Chương 137: Phiên ngoại - Kiếp trước (13)
Nghe Trần Mỹ Linh nói xong, Quảng Linh Linh hơi mở to mắt, hóa ra là mình đoán đúng, Trần Mỹ Linh đã nhìn thấy tin nhắn.
Cô có chút không rõ thái độ của Trần Mỹ Linh khi nói lời này, trong lòng thấp thỏm: "Em đều biết rồi sao?"
Hỏi xong cô cảm thấy có chút hối hận, Quảng Linh Linh mím môi nghiêm túc nói: "Nhưng tôi đảm bảo sẽ không quấy rầy em, nếu em còn không thích tôi thì coi như tôi chưa nói gì đi. Tôi xin lỗi chuyện đêm qua, nhưng về sau tôi sẽ không xằng bậy như vậy nữa. Em... em đừng vì như vậy mà xa lánh tôi, được không?"
Cô nói có chút nặng nề, tinh thần ban đầu cũng héo rũ.
Trần Mỹ Linh nhìn cô, trong lòng có chút mềm: "Nhưng nếu đã biết thì sao có thể thờ ơ giả vờ như không biết đây?"
Ngón tay Quảng Linh Linh nắm lấy vạt áo, không biết biện giải như thế nào, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Mỹ Linh, lấy hết dũng khí hỏi nàng: "Vậy, em có thể thích tôi không? Chỉ một chút thôi, nếu em không chán ghét tôi, vậy có thể để tôi theo đuổi em không?"
Trần Mỹ Linh tiến lên vài bước, đến gần Quảng Linh Linh, trong mắt cô không có quạnh quẽ nhất quán mà là mang theo chút ánh sáng nhu hòa: "Đương nhiên là tôi không chán ghét chị, nếu không tối qua chị ăn đậu hũ của tôi, tôi cũng sẽ không tự mình nấu ăn cho chị."
Vẻ mặt Quảng Linh Linh chuyển từ trầm mặc sang kinh ngạc, cuối cùng đều không áp được kinh hỉ, biểu cảm trên mặt vô cùng xuất sắc, khóe môi nhếch lên rồi lại không thể tin mà áp xuống, thoạt nhìn có chút buồn cười, mà lúc cô nói năng lộn xộn mắt đều ươn ướt.
"Em, ý của em là, em có thể, có thể chấp nhận tôi phải không, Mỹ Linh?" Giờ phút này, cô vui vẻ giống như nhặt được bảo bối, vừa kích động vừa có chút thấp thỏm.
Đây là lần đầu tiên Trần Mỹ Linh trực tiếp cảm nhận được hỉ nộ ai nhạc của một người, có thể bị nàng khống chế rõ ràng như vậy, quá mức nhiệt tình cùng đơn thuần khiến nàng có chút không dám bỏ vào trong túi.
Trần Mỹ Linh nhìn cô, lần đầu tiên nói chuyện với cô về vấn đề tình cảm, nàng cảm thấy người trước mặt mình rất đáng giá, giống như là định mệnh.
"Tôi không chán ghét chị, thậm chí tôi thừa nhận mình biết rõ chị mất trí nhớ tâm trí chỉ có hơn mười tuổi, tôi còn động tâm tư với chị, không thể nói hiện tại đã đạt đến mức độ yêu thích, nhưng khi chị thân cận tôi cũng không phản cảm, thậm chí còn rất thích." Nàng nhìn Quảng Linh Linh nói từng chữ.
Nhìn vào đôi mắt càng lúc càng sáng của Quảng Linh Linh, nàng thay đổi lời nói: "Nhưng Linh Linh, tôi vẫn lo lắng chị chỉ đang nhất thời xúc động, nếu chị lớn hơn một chút, cho dù là xúc động của tuổi trẻ cũng không liên quan. Nhưng hơn mười tuổi còn chưa thành niên, nếu tôi tùy tiện chấp nhận, tôi sẽ cảm thấy tội lỗi, có phải mình đã làm chị lầm đường lạc lối."
Quảng Linh Linh bỗng nhiên lắc đầu: "Không phải, tôi khác, mặc dù trí nhớ của tôi chỉ có hơn mười năm, nhưng những gì tôi thực sự gặp phải cùng cảm thấy khác với tuổi mười lăm. Tôi đã lý trí suy xét qua, tôi không phải xúc động, em không có cố ý dụ dỗ tôi, chính là tôi không nhịn được. Quảng Linh Linh cũng từng trải qua mười lăm tuổi, nhưng lúc ấy cô ấy không có tâm tư với người khác, đúng không?"
Trần Mỹ Linh nhìn cô, cúi đầu nở nụ cười, Quảng Linh Linh bị nụ cười ôn nhu của nàng làm cho ngây người, sắc mặt đỏ bừng, lẩm bẩm nói: "Nhưng... có lẽ mười lăm tuổi cô ấy chưa từng gặp qua người ưu tú như em."
Trần Mỹ Linh bật cười, vươn tay sờ sờ đầu cô: "Chị có thể cho tôi thời gian được không?"
Nụ cười trong mắt Quảng Linh Linh gần như tràn ra: "Được, tôi sẽ không tỏ vẻ thêm gì, chỉ cần em cho tôi thời gian, thời gian sẽ chứng minh tất cả."
Trần Mỹ Linh không nói gì, chỉ xoay người đi vào phòng bếp: "Được, chậm trễ thật lâu, chị mới ăn một bát cháo, có đói bụng không?"
Tâm tình Quảng Linh Linh hoàn toàn thả lỏng, gật đầu rồi đi tới giúp Trần Mỹ Linh xử lý nguyên liệu, tuy không thể nấu ăn nhưng làm trợ thủ rất tốt.
Các món ăn không quá phức tạp, chẳng hạn như thịt xé sợi, cà chua xào trứng, canh, bởi vì Quảng Linh Linh đặc biệt yêu thích.
Đây là lần đầu tiên Trần Mỹ Linh làm món canh này, nàng đã nghe nói về món này nhưng chưa từng thử, nguyên liệu là Quảng Linh Linh chọn. Chân giò cùng trứng muối được nấu với gừng tỏi, hương vị đặc biệt thơm, nước canh cũng có màu trắng sữa.
Món thịt xé mềm ăn cùng với canh, Quảng Linh Linh ngửi liền cảm thấy mỹ mãn, cô cầm một cái bát đưa cho Trần Mỹ Linh: "Em nếm thử xem, rất ngon, chắc chắn em sẽ thích."
Trần Mỹ Linh ngước mắt nhìn dáng vẻ tha thiết của cô, không nhịn được mà bật cười, sau đó hài hước nói: "Suýt chút nữa tôi còn tưởng đây là canh chị làm cho tôi."
Quảng Linh Linh có chút xấu hổ lại có chút bất an, cô giống như đắc ý vênh váo, lại thể hiện ra một mặt trẻ con như vậy. Cho nên cô nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, để chính mình thật ổn trọng: "Tôi sẽ học nấu ăn, đến lúc đó tôi sẽ nấu cho em ăn."
Trần Mỹ Linh tự nhiên thấy cô cố tình thay đổi, dừng một chút, không lập tức nói gì chỉ múc canh ăn, hương vị ngọt ngào tươi mát nhanh chóng lan tỏa trong miệng, chân giò cùng trứng muối hòa quyện phụ trợ cho canh ngon tới cực hạn, mang theo vị ngọt thơm ngon đúng là một món canh tuyệt vời.
"Rất ngon." Trần Mỹ Linh đưa ra kết luận, tựa hồ rất hài lòng.
Quảng Linh Linh ăn đến híp híp mắt: "Em làm ngon hơn thứ mà tôi từng ăn, cà chua xào trứng cũng rất ngon."
Cô có vẻ rất thích những món ăn nhà nấu này, trước kia hai người hẹn nhau ăn cơm Quảng Linh Linh không ăn nhiều lắm, nhưng lần này lại ăn hết nửa bát cơm và một bát canh.
Sau khi ăn xong, Quảng Linh Linh trực tiếp đi rửa bát, Trần Mỹ Linh muốn ngăn cô lại, nhưng cô quay đầu cười nói: "Em nấu cơm tôi rửa bát, khá tốt."
Trần Mỹ Linh liếc mắt nhìn cô một cái, nghĩ đến cảnh hai người cùng nhau ăn tối vừa rồi, thậm chí còn có bộ dáng cô nằm trên sô pha đêm qua, đã lâu nơi này không có dấu vết của người thứ hai.
"Chị là người đầu tiên ở lại đây ngủ, ở lại đây ăn cơm với tôi." Trần Mỹ Linh không biết mình đang nghĩ gì, nhìn Quảng Linh Linh bưng bát bỏ vào tủ, đột nhiên nói.
Quảng Linh Linh dừng động tác một hồi, sau đó đứng thẳng người nhìn nàng, câu môi nở nụ cười: "Thật vinh hạnh."
Cô thực sự rất xinh đẹp, điểm này Trần Mỹ Linh đã rõ ràng khi còn học sơ trung. Sau khi lớn lên, cô tích lũy vẻ đẹp này ngày càng trở nên thuần hậu lâu dài. Bản thân cô là dạng đoan trang dịu dàng, dáng vẻ ôn nhu lúc này khiến người ta cảm thấy giống như tắm mình trong gió xuân.
Trần Mỹ Linh cảm thấy loại cảm giác này rất hạnh phúc, mặc dù không muốn đón nhận tình cảm của Quảng Linh Linh quá vội vàng nhưng nàng chưa từng nghi ngờ ý thích hiện tại của cô, nàng chỉ hy vọng phần cảm tình này có một khởi đầu cùng kết cục tốt đẹp.
Sau khi ăn xong, nàng đưa Quảng Linh Linh về nhà, Quảng Linh Linh xuống xe dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng: "Dù hiện tại chúng ta chưa chính thức ở bên nhau, nhưng em không từ chối chị theo đuổi em, cho nên chị có thể tiếp tục hẹn em đi chơi đúng không."
Trần Mỹ Linh nhìn cô, nhướng mày cười: "Đúng vậy, nhưng chúng ta đã ăn ở mấy nhà hàng rồi, lần sau hẹn cái gì?"
Quảng Linh Linh khẽ cười: "Ngoài ăn ra, có thể mời em xem phim, hơn nữa mỹ thực của Yến Kinh cũng không giới hạn mấy món này."
Trần Mỹ Linh gật đầu: "Tôi rất chờ mong."
Ngón tay Quảng Linh Linh không ngừng siết chặt rồi thả lỏng, nhưng mặt cô vẫn duy trì bình tĩnh. Trần Mỹ Linh nhìn cô một cái, sau đó hướng ra ngoài cửa sổ xe nói: "Lại đây."
Trái tim Quảng Linh Linh đập mạnh vài cái rồi nghiêng người, lúc cô đang suy nghĩ lung tung, Trần Mỹ Linh đã vươn tay chỉnh cổ áo cho cô, nhẹ giọng nói: "Chị không cần phải giả vờ thành thục bình tĩnh, những hành động của chị kỳ thực không có ấu trĩ, còn rất đáng yêu."
Nhìn Trần Mỹ Linh lái xe rời đi, Quảng Linh Linh ngây người đứng đó nhìn chiếc xe biến mất, cô sờ sờ ngực, còn nhanh hơn lúc nhảy.
Khi Quảng Linh Linh trở về nhà, mặt cô tràn đầy gió xuân, nhìn thấy cô ấy vui vẻ, Tiêu Vân Anh không khỏi trêu chọc, Quảng Linh Linh chỉ nói kỳ thực tập của cô ở Cảnh Thái rất thuận lợi, cô đã thương lượng thành công một thương vụ lớn.
Kể từ khi Trần Mỹ Linh và Quảng Linh Linh nói rõ với nhau, bầu không khí giữa hai người bắt đầu thay đổi, loại ái muội này tựa hồ trở nên rõ ràng hơn, Tôn Nhã gần như hoài nghi hai người đã ở bên nhau.
Quảng Linh Linh vẫn đảm nhiệm vai trò thư ký, mỗi ngày phụ trách ở bên nàng, nhưng phần lớn thời gian Trần Mỹ Linh đều mang cô đi học tập. Có mấy lần tan tầm Tôn Nhã thấy hai người ở lại văn phòng một chút, một người nghiêm túc giảng, một người nghiêng tai lắng nghe, này nghe còn không nói, ánh mắt cũng dán vào nhau.
Trong nháy mắt, Quảng Linh Linh đã là thực tập sinh ở Cảnh Thái hơn nửa năm, đi theo bên người Trần Mỹ Linh, nàng cơ hồ không giữ lại mà dạy cô, mặc dù Quảng Linh Linh luôn tận lực không làm Trần Mỹ Linh tiếc công, lúc xin lời khuyên học hỏi cũng không hồ đồ mà tiến bộ rất nhanh.
Đôi khi Quảng Linh Linh phải xử lý một số tài liệu của dự án là đủ, ngay cả Trần Mỹ Linh cũng không thể tìm ra sai sót. Điều khó nhất là học hỏi từ một người có phong cách làm việc cực tốt như Trần Mỹ Linh, nhưng Quảng Linh Linh cũng có thể tự mình hình thành, sẽ không bị Trần Mỹ Linh đè nặng.
Về giải pháp cho một số vấn đề, một ít quan điểm cùng phương pháp mà cô đưa ra khiến Trần Mỹ Linh cảm thấy mới mẻ. Không thể không nói, Quảng Linh Linh trời sinh chính là ăn chén cơm này, giống như lúc ban đầu cô học hội họa, chuyển sang ngành quản lý cũng phát triển nhanh chóng, một mình đảm đương một phía.
Trần Mỹ Linh sợ cô ở bên cạnh mình sẽ trở nên phụ thuộc, cho nên sau tám tháng ở công ty của nàng, Quảng Linh Linh trở về Thiên Thịnh, vẫn đảm nhận vị trí tổng giám đốc.
Bất quá sau khi rời đi được tám tháng, Thiên Thịnh có rất nhiều tin đồn về Quảng Linh Linh, bát quái được yêu thích nhất chính là về cô và Mạnh Gia Hòa. Cô bị vị hôn phu phản bội suýt mất công ty, bị đẩy xuống cầu thang hôn mê rất lâu, tỉnh lại thì để lại di chứng, gần một năm mới trở lại công ty, cho nên những chuyện bọn họ tạm thời quên lại một lần trở lại.
Quảng Linh Linh không thể hiểu được cũng không biết nhiều về trải nghiệm trước kia của mình, nhưng khi biết rõ mọi chuyện cô liền cảm thấy ghê tởm, chưa kể đến hiện tại cô thích Trần Mỹ Linh, càng ghê tởm việc bọn họ liên kết cô với Mạnh Gia Hòa.
Có thể là do cô không đi làm trong thời gian dài như vậy nên những người không an phận mới nghi ngờ, ngay khi cô đi làm thì những người đó đã lừa gạt cô, cố tình gây khó dễ cho cô.
Nhìn lỗ hổng mờ mịt trong các điều khoản, biểu hiện của Quảng Linh Linh có chút lạnh lùng, nhưng sau đó cô vẫn duy trì vẻ mặt ôn hòa. Sau vài lần đánh Thái Cực Quyền, hạ mặt mũi của đối phương, ngồi một mình trong văn phòng, Quảng Linh Linh không khỏi nghĩ đến Trần Mỹ Linh.
Trần Mỹ Linh đã quen có Quảng Linh Linh ở bên người. Bởi vì Tôn Nhã bắt đầu phụ trách những công việc khác của công ty, lúc tương đối bận có một số việc vặt nhưng Trần Mỹ Linh không để cô làm. Cho nên, sau khi Quảng Linh Linh rời đi, trong văn phòng được tuyển một thư ký mới.
Khi đi họp về, nhìn thấy ly cà phê trên bàn, nàng khẽ nhíu mày, sau đó có chút thất thần. Nếu là Quảng Linh Linh, nhất định đã trách nàng.
Mỗi ngày nhiều nhất là một cốc cà phê, tốt nhất là không nên uống, nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc của cô, Trần Mỹ Linh suy nghĩ một chút, tìm bàn làm việc trống của Quảng Linh Linh lúc trước, hết sạch trà rồi.
Trần Mỹ Linh trở lại bàn ngồi xuống, kéo ngăn kéo ra, trong đó có một tờ giấy nhắn và một gói trà.
"Cuối cùng cũng bỏ cà phê, đừng uống nữa. Đây là trà chị chuẩn bị, giao cho Tôn Nhã là tốt rồi. Buổi trưa nhất định phải ăn đúng giờ, chú ý bảo vệ dạ dày."
Nhìn nét chữ quen thuộc, vẻ mặt Trần Mỹ Linh dịu đi rất nhiều, khi tiểu thư ký bước vào, nàng chỉ vào cốc cà phê: "Tiểu Giang, đổi cà phê lấy một cốc trà đi, trà ở đây."
Giang Vũ Mông sửng sốt một chút, sau đó hối lỗi nói: "Xin lỗi Trần tổng, tôi tưởng chị thích cà phê, tôi đi ngay."
"Không sao, là có người cấm tôi uống cà phê, về sau cho tôi uống trà là được, nước sôi để nguội cũng được."
Sau khi ngồi xuống bận bịu một lúc, nàng lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Quảng Linh Linh: "Ngày đầu tiên trở về, chị cảm thấy thế nào?"
Quảng Linh Linh nhanh chóng trả lời: "Có chút mệt, không có em chị chỉ có thể dựa vào chính mình, không có em thì tốt hơn. Bất quá chị không để bọn họ tiện nghi, sẽ không làm em bẽ mặt."
Trần Mỹ Linh khẽ cau mày: "Em không ở bên cạnh chị, có điện thoại, chị có thể dựa vào em."
Quảng Linh Linh nhìn hồi lâu rồi bật cười: "Hôm nay có uống cà phê không?"
Một lúc sau, bên kia đã gửi một bức ảnh, nước trà trong cốc trong vắt, lá trà giãn ra, là đang uống trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro