Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 130: Phiên ngoại - Kiếp trước (6)


Khi Quảng Linh Linh nghe thấy Trần Mỹ Linh ở bên kia thấp thấp cười thành tiếng, cô đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ngứa, lại có chút ngượng ngùng.

Trần Mỹ Linh cười xong, lại nhàn nhạt nói: "Tôi không chọn, chị chọn là được rồi."

Quảng Linh Linh câu môi: "Tôi biết một nhà hàng Tứ Xuyên nấu món cay Tứ Xuyên rất ngon... A, không đúng, dạ dày cô không tốt nên không thể ăn cay. Vậy thì đổi nhà hàng khác, nhà hàng Hạ thị ở đường Quảng Trí có món lẩu rất ngon, lại có rất nhiều món ăn dinh dưỡng, hơn nữa cháo hải sản nhất phẩm của bọn họ ăn cũng không tồi."

"Ừm, chị đề cử, vậy khẳng định là không tồi. Bất quá gần đây tôi rất bận, có lẽ sẽ mất vài ngày. Không biết đến lúc đó chị còn nhớ hay không."

Quảng Linh Linh nghiêm túc nói: "Sẽ không, tôi nhất định nhớ, khi nào cô có thời gian cứ nói cho tôi biết."

Trong mắt Trần Mỹ Linh có ý cười: "Vậy không có vẻ như tôi đang chờ bữa cơm của chị rồi?"

Quảng Linh Linh câu môi nhìn thời gian: "Vậy, vậy tuần này, cô xem cô có rảnh không, nếu không rảnh thì cô nói với tôi. Cô rảnh tôi liền hẹn, được không?"

Nghe được dáng vẻ nghiêm túc của cô, Trần Mỹ Linh cảm thấy có chút thú vị, gõ nhẹ ngón tay: "Được."

Trò chuyện với Quảng Linh Linh xong, thần sắc của Trần Mỹ Linh vẫn có chút vui vẻ, Tôn Nhã cầm văn kiện trộm nhìn nàng, trong mắt lộ rõ vẻ tò mò.

Trần Mỹ Linh ngẩng đầu, thần sắc trở nên lạnh lùng, vươn tay cầm lấy văn kiện liếc mắt nhìn Tôn Nhã: "Nhìn cái gì?"

Tôn Nhã vội vàng đứng thẳng người nhìn sang chỗ khác, sau đó câu môi cười nói: "Sao hôm nay Trần tổng lại vui như vậy?"

Trần Mỹ Linh liếc cô một cái: "Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi vui?"

Mặc dù Tôn Nhã ở trước mặt nàng rất nghiêm túc, chỉ cần Trần Mỹ Linh không phát giận, cô thật sự không sợ nàng như vậy, hiếm thấy Trần Mỹ Linh nở nụ cười, cô không nhịn được trêu chọc, "Hôm nay tôi thấy Trần tổng cười hai lần, đây chính là chuyện hiếm lạ, trước nay ngài sẽ không cười trong công ty."

Trần Mỹ Linh có chút mất tự nhiên, sau đó cúi đầu nhíu mày: "Rõ ràng như vậy sao?"

Nói xong nàng thu lại thần sắc: "Hôm nay rất nhàn rỗi?"

Tôn Nhã vội vàng lắc đầu, xoay người lè lưỡi, nhanh chóng làm việc của mình. Nhưng nhìn thấy Trần Mỹ Linh cười, cô cảm thấy rất vui mừng.

Mấy ngày nay Trần Mỹ Linh thật sự rất bận, sau khi Cảnh Thái kết thúc thời kỳ, tất cả các phòng ban đều tổng kết báo cáo, nàng cần giải quyết rất nhiều việc, đọc các loại văn kiện báo cáo. Mà mỗi khi tới ban đêm, mỗi ngày Quảng Linh Linh không còn hỏi đề như trước nữa mà chỉ đơn giản là chào buổi tối và chúc ngủ ngon.

Trần Mỹ Linh có chút nghi hoặc, lúc nhìn thấy Quảng Linh Linh chúc ngủ ngon, Trần Mỹ Linh nhíu mày, chợt nhớ ra nàng đã nói với Quảng Linh Linh là gần đây nàng rất bận, có phải vì vậy mà cô không hỏi đề không? Nghĩ nghĩ, thực sự có khả năng này.

Nàng cúi đầu phát một tin nhắn thoại: "Gần đây có học bài không?"

Sau khi gửi đi, không mất chút thời gian liền phát hiện biểu thị bên kia đang gõ chữ, Trần Mỹ Linh đợi hồi lâu, cuối cùng Quảng Linh Linh cũng gửi tới một câu: Có học.

Sau đó còn gửi cuốn sách mà cô đã ghi chú cho Trần Mỹ Linh xem.

Trần Mỹ Linh nhìn chú thích cô viết, chữ viết rất tinh tế, có chút non nớt, tuy chú thích không đủ lão luyện, nhưng rất nhiều nội dung cho thấy cô đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu nói không nhớ một chút kiến thức cơ bản, học lại lần nữa có thể hiểu đến mức độ này thì Quảng Linh Linh vẫn còn rất nhiều hiểu biết.

Nàng chọn ra những điểm mà mình cảm thấy còn lỗ hỏng nói lại với Quảng Linh Linh. Sau khi tin nhắn thoại được gửi đi, Quảng Linh Linh cắm tai nghe vào, cẩn thận lắng nghe. Lúc đầu, cô thực sự tiếp thu hiểu những gợi ý mà Trần Mỹ Linh đưa ra, sau đó cô chỉ nghe giọng nói có chút thanh lãnh cùng dễ nghe của nàng.

Khi nàng đang giải thích, tốc độ cùng ngữ khí không nhanh không chậm, thanh âm rõ ràng đặc biệt dễ nghe. Nghe xong mấy lần, Quảng Linh Linh đột nhiên lấy lại tinh thần, tức khắc mặt nóng bừng, mình làm sao thế này, sao lại nghe đến si mê như vậy?

"Hiểu chưa?"

Quảng Linh Linh nhanh chóng gật đầu, nhưng sau đó hậu tri hậu giác phản ứng lại nàng không thể nhìn thấy, cho nên cô nhanh chóng gửi một tin nhắn.

"Nếu chị có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi, dù bận rộn nhưng vẫn có những lúc tôi có thể giúp chị giải đáp mấy vấn đề này."

Quảng Linh Linh câu môi cười đến vui vẻ: "Ừm, cảm ơn Mỹ Linh."

Chủ nhật, Quảng Linh Linh nhìn thời gian, không nhịn được gửi tin nhắn hỏi Trần Mỹ Linh: "Mỹ Linh, hôm nay cô có bận không, nếu có thời gian tôi đặt chỗ trước được không?"

Hơn mười phút sau, Trần Mỹ Linh không có trả lời, Quảng Linh Linh đang rối rắm muốn gọi điện thoại, bên ngoài nhà loáng thoáng có tiếng xe, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng, cuối cùng dừng ở cửa Quảng gia.

Từ khi Quảng Thịnh bị bệnh, đã lâu Quảng gia không có người đến thăm, trong nhà chỉ có Tiêu Vân Anh có thể lái xe, hôm nay cuối tuần bà được nghỉ ngơi, không có khả năng là bà.

Cô đứng dậy nhìn qua cửa sổ, nhưng chuông điện thoại vang lên, vừa nghe thấy tiếng chuông cô liền chấn động tinh thần, bởi vì tiếng chuông này cô chỉ cài cho Trần Mỹ Linh. Cô nghe điện thoại, giọng nói của Trần Mỹ Linh truyền đến: "Hôm nay tôi rảnh, vì cháo hải sản của chị mà đã qua tới rồi."

Quảng Linh Linh sửng sốt một chút, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe màu trắng đang đậu ngoài sân, hóa ra là Trần Mỹ Linh tới.

"Được, tôi xuống ngay." Quảng Linh Linh cúp điện thoại, vội vàng đi tới tủ trang điểm nhìn vào gương. May mà cô đã thay đồ chờ sẵn, thoạt nhìn không quá tệ. Nhanh chóng sửa sang lại bộ dáng của mình, cô vẫn từ bỏ kế hoạch trang điểm, dù sao mười lăm tuổi cô vẫn là để mặt mộc.

Cô vội vàng đi xuống lầu: "Mẹ, hôm nay con muốn mời Mỹ Linh đi ăn cơm, buổi trưa sẽ không về ăn cơm."

"Trần tổng?" Tiêu Vân Anh có chút kinh ngạc.

"Dạ, cô ấy đang đợi con, mẹ, con đi trước."

"Con chậm một chút, đều lớn như vậy còn hấp tấp bộp chộp." Tiêu Vân Anh oán trách dặn dò một câu.

Quảng Linh Linh đang chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới mình không phải mười lăm tuổi, lập tức dừng bước chân dồn dập, đứng lại chỉnh lại tóc và quần áo, khi bước ra ngoài đã là bộ dáng đoan trang ổn trọng.

Tiêu Vân Anh ở phía sau nhìn cô không chớp mắt, nhịn không được bật cười.

Mà thời điểm Quảng Linh Linh cúp điện thoại, Trần Mỹ Linh đã khóa mắt ở ngoài cửa, tự nhiên nhìn thấy ánh mắt đột nhiên thay đổi của cô, nàng không khỏi câu lên khóe môi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Thật kỳ quái, khi ở bên Quảng Linh Linh, dù không gặp mặt hay chỉ đơn giản là trò chuyện, đối với nàng cũng là một hồi thư giãn, lại còn có rất nhiều kinh hỉ.

Quảng Linh Linh mở cửa xe ngồi vào, quay đâu nhìn Trần Mỹ Linh: "Sao cô lại tới đây?"

"Vì chúng ta cùng đi ăn cơm nên tôi thuận tiện ghé qua đón chị." Nói xong, nàng liếc nhìn Quảng Linh Linh: "Có phải đã quên lái xe như thế nào rồi hay không?"

Quảng Linh Linh nhìn ghế lái, gật đầu, thần sắc có chút phiền muộn, cô quên mất mình nên học cách lái xe.

Trần Mỹ Linh trầm tư: "Hẳn là chị đã có bằng lái xe, nhưng phải học lại luật lệ giao thông, dành thời gian luyện lái xe."

Quảng Linh Linh không thường xuyên ra ngoài nên cũng không ý thức được chuyện này, nghe Trần Mỹ Linh nói như vậy, lúc này cũng nghĩ tới: "Được, tôi sẽ dành thời gian tập lái xe."

Trần Mỹ Linh nhìn cô, khóe mắt lại mang theo ý cười.

Tim của Quảng Linh Linh đập loạn xạ, rồi lại không nhịn được hỏi nàng: "Cười cái gì?"

Trong lòng Trần Mỹ Linh hơi dừng lại, sau đó thu lại ý cười, nghiêm trang nói: "Cười chị đáng yêu."

Mặt Quảng Linh Linh lại đỏ lên, có lẽ tâm lý của cô chỉ mới mười lăm tuổi, khi đối mặt với Trần Mỹ Linh, cô luôn không thể che giấu cảm xúc của mình, bị nàng trêu chọc một chút liền cảm thấy mặt đỏ tai hồng.

Trần Mỹ Linh tự nhiên thấy bộ dáng ngượng ngùng đỏ mặt của cô, trong lòng có chút buồn cười, Quảng Linh Linh bị mất trí nhớ mất đi thong dong bình tĩnh công thức hóa, thay vào đó là hay đỏ mặt, thật sự rất đáng yêu.

Vốn dĩ Trần Mỹ Linh không phải là người nói nhiều, thấy Quảng Linh Linh ngượng ngùng cũng không mở miệng, cho đến khi xuống xe hai người mới nói chuyện.

"Trên đường đi tôi đã đặt chỗ rồi, bây giờ vẫn còn sớm, nếu không đói thì trước tiên có thể ngồi nói chuyện phiếm. Trà ở đây cũng rất ngon, môi trường cũng rất tốt."

Trần Mỹ Linh không tỏ ý kiến, khi bước vào nhà hàng, toàn bộ nhà hàng đều được trang trí theo phong cách Trung Hoa nồng đậm, ở đây đã có rất nhiều người, nhưng không có vẻ ồn ào, rất an nhàn, quả thực làm người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Nhìn thấy vẻ hài lòng trong thần sắc của nàng, Quảng Linh Linh cũng vui vẻ: "Chỗ ngồi của chúng ta ở tầng hai."

Sau khi ngồi vào chỗ, Quảng Linh Linh gọi một ấm trà trước, bởi vì chưa tới giờ cơm cao điểm nên rất nhanh trà đã được đưa lên. Quảng Linh Linh chủ động rót một tách cho Trần Mỹ Linh, trà màu nâu nóng bốc khói nghi ngút, mùi trà xộc vào mũi Trần Mỹ Linh, trà này có mùi rất thơm.

Nàng liếc nhìn Quảng Linh Linh đang nhìn mình chằm chằm, nhấp một ngụm từ tách trà rồi đặt xuống như không có chuyện gì, tựa hồ rất bình đạm.

Quảng Linh Linh có chút thất vọng: "Cô không thích sao?"

Trần Mỹ Linh lại nhấp một ngụm: "Rất ngon."

Lúc này Quảng Linh Linh mới an lòng, lại đẩy menu lên: "Cô gọi món đi, nhìn xem muốn ăn cái gì?"

Trần Mỹ Linh tùy ý nhìn: "Hẳn là chị đã tới nơi này, còn quen thuộc nơi này hơn tôi, chị cảm thấy món nào ngon thì chọn, chỉ có hai người chúng ta nên không cần chọn quá nhiều."

Quảng Linh Linh sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ liền nói: "Vậy tôi chọn, nếu cô không thích ăn thì nói với tôi, chúng ta đổi món khác."

"Được."

Quảng Linh Linh không xem thực đơn, nói: "Cô chưa ăn qua đậu hủ của tôi đi, hương vị rất ngon."

Trần Mỹ Linh vừa mới uống trà, lập tức bị ho khan, kinh ngạc nhìn chằm chằm Quảng Linh Linh, sau đó không khỏi cúi đầu nhìn rồi lập tức dời đi.

Thấy vậy, Quảng Linh Linh vội vàng đưa khăn giấy tới, vừa muốn hỏi xem có chuyện gì nhưng nhìn thấy vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa xấu hổ của Trần Mỹ Linh, nghĩ đến lời mình vừa nói, lập tức cũng xấu hổ đến tai đỏ bừng: "Không phải, ý tôi không phải vậy, cô chưa ăn đậu hủ của tôi là tên món ăn, tên món ăn, không phải là đậu hủ của tôi... Chỉ là, tên món ăn này quá kỳ quái, cô đừng nghĩ lung tung."

Vốn dĩ Trần Mỹ Linh còn có thể làm ra bộ dáng vân đạm phong khinh, nhưng sau lời giải thích này nàng đột nhiên nghĩ lúc đó mình thật sự muốn như vậy, trên gương mặt trắng nõn cũng hiện lên một cổ ửng hồng nhàn nhạt, vùi đầu chỉ lo uống trà.

Nhìn thấy nàng đỏ mặt, trong lòng Quảng Linh Linh dâng lên một loại tư vị khó tả, còn có chút ấm áp xen lẫn một cảm giác xúc động không thể giải thích được.

Thấy ngày càng đông khách, Quảng Linh Linh nhanh chóng gọi món còn lại.

"Hai chúng ta, tôi gọi một suất nhỏ cháo hải sản, một suất... đậu hủ, còn có đầu cá hương, đủ chưa?"

"Ừm, đủ rồi, nhiều sẽ lãng phí."

Quảng Linh Linh nghe nàng nói xong liền nhẹ nhàng thở ra, Trần Mỹ Linh cố ý liếc nhìn cái gọi là "Ngươi chưa ăn đậu hũ của ta." Những viên đậu hủ vuông vắn nằm gọn gàng, đổ nước súp đặc thơm ở bên trên, rắc hành lá xắt nhỏ lên trên để có màu đặc biệt hấp dẫn.

Cháo hải sản Nhất Phẩm gồm tôm và cua, nhìn rất ngon, Quảng Linh Linh đã múc cháo cho nàng: "Cô nếm thử xem, hương vị thế nào. Tuy tên đậu hủ này có chút kỳ quái, nhưng hương vị rất không tồi, đậu hủ rất mềm, bên ngoài có chút giòn."

Trần Mỹ Linh gắp một khối, nước súp được bọc trong đậu hủ mềm, hương vị khác biệt, thực sự rất ngon.

Sau đó nàng múc một thìa cháo hải sản, hạt gạo được hầm cho đến khi mềm dẻo, vị ngọt của tôm cua hòa quyện với mùi thơm của gạo, thơm ngọt ngon miệng, quả thực không tồi.

"Rất ngon, tôi rất thích." Lần này Trần Mỹ Linh không chút keo kiệt mà khen ngợi. Quảng Linh Linh lập tức cười nói: "Cô thích là được rồi, Giai Di đã đưa tôi đi ăn ở rất nhiều nhà hàng, còn có một số nhà hàng rất đặc sắc, khi nào rảnh tôi sẽ dẫn cô đi ăn thử."

Động tác ăn cháo của Trần Mỹ Linh dừng một chút, nhìn bộ dáng vui vẻ của Quảng Linh Linh, mặt mày nhu hòa nói: "Vậy tôi đây rất mong chờ."

Quảng Linh Linh cảm thấy tim mình đập loạn xạ, nhìn Trần Mỹ Linh không thể dời mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro