Chương 6
LingLing sau khi ngâm mình trong nước ba canh giờ nàng cảm nhận được nguyên khí trong người bắt đầu hồi phục, các huyết mạch trong cơ thể nàng dường như được đả thông, đầu không còn đau nhứt, cổ họng như có dòng nước nóng ấm chảy qua khiến nàng không còn cảm giác ho nữa. Suối này thực sự hiệu nghiệm. Nhưng nàng đã phát hiện ra một vấn đề, huyết ở vùng hạ dưới thắt lưng trở xuống lại nóng hơn chỗ khác, nó khiến bụng nàng ngứa ngáy khó chịu như có bướm bay,LingLing cố gắng khắc chế đến khi ngâm mình đến canh thứ năm thì cơ thể hoàn toàn chịu không nổi, càng về đêm, nước càng nóng, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, da thịt nàng đỏ ửng, mồ hôi trên trán tuôn ra.
"Sư phụ , người không sao chứ."
"Thật sự quá nóng, ta sắp chịu không nổi, ngươi mau đưa ta vào bờ."
"Không được , sư phụ phải ngâm mình mười hai canh giờ thì suối mới thật sự phát huy tác dụng."
"Nhưng ngoài nóng ra, ta còn có cảm giác lạ khác, khiến ta không thể tập trung chân khí mà tịnh tâm được, nó giống như là......?
"Là hương tình dược" MeiLing tiếp lời giải đáp nghi vấn của LingLing.
" Đồ nhi cũng cảm giác kỳ lạ nên bơi quanh bể tìm hiểu, suối này theo đồ nhi không có tác dụng chữa bách bệnh, cùng lắm là làm lưu thông khí huyết, cái làm cho suối trở nên đặc biệt là các loại thảo dược xung quanh, hơi nước nóng cùng với hương từ thảo dược tích tụ trăm năm khiến dân gian lầm tưởng nước suối có khả năng trị bệnh."
"Điều này ta cũng đoán được nhưng hương tình kia sao lại mạnh như vậy ?"
"Thượng suối có một cái hang nhỏ nhưng khá sâu , khó phát hiện, nước ở gần hang đặc biệt rất nóng, bên trong hang mọc rất nhiều nhục đậu khấu cùng thiên môn chùm. Những cây mọc ở gần miệng hang nơi gần nhất với hơi nước đều héo cả, cảm giác như đang trực tiếp nấu chúng lên vậy."
LingLing biết MeiLing đang ở trước mặt mình, nàng không dám mở mắt, dung mạo của đồ đệ hiện ra trong đầu nàng, lại còn có cảnh tượng đồ nhi không mảnh vải che thân , như xà tinh uốn lượn dưới thân nàng. Không xong rồi. Nàng đang bị ảo giác do dược tình xâm chiếm.
Khi cơ thể MeiLing bắt đầu có cảm giác lạ, nàng tìm hiểu và biết đó là gì, nội công của nàng cao hơn LingLing, nàng có thể khắc chế tốt, nhưng nàng lại không muốn như vậy, nàng muốn biết dục vọng của bản thân đối với sư phụ là tới mức nào cho dù có chất xúc tác là hương tình , quan trọng hơn nàng muốn nhìn xem sư phụ thanh tâm quả dục khi động tình sẽ như thế nào.
Giờ nhìn lại sư phụ đang khó chịu như vậy, lại còn mang bệnh trong người ,nàng cảm thấy suy nghĩ của mình thật đáng khinh bỉ ,nàng như thế nào lại ích kỷ đem dục vọng dơ bẩn đó gán lên người sư phụ. Lý trí và trái tim nàng cũng đang giằng co cấu xé nhưng nàng không thể nghe theo trái tim khi tình cảm nàng dành cho sư phụ là sai trái, lý trí lại lần nữa chiến thắng dẫn lối nàng đi.
LingLing cảm giác một luồng hàn khí chảy vào trong thân nàng, hai vai cảm giác mát lạnh, hàn khí chảy xuống thắt lưng khắc chế lại cảm giác khó nhịn ở thân dưới. LingLing biết là MeiLing đang truyền chân khí cho nàng. Ở hai vai ,nơi mà tay của MeiLing tiếp xúc với da thịt nàng cảm giác tê dại.
Hàn khí cùng nhiệt khí ở trong cơ thể không những không xung đột mà lại dung hòa làm cho nàng thoải mái ,dễ chịu khi thân nhiệt được giảm xuống.
Qua một đêm, LingLing cảm nhận được mình đã hồi phục được chín phần công lực, nhờ có MeiLing tiếp thêm chân khí cho nàng, đến khi mặt trời lên kèm thêm nước trong bể đã giảm nhiệt đáng kể LingLing mới từ từ mở mắt, trước mặt nàng hiện ra khuôn mặt của đồ nhi, ánh mặt trời chiếu xuống nổi bật thêm nhan sắc kiều diễm của MeiLing, LingLing cả kinh khi nhận ra bản thân đang say đắm ngắm nhìn đồ đệ của nàng. Nàng biết đó là do hương tình dược nhưng tại sao nữ nhân đối với nữ nhân lại có cảm giác đây ? Nàng thắc mắc nhưng lại không dám tìm câu trả lời, chỉ có thể lên tiếng phá tan bầu không khí này.
"Ling Nhi, ta thấy đã ổn hơn rất nhiều, ngươi mau thu hồi chân khí."
MeiLing nghe theo sư phụ, nàng mở mắt, gương mặt LingLing hiện ra trước mắt nàng, nàng nở nụ cười thật tươi khi thấy sắc mặt của sư phụ đã tốt hơn rất nhiều.
LingLing lần nữa kinh diễm, nàng thu hết thảy dung mạo của MeiLing vào trong tâm trí mình.
Cả hai dường như chìm vào cảm xúc riêng, họ cùng không nói gì rồi cùng nhau trở lại bờ.
Trên đường trở về, thấy MeiLing biểu hiện lạ , Ling Ling bèn chủ động bắt chuyện.
"Ngươi sao lại trầm mặt như vậy, không giống ngươi thường ngày."
"Vậy sư phụ nói xem thường ngày đồ nhi sẽ như thế nào?"
"Như tiểu cẩu phiền phức quấn lấy ta." Đây là hình ảnh LingLing nghĩ tới đầu tiên khi nhắc về đồ đệ.
"Sư phụ sao lại nói người ta là a cẩu chứ ? Ta xinh đẹp như vậy, câu dẫn như vậy có chỗ nào giống với tiểu cẩu " MeiLing bĩu môi phản ứng
"Cả hai đều đáng yêu giống nhau và ta đều rất thích." LingLing thẳng thắn cười cười nói
MeiLing biết từ "thích" của sư phụ cũng chỉ có ý nghĩ yêu thích đơn thuần giống như nàng yêu thích luyện võ vậy nhưng nàng mặc kệ, bảo nàng giống a cẩu cũng không sao, chỉ cần sư phụ thích là được.
"Sư phụ nói giống thì sẽ là giống, gâu gâu gâu." MeiLing giả tiếng tiểu cẩu khiến LingLing bật cười.
Đồ đệ nàng ngốc nghếch như vậy muốn câu dẫn nhân chi bằng bịt miệng đừng để lên nàng tiếng. LingLing vui vẻ nghĩ thầm trong bụng.
Đông qua xuân lại đến, nhân dịp tết nguyên đán, LingLing sắp xếp thời gian về thăm phụ thân cùng đại sư huynh, trải qua đợt bạo bệnh vừa rồi nàng cảm thấy nhớ họ, dù tu hành đã nhiều năm, không ở cạnh nhau nhưng tình cảm gia đình là thứ LingLing không bao giờ có thể gạt bỏ.
"Lần này xuống núi, ta dẫn ngươi về thăm lệnh tôn." LingLing ngồi trên ghế quan sát MeiLing đang chuẩn bị hành trang. Ngày trước mỗi lần về thăm nhà nàng đều xuống núi một mình, thời gian về nhà sau này cũng đã dần cách xa nhau, lần này nàng về thăm phụ thân chắc lâu lắm mới đến lần tiếp theo.
LingLing thấy đồ đệ lại cười ngây ngốc , đây là biểu hiện của MeiLing khi suy nghĩ điều gì đó không phải đạo, LingLing đã quá quen thuộc.
'Nói ta nghe ,trong đầu ngươi lại suy nghĩ cái gì ?" Biết là đồ đệ hay nghĩ đến những chuyện ngớ ngẩn nhưng nàng vẫn luôn muốn biết. Đây giống như đã là thú vui tao nhã của nàng, mỗi lần nghe đều vui vẻ không thôi.
"Người ta cảm giác như sắp ra mắt nhạc phụ đại nhân , lòng có chút mong chờ."
"Ăn nói linh tinh." LingLing mắng đồ đệ.
"Người xem , đồ nhi theo người cũng đã qua bốn năm, có việc gì của đôi tình lữ mà chúng ta chưa làm qua, đến cả người dưới trấn cũng nói chúng ta rất xứng đôi." MeiLing chu chu miệng nói.
"Là ai nói ? Làm gì có chuyện nghịch lý như vây."
"Thì là A Trúc đó, muội ấy nói như vậy."
" A Trúc không phải rất thích ngươi hay sao, có lúc nào mà không nghe lời ngươi, này là ngươi tiêm nhiễm vào đầu tiểu hài tử những thứ không đứng đắn."
"Đồ nhi không có, chẳng phải người bảo tiểu hài tử không biết nói dối hay sao , muội ấy chỉ nói những gì muội ấy cảm nhận thôi, sư phụ không tin thì lần này xuống núi người hãy thử hỏi A Trúc xem." MeiLing phân trần
"Ta chịu thua ngươi, cái gì ngươi cũng nói được"
Hai sư đồ cùng nhau đi đến Triều Dương , không mất một ngày đường cũng đã đến nơi, MeiLing trợn tròn hai mắt trước sự nguy nga tráng lệ của Quảng phủ. Lính gác cổng khi thấy LingLing về liền hớn hở chạy vào cấp báo cho phụ thân nàng.
"Tiểu thư, người đã trở lại, đại nhân rất mong nhớ người."
"Phụ thân ta gần đây sức khỏe như thế nào ?"
"Rất hảo, công việc cũng giao lại cho đại thiếu gia một phần."
"Cũng tốt, phụ thân ta cũng đã có tuổi, chỉ mong người sớm có thể an nhàn."
MeiLing đi cạnh LingLing lắng nghe lão gia nhân cùng sư phụ nói chuyện, nàng có chút hoang mang, lạ lẫm, nơi này khiến cho lòng nàng lo lắng cùng xa lạ mặc dù đây là của sư phụ gia, cảm giác phấn khởi ban đầu không còn nữa.
"Muội muội, muội đã trở về."
MeiLing thấy từ xa một trang nam tử gương mặt hơi giống sư phụ chạy tới. Nam tử vừa nhìn tới MeiLing liền bị nhan sắc của nàng đánh gục.
"Đại huynh, huynh cùng đại tẩu vẫn khỏe chứ ? Chúng ta mau vào trong gặp phụ thân" Đại huynh của mình xem ra đã bị đồ đệ câu mất hồn. LingLing thầm nghĩ liền không vui ,nàng kéo tay đại huynh vào trong.
LingLing sau khi bảo MeiLing hành lễ với phụ thân cùng đại huynh của mình thì bảo gia nhân dẫn MeiLing đến phòng giành cho khách nghỉ ngơi .
MeiLing nhìn căn phòng xa hoa lạ lẫm, rèm cửa làm bằng gấm đỏ, hoa văn tinh xảo, nệm cùng chăn được bọc bằng lụa tơ tằm, sàn đan thập phần êm ái, còn có bàn trang điểm và rất nhiều thứ khác nàng chưa thấy bao giờ, nàng từ lúc nhỏ đầu đường xó chợ sau đó theo sư phụ lên núi , những thứ ở đây thật mới lạ, đúng ra nàng phải thích thú mới phải, nhưng sao lòng nàng lại bất an, cảm giác không thích nơi này.
Nàng nhờ gia nhân dẫn nàng đi dạo một vòng, chủ yếu nàng muốn biết đường đến phòng của sư phụ. A di dắt nàng đi nói rất nhiều, nàng biết được phụ thân của sư phụ là tổng đốc còn đại huynh của người là tuần phủ tỉnh Triều Dương. Sư phụ nàng chính là tiểu thư của gia đình quyền quý, chức cao vọng trọng.
Tới tối, a di lúc sáng lại gõ cửa mang cơm chay đến cho MeiLing.
"A di cho ta hỏi, sư phụ của ta đã trở về phòng chưa? "
"Hiện tại cả gia đình đang dùng cơm nên tiểu thư vẫn chưa trở lại."
Nàng nhìn thức ăn trên bàn nhưng không cầm đũa, nàng biết cảm giác bất an cùng lo lắng của nàng là gì rồi, đó là cảm giác khác biệt về gia cảnh, xuất thân của nàng cùng LingLing. Trước khi bước vào Quảng phủ, nàng hoàn toàn không để ý tới và chưa bao giờ thấy tủi thân về hoàn cảnh của mình, nàng từ nhỏ tuy cuộc sống khổ cực nhưng nàng có mẫu thân cùng đệ đệ sau đó lại có sư phụ , nàng rất biết ơn và không hề oán trách. Hiện tại lại hoàn toàn khác, sư phụ là tiểu thư cành vàng lá ngọc, còn nàng là tiểu cô nương cái gì cũng không có, chắc có lẽ vì nàng cảm thấy cô đơn nên mới nhạy cảm như vậy, chứ sư phụ có bao giờ coi trọng những thứ đó đâu, cái người cần là tình cảm chân thành. Nghĩ đến đây không hiểu sao nước mắt nàng lại rơi. Tình cảm sao ? Nàng nào dám đem thứ tình cảm cấm kỵ này mà đối đãi với sư phụ, chắc nàng điên mất.
Bên này LingLing sau khi dùng cơm thì cùng đại huynh ra hoa viên tâm sự, nàng đã uống ít rượu, lý do là lòng nàng vô cùng khó chịu khi đại huynh liên tục nhắc đến MeiLing trước mặt nàng, sẽ không có gì nếu đại huynh không hề che đậy tâm tư về việc muốn lập MeiLing làm thiếp.
"Muội muội thấy thế nào, nếu muội đồng ý ta liền làm đại lễ, sẽ không để nàng ấy chịu thiệt."
"Còn đại tẩu Huynh tính sao ?" LingLing đang cố gắng tìm lý do để từ chối. Thêm phần nữa LingLing biết tính đại tẩu hay ghen nên nàng đem đại tẩu ra làm lý do.
"Nam năm thê bảy thiếp là chuyện vô cùng bình thường, trước giờ huynh đều nghe theo nàng ấy, riêng chuyện này thì huynh sẽ không."
"Không có gì bảo đảm lời huynh nói huống hồ huynh lại sợ tẩu ấy như vậy, muội không muốn đồ đệ mình phải xem sắc mặt của đại tẩu mà sống, muội không đồng ý" LingLing không cho là đúng nói.
"Huynh hứa sẽ yêu thương bảo hộ MeiLing và muội phải biết huynh chưa bao giờ thất hứa."
"Và Muội cũng biết rất rõ tính đại tẩu nên muội nhất quyết không đồng ý, hơn nữa muội đã hứa với mẫu thân cùng đệ đệ của MeiLing là sẽ chăm sóc cho nàng ấy."
"Nhưng muội cũng đâu thể chăm sóc cho MeiLing suốt đời."
"Muội có thể." LingLing tức giận , hà cớ gì phải là đồ nhi của nàng, nữ tử trong thiên hạ không thiếu, tại sao lại muốn cướp đi MeiLing của nàng. Suy nghĩ trong lòng cùng ba từ vừa thốt ra khiến nội tâm LingLing dậy sóng.
"Sao lại có thể, MeiLing vẫn phải có hạnh phúc riêng, vậy đi, muội cho ta ít ngày để thuyết phục MeiLing, sau đó để nàng ấy tự quyết định, có được không ?"
" Huynh từ bỏ đi, dù MeiLing có đồng ý thì muội vẫn không cho phép, đệ tử phải nghe theo sư phụ đó là đạo lý sư đồ."
"Tại sao hôm nay muội lại nói chuyện ngang ngược như vậy, muội chỉ đang muốn độc chiếm mỹ nhân." Quảng Lâm tức giận vì không thể thuyết phục được muội muội, hắn bất lực gán cho LingLing tội danh.
"Huynh ăn nói xằng bậy, muội không có." Lời của đại huynh như tảng đá ném xuống mặt hồ an tĩnh trong lòng nàng, nàng cương quyết phủ nhận.
"Muội dám mắng ta ?? Nếu muội không thừa nhận thì taị sao lại không cho ta hỏi ý kiến của MeiLing. Muội đang sợ nàng ấy đồng ý có đúng không ?"
Lòng LingLing lúc này không phải là cơn gợn sóng nhỏ, mà là từng đợt sóng lớn cuồn cuộn dâng trào. Nàng trầm mặc một lúc, điều chỉnh lại hơi thở, cố gắng đè xuống cảm xúc trong lòng.
"Được, nếu huynh đã muốn như vậy, thì cứ như vậy đi. Muội về phòng trước."
LingLing đi được vài bước thì nghe đại huynh nói lớn " Muội đã thay đổi rồi, trước đây muội chưa từng như vậy."
LingLing không phản bác cũng không muốn phản bác, đầu nàng giờ không thể nghĩ thêm gì được nữa, lòng nàng rối như tơ vò, như thể vừa phát hiện điều gì đó đáng sợ, nàng nhanh cước bộ trở về phòng.
Một đêm này , khi mọi người đều đã yên giấc thì đâu đó trong phủ vẫn còn hai nữ tử không thể ngủ , một đang cố gắng đè xuống nỗi nhớ nhung , một đang cố gắng hiểu lòng mình. Tình ái quả thật làm người ta lao tâm khổ tứ.
Hết chương 6
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro