Chương 2: Những mảnh ghép
Orm ngồi tựa lưng vào thành giường bệnh, đôi mắt lơ đễnh nhìn ra khung cửa sổ. Ánh nắng ban mai chiếu rọi qua lớp rèm mỏng, tạo nên những vệt sáng dịu dàng trong căn phòng. Nhưng trong lòng cô, mọi thứ vẫn là một màn sương mù dày đặc.
Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Prigkhing xuất hiện, mang theo một khay thức ăn. "Chào buổi sáng, Orm! Đây là cháo và nước trái cây cho cô. Ăn một chút để lấy lại sức nhé."
Orm khẽ gật đầu, nhưng tâm trí cô như bị hút về phía một ký ức mơ hồ nào đó. Tiếng bánh xe nghiến trên mặt đường ướt, ánh đèn xe chớp nhoáng, và cảm giác đau đớn dữ dội. Hình ảnh ấy hiện lên trong đầu cô mỗi khi nhắm mắt, nhưng không bao giờ rõ ràng.
"Có chuyện gì không ổn sao?" Prigkhing hỏi, ánh mắt đầy quan tâm.
Orm chậm rãi lắc đầu. "Tôi chỉ... thấy hơi mơ hồ về mọi thứ."
Prigkhing nở nụ cười động viên. "Đừng lo, ký ức sẽ quay lại thôi. Trong lúc chờ đợi, cô có thể trò chuyện với bác sĩ Ling. Chị ấy giỏi lắm, chắc chắn sẽ giúp được cô."
Cái tên "Ling" khiến Orm giật mình. Cô không biết tại sao, nhưng sự hiện diện của người phụ nữ ấy luôn khiến cô cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ. Có lẽ vì đôi mắt kiên định, hoặc cách Ling nói rằng cô sẽ ổn, như thể đó là một sự thật không thể chối cãi.
Trong khi đó, tại phòng làm việc, Ling đang đọc lại báo cáo y khoa của Orm. Mỗi chi tiết về tình trạng của cô gái trẻ này đều khiến Ling băn khoăn. Một người không giấy tờ tùy thân, không ai tìm kiếm, không có bất kỳ manh mối nào về danh tính – điều đó khiến Ling không thể ngừng nghĩ đến.
Khun Dew, trưởng khoa, bước vào với một xấp tài liệu. "Ling, tôi thấy cô đang dành nhiều thời gian cho bệnh nhân Orm Kornnaphat. Có gì đặc biệt sao?"
Ling đặt bút xuống, ánh mắt nghiêm nghị. "Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cô ấy được điều trị tốt nhất. Cô ấy không có người thân bên cạnh."
Khun Dew khẽ cười. "Tôi hiểu. Nhưng đừng để bản thân quá mệt mỏi. Bệnh viện này có rất nhiều ca cần cô quan tâm."
Ling không trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trong lòng cô, Orm không chỉ là một trường hợp bệnh nhân đơn thuần. Có điều gì đó ở cô gái này khiến Ling cảm thấy cần phải bảo vệ.
Buổi chiều hôm đó, Ling đến thăm Orm như thường lệ. Cô mang theo một vài tài liệu và một quyển sách nhỏ. "Orm, tôi nghĩ cô nên thử đọc cuốn này. Đôi khi, những câu chuyện có thể giúp cô tạm quên đi thực tại."
Orm nhận lấy cuốn sách, nhưng ánh mắt lại hướng về Ling. "Bác sĩ Ling, cô luôn trông có vẻ bận rộn. Tại sao lại dành thời gian cho tôi?"
Ling thoáng bất ngờ, nhưng rồi trả lời bằng một nụ cười nhạt. "Đó là công việc của tôi. Nhưng tôi cũng tin rằng cô có quyền nhận được sự quan tâm như bất kỳ ai khác."
Orm cúi đầu, ngón tay lướt nhẹ trên bìa cuốn sách. "Cảm ơn... vì đã không bỏ rơi tôi."
Ling không đáp lại, nhưng ánh mắt dịu dàng hơn. Dù không nói ra, nhưng Ling biết rằng từ khoảnh khắc gặp Orm, cô đã bị cuốn vào câu chuyện của cô gái này, một cách không thể tránh khỏi.
Đêm đến, Orm chìm vào giấc ngủ. Nhưng giấc mơ lại kéo cô trở về với hình ảnh vụ tai nạn. Tiếng hét vang vọng, một khuôn mặt nhòa trong ánh đèn, và giọng nói gấp gáp gọi tên cô: "Orm! Đừng đi!"
Cô choàng tỉnh, mồ hôi lạnh thấm đẫm trán. Hơi thở gấp gáp, Orm nhìn quanh, nhận ra mình vẫn ở trong căn phòng bệnh viện quen thuộc. Cửa phòng hé mở, Ling đứng đó, ánh mắt lo lắng.
"Cô gặp ác mộng sao?" Ling bước đến, kéo ghế ngồi cạnh giường.
Orm gật đầu, nước mắt trào ra từ khóe mắt. "Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra... nhưng tôi cảm thấy như có ai đó rất quan trọng trong cuộc đời mình. Một người tôi đã đánh mất."
Ling không nói gì, chỉ đặt tay lên vai Orm, một cử chỉ an ủi hiếm hoi. "Chúng ta sẽ tìm ra câu trả lời. Tôi hứa."
Lời hứa ấy, dù chỉ đơn giản, nhưng lại như một sợi dây níu giữ Orm giữa vùng mờ mịt của ký ức và hiện tại. Ling không biết điều gì đang chờ đợi cả hai phía trước, nhưng cô chắc chắn rằng mình sẽ không từ bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro