Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Tiếng ngáy khẽ vang bên tai kéo Orm tỉnh dậy từ giấc ngủ chập chờn. Từ ngày trở thành mẹ, nàng ngủ rất nông, dễ dàng bị đánh thức bởi những âm thanh nhỏ nhất. Ngay cả trước đây, khi sống cùng Earth trong vai trò mẹ kế, trước cả khi Ella chào đời, Orm đã luôn nhạy bén hơn chồng mình rất nhiều.

Orm Kornnaphat hít sâu, để mùi hương quen thuộc của Lingling tràn ngập tâm trí. Mùi tóc, mùi da, mùi chăn gối lẫn chút khói thuốc còn vương lại. Lingling nằm sát bên, ngủ say với hơi thở đều đặn, mũi chạm nhẹ vào tóc nàng, tay vẫn nắm chặt cổ tay nàng không buông. Trong ánh sáng lờ mờ, Orm lặng lẽ ngắm nhìn người phụ nữ đang say giấc, gương mặt an yên khiến lòng nàng dịu lại. Một cảm giác yêu thương cuộn trào mãnh liệt. Nàng muốn đánh thức Lingling Kwong, muốn hôn cô thêm chút nữa, muốn siết chặt cô vào lòng, muốn rối tung mái tóc mềm mượt ấy. Nhưng nỗi mệt mỏi và kiệt sức sau những lo lắng cùng những giọt nước mắt chưa khô khiến nàng chỉ biết nén lại. Orm hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi nhẹ nhàng gỡ tay Lingling, từ từ rút mình ra khỏi vòng tay ấy.

Orm bước vào phòng tắm, hình ảnh gương phản chiếu gương mặt phờ phạc của mình khiến nàng bất giác bật cười. Nàng rửa mặt qua loa bằng chiếc khăn nhỏ lấy từ ngăn tủ, cảm giác dòng nước lạnh làm tỉnh táo hơn đôi chút. Sau đó, nàng lặng lẽ bước qua ngôi nhà tối om, tìm chiếc áo hoodie vắt trên ghế sofa và khoác vào người. Một ý nghĩ thoáng qua khiến tim nàng rung lên, ký ức về khoảnh khắc cởi áo trước mặt Lingling Kwong, ánh mắt mê mẩn của cô và tiếng rên khẽ đầy khát khao. Orm thấy rõ bàn tay của Lingling áp lên làn da nóng bỏng của mình, mang đến cảm giác vừa dịu dàng vừa dữ dội.

Giữa không gian tĩnh lặng, Orm chợt nhận ra thế giới của mình đã đổi thay. Đứng trong căn phòng của Lingling, nàng không còn là kẻ đứng ngoài nữa, mà như đã bước vào một vùng đất mới. Nước mắt bất chợt dâng lên, nghẹn lại trong cổ họng. Nàng cúi xuống, đặt một nụ hôn thật khẽ lên trán Lingling. Cô hơi động đậy, môi mím lại như phản ứng trong vô thức, nhưng vẫn chìm vào giấc ngủ.

Orm Kornnaphat liếc thấy chiếc điện thoại cũ kỹ của Lingling trên bàn cà phê. Sau vài giây ngập ngừng, nàng cầm lên, thử mở và bất ngờ khi phát hiện không có mã khóa. Những tin nhắn căng thẳng, giận dữ mà nàng từng gửi vẫn nằm đó, chưa được đọc. Orm chậm rãi xóa đi từng dòng như tháo gỡ từng nút thắt trong lòng mình. Sau đó, nàng lấy điện thoại của mình ra gửi một tin nhắn mới, ngắn gọn và dịu dàng.

Quay trở lại phòng ngủ, Orm đặt chiếc điện thoại lên chiếc gối trống bên cạnh Lingling. Nàng đứng lặng một lúc, nhìn gương mặt người phụ nữ xinh đẹp ấy, cảm nhận sự yên bình mà mình không muốn phá vỡ. Orm quay đi, bước ra khỏi căn phòng, mang theo nỗi đau ngọt ngào đang tràn ngập trong lòng.

Orm: Chị cần đặt mã khóa điện thoại đấy. Em đã xóa mấy tin nhắn lúc trước vì viết linh tinh. Gần 11 giờ rồi, em phải đi đây, không muốn đánh thức chị. Cảm ơn vì tất cả, nói chuyện sau nhé.

Buổi tối muộn lạnh lẽo. Orm Kornnapaht chạy băng qua đường, không kiềm được mà ngoái lại nhìn ô cửa sổ tối đen của căn phòng nàng vừa rời khỏi. Ánh đèn trong con phố mờ nhạt, cô đơn như tâm trạng nàng lúc này. Orm bước đi thật nhanh, bỏ lại cánh cửa khép lại sau lưng như đóng sập một thế giới mà nàng không chắc có còn thuộc về.

Ngôi nhà của chính nàng giờ đây chìm trong bóng tối, im lặng và trống trải. Sau những ngày mệt mỏi, Orm cảm thấy nhẹ nhõm khi Tate đưa bọn trẻ về nhà mẹ anh ta cuối tuần này. Có lẽ anh cố tình để nàng lại một mình như một hình phạt, nhưng điều đó không tệ như anh nghĩ. Chỉ có điều, cảm giác nhớ Ella khiến lòng nàng buốt nhói. Orm nhớ từng cái nắm tay nhỏ xíu, từng tiếng cười khanh khách và ánh mắt trong veo của cô bé. Ý nghĩ về việc rời bỏ Tate đâm sâu vào tâm trí. Nếu điều đó xảy ra, còn bọn trẻ thì sao?

Nàng trượt mình lên chiếc giường rộng lớn, nơi giờ đây chẳng còn hơi ấm của ai khác. Căn phòng yên lặng đến mức nàng nghe rõ nhịp thở của mình. Nàng nhắm mắt, hình dung gương mặt bầu bĩnh của Ella. Nhưng mỗi lần hình ảnh ấy hiện lên, trái tim nàng lại thắt lại. Liệu rời xa Tate có nghĩa là rời xa cả những đứa trẻ chăng? Hay nàng sẽ giữ lại Ella, tự mình nuôi con? Nhưng làm sao nàng có thể cân bằng giữa công việc và chăm sóc cô bé khi không có ông bà hỗ trợ? Ý nghĩ về việc quay về quê chợt lóe lên trong đầu. Có lẽ ở đó, nàng sẽ tìm được một cuộc sống mới, dù không trọn vẹn.

Orm Kornnaphat thở dài, xoay người trong lớp chăn lạnh. Nàng tự nhủ không nên nghĩ quá xa. Ngày mai vẫn còn đó, và nàng sẽ nói chuyện với Tate vào sáng hôm sau. Nhưng từ tận đáy lòng mình, nàng biết bản thân đã ở một ngã rẽ không thể tránh khỏi, nơi mọi con đường đều dẫn đến những nỗi đau riêng.

...

Orm thức dậy sớm, cảm thấy đã được nghỉ ngơi đầy đủ nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác cô đơn giữa ngôi nhà trống vắng. Nàng biết hôm nay không cần phải đến salon, nhưng một tin nhắn từ Tate báo rằng anh và lũ trẻ sẽ không về nhà cho đến cuối ngày đã khiến nàng thay đổi ý định. Vì vậy, nàng quyết định ghé qua vài tiếng, hy vọng có thể hoàn thành một số công việc giấy tờ và dọn dẹp văn phòng của mình - nơi đã trở nên lộn xộn kể từ khi nàng mở salon gần hai năm trước.

Khi chuẩn bị rời đi, tâm trí Orm Kornnaphat chợt trôi về những hình ảnh đêm qua. Nàng vội vã bước từ phòng tắm trở lại phòng ngủ mà chỉ mặc mỗi chiếc quần jeans và áo lót, để lấy điện thoại từ chỗ sạc bên cạnh giường. Không có tin nhắn nào. Orm thở dài đặt điện thoại xuống, tự hỏi Lingling đang cảm thấy thế nào về mọi chuyện đã xảy ra. Nàng cũng tự vấn về chính cảm xúc của mình, lòng không khỏi xốn xang khi đang đánh răng và ngắm mình trong gương. Khuôn mặt nàng hơi đỏ ửng, hơi thở gấp gáp. Toàn cơ thể Orm căng thẳng, tràn đầy năng lượng lo lắng.

Orm Kornnaphat đi quanh nhà kiểm tra xem mọi thứ đã ngăn nắp sẵn sàng để gia đình trở về chưa. Nàng đã không nói chuyện với họ vài ngày nay, vì Tate không gọi và mẹ anh ta cũng không trả lời khi nàng gọi. Orm cảm thấy bản thân bị trừng phạt thấu đáo, hơn cả việc Tate nói nàng không nên đi cùng họ cuối tuần này. Điều khiến nàng đau lòng nhất chính là sự im lặng của họ.

Sau bữa sáng nhanh gọn, Orm lái chiếc xe thể thao trắng nhỏ vào thành phố. Nàng không thích chiếc xe này, nó quá hào nhoáng, dễ bẩn và nàng ghét sự ồn ào cũng như việc phải thật cẩn thận với bàn đạp ga - nhiều lần nàng đã vượt quá tốc độ mà không nhận ra. Giao thông đông đúc làm Orm cảm thấy chán nản. Cứ hai phút nàng lại kiểm tra điện thoại một lần, thế mà chẳng có phản hồi gì từ Lingling. Orm không chắc giờ giấc làm việc của Lingling nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhắn tin, cảm giác như mình cần thử thăm dò.

Orm: Buổi sáng tốt lành, ngủ ngon không? Em đã ngủ rất ngon còn chị thế nào?

Đèn giao thông chuyển sang xanh, Orm lao đi với tốc độ không tưởng, miệng lẩm bẩm một câu chửi thề. Tin nhắn đó nghe có vẻ lúng túng nhưng nàng cũng đã gửi đi rồi. Orm căn môi, cứ nhìn điện thoại rồi lại nhìn đường xen kẽ trong vài phút cho đến khi nó rung lên trên đùi nàng. Dạ dày nàng như quặn lại, đùi siết chặt khi nhận ra ý nghĩ được gặp lại Lingling đang khiến nàng kích thích.

Orm khao khát gặp lại Lingling Kwong, để được hôn cô, ngửi mùi tóc và ngắm cách cô ấy hút thuốc. Thật kỳ lạ, nhưng Orm cảm thấy việc nhìn Lingling hút thuốc rất gợi cảm. Điều này nàng chưa từng nhận ra cho đến hôm Chủ nhật vừa rồi, sau nụ hôn đầu tiên của họ, sau cuộc cãi vã và sau khi Lingling khóc nức nở trên sàn hành lang, khi cô thực sự gần như bỏ chạy khỏi nàng.

Lingling: Ngủ ngoan như em bé vậy. Chị ổn lắm. Còn em? Em có ổn về chuyện tối qua không?

Tin nhắn của Lingling đến khi Orm đang bo vào cua và gặp đèn đỏ. Vừa đủ thời gian để nàng gõ một câu trả lời. Orm phải suy nghĩ thật nhanh. Rằng nàng cảm thấy thế nào? Nàng có đang ổn không? Orm không biết trả lời thế nào, nhưng nàng không muốn phải mơ hồ hay dối lòng, nên quyết định sẽ thật thà với cô

Orm: Hiện tại em đang cảm thấy hứng tình, điều đó có nói lên gì với chị không?

Orm Kornnaphat lại tiếp tục lái xe, khẽ nhích người trên ghế và gạt mái tóc ra khỏi khuôn mặt. Má nàng nóng bừng, tay hơi ẩm và đúng thật, nàng đang rất kích thích. Những hình ảnh trong đầu về cơ thể trần trụi của Lingling Kwong dưới thân nàng , ánh mắt đói khát của cô nhìn nàng, những tiếng rên rỉ nhỏ và hơi thở dồn dập trong căn phòng tối, cái cảm giác như điện chạy dọc sống lưng khi lưỡi Lingling chạm vào nàng.

Lingling: Trời ơi, em có biết em vừa làm gì với chị không?

Orm mỉm cười rạng rỡ khi đọc tin nhắn của Lingling, một tiếng cười khẽ thoát ra từ cổ họng. Nàng đáp lại tin nhắn trong khi đang lái xe – một hành động đầy liều lĩnh và vô trách nhiệm. Nhưng hiện tại hai chân nàng vô thức siết lại. Cảm giác ẩm ướt giữa hai chân khiến nàng vừa phấn khích vừa lo sợ.

Orm: Không, là chị đã làm gì với em mới đúng. Quần lót của em đã ướt sũng, và giờ em đang lái xe.

Tiếng còi xe bất ngờ vang lên, làm Orm giật mình đánh rơi điện thoại xuống sàn. Nàng mở to mắt kiểm tra xung quanh, thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra không có gì nghiêm trọng.

"May quá, họ không bấm còi vì mình" Nàng thầm nghĩ.

Orm vẫn ổn, nhưng trái tim đập loạn xạ. Nàng nắm chặt vô lăng bằng cả hai tay, chỉ hy vọng rằng mình đã kịp nhấn gửi tin nhắn. Khi điện thoại rung lên, bàng biết mình đã gửi thành công. Nàng để điện thoại nằm trên sàn, nửa dưới ghế, cho đến khi lái vào gara dưới tòa nhà.

Orm gần như thở hổn hển khi đỗ xe, nhắm mắt lại trong giây lát sau khi tắt động cơ.

Lingling: Em cũng khiến chị cảm thấy hứng tình. Nhưng đừng nhắn tin khi đang lái xe nữa!!

Orm nhìn chằm chằm vào tin nhắn khi bước đến thang máy với đôi chân run rẩy. Điều này không liên quan gì đến đôi giày cao gót tua rua màu nâu của nàng. Nàng cố gắng kìm nụ cười rộng trên môi, đang định gõ một tin nhắn thì nghe có người gọi từ phía sau:

"Orm! Đợi chút!"

Orm Kornnaphat đưa túi xách ra ngăn cửa thang máy đóng lại và chào một nhân viên, người bắt đầu nói về công việc dồn dập. Cô ấy cần nghỉ ngày mai nhưng biết rằng hiện tại đang thiếu nhân sự.

"Không sao đâu, Nadao. Tớ có thể thay cậu" Orm trấn an cô ấy. Sau đó, họ bước vào salon, nơi đang bận rộn với khách, và phải họp nhân viên ngắn trước khi bắt đầu ngày làm việc.

Orm: Không sao, em đang ở salon rồi, nói chuyện sau nhé, P'Ling.

Orm Kornnaphat nhắn nhanh cho Lingling trước khi hoà mình cùng mọi người tại máy pha cà phê. Đây chỉ là một cuộc họp ngắn mà Orm thường chủ trì vào các sáng thứ Ba, khi nàng có lịch làm việc tại salon. Họ thảo luận về kế hoạch trong tuần, và cuối cùng Orm phát hiện mình phải trực tiếp làm việc hôm nay vì lịch đã bị sắp xếp chồng chéo.

Cả buổi sáng trôi qua bận rộn, Orm không có thời gian để kiểm tra điện thoại, chỉ biết rằng Lingling Kwong đã gửi ba nụ hôn trả lời tin nhắn cuối cùng.

Khi kết thúc buổi sáng, Orm đang bận rộn sắp xếp lại các hộp trong văn phòng. Nàng tháo giày và áo cardigan, xắn tay áo lên, tự mình lắp một giá sách, rồi xếp lên đó các hồ sơ, dụng cụ văn phòng và mẫu sản phẩm.

Orm Kornnaphat tựa người lên bàn làm việc, nhấp một ngụm trà đã nguội. Nàng vẫn còn hai giờ trước khi khách hẹn đến. Điện thoại rung lên trong túi sau, và nàng lấy nó ra ngay lập tức.

Lingling: Đang ăn sandwich trưa. Nhưng thứ tối qua ngon hơn nhiều.

Orm khụt khịt mũi, suýt sặc trà. Một âm thanh nghẹn ngào thoát ra khỏi cổ họng, và nàng đứng dậy đi tới đi lui, cơ thể nóng bừng.

Orm: Suýt nữa em phun hết trà ra rồi đó.

Nàng hít sâu, sau đó gõ tiếp, cắn nhẹ môi dưới.

Orm: Lưỡi của chị quả thật tuyệt với. Em chưa bao giờ "lên đỉnh" nhanh như vậy.

Nàng nhìn chằm chằm vào màn hình trong khi tin nhắn được gửi đi, chờ đợi ba dấu chấm báo hiệu Lingling đang trả lời. Đó là sự thật, những gì Lingling làm tối qua thật kỳ diệu, và nếu tiếp tục nghĩ về nó, nàng sẽ chẳng làm được gì cả ngày. Orm kéo tóc lên khỏi cổ, nơi da nàng đang ẩm mồ hôi.

Lingling: Không thể chờ được nữa... Thứ Sáu này N'Orm có rảnh không? Qua nhà chị nhé?

Orm bật cười khúc khích, và đúng, nàng rất muốn gặp lại Lingling, gặp lại ngôi nhà nhỏ xinh, chiếc ghế sofa, những điếu thuốc, phòng ngủ lạnh lẽo, và đôi mắt nâu quyến rũ đó. Tim nàng đập nhanh và lỡ vài nhịp, và đột nhiên, thực tại như kéo cô lại.

Nàng là một người phụ nữ đã kết hôn, một người mẹ, đã hứa với bạn đời, với con cái, với Chúa, và với tất cả gia đình, bạn bè. Một lời hứa mà nàng từng muốn giữ bằng cả trái tim, ngay cả khi run rẩy trong chiếc váy cưới trắng tinh. Một lời hứa thể hiện qua tờ giấy nhận nuôi mà nàng ký vài tuần sau, dưới ánh mắt háo hức của Earth.

Orm: Em rất muốn, nhưng phải xem lại lịch đã. Em sẽ báo chị biết sau nhé.

Orm Kornnaphat thở ra một hơi run rẩy, cổ họng nghẹn lại bởi cảm xúc bất chợt trào dâng, nỗi hoảng loạn như quét qua cơ thể nàng. Nàng đã cảm nhận được rõ ràng thế giới của mình thay đổi khi nàng lặng lẽ mặc quần áo trong bóng tối ở nhà Lingling, và bây giờ cảm giác đó lại ùa đến, mạnh mẽ hơn.

Nàng không muốn dừng việc gặp Lingling Kwong lại, nàng muốn tiếp tục bất kể điều họ đang làm là gì, muốn khám phá nhiều hơn nữa – không chỉ vì ham muốn thể xác, không chỉ vì cảm giác ấm áp lan tỏa trong chiếc quần jeans chật chội mỗi khi nàng nghĩ về nó. Nàng muốn tìm hiểu xem tia sáng trong lồng ngực ấy có ý nghĩa gì khi nàng nghĩ về Lingling, nói chuyện với cô, hay nhìn thấy cô – một điều gì đó đã nhen nhóm từ lần đầu tiên nàng ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, thoải mái đó, ngắm nhìn những món đồ nhỏ bé của Lingling và cảm thấy như ở nhà. Có lẽ nào điều này là nghiêm túc? Có lẽ nào nàng đang có cảm xúc thật sự dành cho người phụ nữ này, những cảm xúc thực sự?

...

Orm Kornnaphat hít thở sâu vài lần, đi qua đi lại trên sàn nhà, chân trong tất cọ vào vết xước mà cô đã tạo ra khi cố đẩy giá sách sát vào tường. Giữa tất cả những cảm giác này, Orm chợt nhận ra có một điều đang thiếu: cảm giác tội lỗi. Chính sự vắng mặt của nó lẽ ra đã khiến nàng cảm thấy vô cùng áy náy. Nàng từng kịch liệt lên án những người ngoại tình, ngay cả khi bản thân còn là một cô gái nổi loạn, ngủ với người này người kia không phải vì muốn, mà chỉ để chống đối cha mẹ mình. Sâu thẳm, nàng luôn mong muốn sự lãng mạn và giấc mơ cổ tích – nàng muốn trở thành nàng Cinderella được hoàng tử bế bổng trong mơ, nàng muốn chiếc váy trắng lộng lẫy và ngôi nhà lớn đầy ắp tiếng cười trẻ thơ. Một công việc ổn định, gara đủ chỗ cho hai chiếc xe, những buổi tối dọn dẹp đồ chơi, thức ăn thừa, và sách vở trước khi đi ngủ.

Nàng đã có tất cả, mọi thứ nàng từng ao ước, thậm chí còn hơn thế... nhưng bằng cách nào đó, tất cả vẫn không đủ.

Orm Kornnaphat tiếp tục đi loanh quanh văn phòng, dọn dẹp thêm để tay có việc làm, nhưng đầu óc nàng cứ lơ lửng đâu đó, cho đến khi một nhân viên đến báo rằng khách hẹn của nàng đã đến.

Sau khi thực hiện một liệu trình chăm sóc da mặt cho khách – một trải nghiệm yên tĩnh và giúp nàng tạm thời phân tâm, dù bàn tay cô trở nên mềm mại và mặt mũi thì lấm tấm mồ hôi – Orm trở về nhà. Nàng để các nhân viên tự lo liệu phần còn lại trong ngày và tự đóng cửa hàng.

Khi về đến nhà,nàng thấy chiếc SUV đã đỗ trong gara. Orm ngồi lại trong xe một lát, nhắn tin cho Lingling, người có lẽ vẫn đang bận rộn ở chỗ làm.

Orm: Em không biết liệu mình có thể chờ đến thứ Sáu không.

Nàng chờ vài phút, mong Lingling sẽ kiểm tra điện thoại, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy tin nhắn được đọc. Nàng lại nhắn tiếp, trong trạng thái bấn loạn.

Orm: Em thậm chí không cảm thấy tội lỗi, thế có tệ không? Chắc là có.

Nàng chuyển điện thoại sang chế độ rung và nhét vào túi, sau đó bước ra khỏi xe, lê bước tới cửa chính. Ngay khi mở cửa, nàng nghe thấy những tiếng cười ríu rít từ trong bếp, và trái tim nàng như được lấp đầy bởi cảm giác ấm áp.

Hai đứa trẻ chạy ào ra từ góc bếp, trượt trên đôi tất của mình, bọn nhỏ ôm chầm lấy nàng cùng lúc.

"Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm" Ella nói và đặt một nụ hôn lên má nàng, tay kéo kéo cánh tay nàng

"Mẹ đến xem này, tụi con đã làm bữa tối cho mẹ."

Earth đứng bên cạnh, chờ đợi Ella buông tay rồi lao vào vòng tay Orm đang mở rộng.

"Con không thích ở nhà bà nội" Cậu bé thì thầm trong cổ Orm. Earth là đứa nhạy cảm với mọi thứ xung quanh, và Orm cảm thấy cơn áy náy dâng lên trong bụng mình. Nàng biết Tate có lẽ đã giận, bực bội, hoặc có thể buồn, hay bất kỳ tâm trạng nào khác, điều đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến Earth và làm cậu bé lo lắng.

"Chúng ta sẽ nói chuyện sau nhé, con yêu" Orm nói, đặt tay lên má cậu bé và nhìn thẳng vào mắt con. Earth gật đầu, biết rằng họ sẽ có một khoảnh khắc riêng tư để nói chuyện sau.

Earth chẳng còn quá phấn khích với bất kỳ điều gì nữa, nhưng vẫn mỉm cười qua những tiếng lẩm bẩm cộc cằn khi Orm xoa đầu cậu bé lúc cậu ngồi trên ghế sofa nhìn vào điện thoại.

"Này, nhóc con" Orm Kornnaphat khẽ nói, đủ để cậu nghe thấy và Earth khịt mũi, không thèm nhìn cô, nhưng vậy là đủ rồi.

Quay người lại, Orm thấy Tate đang đứng trong bếp với chiếc tạp dề màu hồng của nàng, điều đó khiến trái tim nàng thoáng loạn nhịp bởi sự quen thuộc ấy.

"Ồ, trời ơi." Giọng nàng khô khốc, cố tỏ vẻ kinh ngạc, thả túi xách xuống ngay tại chỗ, miệng há hốc.

"Bố thực sự nấu bữa tối sao?" Ella giả vờ hỏi và không thể kìm nén nổi sự phấn khích, nhảy cẫng lên cạnh bố mình.

"Chà, mới bắt đầu thôi nhưng đúng, đó là kế hoạch." Anh cười mỉm, kiểu dễ thương và hơi ngố, rồi nhún vai. Orm tiến lại gần anh nhưng vẫn còn đôi chút lưỡng lự sau trận cãi vã của họ, sau sự từ chối của anh, và sau... tất cả mọi thứ. Orm nhìn Tate, đứng sát lại và nhẹ nhàng hôn lên má anh.

"Chào anh." Anh nhìn nàng thoáng chốc, ánh mắt họ giao nhau, nhưng nàng không thể đọc được điều gì trong đó.

"Chúng ta cần nói chuyện" Nàng nói bằng giọng trầm ổn. "Tối nay." Rồi nàng mỉm cười, để Earth kéo nàng đi, trong khi làm mặt hề vào cổ Ella, khiến cô bé cười phá lên.

Khi có cơ hội lẻn đi, Orm Kornnaphat nhanh chóng thay quần áo trong phòng ngủ và kiểm tra điện thoại. Tin nhắn của nàng vẫn chưa được đọc, thế là nàng vội vàng gõ một tin khác.

Orm: Chắc chị đang bận, em xin lỗi. Em vẫn chưa hết bàng hoàng. Chị đã đúng. Em không ngờ lại... tuyệt đến thế.

Buổi tối trôi qua trong một loạt hoạt động dồn dập: bữa tối, chơi đùa, làm bài tập, dọn dẹp, mở túi đồ, lại làm bài tập, Earth ngại ngùng nhờ Orm đọc lại bài luận tiếng Anh, và rồi nàng nằm trên giường Ella, ôm cô bé đang khóc trong vòng tay, trái tim nàng vỡ vụn từng chút một.

"Con không muốn làm người xấu, mẹ ơi, con thực sự không muốn, nhưng con... con không chịu nổi. Con đã nghe thấy họ, và... và con tức giận, nhưng con không nói gì, con không thể, con chỉ..."

Bà nội với bố cô bé đã cãi nhau, và Ella nghe thấy. Cô bé mang theo gánh nặng của cuộc trò chuyện đó từ thứ Bảy tới giờ. Họ đã nói về Orm, và không phải điều gì tốt đẹp. Ella đang vật lộn để hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Nghe này, con yêu. Người lớn đôi khi cãi nhau, và con không thể làm gì về điều đó. Nhưng những gì họ cãi nhau không phải lỗi của con, cũng không phải việc của con." Ella nhìn mẹ bằng đôi mắt to tròn, định nói điều gì đó, nhưng Orm lắc đầu.

"Con không thể tránh được việc nghe thấy, và mẹ rất vui vì con đã kể với mẹ, vì mẹ không muốn con phải lo lắng. Bố với mẹ đang bất đồng một số điều và điều đó có chút khó khăn, nhưng chúng ta phải tìm cách giải quyết. Đó là việc của bố mẹ, không phải của con, được chứ? Con không cần phải suy nghĩ hay mang gánh nặng ấy bên mình."

Ella khịt mũi, gật đầu, nhẹ nhàng dựa đầu vào ngực Orm lần nữa.

"Được rồi, mẹ ơi. Mẹ sẽ làm lành với bố chứ?"

"Mẹ sẽ, con yêu. Và bây giờ con đã nói ra, mẹ muốn con hãy buông bỏ nó. Nó không còn bên trong con nữa, con đã giải tỏa rồi và giờ nó biến mất. Được chứ?" Ella gật đầu trong lòng mẹ.

Orm Kornnaphat quỳ bên giường một lúc, vuốt tóc cô bé cho đến khi con hoàn toàn bình tĩnh lại. Nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng và ngay khi vừa khép cửa, Ella thì thầm trong bóng tối.

"Con yêu mẹ, mẹ ơi."

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro