
Chap 5
Kể từ lúc Lingling tỉnh lại, Orm gần như chỉ trả lời qua loa, có hỏi cũng chỉ ậm ừ cho xong khiến không khí giữa hai người trở nên nặng nề khó chịu.
Lingling thở dài một hơi, ánh mắt dõi về phía sofa nơi Orm đang nằm dài, tay cầm điện thoại bấm lia lịa. Điều khiến cô càng khó chịu hơn là nàng còn khẽ bật cười tủm tỉm, như đang rất vui vẻ.
Vợ nằm đây đau muốn chết, còn ẻm thì ngồi đó cười được?
Lingling cắn nhẹ môi, cố kiềm lại cảm xúc rồi cất giọng nhẹ nhàng:
"Em xem gì mà cười tủm tỉm thế?"
Orm thoáng dừng lại, nụ cười trên môi khựng lại ngay lập tức. Nàng liếc mắt sang giường bệnh, ánh nhìn hờ hững lướt qua mặt Lingling một cái, lạnh lùng. Sau đó, nàng lại cúi đầu tiếp tục lướt điện thoại, không buồn đáp lại câu hỏi.
Tim Lingling như bị bóp nghẹt. Bị lơ một cách phũ phàng như vậy, ai mà không giận? Trong lòng cô, bực bội và ghen tuông bắt đầu nổi lên từng đợt.
Cười cười, bấm bấm chắc chắn là có vấn đề.
"Rốt cuộc là em đang nhắn với ai...?"
Giọng cô bắt đầu cao hơn một chút. Câu hỏi như mang đầy chất vấn, không giấu nổi sự tức tối. Nhưng chưa kịp dồn thêm cảm xúc, Lingling bất cẩn xoay người mạnh một chút, khiến vết thương bên hông nhói lên dữ dội.
"Aaa~..."
Cô bật rên đau đớn, tay vội ôm lấy hông, cả người căng cứng.
Nghe tiếng kêu, Orm hoảng hốt vứt ngay điện thoại, lao nhanh về phía giường:
"Chị sao vậy?! Chị có biết mình đang bị thương không hả?!"
Nàng luống cuống kéo nhẹ áo bệnh nhân, nhìn vết máu đã thấm ra băng gạc, mắt mở to lo lắng.
" Vết thương chảy máu rồi! Em nói bao nhiêu lần, chị làm ơn ngồi yên giùm em đi!
Orm siết nhẹ tay, giọng đầy gắt gỏng.
"Nhắn với ai cái gì chứ… Em đang xem hình mấy đứa nhỏ trong khoa nhi. Tụi nó dễ thương nên em cười thôi. Sao chị cứ phải nghĩ linh tinh vậy hả?"
Orm quá hiểu Lingling, Lingling hay ghen vô cớ, chỉ cần nàng xem điện thoại rồi cười một cái, thì cái người này cũng nghi ngờ lắm lém tra hỏi.
Lingling bị mắng, hơi sững người. Nhưng trong ánh mắt Orm lúc này không còn là sự lạnh nhạt nữa, mà là thật sự lo lắng.
Cô nhìn nàng, môi mím lại, rồi khẽ nghiêng mặt sang bên, nói nhỏ:
" Chị tưởng em không quan tâm chị…"
Orm im lặng vài giây, rồi cúi đầu thở ra, bàn tay nhẹ nhàng chỉnh lại băng gạc.
Lingling lặng lẽ nhìn Orm đang lúi húi kiểm tra lại băng vết thương. Nàng lo lắng rõ rệt, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng, không một lời dịu dàng với cô như trước. Cảm giác bị đẩy ra ngoài khiến lòng Lingling như có gai.
Cô đưa tay, nhẹ nhàng vén vài sợi tóc rũ xuống trán Orm, cử chỉ quen thuộc đến đau lòng.
" Orm… xin lỗi…"
Giọng Lingling rất nhỏ, tưởng như bị gió ngoài cửa cuốn đi. Orm khựng lại, ngẩng đầu nhìn chị. Đôi mắt hai người chạm nhau, một bên lạnh lẽo kiềm nén, một bên run rẩy cố giấu nghẹn ngào.
Khoảnh khắc lặng im kéo dài, chỉ còn tiếng gió thổi khe khẽ lùa qua khe cửa sổ mở hé.
" Chị xin lỗi vì đã khiến em thất vọng… Chị vô dụng. Đến cả gia đình mình… chị cũng không bảo vệ nổi."
Orm hơi nhíu mày. Nàng không nói gì, chỉ ngồi dậy, lặng lẽ bước lại gần, ngồi xuống bên mép giường, ánh mắt vẫn còn chưa hiểu hết ý trong lời Lingling nói.
"Gia đình? Không phải chị từng nói... lớn lên trong trại mồ côi cùng em gái sao?"
Khi cả hai quen nhau thì Lingling không nói rõ về gia đình mình, sau này Lingling mới cho nàng biết là cô ở trại trẻ mồ côi cùng với người em gái Lookmhee, về sau nàng không hỏi nhiều về gia đình vì nhắc tới Lingling liền có vẻ mặt không vui.
Lingling mím môi, ánh mắt xa xăm như đang rơi vào một ký ức không đáy. Một lát sau, cô cất giọng:
"Em biết tại sao chị làm thanh tra không?"
Orm lặng yên. Lingling nắm chặt tay thành quyền, giọng run nhẹ:
"Vì… mẹ chị bị sát hại. Ngay trước mắt chị. Lúc đó… chị mới mười hai tuổi."
Phải, cô là đứa trẻ mười hai tuổi chứng kiến cảnh đau lòng đó, cảnh hận thù, cảnh tàn nhẫn mà bọn chúng làm với mẹ mình.
Orm sững người, lòng như nghẹn lại. Lingling tiếp tục, giọng đều đều như thể đã luyện nói câu chuyện này hàng nghìn lần trong đầu nhưng chưa bao giờ thật sự dám kể.
" Ba chị từng là người trong một tổ chức buôn lậu. Một lần… ông ta được giao giữ một số vàng lớn. Nhưng ông ấy tham lam… đã lấy số vàng đó rồi biến mất, không một lời, không để lại gì ngoài chị, mẹ chị và Lookmhee."
Giọng Lingling nghẹn lại:
"Chúng đến… lúc đó chỉ có ba mẹ con ở nhà. Chị còn nhớ rõ từng cái bóng đổ dài ngoài sân, tiếng đập cửa, tiếng hét. Mẹ chị đứng chắn trước hai đứa. Nhưng chúng lôi mẹ ra… đánh đập... lột áo... rồi…"
Giọng chị vỡ ra, không thể nói tiếp. Nước mắt bắt đầu rơi, từng giọt nóng hổi.
"Chúng cưỡng bức mẹ ngay trước mặt chị. Rồi... chúng châm lửa đốt nhà. Mẹ chị… bị nhốt bên trong. Chị và Lookmhee… bị giữ lại, ép đứng nhìn. Tận mắt."
Vì khi ấy mẹ của Lingling chỉ mới 33 tuổi, mang nét đẹp mặn mà của một người phụ nữ từng trải, khiến ai nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ. Vẻ sắc sảo ấy không chỉ truyền lại cho Lingling và Lookmhee, mà còn vô tình thu hút những ánh nhìn không tử tế, những kẻ xấu xa khát máu luôn rình rập phía sau cái đẹp ấy.
Orm kinh hãi, không thể tin vào tai mình. Tim nàng đập thình thịch, bàn tay vô thức nắm lấy tay Lingling, run lên vì tức giận và thương xót.
"Sau đó… bọn chúng lôi tụi chị lên xe tải. Tụi chị trốn được khi xe dừng đổ xăng. Bò qua cửa sau, chạy trốn vào bụi rậm suốt cả đêm… đến sáng thì được một cô gái trẻ làm ở trại mồ côi thấy được, đưa về chăm."
Lingling ngẩng lên, ánh mắt đỏ au, chan đầy lửa giận.
" Đó là lý do chị chọn làm thanh tra. Vì chị muốn tìm bọn chúng. Từng đứa một."
"Vụ án đó... chưa bao giờ được khui lại. Không ai tin lời một đứa mồ côi. Không ai điều tra sâu vì mẹ chị từng là vợ của một kẻ tội phạm. Chỉ có chị… chỉ một mình chị… đeo đuổi tất cả."
Cô siết chặt lấy tay Orm, như đang truyền hết tất cả cơn giận lẫn hy vọng cuối cùng.
" Bằng chứng duy nhất chị có… là hình xăm hoa hồng đen. Trên bắp tay trái. Chị thấy rõ… tất cả tên đó cởi áo... trong ánh lửa... hình xăm ấy rất nổi bật trong mắt chị"
Môi Orm mím lại, cổ họng nghẹn cứng. Nàng ôm chặt lấy Lingling, vùi mặt vào vai chị, giọng nghèn nghẹn:
" Em xin lỗi… em không biết… không hề biết chị từng chịu đựng như vậy."
Lingling khẽ lắc đầu:
" Không phải lỗi của em. Nhưng từ lúc gặp em… chị mới biết thế nào là có người bên cạnh thật sự."
Orm ngồi bất động, trái tim thắt lại từng nhịp khi nghe hết mọi chuyện. Cả người nàng như bị dội một gáo nước lạnh, tỉnh táo đến lạnh cả sống lưng. Từ trước đến giờ, nàng vẫn luôn trách Lingling vì cứ lao đầu vào những nhiệm vụ nguy hiểm, vì luôn che giấu mọi thứ, vì lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ đến mức lạnh lùng... Nhưng giờ đây, tất cả như một tảng băng lớn đổ ập xuống. Thì ra… đằng sau tất cả… Lingling đã mang một vết thương quá lớn.
Orm siết tay lại, giọng nàng khàn đi:
"Tại sao chị lại giấu em? Tại sao đến tận bây giờ mới nói ra?"
Lingling cúi đầu, ánh mắt mờ lệ, không dám nhìn vào mắt Orm:
" Vì… chị sợ."
Một khoảng lặng chùng xuống.
" Chị sợ… nếu em thấy dáng vẻ yếu đuối này… em sẽ thất vọng. Em sẽ không còn nhìn chị như người mà em từng tin tưởng nữa."
Giọng Lingling run lên, từng chữ như lưỡi dao cứa sâu vào tim:
"Chị là một kẻ vô dụng. Mẹ chị... mẹ chị chết ngay trước mắt chị mà chị chẳng làm được gì cả. Em có biết cái cảm giác đó nó kinh khủng thế nào không?"
Orm lắc đầu, nước mắt đã rơi lúc nào không hay. Nàng kéo Lingling vào lòng, ôm siết, thì thầm run rẩy:
" Không… chị không vô dụng. Khi đó chị còn là một đứa trẻ. Không ai có quyền trách chị, kể cả bản thân chị."
Lingling không còn gồng mình nữa, chị vỡ òa, nước mắt tuôn ra như suối. Gương mặt chị vùi trong vai Orm, bàn tay nắm chặt lấy lưng áo nàng, như sợ nếu buông ra thì tất cả sẽ sụp đổ.
"Chị căm thù ông ta…! " Lingling gào lên, giọng chị đầy uất hận, "Sau khi tìm được bọn khốn đó… chị nhất định… sẽ đi tìm ông ta. Tên khốn đã vứt bỏ chị, bỏ cả mẹ chị! Em tin đi, chị nhất định… sẽ giết ông ta!"
Orm cắn môi đến bật máu. Nàng cũng khóc.
Nàng ôm chặt hơn, run rẩy:
"Nhưng trước khi chị làm bất cứ điều gì… xin hãy để em đi cùng. Em không thể để chị một mình sống lại cơn ác mộng đó nữa…"
Lingling im lặng. Nước mắt chị thấm ướt vai Orm. Cả hai ôm nhau, trong ánh sáng chiều chạng vạng chiếu qua khung cửa. Hai trái tim đầy vết thương, giờ đang quấn lấy nhau như hai đứa trẻ đang tìm lại hơi ấm cuối cùng sau giông bão.
Sau cơn khóc nức nở, Lingling dường như đã kiệt sức. Cô tựa vào ngực Orm mà ngủ thiếp đi, hơi thở nhè nhẹ, đôi hàng mi vẫn còn vương nước mắt.
Orm nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống ngay ngắn, kéo chăn lên đến ngực rồi mới rón rén bước ra ngoài, khẽ khép cửa phòng bệnh lại.
Cánh cửa vừa khép hờ, Orm bất ngờ khựng lại. Lookmhee đang đứng dựa vào tường, mặc áo blouse trắng của bác sĩ, hai tay khoanh trước ngực. Đôi mắt đỏ hoe rõ ràng vừa mới khóc xong. Mắt nàng hướng về cửa phòng, như đã đứng đó từ lâu.
Orm sững người:
"Em… sao lại ở đây?"
Lookmhee khẽ quay đầu lại, gượng mỉm cười:
" Trùng hợp thôi, đi ngang qua."
Ánh mắt Lookmhee vẫn còn vương buồn, giọng nói cố gượng để không vỡ.
Orm bước lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô em:
"Em khóc?"
Lookmhee bật cười khẩy:
" Khóc gì mà khóc. Bụi bay vào mắt thôi! Em đâu có yếu đuối như chị Lingling đâu mà khóc nhè."
Nói rồi cô quay mặt đi, đưa tay dụi mắt như thể muốn giấu đi cảm xúc thật.
Orm không hỏi thêm. Cả hai lặng lẽ ngồi xuống hàng ghế dài ở hành lang bệnh viện. Bệnh viện yên ắng lạ thường, chỉ còn tiếng máy điều hòa rì rì và tiếng bước chân xa xa của y tá ca đêm.
Một lúc sau, Orm cất giọng, chậm rãi:
" Em biết chuyện gia đình đúng không?
Lookmhee gật đầu, ánh mắt dán xuống sàn gạch lạnh:
"Em biết... Nhưng em không muốn nhắc lại. Không muốn nhớ."
Là em gái của Lingling, nhưng Lookmhee lại mang một tính cách hoàn toàn trái ngược. Với quá khứ đau thương, Lookmhee chọn cách quên đi. Không phải vì nàng yếu đuối, mà vì nàng sợ, sợ những ký ức ấy sẽ khiến mình đánh mất chính mình. Nàng không muốn nhắc lại, không muốn nhìn lại, và càng không muốn sống trong hận thù.
Còn Lingling, người chị gái luôn mạnh mẽ và sắc lạnh, lại chẳng bao giờ buông được những gì đã qua. Nàng sống cùng nỗi đau, cất giữ thù hận như một phần máu thịt. Với Lingling, quá khứ không phải là thứ để lãng quên, mà là ngọn lửa phải giữ lấy, để đợi đến ngày thiêu rụi tất cả những kẻ từng khiến gia đình nàng tan nát.
Một người chọn quên để sống, một người sống để không quên,đó là cách mà hai chị em cùng lớn lên giữa cùng một nỗi đau, nhưng mỗi người lại mang nó theo một cách rất riêng.
Orm khẽ thở ra, ánh mắt buồn đi.
Lookmhee mím môi, giọng nhỏ lại, lần đầu bộc bạch thật lòng:
"Em từng muốn làm thanh tra. Giống chị ấy. Nhưng Lingling không cho. Năn nỉ cách mấy chị Lingling cũng không chịu. Chị bảo em không hợp… nhưng em biết là Lingling sợ. Sợ em gặp nguy hiểm"
Giọng Lookmhee lạc đi, đôi mắt cụp xuống, nhưng trong ánh nhìn lại lấp lánh một thứ gì đó rất kiên định.
" Nhưng em không cho chị ấy mạo hiểm một mình."
Lookmhee ngẩng đầu, quay sang nhìn Orm, giọng chắc nịch:
" Khi còn nhỏ, chị ấy đã bảo vệ em suốt những năm tháng kinh hoàng nhất. Bây giờ… đến lượt em. Em sẽ bảo vệ chị ấy."
Orm im lặng. Nàng đưa mắt nhìn khuôn mặt Lookmhee, một Lookmhee tưởng chừng ham chơi, vô tư, nay lại ngồi đây, ánh mắt như người trưởng thành hơn bao giờ hết.
Cả hai ngồi đó, không ai nói gì thêm. Nhưng trong lòng mỗi người, một lời hứa đang âm thầm được khắc sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro