sọc xám nhạt, cạnh cửa sổ là bàn học, giá sách đầy ắp sách. Phòng được sắp xếp gọn gàng, bài trí đơn giản cùng trang nhã, phù hợp với tính cách của Quảng Linh Linh.

"Đệm giường đều sạch sẽ, thay đồ ngủ trước rồi đi ngủ, có chuyện gì tinh thần tốt lại nói." Quảng Linh Linh không cho Trần Mỹ Linh cơ hội từ chối, mở tủ lấy một bộ đồ ngủ màu xanh đậm đưa cho Trần Mỹ Linh, chỉ vào phòng tắm.

Trần Mỹ Linh nghiêng đầu có chút khó hiểu nhìn Quảng Linh Linh, sau đó ngoan ngoãn đi vào phòng tắm. Sau khi nàng xoay người bước vào, khóe môi Quảng Linh Linh câu lên, trong mắt ẩn chứa ý cười nhu hòa, Trần Mỹ Linh như vậy rất đáng yêu, có chút lạnh lùng lộ ra biểu tình đáng yêu như vậy khiến cô không khỏi mềm lòng.

Điều cô không biết chính là, Trần Mỹ Linh đang mơ mơ màng màng ở trong phòng tắm rốt cuộc không có bộ dáng mơ hồ, nàng dựa vào tường phòng tắm, nhìn xuống váy ngủ trong tay, sau đó chôn vào ngực, trên khuôn mặt thanh lãnh tràn ra một tia ý cười.

Một lúc sau, Trần Mỹ Linh đã thay đồ ngủ đi ra, tinh thần nàng có vẻ không được tốt lắm, váy ngủ bằng lụa màu xanh lam bó chặt ở eo phát họa ra cường cong nhu mỹ của cơ thể nàng. Trông gầy đi rất nhiều, tuy gầy nhưng lại có chút đường cong nên có.

Áo ngủ có chút rộng, cổ áo của Trần Mỹ Linh tựa hồ mở ra một mảnh, lộ ra da thịt trắng nõn, Quảng Linh Linh ngẩng đầu lập tức nhìn thấy xương quai xanh tinh xảo dưới cổ nàng. Trần Mỹ Linh rất trắng, dưới ánh đèn nhu hòa da thịt như được nhuộm ánh sáng rạng rỡ, giữa xương quai xanh có một màu xanh lục bảo đậm, mặt dây chuyền ngọc bích giống như giọt nước càng làm cho nàng trắng hơn.

Trái tim Quảng Linh Linh như bị bóp nghẹt, cảm thấy một cỗ chua xót cùng nhiệt huyết cuồn cuộn trong lòng. Cô đã tặng cho Trần Mỹ Linh vào sinh nhật lần thứ mười sáu của nàng, cô còn nhớ rõ lúc ấy mình nói nó không phù hợp với thân phận của nàng, chỉ có thể đeo đến trường.

"Ai nói, tôi sẽ luôn mang theo." Lời nói trẻ con của nàng khi đó vẫn còn văng vẳng bên tai, Quảng Linh Linh hít một hơi.

Khi liếc mắt nhìn xuống, cô nhìn thấy một đường cong tinh xảo như ẩn như hiện, vòng cung phồng lên ẩn hiện dưới lớp vải xanh, lộ ra một cỗ gợi cảm cùng mị hoặc, trong lòng lập tức bị cảm xúc hoảng sợ xua tan, cô vội vàng dời tầm mắt: "Cậu... cậu ngủ trước đi, tới tám giờ tôi sẽ gọi cậu dậy."

"Ừm, được, cậu đói bụng thì ăn trước đi." Trần Mỹ Linh bất động thanh sắc nắm cổ áo, liếc mắt nhìn vành tai ửng đỏ của cô, áp xuống ý cười trong mắt. Nhưng quả thật là nàng rất mệt, cô dặn dò một câu nàng liền chui vào chăn, khi đi lên thì váy của nàng đã bị chăn cuốn lấy, lộ ra cẳng chân trắng như sứ, rút vào trong chăn thì biến mất.

Quảng Linh Linh nhanh chóng chặn lại loại ánh mắt cùng suy nghĩ có chút mạo phạm của mình, giơ tay tắt đèn phòng ngủ, chỉ để lại ngọn đèn bàn mờ ảo. Cô vẫn nhớ rõ Trần Mỹ Linh rất sợ bóng tối, khi hai người sống chung với nhau, trong phòng ngủ của Trần Mỹ Linh sẽ có một ngọn đèn ngủ cũ nát, khi nói chuyện với Trần Mỹ Linh, nàng có chút quẫn bách nói ra nguyên nhân.

Bởi vì thỉnh thoảng Phác Yên trực ca đêm, khi nàng ở nhà một mình chỉ bật đèn mới có thể ngủ ngon, ánh sáng yếu ớt, không chói mắt cũng không tốn nhiều điện.

Cô nhìn người đang ngủ trên giường, sau đó nhẹ nhàng ra ngoài, chính cô cũng không nhận ra ánh mắt mình nhìn Trần Mỹ Linh ôn nhu như thế nào. Sau khi cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Trần Mỹ Linh mở mắt ra nhìn ngọn đèn, sau khi nhắm mắt lại, khóe mắt có giọt lệ ẩn vào trong tóc.

Nàng rất buồn ngủ, nhưng khi xuống xe lại thay quần áo thì đã thanh tỉnh rất nhiều, nằm trên giường của Quảng Linh Linh, trong lúc nhất thời nàng không muốn ngủ. Mùi hương của Quảng Linh Linh quanh quẩn ở xung quanh nàng, nàng vùi mình vào chăn bông hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương ấm áp, giống như kẻ biến thái, nhưng nàng không khắc chế được.

Một lúc sau, bị loại mùi hương này bao vây, vốn dĩ giấc ngủ của Trần Mỹ Linh luôn không tốt lại hoàn toàn thả lỏng, ngủ một giấc ngon lành. Trong mơ tựa hồ quay trở lại thời điểm mới gặp Quảng Linh Linh, chở nàng về nhà trên đường phố đầy gió của Yến Kinh.

Không biết nàng đã ngủ bao lâu, nàng mơ hồ nghe thấy có động tĩnh nhỏ, mê man một lúc mới mở mắt ra, sau đó toàn bộ ký ức lại hiện về, nàng ôm chăn bông trên người lăn qua lăn lại như hài tử, sau đó nghe thấy một giọng nữ mới dừng lại, liễm mi ngưng thần lắng nghe.

Vì thế người có vẻ mặt nghiêm túc thanh lãnh lại mang tư thế ôm chăn như hài tử, ngẩng đầu dựng tai nghe trộm âm thanh bên ngoài.

"Sao lại chuẩn bị bữa tối muộn như vậy? Hơn nữa nay có bão à, em tự nhiên tự mình xuống bếp?" Từ Thanh đã làm thực nghiệp xong trở về sớm, nhưng lúc này cũng đã hơn chín giờ. Ngày thường lúc này Quảng Linh Linh đã ăn xong đang đọc sách, nhưng hôm nay trở về Quảng Linh Linh vẫn đang nấu cơm.

Tuy Quảng Linh Linh có thể nấu ăn, nhưng sau khi đi du học cô buộc phải ăn bên ngoài, trừ khi nàng xuống bếp thì Quảng Linh Linh sẽ hỗ trợ, nếu không cô rất ít khi nổ súng trong căn bếp này.

Quảng Linh Linh đảo mắt nhìn trong phòng, đè thấp thanh âm thấp giọng nói: "Bạn của em tới Stanford làm học sinh giao lưu, quá mệt mỏi nên ngủ trong phòng của em. Hiện tại đã muộn không tiện ăn cơm bên ngoài, em nghĩ nấu một chút đến khi cậu ấy dậy liền có thể ăn."

Từ Thanh tự nhiên nhìn thấy động tác của cô, vừa nghe cô nói liền nhìn về phía cửa phòng: "Bạn?" Nàng có chút kinh ngạc, sau đó trong lòng trào ra một tia phức tạp, nàng cùng Quảng Linh Linh thuê nhà đã gần ba năm, lại tha hương nơi đất khách có quen biết, theo lý thuyết quan hệ rất thân thiết. Nhưng Quảng Linh Linh rất chú trọng đến đời tư cá nhân, nàng chưa bao giờ được đi vào nơi riêng tư như phòng ngủ, là bạn như thế nào mà Quảng Linh Linh để cho ngủ trên giường của chính mình?

Quảng Linh Linh gật đầu: "Là bạn thời sơ trung, đồng học thời cao trung, lúc em lên đại học xuất ngoại mới tách ra, cậu ấy đến từ Đại học Yến Kinh." Khi giới thiệu Trần Mỹ Linh, ánh mắt của Quảng Linh Linh tràn đầy vui sướng, Từ Thanh nhìn thấy lại có chút hụt hẫng.

"Em định nấu gì, có cần chị hỗ trợ không?" nhìn Quảng Linh Linh ở kia có chút luống cuống tay chân sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn, Từ Thanh nói.

"Hôm nay chị bận rộn một ngày, mới trở về sao có thể để chị hỗ trợ em? Em chỉ nấu vài món đơn giản thôi, chỉ có hai người ăn, không thành vấn đề."

Đang nói, cửa phòng đã phát ra động tĩnh nhỏ, hai người đồng thời đưa mắt nhìn qua. Trần Mỹ Linh đứng ở cửa, dưới chân mang dép lê, trên người vẫn mặc váy ngủ, lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt quét qua Quảng Linh Linh rồi đảo qua dừng ở trên người Từ Thanh.

"Xin chào, tôi là bạn của Linh Linh, quấy rầy rồi." Ngữ khí của nàng mười phần lễ phép, nhưng vẻ mặt vẫn thanh lãnh như cũ, dù nàng chỉ đi dép lê mặc váy ngủ, nhưng vẫn không che giấu được loại thong dong cùng sắc bén đã được rèn luyện trên thương trường, khí tràng mười phần.

Từ Thanh nhìn thấy nàng liền ngây ngẩn cả người, nghe đối phương chào hỏi mới lấy lại tinh thần, không thể phủ nhận vừa rồi nàng thật sự bị nữ nhân trẻ tuổi này làm cho choáng váng, kinh diễm còn có chút áp bách.

"Xin chào, tôi là Từ Thanh, học tỷ của Linh Linh."

Vốn dĩ Quảng Linh Linh cảm thấy biểu tình vừa rồi của Trần Mỹ Linh quá lạnh lùng đứng đắn, nhưng khi nhìn thấy Từ Thanh đang nhìn Trần Mỹ Linh, cô mới phát hiện Trần Mỹ Linh vẫn chưa thay quần áo, lập tức đặt đồ trong tay xuống đi qua theo bản năng che ở trước mặt Trần Mỹ Linh: "Dậy rồi à, trước tiên đi thay quần áo đi. Cậu ngủ lâu như vậy hẳn là đã đói bụng, cậu chờ một lát, cơm sắp chuẩn bị xong rồi."

Trần Mỹ Linh nhìn cô, lại nhìn phòng bếp: "Cậu học nấu ăn?"

Quảng Linh Linh bị ngữ khí có chút kinh ngạc của nàng hạ đổ, liền vươn tay đẩy nàng: "Chờ lát nữa ăn sẽ biết."

Trần Mỹ Linh bị đẩy, hai mắt quạnh quẽ bị ý cười thay thế, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Thần sắc Từ Thanh phức tạp nhìn Quảng Linh Linh giống như thay đổi tính tình: "Quan hệ của hai người thật tốt, em đối xử với cô ấy cũng rất khác biệt."

Quảng Linh Linh sững sờ, sau đó khẽ cười: "Bọn em từ sơ trung đã là bạn tốt, nhưng khi đó cậu ấy rất ngoan, không có lạnh lùng như vậy."

Trần Mỹ Linh đã thay quần áo xong, bước ra ngoài. Từ Thanh nhìn Quảng Linh Linh đang loay hoay cắt khoai tây, khẽ ho một tiếng: "Chị giúp em xử lý nguyên liệu nấu ăn, còn lại em tự làm tiếp?"

Sau đó, Trần Mỹ Linh đã tiến lên, xắn tay áo nói: "Để tôi đi, Từ tiểu thư cũng đã vất vả một ngày, để chị động thủ không thích hợp."

Nàng đi tới chỗ Quảng Linh Linh, cẩn thận rửa tay rồi cầm dao: "Cậu đi rã đông thịt bò đi."

Đương nhiên Quảng Linh Linh hiểu được tay nghề của Trần Mỹ Linh, ngoan ngoãn tránh sang một bên, lấy thịt bò ra rồi cúi đầu cởi tạp dề trên người mình: "Lại đây."

Trần Mỹ Linh nhìn xuống, thăm dò đi qua, để Quảng Linh Linh tròng tạp dề vào trên người nàng. Quảng Linh Linh không cảm thấy có cái gì không đúng, đi vòng ra phía sau buộc dây tạp dề cho nàng. Thấy Từ Thanh vẫn đứng ở một bên, cô lại nói với Từ Thanh: "Từ tỷ mau nghỉ ngơi đi, trù nghệ của Mỹ Linh rất tốt."

Từ Thanh miễn cưỡng cười, gật đầu. Vừa rồi nàng còn cho rằng Trần Mỹ Linh là loại người lạnh lùng cao ngạo, tuổi còn nhỏ lại có khí chất như vậy nhất định là trong gia đình giàu sang phú quý mới có thể dưỡng ra. Nhưng khi đối mặt với Quảng Linh Linh thì nàng lại không hề mang bộ dáng lạnh lùng, tuy vẻ mặt vẫn không có cảm xúc nhưng đối mặt với Quảng Linh Linh là loại sủng nịch ôn hòa, nàng thấy rất rõ ràng.

Vừa rồi Quảng Linh Linh cởi tạp dề rồi mặc cho Trần Mỹ Linh tự nhiên như vậy, bầu không khí của hai người không cho nàng có cơ hội xâm nhập.

Trước kia nàng cảm thấy Quảng Linh Linh thân mật với bạn bè lại khách khí với nàng như vậy, trong lòng có chút phiền muộn, nhưng hiện tại xem ra cảm giác hòa hợp giữa Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh không giống như một bạn bè, mà là tình nhân.

Từ Thanh ở Mỹ đã sáu năm, ở nước ngoài tương đối cởi mở, tự nhiên đã nhìn ra đủ loại chuyện tình ái, thậm chí chính mình cũng có chút tâm tư với Quảng Linh Linh. Mấy năm nay vẫn luôn là thân phận tỷ tỷ ở chung, căn bản chưa từng thấy Quảng Linh Linh với nàng là cùng dạng người, trong trường có trai lẫn gái theo đuổi cô, nhưng trước nay cô không hề đáp lại, hóa ra là đã có người trong lòng.

Nhưng ba năm nay nàng chỉ nghe gia đình gọi điện thoại cho Quảng Linh Linh, cũng rất ít khi về nhà, chưa từng thấy cô có người yêu, cũng chưa từng nghe từ trong miệng cô nhắc tới người này. Mang theo nghi hoặc trở về phòng, lại không nhịn được liếc nhìn nữ nhân bận rộn trong bếp, tóc buộc đơn giản ra sau, cúi đầu cắt rau. Sườn mặt thoạt nhìn rất quen thuộc, Từ Thanh cau mày suy nghĩ, cuối cùng đột nhiên sáng tỏ, tựa hồ nàng đã từng nhìn thấy ảnh của một cô gái trong văn kiện máy tính của Quảng Linh Linh một lần, hóa ra là nàng ấy.

Trong lòng có chút chua xót, trước kia chỉ cảm thấy nhất thời bị dụ hoặc, nhưng nghĩ Quảng Linh Linh không thích nữ nhân nên cứ ở chung như vậy cũng khá tốt. Hiện tại biết Quảng Linh Linh thích nữ nhân, nhưng lại không có cơ hội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro