Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 129: Phiên ngoại - Kiếp trước (5)


Trần Mỹ Linh nhìn cô, ánh mắt có chút nhu hòa: "Chị ở nhà một mình lại không biết uống thuốc, tôi không yên tâm, cho nên đến đây để đưa thuốc cho chị." Nàng nâng hộp thuốc trên tay lên nói.

Quảng Linh Linh rất vui vẻ, nếu không phải nhắc nhở đây là Trần Mỹ Linh, cô cũng đã hai mươi chín tuổi thì hiện tại cô liền nhảy nhót cho Trần Mỹ Linh xem.

Chỉ là trong lòng không nén được vui mừng, không nhịn được nói: "Trần Mỹ Linh, sao cô lại tốt như vậy?"

Trần Mỹ Linh bị cô chọc cười, thấy cô chỉ mặc đồ ngủ, thu ý cười mở miệng nói: "Bên ngoài lạnh, mau vào nhà đi, đừng để bị gió thổi."

Quảng Linh Linh ngoan ngoãn dẫn Trần Mỹ Linh vào nhà, vừa bước vào nhà Quảng Linh Linh đã nhanh chóng chạy đi, Trần Mỹ Linh sửng sốt mới phản ứng lại là cô đi rót nước cho mình.

"Tôi không uống nước, không phải chị khó chịu sao, đừng chạy lung tung." Nàng đi lên cầm lấy cốc nước.

Sau đó đến hộp thuốc tìm: "Có nhiệt kế không? Chị đã đo nhiệt độ chưa?"

"Tôi đo rồi, 38 độ."

Trần Mỹ Linh cau mày: "Có chút sốt, đây là thuốc hạ sốt, trước khi đi ngủ đi kiểm tra một chút, nếu vượt quá 38,5 thì uống một viên. Ngoài sốt cùng hắt hơi, còn có cái gì khó chịu không?"

"Chóng mặt, đau họng." Quảng Linh Linh thành thật trả lời, bộ dáng rất ngoan ngoãn: "Mỹ Linh, cô hiểu biết thuốc sao?"

Trần Mỹ Linh lục lọi tìm thuốc cảm, nghe được có chút sửng sốt, lắc lắc đầu: "Không có, có đoạn thời gian tôi vẫn luôn bị cảm, đại khái là có kinh nghiệm. Loại bệnh này uống loại thuốc này, tương đối rõ ràng. Đây, cái này uống một viên, lại uống thêm một viên nhỏ này."

Nói xong nàng lại đưa nước cho Quảng Linh Linh: "Cầm lấy."

Quảng Linh Linh nhìn thuốc trong lòng bàn tay và nước Trần Mỹ Linh đưa cho, ánh mắt mạc danh nóng lên.

Thấy cô nhìn thuốc không nhúc nhích, Trần Mỹ Linh nhướng mày, nhàn nhạt nói: "Sợ uống thuốc sao?"

Quảng Linh Linh nghe thấy mặt liền đỏ lên, nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Không có."

Cô nỗ lực tỏ ra thành thục ổn trọng trước mặt Trần Mỹ Linh, ngẩng đầu uống thuốc, thuốc có chút đắng nhưng không phải là không chịu được. Uống thêm một ngụm nước, cô nhìn hộp thuốc mà Trần Mỹ Linh mang tới, nghĩ đến những gì nàng vừa nói, cô khẽ cau mày: "Cô thường xuyên không thoải mái sao?"

Nhìn vẻ mặt của cô, Trần Mỹ Linh đoán được cô đang nghĩ gì, nàng lắc đầu: "Chỉ có một đoạn thời gian thôi, nhưng tôi đều uống thuốc đúng giờ lại đến gặp bác sĩ, cũng sẽ thường xuyên kiểm tra xem thuốc đã hết hạn hay chưa." Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Quảng Linh Linh.

Quảng Linh Linh há miệng nhưng không phản bác lại được, cô quả thực được chiếu cố thành quen, hai tháng gần đây cô mới nếm thử tự lập, nhưng còn chưa thể làm được toàn diện.

Trần Mỹ Linh nhìn cô uống thuốc xong, giơ tay kiểm tra thời gian: "Ngủ một mình có sợ không?"

"A? Không, không sợ." Quảng Linh Linh nghiêm túc trả lời câu hỏi này, mặc dù bàn tay nắm chặt của cô đã phơi bày sự thật.

Trần Mỹ Linh nhìn ánh đèn, lại ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, nơi nào cũng sáng đèn, suy nghĩ một chút: "Có kiểm tra lại chưa? Có dấu hiệu khôi phục trí nhớ không?"

Mặc dù có chút kỳ quái, nàng đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng dời đi vấn đề xấu hổ kia vẫn làm cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều: "Không có, tôi cũng không cưỡng cầu, gần đây tôi đang tập trung học lại từ đầu."

"Ừm, tâm tình rất tốt. Đã gần mười một giờ rồi, có chút muộn, không biết tôi đặc biệt tới đây đưa thuốc cho chị, có thể ngủ lại phòng của chị một đêm không?" Nàng vân đạm phong khinh nói, nói xong còn nhìn chằm chằm vào mắt Quảng Linh Linh.

Mặt Quảng Linh Linh lập tức đỏ bừng, lớp ổn trọng ngụy trang liền bị lời nói có chút bay bổng của Trần Mỹ Linh làm cho tan nát: "Tôi... phòng của tôi? Cô muốn cùng tôi... không, không phải. Có, có phòng cho khách."

Trần Mỹ Linh cúi đầu thấp giọng cười một tiếng: "Có lẽ tôi nói sai rồi, là phòng cho khách, có tiện không?"

Không thể không nói, Quảng Linh Linh này đã khiến nàng không nhịn được dừng ánh mắt ngay lần đầu tiên gặp mặt, mất đi vẻ nội liễm cùng đoan trang trước đây, nhưng thêm vào đó có rất nhiều đáng yêu, làm người rất thoải mái.

"Tiện, cô về muộn cũng không an toàn. Phòng cho khách rất sạch sẽ, cô tắm chưa?"

"Chưa kịp."

Quảng Linh Linh cảm thấy tim mình ngừng đập, sau đó lại đập thình thịch: "Vậy, vậy cô đi tắm trước đi, tôi đi chuẩn bị đồ."

Cô nhanh chóng chạy lên lầu tìm bàn chải đánh răng và khăn lông dùng một lần, suy nghĩ xong liền đi vào tủ tìm một bộ đồ ngủ vừa mua. Trần Mỹ Linh cũng cỡ với cô nên hẳn là có thể mặc, ngoại trừ đồ ngủ... Quảng Linh Linh mười lăm tuổi vẫn là một cô gái đơn thuần ngượng ngùng, mặt đỏ tai hồng cầm lấy nội y sạch, gấp lại đưa cho Trần Mỹ Linh.

Trần Mỹ Linh cầm quần áo nhìn về phía phòng ngủ: "Uống thuốc sẽ buồn ngủ, ngủ đi, tôi tự mình làm là được rồi."

Quảng Linh Linh thực sự rất buồn ngủ, nhưng cô cảm thấy ném Trần Mỹ Linh ở nơi đó mà đi ngủ thật không lễ phép, muốn chống trụ nhưng lại bị Trần Mỹ Linh thúc giục.

Nằm trên giường, Quảng Linh Linh hoàn toàn thả lỏng, kỳ thực khi ở nhà một mình cô rất sợ, dù biết rất rõ là an toàn, cũng biết ma quỷ trên đời rất mơ hồ nhưng cô không nhịn được mà sợ hãi.

Bất quá hiện tại biết Trần Mỹ Linh đang ở trong căn nhà này, những sợ hãi cùng cô tịch dây dưa đó lập tức biến mất không còn tăm tích. Cô thầm nghĩ trong lòng, kỳ thực theo tính tình của Trần Mỹ Linh, muộn như vậy nàng cũng sẽ lựa chọn về nhà, lý do ở lại chẳng lẽ là nàng đoán được mình sợ?

Mặc dù nghĩ như vậy có chút tự mình đa tình, nhưng Quảng Linh Linh không khắc chế được, nhịn không được mà lấy tay ôm đầu, người thoạt nhìn lạnh như băng sao lại ấm áp như vậy?

Mặt có chút nóng, hẳn là do phát sốt, Quảng Linh Linh cảm thấy đêm nay tâm tình kích động khó tả, còn có chút cảm giác không giải thích được, tóm lại là cô rất thích tư vị này.

Tuy cô muốn đợi Trần Mỹ Linh tắm xong, nhưng cô đã rất buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ rồi. Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng, cô loay hoay lấy điện thoại, đầu vẫn còn hơi choáng váng, mũi cũng bị nghẹt, nhưng không khó chịu như hôm qua.

Mang dép lê, cô vội vàng mở cửa, thấy Trần Mỹ Linh đã rời đi cũng không ngoài dự đoán. Trên bàn có thuốc cảm, bên cạnh còn để lại giấy note.

[Nhớ uống thuốc, tôi mượn bếp nấu cháo cho chị, trong nồi cơm điện, nhớ ăn].

Chữ viết tinh tế hữu lực, lộ ra một cỗ sắc nhọn, rất đẹp.

Quảng Linh Linh cầm lấy mẩu giấy, chạy nhanh vào bếp, chính cô cũng không phát hiện ý cười trên môi mình. Cô vui vẻ mở nắp nồi, bát cháo nóng hổi bốc khói nghi ngút có vị ngọt của táo đỏ, tuy mũi bị nghẹt nhưng khứu giác vẫn còn tốt, tức khắc cô cảm thấy ngón trỏ động đậy.

Cháo không nhiều lắm, độ đặc vừa phải, thời gian nấu vừa vặn, hạt cháo cũng mang theo màu đỏ của táo đỏ, sau khi rửa mặt xong, Quảng Linh Linh cầm lấy bát, nếm thử một ngụm không khỏi híp híp mắt, rất ngon. Vị ngọt nhẹ cùng mùi thơm của táo đỏ quyện vào cháo, không bị ngấy cùng vô vị, rất thơm.

Quảng Linh Linh nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra chụp ảnh, sau đó gửi cho Trần Mỹ Linh: "Cháo rất ngon, cảm ơn."

Sau khi ăn hết bát cháo, Quảng Linh Linh chỉ đơn giản là thu dọn đồ đạc chuẩn bị đón Quảng Thịnh về nhà, tuy Quảng Thịnh sau khi bị nhồi máu não đã tỉnh táo cùng bảo toàn được mạng sống, những cũng để lại rất nhiều di chứng, trong đó nửa người bên trái chưa phục hồi khả năng vận động, cần thường xuyên đi điều trị phục hồi chức năng, nói chuyện còn có chút không rõ ràng.

Từ trước đến nay Quảng Linh Linh chưa từng nghĩ tới nam nhân cường thế cùng bất cận nhân tình sẽ trở thành như bây giờ. Tiêu Vân Anh vẫn luôn giấu Quảng Thịnh chuyện Quảng Linh Linh bị ngã hôn mê, nhưng gần 20 ngày không thấy con gái mình xuất hiện, trong lòng Quảng Thịnh liền biết rõ.

Nhưng lúc đó ông không nói được gì, Tiêu Vân Anh nói trong khoảng thời gian đó khi Quảng Thịnh thống khổ vẫn luôn cáu kỉnh, sau đó hàm hàm hồ hồ nói cái gì đó, vừa nói vừa khóc, thỉnh thoảng ông có thể nói một vài âm tiết trong tên của cô.

Khi Quảng Linh Linh lần đầu tiên nhìn thấy Quảng Thịnh, ông đã khóc như một đứa trẻ. Đó có lẽ là lần đầu tiên cô biết cha mình sẽ khổ sở sẽ khóc, nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, Quảng Linh Linh cảm thấy trong lòng đau đớn không chịu nổi.

Khi đến bệnh viện, hộ sĩ chăm sóc Quảng Thịnh tên Diêu An Tuyết thì thầm nói: "Quảng tổng đang tức giận, ngài dỗ ông ấy một chút."

Quảng Linh Linh sửng sốt một chút, lại có chút buồn cười: "Làm sao vậy?"

Diêu An Tuyết cười nói: "Nói là không nên để ngài ở nhà một mình, hôm qua đã làm ầm lên muốn trở về, nhưng việc phục hồi vẫn chưa kết thúc. Bác sĩ Trần không cho ông ấy chạy qua chạy lại, không cho ông ấy đi."

Quảng Linh Linh hơi thu liễm ý cười, đôi mắt có chút sáp, miễn cưỡng cười nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn cô, vất vả rồi."

"Tôi nên làm, tiểu Quảng tổng ăn sáng chưa? Tôi thấy khí sắc của ngài không được tốt lắm, giọng nói cũng không ổn, bị cảm sao?"

"Có một chút, nhưng tốt hơn nhiều rồi. Buổi sáng tôi đã ăn cháo rồi, cảm ơn chị đã quan tâm." Quảng Linh Linh mang theo ý cười, lễ phép nói.

Diêu An Tuyết có ấn tượng rất tốt về Tiểu Quảng tổng này, trước đó vô tình nghe nói tiểu Quảng tổng xảy ra chuyện ngoài ý muốn ký ức dừng ở năm mười lăm tuổi, còn rất tiếc hận. Hiện tại tiếp xúc, tuy quả thực đơn thuần hơn trước, nhưng đối nhân xử thế nhìn một chút cũng không có non nớt, vẫn có khí chất cùng phong thái của Quảng Linh Linh trước đây.

Quảng Linh Linh đi vào phòng, Quảng Thịnh đang vận động kéo tay trái qua sợi dây của tay phải. Ý thức nửa người bên trái của ông đã dần hồi phục, nhưng vẫn còn lao lực, bác sĩ chỉ định tập phục hồi chức năng.

"Ba, rèn luyện bao lâu rồi, có muốn nghỉ ngơi một chút không? Bác sĩ nói tập luyện phục hồi chức năng nên tập dần dần. Nếu cường độ cao quá mức ngược lại sẽ mất nhiều hơn được."

Vừa thấy Quảng Linh Linh đi vào, ông lập tức quay đầu nhìn cô, sau đó cau mày chỉ vào mặt mình, trong mắt có chút lo lắng.

Quảng Linh Linh ngồi bên cạnh ông, đi vào cũng không cởi khẩu trang mà chỉ xoa bóp tay cho Quảng Thịnh: "Chỉ có chút cảm mạo thôi, con không sao."

Quảng Thịnh chỉ vào miệng, Quảng Linh Linh hiểu rõ: "Con đã uống thuốc rồi, đã đỡ nhiều. Ba đừng lo, phải hợp tác với bác sĩ Trần làm kiểm tra cùng rèn luyện."

Quảng Thịnh cau mày, có chút cáu kỉnh.

Quảng Linh Linh cười: "Con không sao mà, hiện tại con lại học quản lý công ty. Việc hợp tác với Cảnh Thái đang diễn ra rất thuận lợi, Mỹ Linh rất tốt, người đừng quá lo lắng."

"Cho nên người không cần nhọc lòng cho chúng ta, chỉ cần tích cực phối hợp điều trị, mau chóng khỏe lại, được không?"

Con người luôn là như vậy, khi mọi thứ bình an thuận lợi, tâm tình nhất thời luôn có thể khắc chế được cảm xúc trong lòng. Tựa như đối mặt với Quảng Thịnh lúc này, Quảng Linh Linh không cần ngụy trang che đậy, thậm chí là không cần học tập, liền có vẻ hiểu chuyện mà mười năm qua cô chưa từng bộc lộ.

Mà hiện tại Quảng Thịnh bất tiện trong việc đi lại, không nói chuyện được cũng chưa bao giờ keo kiệt bày tỏ quan tâm cùng săn sóc của mình.

Sau khi bồi Quảng Thịnh đọc báo hôm nay, hàn huyên một lúc, bác sĩ phục hồi chức năng đã đưa Quảng Thịnh đi trị liệu, còn Quảng Linh Linh thì lấy điện thoại ra, ở trong phòng chờ đợi.

Trần Mỹ Linh gửi cho cô một tin nhắn: "Thích là được rồi."

Trong mắt Quảng Linh Linh lộ ra ý cười, sau đó có chút rối rắm, lần này Trần Mỹ Linh cho cô uống thuốc, nấu cháo cho cô, cô có nên mời nàng đi ăn cơm không? Nhưng ăn cái gì mới tốt, cô vẫn chưa biết khẩu vị của Trần Mỹ Linh.

Do dự mấy lần, cuối cùng cô cũng gửi tin nhắn: "Cô đã giúp tôi rất nhiều, tôi nghĩ nếu có thời gian, tôi mời cô đi ăn cơm được không?"

Khi tin nhắn được gửi đi, tim cô đập rất nhanh, cô muốn Trần Mỹ Linh nhanh chóng xem, nhưng cũng sợ nàng xem.

Bên kia Trần Mỹ Linh vừa lúc đang nhìn thời gian, khi nhìn thấy thông báo hiện lên, ngón tay nàng hơi dừng lại rồi mở ra. Nàng vừa muốn trả lời thì tin nhắn bên trên đột nhiên biến mất, bên kia đã rút lại mấy chữ.

Nhịn không được cười thành tiếng, Tôn Nhã đang đi ngang qua, cả kinh mở to mắt nhìn nàng một cái, sau đó nhanh chóng rời đi như không có chuyện gì xảy ra.

Trần Mỹ Linh thu lại ý cười, như không có việc gì gọi đi nói.

"Tôi vừa chuẩn bị nói đồng ý, chị lại đổi ý."

Quảng Linh Linh khẩn trương đến nỗi lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: "Không phải, không phải, có lỗi chính tả, tôi muốn mời cô ăn cơm, cô thích ăn gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro