Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11 🔞

Sau một ngày thứ Hai đầy biến cố, những ngày còn lại trong tuần cuốn Orm Kornnaphat vào vòng xoáy bất tận của bận rộn và kiệt sức.

Thứ Ba, nàng dành cả ngày làm việc tại salon, đến tối lại đưa cậu con trai đến lớp học thêm. Trong lúc chờ đợi, Orm cố gắng tận dụng một giờ tập pilates trong tòa nhà để thư giãn. Nhưng khi trở về, nàng phát hiện Tate đang loay hoay với Ella khi cô bé khóc mãi không dứt, người nóng hầm hập vì sốt cao. Cả buổi tối, Orm tất bật dỗ dành, hết đặt khăn ấm lên trán cô bé lại ru ngủ trong vòng tay, nhưng Ella vẫn không chịu yên.

Thứ Tư, khi Orm Kornnaphat vẫn chưa hết mệt mỏi, người trông trẻ lại gọi đến vì tình trạng của Ella chẳng khá hơn. Nàng đành bỏ dở công việc, vội vàng đưa con đến bác sĩ. Ngồi trong phòng chờ, tay nàng không rời chiếc khăn lau trán cho Ella, còn đầu óc thì quay cuồng với danh sách việc cần làm, chẳng lúc nào được ngơi nghỉ.

Thứ Năm, sự mệt mỏi tích tụ như đỉnh sóng. Ella khóc lóc cả ngày, trong khi Earth, cậu con trai lớn, buồn bã vì không được mẹ quan tâm nhiều như thường lệ. Tate trở về nhà muộn, bữa tối bị bỏ qua, và anh lập tức vùi đầu vào đống tài liệu trong phòng làm việc, chẳng một lời hỏi han.

Đến tối, khi căn nhà cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh, Orm ngồi thẫn thờ giữa không gian sạch sẽ vừa được dọn dẹp. Bọn trẻ đã ngủ, Ella cũng chìm vào giấc mơ sau nhiều giờ quấy khóc. Nhưng sự tĩnh lặng này không mang đến sự nhẹ nhõm. Nó chỉ càng phơi bày sự cô đơn đang bủa vây nàng.

Orm Kornnaphat đứng dậy, đôi chân như đeo đá. Bước từng bước nặng nề, nàng dừng lại trước cửa phòng làm việc của Tate. Hít một hơi thật sâu, nàng gõ nhẹ.

Bên trong, Tate vẫn đang bận rộn nói chuyện qua điện thoại. Khi thấy nàng bước vào, anh nhanh chóng đưa tay che loa điện thoại, ánh mắt thoáng hiện sự ngạc nhiên. Nhưng đó là tất cả.

Orm đứng đó, im lặng nhìn anh. Một làn sóng cảm xúc dâng lên, pha trộn giữa mệt mỏi, thất vọng, và khao khát được sẻ chia. Nhưng tất cả những gì nàng có thể làm là thở ra thật nhẹ, để không làm phiền anh thêm.

"Anh có thể trông bé con giúp em không? Em phải ra ngoài một chút" Giọng nàng nhỏ nhẹ, yếu ớt như thể mọi sức lực đã bị vắt kiệt. Nàng nghe rõ sự run rẩy trong từng lời nói của mình, cảm nhận cả nỗi nghẹn ngào đang chực trào. Và nàng biết, Tate cũng nhận ra điều đó.

"Được chứ, tất nhiên rồi. Anh sắp xong việc rồi. Em cứ để cửa mở, anh sẽ nghe thấy nếu có vấn đề gì" Anh trả lời dịu dàng, đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay nàng như một sự an ủi. Orm gượng gạo nở một nụ cười, khẽ gật đầu rồi rời đi, bước nhanh ra khỏi phòng trước khi những cảm xúc bị kìm nén trong lòng nàng có cơ hội bộc phát.

Nàng bước ra khỏi cửa, trên tay chỉ mang theo một chùm chìa khóa và chiếc điện thoại. Đứng ngoài hiên, Orm liếc qua đường, nhìn thấy rèm cửa nhà Lingling đã khép nhưng ánh đèn bên trong vẫn còn sáng. Nàng khẽ thở ra, hơi thở như hòa tan vào cái lạnh của đêm tối.

Orm: Chị còn thức không?

Lingling: Chị đang chuẩn bị đi ngủ đây. Hôm nay của em thế nào?

Orm: Tệ hết chỗ nói. Em có thể sang chỗ chị không? Chỉ một lát thôi.

Lingling: Tất nhiên rồi!

Orm Kornnaphat đã bước đến trước hiên nhà Lingling ngay khi tin nhắn trả lời từ cô xuất hiện. Chưa đầy một phút sau, cánh cửa mở ra, Lingling xuất hiện trong ánh đèn ấm áp, tóc cô còn ẩm, cơ thể chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm. Ánh mắt thoáng vẻ bất ngờ của Lingling chạm phải ánh mắt đầy lúng túng của Orm.

"Em xin lỗi, em..." Orm lắp bắp, như thể mọi lời lẽ đã tan biến ngay khi nhìn thấy Lingling.

"Em đến nhanh thật đấy, N'Orm" Lingling đáp, môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười nhỏ, rồi đẩy cửa mở rộng hơn.

Orm Kornnaphat bước vào, hành lang nhỏ dường như trở nên chật chội bởi bầu không khí giữa hai người. Mới chỉ vài ngày trước, họ đã nằm cạnh nhau với làn da trần kề cận và ký ức ấy khiến căn phòng giờ đây như bừng lên một sự căng thẳng khó gọi tên.

Lingling Kwong đóng cửa lại rồi tựa lưng vào cánh cửa, đôi mắt lặng lẽ quan sát Orm, trong khi nàng đứng đối diện trông vừa bối rối vừa thôi thúc. Ánh mắt nàng đang trượt dài trên đôi vai trần, chiếc khăn tắm và đôi chân trần của Lingling.

Orm nhét chùm chìa khóa cùng với điện thoại vào túi áo khoác của mình. Một bước, hai bước, nàng tiến sát tới Lingling, gần đến mức nàng có thể cảm nhận hơi thở của cô phả nhẹ lên môi mình. Tim Orm đập thình thịch và thế giới quanh nàng như lặng đi.

Lingling mở miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng chẳng lời nào thốt ra.

"Em chỉ... em xin lỗi, em..." Orm ngập ngừng, giọng nàng nhỏ đến mức chính nàng cũng khó nghe được. Nhưng thay vì tiếp tục nói, nàng giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua mái tóc suôn mượt của Lingling, rồi dừng lại nơi gò má cô như một cử chỉ vừa thăm dò vừa âu yếm.

Lingling Kwong khẽ liếc xuống đôi môi của Orm và ngay lập tức nàng nghiêng người tới, môi nàng chạm nhẹ lên môi cô.

Một tiếng thở khẽ bật ra từ Lingling, như lời đáp lại im lặng nhưng đầy mãnh liệt. Đôi môi của cô mềm mại, ngọt ngào và ấm áp khiến Orm Kornnaphat như bị cuốn vào một cơn lốc cảm xúc. Nàng thở dốc, tay ôm lấy đầu Lingling, những ngón tay đan vào mái tóc mềm mại, giữ cô gần hơn nữa.

Lingling buông lỏng chiếc khăn, những ngón tay chuyển sang nắm lấy lớp vải mềm mại của chiếc cardigan mà Orm đang mặc. Cô dùng lực kéo lại khiến cơ thể hai người áp sát vào nhau, hơi ấm và sự thân mật giữa họ dường như đang bùng cháy.

Hơi ấm của Lingling Kwong xuyên qua lớp khăn mỏng, thấm vào lớp quần legging của Orm tạo nên một cảm giác vừa ấm áp vừa đầy kích thích. Đôi môi họ hòa quyện trong một nụ hôn mãnh liệt, cuốn lấy nhau như muốn xóa nhòa mọi ranh giới. Những chiếc lưỡi mềm mại gặp gỡ và khám phá từng ngóc ngách sâu kín nhất của đối phương. Thế giới bên ngoài tan biến, chỉ còn lại sự hòa quyện không thể tách rời giữa hai con người.

Bàn tay Lingling chậm rãi trượt xuống, luồn qua lớp cardigan của Orm. Những ngón tay cô chạm vào má đùi nàng, di chuyển lên từng chút một chạm vào vòng mông, siết nhẹ đầy ý trêu ngươi. Orm rùng mình, không thể kìm nén một tiếng thở gấp.

"Chết tiệt" Orm Kornnaphat thì thầm rồi lùi lại để hít thở. Lưỡi Lingling thoáng lướt qua môi nàng, để lại một cảm giác ngọt ngào nhưng cũng đầy kích thích. Orm tựa trán mình lên trán cô để khoảng cách giữa họ chỉ còn là hơi thở. Ánh mắt Lingling mở to nhìn nàng, lấp lánh như chờ đợi.

"Em chỉ cần gặp chị" Orm thì thầm, giọng khàn đi vì cảm xúc.

Lingling Kwong mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng không kém phần gợi cảm. "Chị không phiền đâu cục cưng" Cô cố tình hạ giọng đầy mê hoặc. Và câu nói ấy như một dòng lửa len lỏi, đốt cháy mọi kiềm chế trong Orm.

Orm chạm nhẹ vào gương mặt Lingling, những ngón tay nàng còn vương chút ẩm từ mái tóc cô. Nàng nghiêng người hôn Lingling một lần nữa, nụ hôn lần này dịu dàng và tràn ngập sự nâng niu. Đôi mắt Lingling từ từ khép lại, khuôn mặt cô nghiêng đi đón nhận nụ hôn ấy với tất cả sự tin tưởng.

Bàn tay Lingling Kwong lại lần xuống, vuốt ve trên mông Orm. Sự khơi gợi ấy khiến khao khát trong nàng bùng lên từng đợt, như cơn sóng dữ không cách nào kìm lại. Orm Kornnaphat áp sát Lingling hơn và cô bất ngờ nhấc một chân, quấn quanh hông nàng. Orm rên rỉ khe khẽ, bàn tay nàng nâng lấy chân Lingling, cảm nhận sự mềm mại và săn chắc của làn da trần.

Lingling hôn nàng càng lúc càng mạnh mẽ, siết chặt lấy cơ thể nàng. Những ngón tay của Orm cũng trượt dài trên bắp đùi thon gọn của cô, khám phá từng đường cong, từng chuyển động mềm mại dưới lớp khăn. Mùi hương bạc hà dịu nhẹ từ Lingling phảng phất trong không khí, khiến nàng như đắm chìm trong sự mê hoặc không lối thoát.

"Em không thể ở lại" Orm nói đứt quãng giữa những nụ hôn, nhưng Lingling chỉ đáp lại bằng một tiếng rên nhẹ, đôi mắt cô sáng lên đầy rực cháy.

Orm Kornnaphat đưa tay lên cao hơn, lách qua chiếc khăn mỏng, để ngón tay mình chạm vào eo cô. Da Lingling mịn màng và ấm áp, run rẩy dưới từng cái vuốt ve. Những rung động trong nàng bùng nổ, và dường như thời gian đã ngừng trôi, chỉ còn lại hai người trong khoảnh khắc cháy bỏng này.

Chiếc khăn của Lingling khẽ trượt khỏi người, chỉ còn níu giữ bởi hơi ấm của Orm đang áp sát. Khi Orm dịch chuyển, chiếc khăn liền rơi xuống sàn, để lại Lingling đứng đó với cơ thể trần trụi và đôi má đỏ bừng, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở. Mỗi chuyển động của cô đều toát lên sự mềm mại và tự nhiên đến mê hoặc.

Orm đứng yên, ánh mắt không rời khỏi người phụ nữ trước mặt. Cơ thể Lingling như một tác phẩm nghệ thuật sống động, mỗi đường nét, mỗi nhịp thở đều khiến nàng không thể rời mắt. Lingling Kwong khẽ mỉm cười, một nụ cười thật nhẹ nhàng rồi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Orm, như muốn kéo nàng trở về thực tại.

"Chỉ một chút thôi được không em?" Giọng Lingling thì thầm, dịu dàng nhưng đủ để Orm cảm nhận được sự khao khát trong từng câu chữ. Orm gật đầu, để cô nắm lấy tay mình kéo nàng vào trong, bước qua ngưỡng cửa của thế giới mà chỉ có hai người.

Họ tiến đến phòng khách, nơi chiếc sofa rộng rãi chờ đợi. Lingling ngồi xuống, để cơ thể mình buông lơi, thoải mái một cách quyến rũ đến nghẹt thở. Orm cởi bỏ chiếc cardigan, để lại mình trong lớp áo mỏng và từ từ trèo lên người cô.

Khi môi họ tìm đến nhau khiến mọi thứ như bùng cháy. Nụ hôn của họ không chỉ đơn thuần là sự tiếp xúc, mà là một ngọn lửa rực cháy, thiêu đốt mọi ranh giới. Orm chạm tay lên ngực Lingling, cảm nhận sự mềm mại và đường cong quyến rũ như một tác phẩm nghệ thuật sống động. Những ngón tay nàng nhẹ nhàng nhưng đầy chủ đích trêu đùa nhũ hoa của cô, khiến Lingling Kwong khẽ rùng mình, môi thoáng mở ra trong hơi thở gấp gáp.

Môi Orm Kornnaphat rời đi, lướt qua cằm rồi men theo chiếc cổ thon mảnh để lại những nụ hôn dịu dàng, như muốn khắc sâu dấu ấn của khoảnh khắc này lên làn da mịn màng. Mùi hương trên cơ thể Lingling thoảng qua, nhẹ nhàng nhưng nồng nàn, gợi lên một sự pha trộn giữa tươi mát và hơi ấm đầy mê hoặc. Orm như say đắm, từng hơi thở như hòa quyện vào nhau, từng chuyển động như một vũ điệu đồng điệu.

Orm để môi mình tìm đến đỉnh ngực của Lingling, nơi làn da căng tràn sức sống và sự cương cứng như đang mời gọi nàng khám phá. Nàng khép đôi môi mình quanh nhũ hoa, đầu lưỡi mềm mại xoay vòng, từng chuyển động chậm rãi mà đầy mê hoặc. Bàn tay Lingling luồn vào mái tóc nàng, siết nhẹ, hơi thở cô trở nên gấp gáp hơn. Những tiếng rên khe khẽ vang lên từ Lingling, mỗi âm thanh như lời thì thầm, thôi thúc Orm dấn sâu hơn vào những cảm xúc bùng cháy giữa họ.

Orm Kornnaphat nâng áo mình lên, để bụng trần của cả hai chạm vào nhau. Sự tiếp xúc ấy như tia lửa điện lan truyền qua làn da, khiến cả hai rùng mình vì xúc cảm mãnh liệt. Lingling cong người lên, cơ thể cô như đang tìm kiếm, khao khát được gần Orm hơn. Bàn tay Orm lướt nhẹ xuống vùng bụng phẳng mịn của Lingling, mỗi cái chạm như một lời khám phá, đầy dịu dàng nhưng không kém phần quyết liệt.

Khi những ngón tay Orm lần đến hoa huyệt mềm mại của Lingling, cảm giác ẩm ướt nơi đó như ngọn lửa thiêu đốt nàng, khiến hơi thở nàng nghẹn lại trong giây lát. Lingling không kiềm chế được mà rên lớn, âm thanh ấy vang vọng trong căn phòng, hòa quyện với nhịp đập thổn thức của cả hai.

"Orm... chết tiệt... uhh..." Lingling Kwong thở dốc, giọng nói đứt quãng, khàn khàn như bị nhấn chìm bởi cơn sóng cảm xúc mãnh liệt.

Orm ngước nhìn lên, ánh mắt nàng dịu dàng nhưng chất chứa lửa đam mê. Nàng không đáp lại bằng lời mà chỉ mỉm cười, để mặc khoái cảm đưa họ đi xa hơn. Nụ hôn của nàng không ngừng dừng lại nơi bầu ngực Lingling, trong khi những ngón tay tinh tế khám phá từng góc khuất, từng phản ứng từ cơ thể cô.

Khi Orm chạm đến lối vào ẩm ướt, nàng chậm rã và cẩn thận đẩy một ngón tay vào, cảm nhận sự ấm áp và chào đón từ cô. Lingling Kwong thở dốc, một âm thanh tựa như sự đầu hàng trước những xúc cảm không thể cưỡng lại. Tay cô siết chặt lấy vai Orm cảm nhận từng khoái cảm mà nàng mang lại.

Orm Kornnaphat di chuyển nhịp nhàng, từng chút một, mỗi chuyển động đều mang theo sự quan tâm và say đắm. Khi nàng thêm một ngón tay nữa, cảm giác Lingling đang mở lòng ra với mình, Orm biết rằng đây không chỉ là sự kết nối cơ thể mà còn là sự giao thoa sâu sắc giữa hai tâm hồn. Lingling kwong nhấc hông lên, từng chuyển động của cô như hòa cùng nhịp điệu mà Orm tạo ra.

Trong không gian chật kín hơi thở và âm thanh, họ để bản năng dẫn dắt, để cơ thể tự nói lên điều mà trái tim cả hai đã khao khát bấy lâu

"Ôi, đúng thế...ahhh" Giọng cô run rẩy, hông thì nâng lên theo từng nhịp, như muốn hòa cùng nhịp độ mà Orm dẫn dắt. Ngón tay cái của nàng lướt qua âm đế nhạy cảm, khiến cơ thể Lingling uốn cong kèm với tiếng rên khe khẽ vang lên nơi cổ họng.

"Mạnh hơn nữa cục cưng, chị sắp ra rồi, làm ơn" Lingling thì thầm, đôi mắt nhắm chặt, cơ thể như chìm sâu trong sự mê đắm. Orm lập tức chiều lòng, tăng tốc và nhấn sâu, để cảm xúc của họ bùng nổ như lửa cháy lan tràn.

Những ngón tay Lingling Kwong bấu chặt lấy vai Orm Kornnaphat, hơi thở cô đứt quãng, run rẩy như dây đàn căng tràn, chuẩn bị cho khoảnh khắc vỡ òa. Khi cao trào qua đi, Lingling mới có thể thả lỏng, cơ thể cô mềm nhũn trên ghế sofa còn hơi thở thì gấp gáp nhưng thỏa mãn.

Orm nghiêng người ôm lấy Lingling, bàn tay nàng vuốt nhẹ lên ngực cô, môi nàng để lại những nụ hôn dịu dàng trên cổ, má rồi đến nốt ruồi trên sườn mặt cô.

"Ahh, N'Orm...uh" Lingling rên rỉ, vòng một chân qua eo Orm trong khi đôi tay quấn lấy cổ nàng như muốn kéo nàng gần hơn.

"Cưng à..." Lingling Kwong gọi khẽ, giọng cô phả hơi ấm vào tai Orm, những ngón tay lướt nhẹ trên lưng trần của nàng khi cô kéo chiếc áo của nàng lên. Orm Kornnaphat rên rỉ cảm nhận từng cái chạm của móng tay Lingling.

Nhưng âm thanh đầy lãng mạn ấy bị cắt ngang bởi tiếng rung của chiếc điện thoại trong túi áo trên sàn.

"Chết tiệt" Orm thở dài, gỡ tay Lingling ra để nhặt điện thoại. Tin nhắn từ Tate hiện lên:

Tate: Em sắp về chưa? Anh sắp đi ngủ.

Orm Kornnaphat chậm rãi ngồi dậy, ngón tay nàng run rẩy khi trả lời:

Orm: Em về ngay. Ella ổn chứ?

Tate: Ổn, vẫn đang ngủ.

Orm nhìn Lingling, ánh mắt nàng đầy tiếc nuối. "P'Ling, em phải đi về" Nàng nói nhỏ, ánh mắt lướt trên cơ thể trần trụi của Lingling, nơi từng đường nét mượt mà như hòa vào ánh sáng mờ ảo.

Lingling Kwong nghiêng đầu, nở nụ cười nghịch ngợm. "Để dành lần sau chị "ăn" em cũng được" Cô trêu, giọng khàn khàn nhưng đầy quyến rũ.

Orm Kornnaphat bật cười rồi cúi xuống hôn cô, một nụ hôn dài như lời tạm biệt đầy hứa hẹn. "Em sẽ nhớ điều đó" Nàng thì thầm bên môi Lingling.

Ở hành lang, khi Lingling quấn khăn quanh người, còn Orm đứng chỉnh lại tóc trước gương, Lingling nhìn nàng và nhẹ nhàng hỏi:

"Hôm nay em ổn chứ?"

Orm quay lại với ánh mắt nàng dịu dàng. "Ổn mà. Hôm nay em phải ở nhà chăm Ella ốm cả ngày, nên... hơi mất kiểm soát. Nhưng giờ thì tốt rồi."

Lingling bật cười trong khi bước lại gần, kiễng chân lên hôn lên đôi môi của nàng. "Hôm nay em ổn nhưng bây giờ thì chị nghĩ em còn tốt hơn như thế" Cô nói, nụ cười rạng rỡ như ánh sáng sưởi ấm trái tim Orm.

...

Tate đã lên giường khi Orm trở về, và nàng cố gắng tạo ra ít tiếng động nhất có thể khi bước vào phòng tắm, rồi thay đồ ngủ trong tủ quần áo.

"Anh chưa ngủ" Giọng trầm thấp của Tate vang lên trong phòng khiến Orm suýt nhảy dựng.

"Ồ vậy sao?" Nàng nói, bật chiếc đèn ngủ bên cạnh để cắm sạc điện thoại và đặt báo thức.

"Em vừa đi đâu về vậy? Anh hơi lo." Tate quay người sang nhìn nàng.

"Em chỉ sang chỗ Lingling. Bị kẹt ở nhà cả ngày làm em như phát điên" Orm đáp, nằm xuống và kéo chăn lên người.

Tate hừ một tiếng. Orm tắt đèn và quay sang nhìn anh, chỉ thấy hình dáng của anh nổi bật trong căn phòng tối.

"Hai người đã trở thành bạn thân rồi nhỉ? Có lẽ em nên mời cô ấy tới bữa tiệc." Anh duỗi người, chỉnh lại gối.

"Vâng, cô ấy rất tuyệt. Em sẽ hỏi cô ấy." Orm Kornnaphat cảm thấy mặt mình nóng bừng và thầm cảm ơn bóng tối đang che giấu sự bối rối của mình.

"Tate?"

"Ừm?"

"Anh đã nghĩ về... những gì em nói chưa?"

Anh im lặng một lúc, rồi hắng giọng.

"Anh đã nghĩ."

Anh không nói thêm gì, nhưng sau một lúc anh ngồi dậy và bật đèn ở phía mình. Orm cũng ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào anh.

"Anh thật sự không biết phải nói gì, em yêu. Anh đã quá bận rộn với công việc, đến mức không dành đủ không gian để suy nghĩ về... bất cứ điều gì. Về chúng ta và cách chúng ta sống trên cuộc đời này."

Anh với tay ra nắm lấy một tay của nàng, rồi cúi xuống hôn lên những khớp ngón tay.

"Anh có hạnh phúc không?" Orm Kornnaphat hỏi. Nàng đang cố gắng sống thật trong khoảnh khắc này, cố gắng chân thành nhất có thể, dù trong đầu vẫn lảng vảng những suy nghĩ về Lingling.

"Anh hạnh phúc" Tate gật đầu. "Nhưng... anh cũng bối rối. Những điều em nói..."

"Em xin lỗi nếu em đã quá gay gắt. Lúc đó em hơi căng thẳng." Orm siết chặt tay anh.

"Không sao đâu. Em đã nói những điều em cần nói. Anh đang cố gắng hiểu cảm giác của mình về tất cả những điều đó." Anh nhìn vào tay họ một lúc. "Em có phiền không nếu anh nói chuyện với mục sư Thanapop? Rồi sau đó anh sẽ trở lại nói chuyện với em?"

Orm Kornnaphat gật đầu. "Chắc chắn rồi. Nếu anh nghĩ rằng điều đó sẽ giúp ích, hãy làm vậy, rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Nàng biết mối liên hệ giữa Tate và vị mục sư đã kéo dài qua nhiều năm. Ông như một trụ cột tinh thần, một người cha thứ hai đã lấp đầy khoảng trống sau sự ra đi của cha ruột Tate. Ý nghĩ rằng anh tìm đến mục sư Thanapop trước khi trò chuyện với nàng khiến Orm cảm nhận được mức độ nghiêm túc trong suy nghĩ của anh. Điều đó khiến nàng phần nào an tâm rằng anh đang cố gắng hiểu những lời nàng nói. Nhưng cùng lúc, nó cũng mang lại cảm giác nặng nề như một cánh cửa lớn sắp mở ra, dẫn đến những điều không thể quay lại.

"Ngủ ngon, em yêu" Tate nói, giọng anh dịu dàng. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán nàng trước khi tắt đèn.

Bóng tối lại bao trùm căn phòng. Orm Kornnphat nằm nghiêng, quay lưng lại với anh, lắng nghe tiếng tim mình vang vọng trong đầu. Tate sẽ tìm đến vị mục sư, có lẽ vào cuối tuần này, sau buổi lễ diễn ra vào Chủ nhật. Sau đó họ sẽ nói chuyện. Một cuộc trò chuyện quan trọng, có thể thay đổi tất cả.

Nhưng vì sao anh cần sự chỉ dẫn từ mục sư vào thời điểm này? Orm tự hỏi. Điều đó lại đến ngay sau khi anh nhắc đến bữa tiệc kỷ niệm của họ, một sự kiện vẫn còn xa hơn hai tháng nữa, nơi họ sẽ đánh dấu cột mốc sinh nhật lần thứ ba mươi tám của anh và năm năm ngày cưới.

Ý nghĩ ấy không kịp lắng lại khi một dòng ký ức sống động ùa về như cơn sóng dữ. Chiếc quần lót ẩm ướt nàng ném vào giỏ giặt trước đó trở thành điểm neo gắn liền với hình ảnh Lingling với cơ thể trần trụi, săn chắc, quấn mình trong chiếc khăn tắm. Nàng nhớ lại đôi môi mềm mại của Lingling, cách hơi thở của cô nghẹn lại, cách hai người họ hòa quyện trong cơn đam mê không thể cưỡng lại.

Orm Kornnaphat nhắm mắt lại nhưng những hình ảnh càng hiện rõ. Lingling uốn mình dưới thân nàng, từng hơi thở, từng lời thì thầm đứt quãng vang lên như một điệp khúc ám ảnh. Cảm giác da thịt, sự đắm chìm trong khoảnh khắc tội lỗi nhưng đầy mê đắm ấy, tất cả như chiếm lấy tâm trí nàng.

Nàng mở mắt, nhìn chằm chằm vào bóng tối của căn phòng. Hình dáng của cánh cửa tủ hé mở, chiếc ghế đơn bên cạnh hiện ra mơ hồ nhưng vô nghĩa. Không gì có thể xua tan được những ký ức này.

Orm nuốt khan, cảm giác họng mình khô rát. Nàng cố nghĩ đến điều gì khác, bất cứ thứ gì ngoài Lingling, ngoài cuộc trò chuyện sắp tới với Tate. Nhưng tâm trí nàng hỗn loạn, một mớ cảm xúc đan xen giữa khao khát, tội lỗi, và sợ hãi.

Nàng nhắm mắt lần nữa, cầu mong một sự bình yên, dù chỉ là tạm thời để có thể chìm vào giấc ngủ mà không bị ám ảnh bởi những gì đã xảy ra. Nhưng nàng biết rõ, đêm nay giấc ngủ sẽ chẳng đến dễ dàng.



...
Chúc cả nhà năm 2025 thật vui dẻ 🎊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro