Chương 4
Mỗi lần Lingling Kwong bước chậm trên con phố quen thuộc, trái tim cô như lặng lẽ chờ mong điều gì đó không gọi tên được. Ánh mắt cô khẽ khàng lướt qua từng ô cửa, từng góc phố, như tìm kiếm hình bóng của Orm hoặc ai đó trong gia đình nàng. Đôi khi, cô tự hỏi liệu mình có thực sự hy vọng nhìn thấy họ, hay chỉ là muốn níu giữ chút cảm giác gần gũi với người khiến trái tim cô không ngừng thổn thức.
Lingling ao ước được nhắn một tin nhắn cho nàng, được thốt lên những lời xóa tan đi lớp băng mỏng đang giữ họ cách xa nhau. Cô muốn nói, muốn cầu xin: Hãy đến đây. Ngay hôm nay. Ngay bây giờ. Tôi nhớ em. Nhớ ánh mắt dịu dàng, nụ cười tỏa sáng, tiếng cười giòn tan, và cả hơi ấm từ những cái ôm chở che ấy. Nhưng nỗi sợ bị hiểu lầm, nỗi lo rằng mình quá vội vã, cứ kìm hãm từng bước chân cô. Làm thế nào để bắt đầu? Làm sao để phá bỏ được rào cản vô hình này?
Lingling tự nhủ rằng cô sẽ chờ. Chờ một lý do đủ rõ ràng, đủ hợp lý để nối lại đoạn đối thoại mà cô hằng ao ước.
Và rồi, cái lý do ấy đến vào một buổi tối thứ Sáu.
Hôm đó, sau một ngày dài mỏi mệt, khi đang trở về từ trạm xe buýt, Lingling bất chợt nhìn thấy ánh đèn xanh đỏ lập lòe trước sân nhà Orm Kornnaphat. Một chiếc xe cảnh sát đậu ngay đó, giữa màn đêm tĩnh mịch. Trái tim cô thắt lại trong cơn lo lắng không lời.
Không kịp suy nghĩ, cô rút điện thoại ra. Tin nhắn được gửi đi trước cả khi đôi chân cô bước qua ngưỡng cửa nhà mình.
Lingling: Cô ổn chứ? Tôi thấy có xe cảnh sát ở nhà cô.
Cầm điện thoại trong tay, Lingling vừa hâm nóng chút đồ ăn thừa cho bữa tối vừa thấp thỏm chờ hồi âm. Một giờ sau, khi chiếc xe cảnh sát đã rời đi từ lâu, điện thoại của cô rung lên.
Orm: Bọn tôi ổn! Có ai đó đã cố đột nhập vào tiệm salon!
Lingling Kwong thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp nhắn lại thì tin nhắn thứ hai từ Orm đến.
Orm: Cô muốn uống một ly rượu không? Tôi có chai Chablis ngon lắm, có thể mang qua.
Lingling nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, khóe môi bất giác cong lên thành nụ cười rạng rỡ. Nhìn quanh căn phòng còn bừa bộn, cô khẽ cau mày, rồi đáp lại.
Lingling: Tôi thích lắm! Cho tôi nửa tiếng nhé?
Orm: Ok, gặp cô sau 30 phút!
Vừa dứt cuộc gọi, Lingling Kwong bắt đầu lao vào dọn dẹp, đôi tay thoăn thoắt nhưng trái tim thì đập rộn ràng. Cô sắp xếp lại căn phòng gọn gàng, thắp vài ngọn nến để tạo bầu không khí ấm cúng, đầy mời gọi. Chiếc áo thun và quần ở nhà được thay bằng skinny jeans đen ôm sát, kết hợp với áo cổ chữ V nhẹ nhàng khoe đường nét thanh tú nơi xương quai xanh. Để hoàn thiện vẻ ngoài, Lingling khoác thêm một chiếc cardigan dài, trông vừa đơn giản vừa tinh tế.
Khi tiếng chuông cửa vang lên, Lingling hít sâu một hơi rồi bước đến, trên môi nở nụ cười rạng rỡ như ánh sáng ban mai.
"Chào hàng xóm!" Orm Kornnaphat cười tươi, tay giơ lên chai rượu trắng như một lời chào.
Lingling mời nàng bước vào, dẫn đến bếp. Cô nhanh tay mở chai, rót hai ly đầy, phần rượu còn lại được cất gọn vào tủ lạnh.
Cả hai rời gian bếp, bước vào phòng khách. Orm Kornnaphat không ngần ngại ngồi xuống sofa, chiếm ngay một chỗ trông thoải mái như ở nhà. Lingling ngồi xuống cạnh nàng, giữ một khoảng cách vừa đủ, như một cách kín đáo để thăm dò.
"Cô hút thuốc à?" Orm bất chợt hỏi, ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc gạt tàn nằm hờ hững trên bàn.
Lingling thoáng lúng túng, nhưng nhanh chóng gật đầu. "Ừm, tôi có hút. Nếu mùi làm cô khó chịu thì thật sự tôi rất xin lỗi."
Orm khẽ nghiêng đầu, nét mặt có chút hứng thú. "Cho tôi xin một điếu được không?"
Câu hỏi khiến Lingling Kwong chớp mắt vài lần, hơi bất ngờ. "Cô cũng hút thuốc à?"
Orm Kornnaphat nhún vai, nụ cười phảng phất chút hoài niệm. "Thật ra thì tôi đã bỏ rồi. Tôi bỏ khi bắt đầu quen Tate, nhưng đôi lúc tôi lại nhớ cảm giác đó. Nhất là khi có rượu bên cạnh."
Lingling mỉm cười, tay cầm lấy bao thuốc trên bàn. Cô rút ra hai điếu, đưa một điếu cho Orm, rồi bật lửa. Ánh sáng nhỏ lóe lên giữa họ, như gắn kết một khoảnh khắc bí mật.
Nàng đón lấy điếu thuốc, hít một hơi sâu, rồi từ từ nhả làn khói mỏng tang. Làn khói bay lượn, vẽ lên không trung những đường nét uốn lượn mơ hồ. Cùng với nó, nàng buông một tiếng thở dài, nhẹ nhõm mà cũng đầy tâm tư, như vừa tháo gỡ một gánh nặng giấu kín đâu đó trong lòng.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có ai đó đã đột nhập vào tiệm salon của cô phải không?" Lingling Kwong khẽ nghiêng người kéo chân lên ghế, dáng vẻ thoải mái nhưng ánh mắt vẫn chăm chú hướng về Orm.
Orm Kornnaphat thả mình xuống sofa, tháo đôi bốt trắng để lộ đôi chân thon dài trong chiếc quần jeans rách bạc màu, phủi nhẹ chút bụi bám trên gấu quần. Chiếc áo sơ mi trắng với logo của tiệm salon hơi nhăn, nhưng lại vô tình tôn lên phong thái tự nhiên, phóng khoáng của nàng.
"Không, họ không vào được" Orm nói, giọng trầm lắng. Đôi vai khẽ nhún nhẹ, tạo thành nếp gấp nơi vạt áo. "Nhưng họ phá hỏng khóa cửa sau và đập vỡ một cửa sổ. Cảnh sát đã đến xem camera an ninh. Tạm thời mọi thứ vẫn ổn, nhưng tôi cần thay cửa mới, loại an toàn hơn."
"Vậy cô cần sửa gấp à?" Lingling hỏi, ánh mắt không rời khỏi Orm, sự lo lắng xen lẫn chút tò mò.
Orm Kornnaphat gật đầu, nụ cười thoáng chút mệt mỏi. "Ừ, vì cửa đó giờ không dùng được nữa. Hy vọng ngày mai tôi có thể tìm ai đó giúp."
Không đắn đo, Lingling nhấc điện thoại lên từ bàn, giọng nói chắc chắn: "Để tôi gọi cho sếp của tôi. Bên họ làm cả việc này."
Orm thoáng bất ngờ, rồi nở nụ cười nhẹ. "Ồ, thật sao? Anh ấy có làm việc vào thứ Bảy không?"
Lingling Kwong mỉm cười, ánh mắt lấp lánh vẻ tự tin. Cô biết rõ đội ngũ của mình luôn sẵn sàng, dù là cuối tuần hay đêm muộn. Hoặc nếu không, họ chắc chắn sẽ tìm được đúng người cho công việc.
Lingling nhanh chóng gọi cho người em út trong nhóm, giọng nói của cô mạch lạc, rõ ràng khi giải thích tình hình. Sau khi trao đổi xong, cô đưa điện thoại cho Orm.
Qua vài lời trò chuyện ngắn gọn nhưng chuyên nghiệp, đầu dây bên kia đã nắm bắt được nhu cầu của Orm. Chỉ sau một thoáng, họ đã đề xuất ngay một phương án với mẫu cửa an toàn, thiết kế riêng phù hợp.
Trong khi Orm Kornnaphat tiếp tục nói chuyện điện thoại, Lingling Kwong nhẹ nhàng rót thêm rượu vào ly cho cả hai. Cô không hiểu vì sao, nhưng sự hiện diện của nàng mang lại cho cô cảm giác bình yên lạ thường. Nhịp tim vốn thường hỗn loạn giờ đây ổn định hơn, tâm trí sáng rõ như được gột rửa, và cơ thể dường như được tiếp thêm sức sống.
Cô liếc nhìn Orm, ánh mắt như bị cuốn vào từng chi tiết. Đôi má nàng ửng hồng, có lẽ vì rượu hoặc vì hơi ấm lan tỏa từ căn phòng. Mái tóc hơi rối sau một ngày dài làm việc, và những cử chỉ bồn chồn đầy dễ mến khi cô cẩn thận ghi lại số điện thoại và địa chỉ của tiệm salon.
Khi Orm Kornnaphat trả lại điện thoại, một nụ cười thoảng nhẹ trên đôi môi. "Cảm ơn cô. Anh ấy bảo sẽ đến vào sáng mai."
"Ồ, thật tuyệt! Tôi biết họ, đội này luôn làm việc rất tận tâm." Lingling Kwong đáp, nụ cười của cô ánh lên chút tự hào về sự hỗ trợ mình vừa dành cho Orm.
Orm gật đầu, tựa nhẹ người vào sofa. Nàng đưa mắt nhìn ly rượu trên tay, xoay nhẹ để làn rượu vàng nhạt phản chiếu ánh sáng. "Anh ấy nói chuyện dễ chịu, thẳng thắn... kiểu người mà tôi thích" Orm nói khẽ, giọng như pha chút thả lỏng, rồi bất chợt thở dài. Cô uống một hơi dài, nhắm mắt lại, tựa như muốn gột rửa cả ngày mệt mỏi.
Lingling Kwong khẽ nhấp một ngụm nhỏ từ ly của mình, rượu ngon đến mức cô muốn chậm rãi tận hưởng. Nhưng từ ánh mắt và cử chỉ của Orm, cô nhận ra rằng nàng đang uống vì một lý do khác, như thể để xoa dịu những cảm xúc nặng nề đang trĩu trong lòng.
"Cô... ổn chứ?" Lingling lên tiếng, giọng nói dịu dàng nhưng không giấu được sự lo lắng.
Orm Kornnaphat thở dài thêm một lần, nghiêng đầu qua lại như muốn giải phóng căng thẳng khỏi đôi vai mảnh khảnh của mình. "Ừm" Nàng đáp chậm rãi, nhưng nét mặt không che giấu được sự bất an. "Tôi ổn... chỉ là..."
Đôi mắt nàng sâu lắng hướng thẳng vào Lingling, ánh nhìn như xuyên qua từng lớp vỏ bọc bên ngoài. Cô cảm thấy hơi thở mình như nghẹn lại. Sự im lặng giữa họ không nặng nề mà đầy tràn cảm xúc, như một sợi dây vô hình đang siết chặt cả hai lại gần nhau hơn.
"Tôi có thể nói chuyện này riêng tư được không?" Orm hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự khẩn thiết. Đôi lông mi dài khẽ chớp dưới ánh đèn, và nàng cắn nhẹ môi dưới, như đang cân nhắc từng từ.
Lingling Kwong cảm thấy tim mình đập mạnh, như đang báo hiệu một điều quan trọng sắp xảy ra. Không suy nghĩ nhiều, cô đặt tay lên cánh tay Orm, cảm nhận sự ấm áp qua lớp vải mỏng. Giọng cô vững vàng nhưng đầy dịu dàng: "Cô có thể nói với tôi bất cứ điều gì."
Orm Kornnaphat khẽ gật đầu, điều chỉnh tư thế, xoay hẳn người về phía Lingling trên chiếc sofa. Nàng thở hắt ra, ánh mắt nhìn xuống đôi bàn tay mình, như đang tìm can đảm để nói ra điều đã đè nặng trong lòng.
"Cuộc hôn nhân của tôi... thật tệ hại." Những từ ấy thoát ra, mang theo sự đau đớn dồn nén.
"Cái gì? Sao lại vậy?" Lingling ngạc nhiên, nhưng trong sâu thẳm, cô không hoàn toàn bất ngờ. Những dấu hiệu mơ hồ về nụ cười nhợt nhạt, ánh mắt lạc lõng và cả cái thở dài đầy tâm trạng của nàng đã từng khiến cô thắc mắc.
"Tate và tôi..." Orm dừng lại, hít sâu, ánh mắt bối rối dừng lại trên đôi tay đan chặt vào nhau trong lòng. Lingling Kwong lặng lẽ quan sát, lo sợ rằng Orm sẽ bật khóc. Nhưng thay vào đó, nàng thở ra, giọng nghẹn ngào nhưng vẫn giữ được sự kiềm chế.
"Chúng tôi không còn nói chuyện với nhau nữa. Nếu có, thì chỉ là về những vấn đề thực tế: con cái, công việc, ai sẽ đưa đón các con, lịch thăm họ hàng. Chỉ toàn là những cuộc trao đổi như hai người xa lạ sống chung nhà."
Orm Kornnaphat ngước nhìn lên trần nhà, ánh mắt ánh lên tia sáng từ những ngọn đèn, như muốn xua đi những cảm xúc đè nén. Nàng chớp mắt, cố không để giọt nước mắt nào rơi xuống. Khi quay lại nhìn Lingling, nàng nhếch một nụ cười cay đắng.
"Chúng tôi không còn gần gũi nhau nữa. Thực ra, chưa bao giờ thực sự gần gũi. Tôi thậm chí..." Orm bật cười chua xót, giơ tay lên, ngón tay khẽ di chuyển như đang đếm một điều gì đó khó tin. "Bọn tôi đã không quan hệ lần nào kể từ trước khi Ella được hai tuổi. Hai năm, ít nhất là vậy."
Những lời nói ấy, đầy cay đắng và chân thật, khiến căn phòng như chùng xuống. Lingling không vội đáp, chỉ chăm chú nhìn Orm, đôi mắt ánh lên sự cảm thông sâu sắc. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng người phụ nữ trước mặt mình không chỉ cần một đôi tai lắng nghe mà còn cần một điểm tựa để giải tỏa những gánh nặng mà nàng đã mang quá lâu.
Lingling cảm nhận được một luồng nhiệt bừng lên trong lồng ngực, chạy dọc lên cổ và gò má, như ngọn lửa âm ỉ vừa bị khơi dậy. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, muốn chỉ đơn giản làm một người bạn tốt, lắng nghe và đồng cảm. Nhưng những lời nói của Orm khiến tâm trí cô xoáy sâu vào những viễn cảnh không nên có - về việc cô sẽ chăm sóc Orm, trao cho nàng niềm vui, làm tan biến sự cô đơn trong từng hơi thở.
"Sao cô nghĩ chuyện này lại xảy ra?" Lingling hỏi, cố giữ giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vẫn không giấu được chút run rẩy. Cô vội vàng châm một điếu thuốc khác, ngón tay khẽ run lên.
Orm mỉm cười, nhẹ nhàng lấy điếu thuốc từ tay Lingling, hai ngón tay chạm nhau trong thoáng chốc. "Xin lỗi, tôi sẽ mua lại cho cô" Orm nói nhỏ, rồi kéo một hơi thuốc.
"Anh ấy không phải là người xấu" Orm tiếp tục. "Tate rất yêu gia đình, mọi thứ đối với anh ấy đều xoay quanh con cái và bổn phận. Tôi hiểu và tôn trọng điều đó. Nhưng còn tôi thì sao? Tôi cũng yêu gia đình, nhưng tôi cũng yêu chính bản thân mình. Làm sao tôi có thể trở thành một người mẹ tốt, một nàng dâu tốt, hay một người chủ tốt khi chính tôi lại đang cảm thấy bất hạnh?"
Lingling Kwong không trả lời ngay. Cô nhìn Orm, ánh mắt chứa đầy cảm thông, nhưng cũng pha chút gì đó sâu hơn, mãnh liệt hơn. Lingling muốn nói điều gì đó để an ủi, để khiến Orm cảm thấy được yêu thương, nhưng cổ họng cô nghẹn lại, trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực.
Orm im lặng một chút, rồi cười chua chát, ánh mắt như lạc vào một ký ức xa xăm. "Cô biết không?" Nàng nói, giọng đầy cay đắng. "Tôi thậm chí đã nhuộm tóc sáng màu. Tôi nghĩ, có lẽ thay đổi thế này sẽ khiến anh ấy để ý đến tôi hơn. Nhưng..." Nàng dừng lại, đôi mắt thoáng buồn. "Vẫn chẳng có gì thay đổi."
Lingling gật đầu, ánh mắt chân thành. "Trước khi chăm sóc người khác, cô cần chăm sóc chính mình trước. Tôi tin điều đó" Cô nói, giọng trầm ấm. "Tôi đã sống một mình trong một thời gian dài, nhưng đó là vì tôi chọn thế. Tôi thấy dễ dàng hơn khi chỉ tập trung vào bản thân và sự thoải mái của chính mình."
Orm Kornnaphat nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên chút tò mò. "Nhưng cô không bao giờ cảm thấy mình đang bỏ lỡ điều gì sao?" Nàng hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút thử thách. "Một ai đó chăm sóc cho cô? Hay thậm chí là sự thân mật?"
Rồi nàng cười tinh nghịch, phá tan không khí nghiêm túc vừa xuất hiện. "Một người đàn ông mạnh mẽ, đẹp trai bế cô lên giường" Giọng đầy trêu chọc cộng với nháy mắt lém lỉnh, Orm đẩy nhẹ đầu gối của Lingling Kwong, như muốn khiêu khích một phản ứng.
Lingling bật cười, một âm thanh vang lên tự nhiên và nhẹ nhõm, như thể nàng vừa gõ đúng vào trái tim cô. Orm quá đáng yêu, quá tinh quái, khiến cô chẳng thể làm gì khác ngoài việc cười theo. Nhưng Lingling biết, đây là lúc cô cần nói ra sự thật.
Lingling Kwong nhấp một ngụm rượu, để hương vị dịu ngọt và chút vị cay của chất lỏng màu nâu lan tỏa trong miệng. Cô cảm nhận sự ấm áp len lỏi khắp cơ thể, như tìm kiếm một chút can đảm trong khoảnh khắc này. Ánh mắt cô vẫn giữ trên Orm, chân thành và dè dặt, như muốn đảm bảo rằng từng từ sắp thốt ra sẽ được hiểu đúng.
"Ừm..." Lingling bắt đầu, giọng nói trầm ấm nhưng rõ ràng. "Không hẳn là tôi không thấy thiếu. Có chứ, đôi lúc tôi cũng nhớ cảm giác được gần gũi ai đó."
Cô dừng lại, hít sâu một hơi, như để thu gom tất cả sự tự tin còn sót lại. "Nhưng thật ra... tôi chưa từng có một mối quan hệ nghiêm túc, lâu dài. Và..."
Câu nói bị bỏ lửng trong một nhịp im lặng. Lingling nhìn xuống ly rượu, rồi ngẩng lên, đôi mắt sáng rõ, chân thành. "Tôi là người đồng tính."
Căn phòng rơi vào tĩnh lặng. Thế giới bên ngoài như ngưng lại, nhường chỗ cho không khí ấm áp giữa hai người. Ánh mắt Orm Kornnaphat dịu dàng, không phán xét, không ngạc nhiên, chỉ đong đầy sự quan tâm và một chút tò mò.
"Vậy là... cô thích phụ nữ?" Orm hỏi, giọng nhẹ nhàng, đầy chân thành.
Lingling Kwong gật đầu, giữ nét mặt nghiêm túc nhưng không mất đi sự dịu dàng. "Ừ. Nhưng điều đó không thay đổi gì cả. Tôi vẫn là tôi, vẫn sống độc thân vì tôi muốn vậy, dù rằng đôi khi cũng nhớ cảm giác được gần gũi ai đó. Tôi nghĩ... cô nên biết. Tôi muốn cô hiểu rõ về tôi."
Lingling cảm nhận trái tim mình đập mạnh khá nhanh. Cô đã quen với việc chia sẻ điều này, nhưng với Orm, người mà cô thực sự quý mến, mọi thứ dường như mang một trọng lượng khác hẳn.
Orm Kornnaphat khẽ nghiêng đầu, một nụ cười dịu dàng chậm rãi nở trên môi. "Được thôi. Tôi tin rằng Chúa tạo ra tất cả chúng ta theo cách Ngài mong muốn, và Ngài không bao giờ sai lầm. Vì thế, điều này không làm thay đổi cách tôi nhìn cô. Nhưng cảm ơn vì đã chia sẻ."
Lingling bật cười nhẹ, cảm giác hồi hộp dần tan biến như lớp băng mỏng chạm ánh nắng. "Cảm ơn cô. Nhưng thú thật, tôi là người vô thần."
Orm nhướng mày, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên pha lẫn thích thú. Rồi nàng bật cười, tiếng cười giòn tan vang lên, làm sáng bừng cả căn phòng. "Ôi trời, thật hoàn hảo!" Nàng cười đến mức phải đập tay xuống đùi, như thể không thể kìm được niềm vui bất ngờ. "Cô không hiểu điều này hoàn hảo đến mức nào đâu. Thật sự đấy. Có thể cô là người tôi thích nhất ngay lúc này."
Nói xong, Orm đưa tay ra, nắm lấy tay Lingling. Ánh mắt nàng nhìn sâu vào Lingling, vừa ấm áp vừa chân thật. Lingling mỉm cười, không rút tay lại, nhưng ánh mắt cô ánh lên nét tò mò, như muốn hỏi ngược lại Orm.
"Cô là một con chiên ngoan đạo đúng không?" Lingling hỏi, giọng pha chút trêu chọc, một nụ cười tinh nghịch nở trên môi.
Orm Kornnaphat cười, nhưng không trả lời ngay. Thay vào đó, nàng từ từ mở cúc áo trên cùng, để lộ sợi dây chuyền bạc đeo một chiếc thánh giá nhỏ. Nàng khẽ nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh. "Đây là hình ảnh của tôi trong mắt gia đình, Tate, và cả giáo đoàn."
Nhưng rồi, với một cử chỉ bất ngờ, nàng cúi người về phía trước, ánh mắt sáng lên một điều gì đó sâu lắng hơn. Hơi thở nàng thoang thoảng mùi rượu, ấm áp và dịu dàng. "Nhưng thật ra, tôi không cảm thấy nhà thờ là nơi tôi thuộc về."
Lingling Kwong không nói gì mà chỉ chăm chú lắng nghe, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm.
Orm ngừng lại một lúc, như để cân nhắc từng từ. "Họ thiên vị, áp đặt những quy tắc và lối sống lên chúng ta, khiến mọi thứ trở nên cứng nhắc, xa cách. Tôi tin vào Chúa, nhưng tôi không tin rằng Ngài đồng ý với những chính trị tôn giáo đang được rao giảng ngày nay."
Nói xong, nàng ngả lưng lại ghế, ánh mắt hơi lơ đãng nhưng không hề che giấu nỗi lòng sâu kín. Lingling vẫn ngồi đó, lặng yên quan sát nàng. Trong mắt Lingling ánh lên sự ngưỡng mộ, pha chút xúc động mà chính cô cũng khó gọi tên.
Sau một khoảnh khắc tĩnh lặng, Lingling mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. "Tôi nghĩ cô cũng là người tôi thích nhất."
Orm Kornnaphat bật cười khúc khích, âm thanh như làm tan đi sự nặng nề vừa qua. "Cô đang trêu tôi đấy à?"
"Không, tôi nói thật." Lingling nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh niềm chân thành. "Tôi chưa từng gặp ai dám nói lên suy nghĩ của mình về niềm tin tôn giáo, ngay cả khi điều đó có thể không dễ dàng."
Orm nhìn Lingling, ánh mắt nàng dịu dàng nhưng thoáng chút tò mò. "Cô chưa từng tin vào điều gì tâm linh sao? Thật ra tôi thích nghĩ mình là người tâm linh hơn là người theo tôn giáo."
Lingling khẽ nhếch môi, một nụ cười nhạt vừa thoáng qua đã tan biến. "Tôi đã ngừng tin vào Chúa từ khi bảy tuổi. Đó là khi tôi mất mẹ." Giọng cô thoáng chút thản nhiên, nhưng những lời nói ấy mang theo một nỗi đau âm ỉ, như vết sẹo cũ bị chạm vào.
Orm mở to mắt, ngỡ ngàng trước sự chia sẻ bất ngờ. Không suy nghĩ, nàng nắm lấy cánh tay Lingling, bàn tay siết nhẹ như muốn truyền thêm sức mạnh.
Lingling Kwong thoáng giật mình, nhưng sự ấm áp từ cái chạm của Orm khiến cô thấy dịu đi. Lần đầu tiên trong tối nay, Orm chạm vào cô không chỉ để an ủi, mà còn là để hiểu, để đồng cảm.
Lingling đưa tay mình đặt lên tay Orm, ánh mắt cô thoáng chút trấn an. "Xin lỗi, đáng lẽ tôi không nên nói như vậy. Chuyện này đã qua lâu rồi, và tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Mẹ tôi yếu từ khi tôi còn rất nhỏ."
"Thật sự, tôi rất tiếc." Giọng Orm thì thầm, gần như tan biến vào không gian giữa họ.
"Không sao đâu, thật mà." Lingling Kwong đáp, nhưng giọng cô trầm lắng, như chính mình cũng đang thuyết phục bản thân rằng nỗi đau đó đã hoàn toàn qua đi.
Không khí giữa hai người chìm vào tĩnh lặng. Lingling cảm nhận được ánh mắt của Orm dõi theo mình, dịu dàng và chăm chú, nhưng cô không đủ dũng cảm để ngẩng lên nhìn lại. Cô sợ rằng nếu đối diện với ánh mắt ấy, mọi cảm xúc đang bị chôn vùi sẽ bùng nổ, không cách nào kiểm soát được.
"Chúng ta đổi chủ đề đi, được không?" Orm cất lời, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo chút tinh nghịch. Lingling khẽ gật đầu, ngước lên nhìn, bắt gặp ánh mắt của Orm lấp lánh niềm vui như tia nắng bất ngờ giữa trời u ám.
"Bao lâu rồi cô chưa làm... chuyện đó?" Orm Kornnaphat nói, nụ cười ranh mãnh mở rộng trên môi, như thể sắp bật cười ngay sau câu hỏi.
Lingling Kwong sững lại một thoáng trước khi bật cười lớn, tiếng cười trong trẻo phá tan bầu không khí trầm lắng nãy giờ. Cô ngửa đầu ra sau, ôm bụng mà cười, khiến Orm cũng không nhịn được mà cười khúc khích theo. Bỗng chốc, căn phòng như tràn ngập niềm vui, sự thoải mái thay thế cho những căng thẳng vừa qua, mọi rào cản dường như tan biến.
"Khoan đã, tôi nghĩ cần thêm rượu để trả lời câu hỏi này." Lingling đứng dậy, bước chân hơi lảo đảo về phía bếp, rõ ràng rượu đã bắt đầu ngấm.
Orm dõi theo Lingling, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò xen lẫn thích thú. Khi Lingling quay lại, cô mang theo một chai rượu mới, hai điếu thuốc cầm hờ hững trong tay. Cô ngồi xuống sofa, châm một điếu, hít một hơi thật sâu, rồi thả khói một cách lơ đãng.
"Được rồi, chuyện tình dục." Lingling nói, giọng nửa nghiêm túc nửa bông đùa, ánh mắt liếc nhìn Orm. "Với một người khác ấy hả?"
Orm suýt phun ngụm rượu ra ly, vội vàng nuốt xuống rồi bật cười. "Ôi trời, đúng rồi, với một người khác!" Cô cố tỏ ra nghiêm nghị nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ hài hước không giấu nổi.
Lingling Kwong thoáng ngập ngừng. Một ký ức mơ hồ lóe lên - khoảnh khắc giữa đêm, khi cô tỉnh giấc sau giấc mơ đầy khát khao về Orm, và tự mình giải tỏa trong sự im lặng của bóng tối. Cô cắn nhẹ môi, rồi nhấp thêm một ngụm rượu trước khi trả lời.
"Khoảng một năm rưỡi trước, tôi nghĩ vậy." Lingling nhún vai, giọng pha chút mỉa mai tự giễu. "Tôi từng có một người bạn... kiểu bạn tình ấy. Bọn tôi cố gắng duy trì mối quan hệ kiểu đó, nhưng... không ổn. Kết thúc bằng nước mắt và hàng tá drama. Sau đó, tôi tự nhủ nên nghỉ ngơi một thời gian."
Cô đảo mắt, nét mặt thoáng chút hối tiếc. "Từ đó đến giờ, tôi không hẹn hò thêm ai, mặc dù nhiều lúc cũng tự nhủ rằng nên thử lại." Lingling nhún vai, hít thêm một hơi thuốc, đôi mắt nhìn xa xăm như tự trách bản thân nhưng lại cố gắng tỏ ra bất cần.
"Vậy là cô đang độc thân, và lần cuối cô làm chuyện đó còn gần hơn cả tôi - một người đã kết hôn từ lâu." Orm thở dài, uể oải xoay người trên sofa, đôi mắt mang chút ánh nhìn mơ hồ. "Thế... cô không gặp ai khiến cô rung động sao? Ý tôi là, không nhất thiết phải trong một buổi hẹn hò."
Lingling nuốt khan, ánh mắt khóa chặt vào Orm, trái tim như có một nhịp đập lỡ.
"Tôi có gặp, nhưng..."
"Nhưng?"
Lingling Kwong cảm thấy một luồng hoảng loạn nhỏ trào lên trong lồng ngực. Những ngón tay cô tự động xoắn chặt vào nhau. Sự thật hay một lời dối trá sẽ được thốt ra đây?
"Tôi... cô ấy không thích tôi."
Orm bật ra một câu gì đó bằng tiếng mẹ đẻ, ngữ điệu lẫn vào tiếng thở dài đầy phiền muộn. Lingling bật cười lớn, tiếng cười vang lên như để xoa dịu chính mình.
"Gì cơ?"
"Cô thật tuyệt vời, làm sao có ai lại không thích cô được chứ?" Orm nghiêng đầu, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vẻ dịu dàng. "Với tôi, cô là người tôi yêu quý nhất."
Lời nói nhẹ nhàng nhưng như một cơn gió ấm áp quét qua, khiến tim Lingling không kìm được mà đập loạn nhịp. Cô biết Orm đã uống nhiều, nhưng sao những lời đó lại chân thật đến thế? Cô nhìn Orm nâng ly rượu lên môi, lặng lẽ theo dõi từng chuyển động nơi cổ họng khi rượu trôi xuống.
Nàng đứng dậy, đôi chân hơi loạng choạng, nhưng vẫn giữ được nét duyên dáng tự nhiên.
"Úi" Orm Kornnaphat bật cười khúc khích, tay vịn chặt vào sofa khi cúi xuống xỏ chân vào đôi boots trắng. "Tôi phải về thôi, muộn rồi. Tate chắc giờ đang ngủ say." Nụ cười của cô ấy rạng rỡ một cách ngây thơ, như thể chính ý nghĩ đó mang đến niềm an ủi.
Lingling Kwong bước theo, đôi chân có phần vững chãi hơn, sẵn sàng đỡ lấy Orm nếu nàng vô tình ngã.
"Để tôi đưa cô về nhé?" Lingling lên tiếng, giọng nói mềm mại như sương.
"Không cần đâu, tôi ổn mà." Orm quay lại khi đứng ở cửa. Không chờ thêm, cô vòng cả hai tay qua cổ Lingling, kéo vào một cái ôm thật chặt. Mái tóc vàng óng che khuất gần hết khuôn mặt Lingling, thoảng qua đó là mùi khói thuốc xen lẫn hương hoa nhẹ.
"Tối nay thật tuyệt. Cảm ơn cô" Orm thì thầm, giọng nói như tan vào bóng tối của đêm.
Lingling Kwong lặng lẽ đặt tay lên lưng Orm, cảm nhận lớp áo khoác dày ngăn cách, nhưng trong tưởng tượng, cô biết bên dưới là một cơ thể ấm áp, dịu dàng như chính con người ấy.
"Này, sao ngày mai cô không ghé qua salon nhỉ? Để tôi làm tóc cho cô" Orm nói, ánh mắt sáng lên khi nàng nghiêng người rời khỏi cái ôm, bàn tay bất ngờ luồn qua nghịch nhẹ mái tóc Lingling.
"Ờm... tôi không đủ tiền để..."
"Không, không!" Orm Kornnaphat cắt lời, giọng hăng hái xen chút men say. "Tôi mời mà. Tôi rất muốn được cắt tóc cho cô."
Nụ cười rạng rỡ của Orm, dù pha chút ngây ngô vì say, lại quá khó để chối từ. Trước khi lý trí kịp phản ứng, Lingling đã gật đầu.
"Được, vậy mai tôi sẽ đến."
"Tuyệt!" Orm bật nhảy lên một chút, tiếng vỗ tay nhỏ vang lên đầy phấn khích. "Cứ đến sau 9 giờ nhé. Lúc đó tôi sẽ làm sổ sách, nhưng tôi nhất định sẽ dành thời gian cho cô."
Nói xong, Orm Kornnaphat quay người bước đi, dáng vẻ vui tươi và có phần chệnh choạng. Lingling đứng im lặng trong hành lang, nhìn theo cho đến khi bóng Orm khuất dần, cảm giác như vẫn còn dư âm hơi ấm của cái ôm vừa rồi quanh cổ mình.
Đêm đó, Lingling Kwong nằm trằn trọc rất lâu. Tâm trí cô chẳng thể nào dứt ra khỏi hình ảnh Orm - nụ cười ấy, vẻ mặt khi nàng cởi giày rồi thoải mái co chân lên sofa, hay thậm chí cả khoảnh khắc nàng rít một hơi thuốc. Hút thuốc vốn dĩ rất có hại, Lingling tự nhắc nhở, chẳng ai nên hút thuốc cả, và cô cũng không nên thấy điều đó... hấp dẫn. Nhưng bằng cách nào đó, hình ảnh ấy vẫn cứ trở nên quyến rũ lạ kỳ trong mắt cô.
Lingling cố xua đi cảm giác mâu thuẫn ấy, nhưng rồi những ký ức khác lại ùa về. Lời nói của Orm vang vọng trong tâm trí cô - giọng nàng thật dịu dàng khi kể về sự trống trải trong hôn nhân, về những khoảnh khắc nàng cần một ai đó để được gần gũi. Và quan trọng nhất là câu nói khiến Lingling không thể nào quên: "Với tôi, cô là người tôi yêu quý nhất."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro