Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

Orm chạy vội vào nhà vệ sinh, cánh cửa vừa khép lại liền bật tiếng nấc. Đôi vai gầy guộc chẳng còn chút sức lực nào, nàng trượt dọc theo bức tường lạnh, buông người ngồi bệt xuống sàn gạch. Nước mắt không kìm được nữa, rơi lã chã như trút nỗi uất nghẹn giấu kín bấy lâu.

Nàng siết chặt hai tay lại, ngón tay run rẩy. Nàng sợ,sợ đến mức trái tim như bị bóp nghẹt từng nhịp. Nỗi sợ ấy chưa từng rời khỏi nàng, chỉ là nàng cố giả vờ mạnh mẽ, cố tỏ ra bình thường để không ai lo lắng. Nhưng lần này… nàng không chịu nổi nữa.

"Đúng… em ích kỷ…" Orm thì thầm trong tiếng nấc, tự trách mình. Nàng chỉ biết nghĩ cho bản thân. Nàng không muốn Lingling tiếp tục dấn thân vào những vụ án nguy hiểm, không muốn thấy người mình yêu nằm trên giường bệnh với vết thương loang máu. Nàng chỉ muốn giữ chị bên mình, bình yên sống những ngày đơn giản, vậy có sai không?

Nhưng những người xung quanh không hiểu. Họ nói nàng lo quá, làm quá mọi chuyện. Họ không biết rằng tâm lý nàng đang oằn mình chống lại một căn bệnh vô hình ,chứng lo âu tổng quát. Nỗi lo sợ không tên luôn rình rập, khiến mọi chuyện dù nhỏ cũng bị thổi phồng trong tâm trí nàng, kéo theo hàng loạt viễn cảnh tồi tệ dày vò.

Orm ôm chặt lấy đầu, nước mắt thấm ướt cả vạt áo.
Chỉ là… nàng yêu Lingling quá nhiều. Và tình yêu ấy đang giày vò nàng từng chút một.

Bên ngoài, tiếng bước chân vội vã vang lên rồi dừng lại trước cửa nhà vệ sinh.

“Chị Orm? Chị có trong này không?”  giọng Lookmhee vọng vào, lo lắng.

Bên trong vẫn im lặng. Không có tiếng đáp, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ vòi sen ai đó quên khóa kỹ, hòa vào không khí u ám đến ngột ngạt. Lookmhee đứng lặng vài giây, rồi thở dài rời đi, chẳng hay biết người mình đang tìm đang ở cách đó chỉ một cánh cửa mỏng manh.

Orm co người lại trong góc khuất. Hàm răng cắn chặt vào cánh tay mình, tới mức để lại dấu đỏ. Cơn đau thể xác là cách duy nhất lúc này giúp nàng giữ im lặng, ngăn tiếng nấc nghẹn trào lên nơi cổ họng. Nàng không muốn ai thấy mình lúc này ,dáng vẻ tệ hại, yếu đuối và đầy tổn thương.

Một bác sĩ, người mà bao lâu nay luôn đứng trước sinh tử, bình thản trong phòng mổ, vững vàng trước từng kết quả xét nghiệm xấu nhất , giờ đây chỉ là một cô gái đang sợ hãi vì người mình yêu thương. Sợ đến mức không thở nổi.

Ngồi bật dậy, tay quệt ngang những giọt nước mắt còn vương trên má. Nàng hít sâu một hơi, tự nhủ phải bình tĩnh. Phải mạnh mẽ. Không được gục ngã.

Bước loạng choạng đến bồn rửa tay, nàng mở vòi nước. Dòng nước mát lạnh xối lên mặt, trôi đi phần nào sự hoảng loạn trong tâm trí. Nhưng chưa kịp đứng vững, nàng bỗng thấy cơ thể mình như phản ứng lạ, da bắt đầu ngứa râm ran, từng cơn ngứa lan từ cổ tay lên đến sau gáy. Đôi mắt trở nên lơ mơ, mọi vật xung quanh như chao đảo nhẹ.

Nàng gãi cổ tay, rồi đến sau gáy, bàn tay run run. Một cảm giác quen thuộc… một tín hiệu nàng đã cố gắng lờ đi, nhưng giờ đây lại trỗi dậy mãnh liệt.

Không chần chừ nữa, nàng vội chạy vào lại phòng vệ sinh, đóng sập cửa, lưng tựa vào tường thở dốc. Tay đưa xuống túi quần, lục tìm trong hoảng loạn. Và rồi, nàng lấy ra một vật nhỏ được bọc trong lớp nhựa hồng. Không nhãn hiệu. Không chữ. Bên trong chỉ có một viên kẹo duy nhất, bé xíu, lặng lẽ nằm trong lòng tay nàng như một lời mời gọi ngọt ngào từ địa ngục.

Orm nhìn viên kẹo. Tay nàng run bần bật.

“Chỉ một lần nữa thôi…” nàng lẩm bẩm, như cầu xin sự tha thứ từ một ai đó vô hình.

Lớp nhựa bị xé toạc. Viên kẹo trượt vào miệng.

Ngay khi vị ngọt tan ra nơi đầu lưỡi, cảm giác lan dần khắp người như một dòng điện âm ấm, lâng lâng, dễ chịu, êm ái đến mê muội. Cơ thể nàng như thoát khỏi sức nặng, nỗi lo, nỗi buồn. Mọi cảm xúc tiêu cực tan chảy, để lại sự sảng khoái đến đáng sợ.

Orm dựa đầu vào tường, miệng khẽ nở nụ cười ngây dại. Khóe mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước chưa kịp khô. Trong giây phút ấy, nàng chẳng còn là bác sĩ, chẳng còn là người yêu đang đau khổ, chỉ là một linh hồn nhỏ bé tìm kiếm sự giải thoát tạm thời khỏi một thế giới khiến nàng nghẹt thở.

“Hiện tại Lingling đã ổn rồi, chị về đi. Khi nào chị ấy tỉnh, em sẽ báo ngay,” Lookmhee nói, giọng nhẹ nhưng vững, như đang cố trấn an chính mình lẫn người đối diện.

Ying gật đầu. “Vậy chị về nhé. Chị còn phải xử lý công việc ở cơ quan nữa. Giờ cũng sáng rồi, chắc bên đó đang rối lắm.”

“Dạ,” Lookmhee đáp, tiễn Ying bằng một ánh nhìn cảm kích.

Ying vừa rời đi, Lookmhee quay lại hành lang, đôi mắt liếc nhìn quanh. Một điều khiến cô bận lòng từ nãy đến giờ vẫn chưa được giải đáp, Orm đã biến mất từ khi Lingling được ổn định. Không thấy quay lại. Không một tin nhắn.

Lookmhee lưỡng lự vài giây, rồi rút điện thoại, tay chuẩn bị bấm số. Nhưng chưa kịp nhấn gọi, thì cô đã nhìn thấy một dáng người quen thuộc bước tới từ cuối hành lang.

Nàng đi chậm, dáng vẻ bình thản đến lạ. Tóc vẫn còn ướt vài lọn, gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng, nhưng ánh mắt… ánh mắt ấy đã tắt đi thứ gì đó.

Lookmhee nhìn chăm chú vài giây, lòng khẽ gợn lên một nỗi lo, một người đột nhiên lúc nảy còn hoảng loạn giờ lại bình thản mức không ngờ.

“Lingling đã tỉnh lại chưa?”  Orm hỏi, giọng trầm đều, không một chút run rẩy.

Lookmhee mỉm cười, cố gắng giữ sự nhẹ nhàng trong câu trả lời: “Có lẽ sẽ tỉnh lại sớm thôi. Giờ chỉ cần nghỉ ngơi thêm một chút nữa. Chị lo cho chị ấy đi, còn công việc ở viện hôm nay em xin nghỉ giúp chị rồi.”

Orm gật đầu. “Cảm ơn em.”

Nàng bước tiếp về phía phòng bệnh mà không nói thêm gì, bước chân đều đặn, gọn gàng như một người bác sĩ vẫn thường bước đi mỗi ngày. Nhưng Lookmhee vẫn đứng đó, ánh mắt nhìn theo bóng lưng ấy khuất dần sau cánh cửa trắng. Trong lòng cô dấy lên một linh cảm mơ hồ.

Có điều gì đó ở Orm... không giống bình thường.

Bên trong phòng bệnh tĩnh lặng đến nghẹt thở. Orm đứng bên giường nhìn Lingling, người con gái đang nằm yên lặng, gương mặt tái nhợt, đôi môi đã mất đi sắc hồng quen thuộc. Gương mặt ấy gầy hơn trước, xanh xao, đôi tay gầy guộc đang nằm im, kim truyền vẫn cắm ở tay.

Đã mười phút rồi. Orm vẫn chưa rời mắt khỏi Lingling. Đôi mắt nàng đỏ hoe, hàng mi run nhẹ như đang cố giữ lại dòng nước mắt đang trực trào. Mỗi lần chớp mắt là mỗi lần trái tim như bị siết lại.

Nàng ngước vội đi, cắn chặt môi để kìm nén. Không được khóc. Khóc lúc này chẳng thay đổi được gì.

Orm chậm rãi đi đến chiếc ghế sofa trong góc phòng, ngồi phịch xuống, hai tay đan vào nhau siết chặt.

Dưới ánh sáng dịu nhẹ của buổi trưa, căn phòng bệnh yên tĩnh đến lạ. Lookmhee vừa rời đi sau khi để lại phần cơm trưa cho Orm. Trên bàn là hộp cơm còn ấm, gồm sườn rim, rau xào và một phần súp nhỏ bên cạnh.

Orm ngồi ở mép ghế, liếc nhìn qua giường bệnh. Mắt Orm dừng lại vài giây rồi rời đi, nàng quay lại nhìn hộp cơm, mở ra chậm rãi.

Mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa khiến dạ dày nàng khẽ cồn cào. Orm bắt đầu ăn, từng miếng chậm rãi nhưng đều đặn. Một lúc sau, nàng lấy điện thoại ra, màn hình sáng lên liên tục bởi hàng loạt tin nhắn. Phần lớn là hỏi thăm tình trạng của Lingling. Những người bạn thân thiết, đồng nghiệp cũ, cả mấy người bạn lâu ngày chưa gặp… ai cũng gửi lời quan tâm.

Orm lướt qua từng tin, đọc hết rồi gập máy lại, đặt sang một bên. Không nhắn lại, không trả lời, chỉ lặng lẽ tiếp tục ăn nhanh cho xong. Thỉnh thoảng ánh mắt nàng lại liếc sang giường bệnh một lần nữa, không có gì thay đổi. Nàng cắm cúi ăn, động tác vội hơn như muốn rút ngắn thời gian.

Mí mắt nhòe dần rồi rõ nét hơn, Lingling chớp chớp vài cái, gương mặt khẽ nhăn lại khi cơn đau âm ỉ nơi hông truyền đến. Tay vô thức đặt lên chỗ bị thương đã được băng kỹ, vẫn còn hơi rát. Môi khô, cổ họng khát nước.

Đưa mắt nhìn quanh, khung cảnh quen thuộc của phòng bệnh dần hiện ra. Còn chưa kịp thở dài thì tầm mắt bắt gặp Orm đang ngồi ở sofa, miệng nhai đều đều, đôi má phồng lên y như con hamster.

Lingling hơi cau mày. Không phải trong phim mấy cảnh bạn gái bị thương xong tỉnh lại thì người kia sẽ òa khóc ôm lấy, nắm tay nắm chân các kiểu sao? Sao bạn gái mình... lại đang ăn ngon lành như không có chuyện gì vậy?

Lingling cố gượng ngồi dậy, cử động khẽ khiến mày chị nhíu lại vì đau. Vẫn còn khó chịu. Mắt vẫn không rời khỏi Orm, chị hắng giọng một chút, rồi nhẹ nhàng gọi tên nàng.

"Orm"

Orm vẫn tiếp tục ăn, mắt như không mảy may chú ý. Nhưng thực ra nàng đã phát hiện Lingling tỉnh từ lúc chị ấy vừa chớp mắt. Trong lòng thì nhảy cẫng lên vì mừng, tim đập thình thịch. Nhưng ngoài mặt thì cố tỏ ra bình thản, như chưa có gì thay đổi.

Bị ngó lơ một cách công khai, Lingling bĩu môi rõ dài, quay mặt qua một bên rồi đưa tay ôm hông, nhỏ giọng than vãn.

"Orm~~, chị khát nước…"

Orm ngước lên, nhướng mày nhìn Lingling rồi hờ hững nói:

"Nước đó, chị lấy uống đi."

Ánh mắt Lingling chuyển qua cái bàn tủ kế giường. Bình nước đúng là gần thật, nhưng với tình trạng hiện tại của mình thì có mà với tới bằng niềm tin. Cơn đau âm ỉ khiến Lingling chỉ nhúc nhích nhẹ thôi cũng khó khăn. Nhìn lại nét mặt Orm, rõ ràng là còn đang giận.

Lingling bặm môi, giọng nhỏ lại:

"Chị bị đau mà… em lấy cho chị đi được không?"

Orm không trả lời ngay. Lau miệng, dọn hộp cơm gọn lại, nàng bước tới cạnh giường, ánh mắt hơi sầm xuống.

"Không phải hôm trước chị còn sức cãi nhau với em sao? Giờ lại nằm đây thế này. Thanh tra Kwong, người có "võ công đầy mình", hay là thương tích đầy mình đây? Đây là cách chị nói sẽ bảo vệ bản thân với em sao?"

Giọng Orm không lớn nhưng nặng trĩu, lộ rõ chút bức xúc đang cố nén.

Lingling mím môi lại, vai rụt xuống. Trông gương mặt đáng thương đến độ chính chị cũng tự thấy xấu hổ.

"…Orm, xin lỗi. Làm em lo rồi…"

Orm không đáp, chỉ lặng lẽ quay đi rót ly nước. Đặt ly nước lên bàn cạnh giường, nàng không nhìn lại, xoay người bước thẳng vào nhà vệ sinh.

Lingling thở dài, tựa lưng xuống gối.

Hazz… có ai như mình không… thân tàn ma dại rồi còn phải nằm đây nghĩ cách dỗ vợ...





________________

Lưu ý những tình tiết tiêu cực trong truyện chỉ nhằm phục vụ diễn biến nội dung và không liên quan đến người thật ngoài đời. không mang ý xúc phạm hay công kích.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro