Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Sáng thứ Bảy, Lingling Kwong bắt chuyến xe buýt vào thành phố, tay cầm tờ giấy ghi địa chỉ mà Orm đã nhắn. Cô biết rõ nơi đó, nhưng vì đến sớm hơn dự kiến, Lingling quyết định xuống xe ở một bến trước và thả bộ qua công viên, nơi những cây cối đổ bóng rì rào dưới nắng mai. Khu phố cổ bên cạnh, với những con đường lát đá và cửa hàng nhỏ xinh xắn, mang đến cảm giác hoài cổ dịu dàng, khiến bước chân cô chậm lại, như muốn kéo dài khoảnh khắc yên bình này.

Trên đường đến salon, Lingling Kwong không quên ghé vào quán Starbucks quen thuộc, nơi từng ly cà phê như mang cả hơi thở của những buổi sáng đầy năng lượng. Cô chọn một cốc Latte đậm đà, ấm áp để dành tặng nàng kèm theo vài chiếc Muffin Socola thơm ngậy được gói cẩn thận trong túi giấy nâu, chúng như những món quà nhỏ xinh gói trọn sự chu đáo. Còn về phần mình, cô đã chọn cho bản một ly Olong Matcha thanh mát, thứ hương vị vừa nhẹ nhàng vừa mạnh mẽ, đủ để tiếp thêm động lực cho một ngày dài đầy hứng khởi.

Salon của Orm Kornnaphat hiện ra trước mắt khi Lingling đến nơi. Không gian buổi sáng yên tĩnh, chỉ có vài vị khách đầu tiên, vì vẫn chưa tới giờ cao điểm. Bên trong, mọi thứ toát lên vẻ ấm cúng và thanh lịch với tường sơn màu kem nhẹ nhàng, đồ nội thất mang gam màu pastel dịu mắt. Nhân viên trong đồng phục blouse trắng và hồng di chuyển nhẹ nhàng, tạo cảm giác hài hòa, chuyên nghiệp.

Một cô gái ở quầy lễ tân tươi cười chào Lingling và hướng dẫn cô đi qua cánh cửa cuối phòng, nơi có tấm biển nhỏ gọn ghi chữ Private. Lingling bước vào hành lang hơi tối, ánh sáng lờ mờ phản chiếu lên bề mặt của những cánh cửa đóng kín mang dòng chữ như Stock hay Cleaning.

Giọng nói của Orm, trầm và có chút bận rộn, vang lên từ phía cuối hành lang, kéo Lingling trở lại thực tại:

[Anh yêu, em đã bảo là 10:30 rồi mà... Anh chẳng bao giờ nhớ chính xác cả.]

Lingling rón rén bước tới, ánh mắt chạm vào hình ảnh Orm ngồi sau một chiếc bàn lớn, xung quanh ngổn ngang laptop, chồng giấy tờ, đồ dùng làm đẹp, cả những chiếc bát đĩa chưa rửa và vài thiết bị điện tử. Dường như, căn phòng là nơi Orm Kornnaphat sống cùng sự bận rộn đầy nghệ sĩ của mình.

Màn hình điện thoại di động của Orm trên bàn chợt sáng lên trong lúc nàng đang nói chuyện qua điện thoại bàn.

[Em phải cúp máy đây, mẹ anh đang gọi cho em. Được rồi.]

Orm Kornnaphat nhanh chóng gác máy, nhấc chiếc điện thoại còn lại và ngước lên. Nụ cười rạng rỡ nở trên gương mặt nàng khi ánh mắt chạm phải Lingling. Nàng ra hiệu mời cô bước vào.

[Con chào mẹ, mẹ vẫn khỏe chứ?] Orm tiếp tục trò chuyện bằng giọng lịch sự, nhưng lén liếc về phía Lingling, nhướn mày cùng ngón trỏ giơ lên, ra dấu rằng chỉ cần đợi một chút.

Lingling Kwong khẽ gật đầu, đặt túi đồ Starbucks xuống chiếc bàn. Ánh mắt cô lướt qua không gian nhỏ xung quanh. Đây là một văn phòng không có cửa sổ, trông chẳng khác nào một "kho tạm" với những chiếc hộp chất đống và đồ đạc lộn xộn. Orm khéo léo dọn chỗ cho Lingling ngồi bằng cách gom một chiếc áo khoác cùng đống quần áo trên ghế rồi ném chúng sang ghế băng phía bên kia căn phòng.

Nổi bật giữa căn phòng là một cánh cửa cũ kỹ, dựa hờ vào tường. Những vết trầy xước, lớp sơn bong tróc và bản lề hoen gỉ cho thấy cánh cửa này đã trải qua không ít năm tháng. Lingling liếc nhìn nó, đoán rằng đây có lẽ là thứ mà thợ sửa đang thay thế, hoặc có thể họ sẽ quay lại để hoàn thành ngay trong hôm nay.

"Xin lỗi nhé, sáng nay thực sự rất bận rộn" Orm thở dài nhẹ nhõm sau khi dứt cuộc gọi, ánh mắt dịu dàng nhìn Lingling. "Ồ! Cô mang cái này tới à?" Một chút bất ngờ xen lẫn thích thú lộ ra khi nàng nhìn thấy cốc cà phê và chiếc bánh Muffin trên bàn.

"Ừ, tôi đi ngang qua đó nên mua. Tôi không biết cô thích gì, chỉ gọi Latte thôi." Lingling mỉm cười, cảm thấy nhẹ lòng khi thấy Orm có vẻ hài lòng.

"Vị vani phải không?" Orm hỏi, đôi mắt sáng lên đầy hy vọng.

Lingling Kwong gật đầu, và một nụ cười rạng rỡ liền nở trên gương mặt Orm.

"Ôi, cô thật tuyệt vời. Cảm ơn nhiều nhé" Orm nói, giọng nàng pha chút nhẹ nhõm. Nàng nhấp một ngụm cà phê, tận hưởng hương vị ấm áp lan tỏa. "Đây là cốc thứ hai của tôi rồi. Tôi ở đây từ bảy giờ sáng."

"Sớm thế? Là vì Ryu à?" Lingling tò mò hỏi, và Orm gật đầu xác nhận.

"Ừm, anh ấy muốn bắt đầu sớm trước khi các nhân viên khác đến. May mà anh ấy làm xong siêu nhanh. À, lát nữa anh ấy sẽ quay lại với cánh cửa đặc biệt đang làm."

Lingling Kwong hướng ánh mắt về phía cánh cửa cũ dựa ở góc tường. "Vậy đó là cánh cửa cũ của cô à?"

Orm liếc nhìn theo hướng tay Lingling chỉ và gật đầu. "Đúng rồi. Một mảng lớn bên hông bị vỡ nên anh ấy không thể lắp lại được. Tạm thời, anh ấy dùng một tấm ván để che, nhưng hiện giờ đang làm một cánh cửa mới trong xưởng của tôi."

Câu trả lời của Orm khiến Lingling khẽ nhướng mày. "Đó có phải xưởng ở chỗ tôi làm việc không?"

"Đúng rồi" Orm đáp, giọng nàng mang chút ngạc nhiên. "Trong cùng tòa nhà. Tầng dưới là một xưởng lớn, còn tầng trên là văn phòng và căng-tin. Văn phòng của cô như thế nào?"

Lingling mỉm cười, nhấp thêm một ngụm nước trước khi trả lời: "Văn phòng của tôi nhỏ hơn chỗ này, chỉ bằng một nửa thôi, mà bừa bộn cũng không kém gì đây."

"Tôi đã cố dọn dẹp rồi" Orm Kornnaphat bắt đầu, giọng nói mang chút bất lực nhưng cũng không giấu được nét hài hước. "Nhưng Ryu đến, rồi có người gọi báo ốm, tôi lại phải xoay xở tìm người thay thế. Sau đó, Tate gọi cho tôi ba lần, và mẹ chồng tôi cũng gọi hai lần nữa. Cả nhà họ tổ chức buổi gặp mặt gia đình sáng thứ Bảy, còn tôi thì phải làm việc."

Nàng cắn một miếng bánh muffin và khẽ rên lên đầy hài lòng, đôi mắt sáng lên như một đứa trẻ vừa được thưởng thức món ăn yêu thích. Lingling nhìn thấy phản ứng đó, cảm thấy vừa vui, vừa tự hào, lại vừa phấn khích. Mọi lo lắng và hồi hộp trong cô từ lúc bước vào đây đã tan biến. Cô nhận ra, ở chung một không gian với Orm, cô không cần phải cố gắng tỏ ra hoàn hảo. Sự tự nhiên của Orm Kornnaphat làm mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.

Sau khi uống xong cà phê, Orm đứng dậy dắt Lingling vào khu vực chính của tiệm làm tóc, chỉ vào một chiếc bàn làm tóc nằm tận phía sau, nơi ánh sáng từ đèn neon chiếu rọi rõ từng chi tiết nhỏ nhất. Lingling chợt nhớ đến tin nhắn của Orm tối qua, rằng cô không cần gội đầu trước khi đến, và cô đã làm theo. Nhưng giờ đây, khi Orm đưa tay luồn qua mái tóc có phần hơi bết của mình, Lingling không khỏi cảm thấy hơi ngại ngùng.

"Cô có mái tóc đẹp lắm, vừa chắc khỏe lại rất mượt" Orm Kornnaphat vừa nói vừa chăm chú nhìn vào phần đỉnh đầu của Lingling, đôi mắt nàng ánh lên nét tán thưởng chân thành. "Cô có muốn thử nhuộm tóc không? Tôi có vài ý tưởng hay lắm."

Lingling ngập ngừng một chút rồi gật đầu. "Được thôi, cô làm gì cũng được."

Orm ngẩng lên, đôi mắt sáng rỡ. "Thật không? Cô cho tôi toàn quyền sáng tạo à?" Nàng nghiêng người qua đầu Lingling, ánh mắt hai người gặp nhau qua tấm gương lớn trước mặt. Lingling Kwong có thể cảm nhận được sự gần gũi của Orm khi phần ngực đầy đặn của nàng khẽ chạm vào sau đầu mình.

"Ừ, cô cứ thoải mái đi."

Orm Kornnaphat bật cười, một nụ cười rạng rỡ đến mức khiến không gian xung quanh như bừng sáng. Nàng nghịch tóc Lingling, khiến chúng rối bù hơn trước, rồi reo lên vui sướng như một nghệ sĩ vừa nhận được toan vẽ mới.

"Được rồi! Tôi có ý tưởng tuyệt vời lắm, một kiểu phối màu mà tôi vừa nghĩ ra gần đây. Chắc chắn cô sẽ thích!"

Lingling Kwong gật đầu, cảm giác những ngón tay của Orm cào nhẹ vào da đầu khiến cô thấy như đang lơ lửng trên mây. Từng cử chỉ nhỏ nhặt, từng câu nói bông đùa của Orm đều khiến cô mỉm cười không tự chủ.

"Hoặc..." Orm chợt ngừng lại, đôi mắt lấp lánh vẻ nghịch ngợm. "Tôi có thể cạo một bên đầu của cô, cho cô một kiểu tóc đậm chất "Cà thơi", đảm bảo ai nhìn cũng phải ngoái lại."

Lingling tròn mắt nhìn nàng qua gương, nửa tin nửa ngờ. Trước vẻ mặt kinh ngạc của cô, Orm bật cười khúc khích, tiếng cười vang lên như những nốt nhạc trong trẻo. Nàng còn vỗ tay vui vẻ đến mức các nhân viên ở phía bên kia tiệm cũng tò mò nhìn sang.

"Tôi đùa thôi mà!" Orm xua tay, ánh mắt lấp lánh niềm vui.

"Nhưng tôi thật sự không ngại đâu" Lingling bật cười đáp. "Hồi trước, tôi còn suýt để kiểu undercut nữa kìa."

"Thật sao?" Orm nhìn Lingling với ánh mắt đầy thú vị, sau đó khẽ lắc đầu.

"Nhưng tôi thích mái tóc dài ngang vai của cô hơn. Chỉ cần cắt tỉa lại sắc nét một chút, rồi tôi sẽ thêm vài lớp ở đây..." Orm kéo nhẹ phần tóc phía trước mặt Lingling, nghiêng người quan sát qua gương.

Nàng bỗng ngừng lại, cất giọng tò mò "À mà, cô bao nhiêu tuổi nhỉ? Tôi đoán chắc bằng hoặc không hơn tôi là mấy."

"Tôi hai mươi chín" Lingling chậm rãi trả lời. "Hơn cô bốn tuổi."

Orm Kornnaphat ngả người về phía Lingling, nở một nụ cười tinh nghịch "Thế thì... em nghĩ chúng ta nên đổi cách xưng hô rồi, đúng không, P'Ling?"

Lingling đỏ bừng mặt trước ánh nhìn trêu chọc ấy. Cô cảm nhận tim mình đập rộn ràng, như thể vừa bị lời nói của Orm làm lạc nhịp.

"A-à, em muốn gọi sao cũng được" Cô ngại ngùng đáp, ánh mắt lảng đi chỗ khác.

Orm bật cười, như thể nàng vừa thắng được một trò chơi nhỏ. Thế là cả hai cứ thế trò chuyện rôm rả, từ những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống đến những điều thú vị mà Orm Kornnaphat từng trải qua, trong khi nàng tỉ mỉ pha thuốc nhuộm và bôi đều lên tóc Lingling.

"Vậy là nhuộm lúc tóc bẩn à?" Lingling hỏi, ánh mắt ngước lên nhìn Orm.

"Đúng vậy" Orm trả lời, giọng đầy tự tin. "Tóc chưa gội sẽ dễ hấp thụ màu hơn. Nếu gội trước, da đầu có thể bị kích ứng, và tóc lại có lớp bảo vệ tự nhiên, khiến thuốc khó ăn màu. Thực ra, mọi người thường gội đầu quá nhiều đấy. Một tuần một lần là đủ, đặc biệt với tóc nhuộm."

Lingling Kwong mỉm cười, cảm giác vừa học thêm được điều gì đó thú vị. Nhưng hơn hết, cô cảm thấy thời gian bên cạnh Orm trôi qua thật nhanh, như thể từng khoảnh khắc đều được đong đầy bằng sự dịu dàng và vui vẻ của nàng.

"Chị không thích gội đầu lắm, vì mỗi lần gội xong da đầu lại ngứa" Lingling chia sẻ.

"Ồ, thật à? Có thể chị bị gàu đó. Em sẽ đưa chị vài mẫu dầu gội để thử. Một tuần gội một lần là quá ổn rồi."

Trong lúc chờ thuốc nhuộm thấm vào tóc, Orm dọn dẹp và pha thêm cà phê từ máy trong tiệm. Họ ngồi trò chuyện thêm một lúc trước khi Orm nhận được cuộc gọi từ chồng. Rõ ràng là nàng đang khó chịu, nhưng không nói ra. Giọng nói của Orm vẫn ngọt ngào, thậm chí có phần hơi quá ngọt. Khi kết thúc cuộc gọi, ánh mắt nàng thoáng buồn.

"Em đang nghĩ gì thế, N'Orm?" Lingling Kwong hỏi sau một khoảng im lặng.

"Bây giờ em đang tự hỏi liệu Chúa có giận em không nếu em rời bỏ anh ấy" Orm nói, giọng nhẹ nhàng. Nàng ngước lên nhìn cô, trong mắt hầu như không có chút cảm xúc nào. Lingling nghiêng người về phía trước, nhìn nàng một cách nghiêm túc.

"Đó có phải điều em muốn không?"

"Thật lòng mà nói, em cũng không biết nữa. Nhưng... em không hạnh phúc."

Chuông báo thức trên điện thoại của nàng reo lên, và họ đứng dậy để rửa thuốc nhuộm. Lingling ngả đầu ra sau, tựa vào bồn nhỏ, khẽ thở dài khi dòng nước ấm chạm vào da đầu. Orm Kornnaphat xả sạch thuốc, rồi gội đầu hai lần, sau đó mát xa nhẹ nhàng với dầu xả. Những ngón tay của nàng cào nhẹ da đầu và xoa đều hai bên thái dương, khiến Lingling lún sâu hơn vào ghế, cảm giác như có thể ngủ thiếp đi ngay tại đó. Khi Orm dừng lại, Lingling thở ra một tiếng tiếc nuối.

"Thật tuyệt" Lingling khẽ nói, giọng khàn khàn.

"Không có gì" Orm đáp nhẹ nhàng. Nàng lau khô tóc một chút, rồi đưa Lingling trở lại ghế và bắt đầu cắt tỉa. Cả hai im lặng trong một lúc, chỉ thỉnh thoảng trao nhau ánh nhìn qua gương. Đó không phải sự im lặng khó xử, mà là sự thoải mái giữa hai người bạn. Lingling thích sự chăm chú của Orm, và cô biết mình đang cảm thấy kích thích một cách âm ỉ, nhưng đồng thời cũng rất thư giãn, mắt cứ nhắm lại liên tục.

"Đừng ngủ quên trên ghế của em nha" Orm Kornnaphat nói nhỏ bên tai Lingling, đồng thời gõ nhẹ ngón tay lên má cô khi đang cắt phần tóc phía trước. Lingling mở mắt, nhìn Orm với nụ cười ngái ngủ.

"Xin lỗi, chỉ là chị thấy thoải mái quá. Tay em như có phép thôi miên vậy."

Orm chỉ cười, tiếp tục công việc, tập trung vào những nét hoàn thiện cuối cùng. Sau đó, nàng xoa một chút dầu lên tay, luồn qua mái tóc của Lingling trong khi sấy khô.

Lingling Kwong đứng dậy, rũ những sợi tóc lỏng còn bám trên người xuống sàn, rồi tiến gần hơn đến gương.

"Quào" Cô thì thầm.

"Chị thích không?" Orm đứng cạnh, cúi xuống ngang tầm nhìn với Lingling. Cô cười tươi rạng rỡ.

"Thích lắm! Tuyệt đối hoàn hảo, cảm ơn em." Cô quay lại, ôm lấy Orm.

"Aaaah, em rất vui vì P'Ling thích! Không có gì đâu."

Lingling tháo tấm áo choàng, vỗ nhẹ vào váy để phủi tóc vụn. Cô đang mặc một chiếc váy skater xanh navy dài, có in hình những chú chim bồ câu. Bất chợt, cô cảm thấy bộ váy này quá nhàm chán so với mái tóc mới đầy sức sống của mình.

"Chị cảm thấy như một con người mới, muốn đi chơi, nhảy nhót hay gì đó" Lingling vừa nói vừa soi gương thêm một lần nữa. Orm bật cười, tay cầm chổi quét tóc xung quanh ghế.

"Vậy thì đi thôi! Em có thể trang điểm cho chị nữa."

Lingling Kwong quay sang Orm, nắm lấy tay nàng đầy phấn khích. "Tối nay đi chơi cùng chị nhé? Chị sẽ dẫn chị đến một câu lạc bộ đồng tính siêu hay, nhạc cực đỉnh, em có thể sẽ nhảy cả đêm luôn đấy!"

Khuôn mặt của Orm Kornnaphat thoáng chùng xuống. "Nghe tuyệt thật, nhưng em không thể. Em đã hứa với Tate là sẽ về nhà rồi..."

"Đúng rồi, giữ lời hứa là quan trọng mà" Lingling đáp, nụ cười vẫn còn trên môi nhưng ánh nhìn đã có chút xa xăm và hụt hẫng. "Vậy để khi khác nhé? Lần tới chị sẽ báo sớm hơn, để em có thời gian sắp xếp."

Orm gật đầu, nụ cười dịu dàng trở lại trên khuôn mặt nàng.

...
Bonus 1 chương ngắn trong ngày 🫰🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro