Chương 12
Chiều hôm đó, khi Ling vừa trở về từ bệnh viện, chị nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa căn hộ của mình. Anh ta cao ráo, lịch lãm trong bộ vest đen được cắt may hoàn hảo, mái tóc chải gọn gàng và ánh mắt ánh lên vẻ ấm áp, tựa như một người bạn cũ thân thiết vừa tình cờ ghé thăm.
Ling khựng lại, ánh mắt chị dần sắc bén. Dù nụ cười của anh có thân thiện đến đâu, một sự bất an vẫn len lỏi trong lòng chị.
"Chào em, Ling Ling," người đàn ông lên tiếng, giọng trầm ấm, có chút ngọt ngào. "Đã lâu lắm rồi."
Ling đứng yên, không thể che giấu được vẻ ngạc nhiên khi nhận ra người trước mặt. "Tan?"
Tan mỉm cười, bước một bước nhỏ về phía Ling, giữ khoảng cách lịch sự. "Anh đây. Anh nghe tin em đang sống ở đây, nên quyết định đến thăm. Hy vọng anh không làm phiền em."
Ling hít một hơi thật sâu, cố giữ vẻ bình tĩnh. "Không phiền. Nhưng anh đến đây làm gì?"
Tan nghiêng đầu, ánh mắt như tràn đầy sự dịu dàng. "Anh chỉ muốn biết em sống thế nào thôi. Sau tất cả mọi chuyện, anh nghĩ mình nợ em một lời xin lỗi. Ngày đó, anh đã không đủ tốt với em, Ling."
Những lời nói đầy chân thành của Tan khiến Ling thoáng bối rối. Người đàn ông trước mặt không giống với hình ảnh trong ký ức của chị – một người cố chấp, kiêu ngạo và luôn áp đặt. Tuy nhiên, Ling vẫn không buông lỏng sự cảnh giác.
"Chuyện đó đã qua lâu rồi," Ling đáp, giọng lạnh nhạt nhưng không giấu được chút bất an. "Em đã ổn, anh không cần phải lo."
Ngay lúc đó, Orm bước ra từ trong nhà. Cô vốn định hỏi Ling về một vài chuyện, nhưng khi nhìn thấy Tan, ánh mắt cô lập tức thay đổi.
"Xin lỗi, anh là...?" Orm lên tiếng, giọng không giấu được vẻ nghi ngờ.
Tan quay sang nhìn Orm, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên. Nhưng chỉ trong giây lát, anh lấy lại phong thái lịch thiệp và nở nụ cười. "Anh là Tan, bạn cũ của Ling. Còn em là?"
Orm ngập ngừng, đôi mắt quan sát anh như muốn tìm kiếm điều gì đó. "Em là Orm Kornnaphat."
Tan nhẹ gật đầu, vẻ mặt như tràn đầy sự thiện chí. "Rất vui được gặp.
Tan chỉ mỉm cười. Anh quay sang Ling, muốn tiếp tục câu chuyện. "Ling, anh không có ý quấy rầy em đâu. Anh chỉ muốn chắc chắn rằng em đang hạnh phúc. Em biết đấy, anh luôn sẵn sàng giúp đỡ, nếu em cần."
Ling khẽ nhíu mày, đứng chắn nhẹ trước Orm như một cách vô thức bảo vệ cô. "Nếu anh đến chỉ để thăm hỏi, thì anh đã làm xong rồi. Em mong anh hiểu rằng em đã có cuộc sống mới và không muốn bị làm phiền."
Nụ cười của Tan vẫn giữ nguyên, nhưng trong ánh mắt thoáng qua một tia sắc lạnh mà chỉ mình Orm nhìn thấy. "Tất nhiên, Ling. Anh không muốn làm phiền em. Nhưng em cũng biết, anh không bao giờ quên những gì chúng ta đã trải qua."
Ling không đáp lại, ánh mắt chị đầy kiên quyết. Tan cuối cùng cũng nhún vai, quay người rời đi. Nhưng trước khi đi, anh ngoảnh lại, ném cho Orm một cái nhìn kỳ lạ – nửa như dò xét, nửa như cảnh báo.
Tối hôm đó, không khí trong căn hộ trở nên trầm lắng. Orm ngồi trên ghế sofa, đôi tay đan vào nhau, ánh mắt đầy suy tư. Cuối cùng, cô lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
"Ling, anh ta... Tan, có phải là...?"
Ling thở dài, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ như đang hồi tưởng. "Anh ta là vị hôn phu cũ của chị. Mọi thứ đã kết thúc từ lâu, nhưng anh ta không chịu chấp nhận điều đó."
Orm ngạc nhiên, nhưng cô không nói gì. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng cô, nhất là khi nhớ đến ánh mắt của Tan.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro