
31
"Tell me there's a river I can swim that will bring you back to me"
————
LingLing Kwong đi rồi, cảnh sát rất nhanh đã đến.
Ngoại trừ Dao, bị đưa đi điều tra còn có Kwong phu nhân.
Đây cũng là nguyên nhân Pitawit không dám đút lót gì, ngay cả Kwong phu nhân cũng không thoát khỏi sự điều tra, kẻ hèn Dao tính là cái gì.
Daw vẫn còn đứng ở trong thư phòng, biểu cảm khổ sở từ lúc LingLing Kwong đi mất dần dần thay đổi thành hận ý đối với Orm.
Loại người như cô ta, lúc nào cũng đều là gió xuân đắc ý, chưa bao giờ trải qua chuyện khuất nhục và nan giải như ngày hôm nay. Tạo thành cục diện hiện tại... có lẽ mãi mãi cô ta đều không tìm nguyên nhân trên người mình.
Đương nhiên cũng sẽ không tìm nguyên nhân ở trên người hứa tự cho bản thân là kẻ bề trên này.
Tự nhiên mà đẩy tất cả mọi chuyện thay đổi vận mệnh của Pitawit gia cho Orm.
Pitawit phu nhân bồi cảnh sát ở phòng ngủ của Dao tìm chứng cứ, cô ta lấy trong tủ sắt của Orm gần mười bộ trang sức. Trong đó quý giá nhất là một bộ dây chuyền hồng bảo kia, Pitawit phu nhân chỉ nhìn thoáng qua, không chút nào che dấu kinh ngạc trong mắt.
Tuy bà ta gả vào Pitawit nhiều năm như vậy, châu báu quý báo, trang sức trân quý cũng coi như nhìn thấy không ít. Cũng không rời được mắt được thứ trước mặt, bà ta nhìn con gái mình, thở dài.
"Đồ không phải của con, con càng muốn giành."
Dao không nói lời nào, cô ta thất thần nhìn món đồ kia. Không ai có thể hiểu khi lần đầu tiên cô ta nhìn thấy bộ đá quý này cảm giác trong lòng ra sao.
Hâm mộ, yêu thích, ghen ghét đều hình dung không được.
Cuối cùng toàn bộ hóa thành không cam lòng, dựa vào đâu mà Orm có thể có được, mà cô ta không thể có được. Luận gia thế, xuất thân, ngoại hình của cô ta loại nào mà kém Orm đâu chứ, nếu không có Orm...
Lấy quan hệ tốt của Pitawit và Kwong gia qua nhiều thế hệ, mấy thứ này rõ ràng đều là của cô ta.
Nghĩ như thế, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, Dao trách móc số phận trêu cợt, lại không có nửa phần hối cải.
Cô ta ngã vào trong ngực Pitawit phu nhân:"Mẹ, con kém cô ta ở đâu? Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mọi thứ đều là Orm Kornnaphat?"
Pitawit phu nhân đau lòng mà vuốt tóc cô ta, rất nhiều chuyện trên đời này, không phải "so" là có thể phân ra cao thấp.
Cho dù vật thấp kém dính đầy bụi đất nhưng ở trong mắt một người quan tâm thì đó chính là kim sa.
Cho dù cao cấp đến tận trời nhưng ở trong mắt người không quan tâm thì chỉ là không khí
Con người không thể lựa chọn số mệnh, nhưng có lúc, chấp nhận số mệnh mới có thể thuyết phục bản thân.
Pitawit phu nhân lấy bộ đá quý trong ngăn kéo ra, đột nhiên nhớ đến câu nói cuối cùng trước khi đi của Orm kia.
Ma xui quỷ khiến thế nào đó bà ta lấy ra một chiếc nhẫn, tỉ mỉ nhìn nhưng không có bất cứ thứ gì trên đó. Đúng là vì cái gì cũng không thấy, bà ta mới giật mình bị dọa đổ mồ hôi lạnh.
Dư vị còn lại... mới hiểu được, nàng căn bản không cần làm mỗi người ở đây đều tin tưởng nàng.
Từ đầu đến cuối, chỉ cần làm một mình LingLing Kwong tín nhiệm là được.
Chờ sau khi Dao bị đưa đi, bà ta có chút thở không ra hơi.
Dựa vào trong lòng Len Pitawit nhẹ lẩm bẩm:"Len... phía trong căn bản không có khắc chữ."
Phản ứng của Len Pitawit không thua gì bà ta, lảo đảo hai bước, khó khăn lắm ổn định thân thể.
"Đây là... số phận đi!"
____
Buổi chiều, Orm trở lại biệt thự Chue Jing.
Nàng đỡ eo lên giường nằm một hồi lâu, ngoại trừ đau đớn bởi Dao làm ra thì hình như còn có cơn đau khác.
Hiện tại bụng nàng vừa trướng vừa âm ỉ, có chút giống đến chu kỳ sinh lý.
Lấy túi xách được đặt ở bên cạnh, lụt thuốc trong túi. Nhìn thấy bên trong trống rỗng, bây giờ mới nhớ tới túi xách này hôm nay mới lấy ở trong cửa hàng, căn bản không có những đồ ngày thường nàng hay sử dụng.
Đau đớn làm nàng nhăn chặt mày, không thoải mái mà nằm nghiêng, ý thức dần dần hôn mê, đã ngủ.
Thẳng đến trên eo có cảm giác lạnh căm căm lạnh lẽo, nàng đột nhiên chuyển tỉnh muốn ngồi dậy, lại bị một bàn tay mềm mại ấn ở trên eo.
"Là tôi, đừng động đậy."
Nàng nằm nghiêng mà ngủ, giọng nữ thanh thoát dễn nghe vang ở phía sau nàng, theo bản năng nàng muốn xoay người sang chỗ khác, lại bị đau đớn trên bụng khiến nàng yên tại chỗ.
Hự... nàng không chịu đựng được.
"Rất đau?"
"Ừ." Nàng nằm úp mặt xuống, không vui.
"Đi bệnh viện."
Bụng của Orm có bệnh đã lâu, đặc biệt là đến chu kỳ sinh lý, ban đêm vuốt bụng, thường có thể cảm nhận được lạnh lẽo từ xương cốt lộ ra tới.
Hơi hơi quay đầu lộ ra khuôn mặt non mềm chôn ở gối đầu, được sợi tóc che đậy, đôi môi tái nhợt.
"Đưa thuốc giảm đau cho tôi."
Thuốc giảm đau?
LingLing Kwong chưa bao giờ uống, cho nên cũng không biết Orm có thể uống không, tương đối thận trọng: "Có thể uống?"
Orm gật đầu: "Cho tôi."
LingLing Kwong đi ra ngoài một chuyến, khi trở về trong tay cầm thuốc, còn có một ly nước.
Orm được một tay cô ôm vào trong ngực, một bàn tay vờn quanh cằm của nàng, lúc sau dừng lại ở bên miệng. Lòng bàn tay đụng vào cánh môi nàng: "Uống thuốc."
Orm há mồm, rất nhanh, một ly nước ấm đưa qua.
"Hẹn bác sĩ rồi, một lát nữa đi một chuyến. Còn có, không thể uống thuốc giảm đau quá nhiều."
Orm đau hút không khí, phiền nhất là khi người khác bảo nàng không được uống thuốc giảm đau nữa, sẽ có tác dụng phụ gì đó.
Nàng híp mắt: "Thuốc được tạo ra không phải để cho người ta uống sao?"
LingLing Kwong nhìn dáng vẻ nửa sống nửa chết của Orm, thật sự kiên nhẫn hơn ngày xưa một chút: "Thuốc cũng có ba phần độc."
Orm không quan tâm: "Tôi tình nguyện độc chết, cũng không muốn đau chết."
Thoát khỏi lòng cô, vùi đầu vào trong chăn mặc kệ cô, nàng thật sự cực kỳ phiền chán.
Trò khôi hài ngày hôm nay, tuy kết cục là lối ra ác khí, nhưng sự cố chấp trong lòng không giảm bớt, thậm chí càng sâu.
Nói đến cùng, nàng vẫn muốn rời khỏi nơi đây, đi đến một nơi thật xa.
____
Khi Orm tỉnh lại đã là chạng vạng, sắc trời ngoài cửa sổ bắt đầu tối.
Nàng mở to mắt, sau khi thích ứng ánh sáng trong phòng, sờ bụng, hình như đỡ hơn vừa rồi rất nhiều.
Phòng ngủ trống vắng chỉ còn một mình nàng, chân trần bước xuống đụng phải LingLing Kwong đang đi lên lầu.
Cô đã thay đồ ở nhà, bộ bộ màu trắng nhạt khiến làn da trở nên rất trắng, đôi mắt thâm sâu.
Sau khi đến gần, Orm mới nhìn thấy trên tay cô bưng cái gì, một chiếc cốc bằng đồng màu nâu nhạt với vài hộp nhỏ trên đó.
Hình như còn có một thứ giống gạt tàn.
Đây không phải là thứ thường được sử dụng trong phòng ngủ của dì Min... ngải cứu*.
(Ngải cứu ( 艾灸) Phép chữa bệnh bằng cách nướng ngải. Giống giác hơi cạo gió của Việt Nam mình )
LingLing Kwong thấy nàng tỉnh lại, khi đi ngang qua người nàng đánh giá trên dưới vài cái, giống như nàng có thể bò dậy khỏi giường cảm thấy khá bất ngờ.
"Khỏe rồi sao?"
Orm không biết cô bày trò gì, nhướng mày nói:"Đau bụng mà thôi, cũng không phải nằm liệt giường gì."
Chẳng qua là ở trong mắt LingLing Kwong, vừa rồi nàng còn đau đến mức nằm co lại một nhúm nhỏ kia cũng không khác nằm liệt giường là bao nhiêu.
"Vào đi."
Cô bưng đồ vào, Orm tò mò cô lấy cái kia làm gì.
Trở lại phòng ngủ, LingLing Kwong ngồi ở trên Sofa, sửa soạn dụng cụ ngải cứu, tuy động tác không phải nước chảy mây trôi, nhưng cũng khá là thuần thục.
Nàng nghiêng đầu nhìn động tác của cô, biểu cảm hơi mang ý thần kỳ: "Sao chị lại dùng mấy thứ này?"
Những thứ này là dì Min dùng cho sức khỏe của nàng, bà là người địa phương Karub, vô cùng thích nghiên cứu cái này.
Nhưng thứ này vào tay LingLing Kwong, trong lòng Orm nhảy nhảy, cứ có cảm giác như là một thứ vũ khí sinh học nào đó khiến người ta sợ hãi.
Mà động tác bước tiếp theo của cô càng thêm làm cho người ta sợ hãi, cô nhìn về phía Orm, môi hé mở: "Cởi."
Orm không chỉ có không cởi, thậm chí còn theo bản năng mà nắm quần áo thật chặt.
"Chị châm cứu cho tôi?"
Hiển nhiên LingLing Kwong cực kỳ không thích người khác nghi ngờ cô: "Không được?"
Orm đã từng nhìn thấy LingLing Kwong trải qua rất nhiều chuyện, chỉ duy nhất lần đầu tiên thấy cô làm cái này, toàn thân đều tràn ngập kháng cự: "Không được!"
Đối với loại không tín nhiệm của Orm này, đương nhiên LingLing Kwong không vui, ánh mắt cô cúi xuống nhìn chằm chằm bụng Orm.
"Chị đừng có âm mưu với bụng của tôi. Kiên quyết không cho chị chạm vào!"
LingLing Kwong thấy Orm sợ thành như vậy, tựa hồ không thể hiểu được, cúi đầu nhìn một lát, cuối cùng ở dưới sự nghiêm khắc từ chối của Orm, buông đồ trong tay xuống đi ra ngoài.
Orm nhẹ nhàng thở ra.
Không tới vài phút sau, dì Min đi lên lầu. Chỉ có một mình bà, nên Orm cho bà tiến vào.
Dì Min vào phòng, nhìn thấy bộ ngải cứu trên giường còn nguyên: "Cô chủ không giúp cô sao?"
Orm khinh thường: "Chị ta sẽ giúp sao, dì giúp con một chút."
Dì Min cầm lấy đồ bên cạnh cười khẽ: "Cô chủ sẽ giúp, cô ấy học ở chỗ dì cả một buổi chiều."
Biểu cảm trên mặt Orm dần dần lạnh nhạt, như suy tư gì đó hỏi: "Chị ta học châm cứu ở chỗ dì?"
Động tác của dì Min thuần phục lấy đồ ra:"Đúng vậy, cô chủ rất thông minh, mới học một chút đã biết."
"Nhưng mà trên tay vẫn bị phỏng mấy chỗ."
Orm nhàn nhạt mà ồ một tiếng.
Dì Min cũng không nói nhiều nữa, nghiêm túc châm cứu lên eo cho nàng.
Buổi tối khi ăn cơm, Orm thoáng nhìn ngón tay của LingLing Kwong, mấy ngón dán mấy miếng băng keo cá nhân, năm ngón tay khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực, là bàn tay trời sinh kéo đàn violon.
Hiện giờ dán mấy miếng băng keo cá nhân, có loại cảm giác vương tử mặc quần áo điêu dân, không hợp nhau.
Tầm mắt của nàng dừng lại thời gian quá lâu, sau khi LingLing Kwong chú ý tới, buông đũa trong tay, dùng tay khác cầm lấy cái muỗng ăn canh.
Orm trước kia cũng không có phát hiện LingLing Kwong có thuộc tính ngạo kiều, người như cô luôn luôn thẳng thắn chính trực, thích thì muốn, không thích thì vứt bỏ.
Chỉ duy nhất Orm là ngoại lệ.
Nàng vẫn luôn cảm thấy LingLing Kwong không phải rất thích nàng, cũng không quan tâm đến nàng, nhưng gần đây nàng phát hiện ra một khía cạnh bí mật khác của người phụ nữ này.
Khía cạnh đó vô cùng nắm chắc và có trình độ nhất định.
Tựa như như bây giờ, Orm không chỉ biết cô vì nàng mà học ngải cứu cả một buổi chiều, càng biết cô vì thế mà bị thương.
Nàng uống một ngụm canh, trong lòng thờ ơ, khổ nhục kế lần đầu tiên hữu hiệu, lần thứ hai đã có thể không còn hiệu quả.
Cơm nước xong, Orm lấy túi xách xuống nhà, thấy LingLingKwong cũng ở cửa.
Hai người nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy đồ trong tay đối phương.
"Chị đi ra ngoài?"
LingLing Kwong ừ một tiếng: "Sáng mai có cuộc họp, đêm nay ở tại công ty."
Orm không nói chuyện, nàng lẳng lặng mà chờ LingLing Kwong tiếp tục nói.
"Em phải đi?"
"Ừ."
LingLing Kwong tựa hồ cũng không quá chấp nhất với muốn Orm cùng ở với mình, dáng vẻ không thèm quan tâm: "Tôi không ở, em ở lại đi."
Orm đứng ở tại chỗ thở dài, nàng nghĩ LingLing Kwong đã gặp được một sư phụ lợi hại nào rồi.
Bước đầu tiên là "khổ nhục kế, lấy lui làm tiến", "nén giận", cuối cùng đến "việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn".
Tính tình vô cớ gây rối hình như không phải là nàng nữa rồi.
Orm cong môi cười cười, muốn vạch trần:"Cuối cùng, ai dạy chị những điều đó?"
LingLing Kwong ngẩn ra một chút, ngay sau đó phản ứng được Orm nói là cái gì, nói trong lòng không đau là giả.
Nhưng mặt của LingLing Kwong vẫn không có cảm xúc gì, từ khi cô ý thức được ở trong lòng Orm, muốn tốt với nàng, nàng sẽ xem đó là diễn trò.
Nếu thật là diễn trò, cô cũng không ngại diễn cả đời.
Cô chỉ thất thần một lát, rất nhanh đã khôi phụ khuôn mặt lạnh lẽo như cũ: "Tôi không hiểu em đang nói cái gì."
Orm thấy cô giả ngu, trong lòng cảm thấy không thú vị, thật sự là không thú vị chút nào.
Nàng tiến lên một bước, nắm bàn tay của LingLing Kwong, sau đó giơ lên trước mặt cô : "Không hiểu tôi nói cái gì, cái này thì sao?"
LingLing Kwong bình tĩnh thu tay lại, không hề có gì chột dạ với lời nói của Orm: "Không cẩn thận bị thương mà thôi."
"Sao chị không nói thẳng là lúc học ngải cứu nên bị thương?"
LingLing Kwong cũng không để ý tới Orm khiêu khích, cô đút tay vào túi quần: "Em đừng nghĩ nhiều, không có liên quan đến em."
"LingLing Kwong, chị hà tất làm hành động không tỉnh táo đó làm gì? Không phải quá trễ rồi sao?"
LingLing Kwong đơn giản rõ ràng hỏi lại:"Loại hành động gì?"
Nói xong cô khẽ cong khóe môi: "Mặc kệ tôi làm cái gì đều là giả, trong mắt em không có một thứ nào là thật sao?"
Orm cười theo: "Chị muốn thứ nào là thật? LingLing Kwong, chị cần gì phải lừa mình dối người, tôi thật sự không thể cho chị điều chị muốn, cho dù chị thật sự muốn, mỗi ngày tôi có thể nói một trăm lần với chị. Tôi không còn yêu..."
LingLing Kwong cúi đầu, nâng đầu nàng lên, bá đạo mà hôn nàng.
Vẻ mặt của cô quá mức hung ác, thế nên Orm cảm thấy cô muốn xé rách nàng nuốt vào bụng.
Orm khó chịu một trận, đẩy cô ra: "LingLing Kwong!"
"Chị có bản lĩnh thì cả đời sống lừa mình dối người đi."
LingLing Kwong nhéo cằm nàng, để mặt nàng đối diện mình.
Bản lĩnh của Orm thật lớn, nàng cứ như vậy đã dễ như trở bàn tay mà chọc giận cô, nàng biết cô quan tâm nhất là cái gì, cũng biết cô ghét nhất là chi, không hề lưu tình chút nào mà dẫm đạp lên nó.
Tựa như dẫm lên một đống nước bùn do tuyết tan chảy, càng dẫm càng bẩn, càng dẫm càng chán ghét.
Nàng quay mặt đi, LingLing Kwong không chút nào để ý mà cười nhẹ một tiếng, cô dựa sát vào bên vành tai nàng, chỉ cách một lớp da gần động mạch của nàng.
"Orm, tôi biết em suy nghĩ cái gì. Em hận cũng được, yêu cũng được, tôi đều không quan tâm."
Orm trăm triệu không nghĩ tới trong lòng LingLing Kwong sẽ nghĩ như thế, cho dù là hận, cũng muốn cùng nàng dây dưa với nhau.
Nàng không chút nào nghi ngờ lời cô nói, tựa như lúc trước cô đã từng nói, mặc kệ nàng chạy đến đâu, cô cũng sẽ tìm được nàng.
"Từ giờ trở đi, mãi cho đến ngày cưới, tôi đều sẽ ở bên cạnh em."
Nói "ở bên cạnh", không bằng nói là"canh chừng".
Orm đối với sự bá đạo của cô đã thấy nhiều không trách: "Tôi cho rằng giữa chúng ta đã kết thúc."
"Kết thúc?"
Cô hơi có chút không hiểu vì sao Orm nói như vậy, cô vừa mới dọn sạch chướng ngại giữa cô và Orm, mới vừa hiểu rõ nguyên nhân Orm bài xích Kwong gia.
Ở trong lòng LingLing Kwong, bọn họ lập tức kết hôn, cuộc sống thuộc bọn họ mới vừa bắt đầu.
Mà bây giờ Orm nói ra hai chữ "kết thúc", tương đương với sự tưởng tượng tốt đẹp của LingLing Kwong kia không lưu tình chút nào mà mạnh mẽ vẽ lên một dấu chấm câu.
LingLing Kwong vẫn luôn chờ mong, Orm sẽ đối đáp lại một ít đối hôn lễ của bọn họ.
Tựa như trước kia nàng nói cho cô nghe những cái đó, nàng có kế hoạch của một giấc mộng xinh đẹp, tổ chức hôn lễ khiến cả đời khó quên.
Nhưng ngày này chân chính tới rồi thì chỉ có một mình LingLing Kwong chiến đấu.
Thật giống như đang đợi một cuộc chiến tranh thế giới không tiếc đường về, LingLing Kwong đã làm tốt nhất công tác chuẩn bị, mà Orm đột nhiên lâm trận bỏ chạy.
Orm sửng sốt, có chút nhìn không hiểu thứ cô chấp nhất.
So với trước kia, hiện tại nàng càng ngày càng thấy không hiểu cô.
LingLing Kwong rất nhanh rời khỏi biệt thự Chue Jing, chiếc xe duy nhất trong nhà xe bị cô lái đi mất rồi, Orm đành phải ở lại Chue Jing, định sáng mai về công ty.
Sáng sớm hôm sau, Orm trở lại công ty. Earn đã chờ ở văn phòng nàng, thấy Orm tiến vào, thoáng như nhìn thấy một người sống có thể bát quái.
Chuyện Dao bị cảnh sát đưa đi tuy không truyền tới chỗ Orm, nhưng đã truyền khắp trong vòng này rồi.
Earn hưng phấn lại bát quái: "Tớ nghe nói Dao trộm đồ của cậu bị cảnh sát đưa đi, thứ gì nha, làm ầm ĩ đến cục cảnh sát dữ vậy?"
Orm: "Hả?" Sau khi nàng trở về, cũng chưa từng hỏi LingLing Kwong xử lý Pitawit gia như thế nào.
Cho nên khi nghe thấy tin tức này khá là kinh ngạc.
Orm kể những thứ nàng nhớ rõ ở tủ sắt cho Earn nghe, cuối cùng còn thêm một câu: "Cũng không có đồ gì quý trọng."
Earn hoàn toàn trầm mặc, sau một lúc lâu mới nói: "Thật là chua quá đi mất! Tớ lớn thế này cũng chưa từng đeo đồ tốt như vậy, sao từ trước đến giờ tớ không biết cậu có nhiều tiền như thế? Cậu nói cậu có tiền như vậy, cậu còn vẽ cái gì mà vẽ, cậu không đi làm cũng được nữa!"
Nói xong lại thêm một câu: "Tuy rằng nhân phẩm của LingLing Kwong chẳng ra gì, nhưng còn rất hào phóng với cậu."
Orm cười: "Bà nội ơi, cậu tỉnh táo lại đi! Đó không phải đồ của tớ, nhiều nhất chỉ tính là tớ bảo quản giùm LingLing Kwong thôi. Từ sau khi hạ quyết tâm chia tay với chị ta, vài thứ kia tớ chưa từng chạm qua nó."
Dáng vẻ Earn đứt ruột: "Cậu có ngốc không vậy! Cho dù quyên góp cho vùng núi nghèo khó, cũng còn tốt hơn để lại cho bọn người Kwong gia chiếm tiện nghi. Chị ta đưa nhiều thứ cho cậu nhiều cỡ nào mà cậu cứ ném lung tung như thế rồi cách hai tháng cậu mới phát hiện ra?"
Earn lấy máy tính ra tính toán: "Cậu nói với tớ xem nào, tủ sắt kia có bao nhiêu tiền, tớ tới tính xem có thể xây được trường tiểu học nhiều ít."
Orm thật đúng là không tính cái gì, vì thế báo mấy cái giá cả xa xỉ, tính một nửa, Earn dẹp luôn máy tính.
"Phú bà tạm biệt!"
___
Mãi cho đến chạng vạng, Orm chuẩn bị tan tầm, Earn đột nhiên cầm laptop vọt vào tới.
Lấy tốc độ thi chạy trăm mét, vọt tới trước bàn Orm, thở hồng hộc: "N'Orm cậu mau nhìn đi."
Orm nhìn truyện tranh trên laptop, mở hai trang, càng nhìn càng thêm quen thuộc: "Tại sao Ploy lại...?"
Bây giờ Earn mới nhớ tới chuyện tiền trảm hậu tấu của mình, nửa là chột dạ, nửa là đắc ý: "Tớ thấy cậu vẽ bức bản thảo kia không nhiều lắm, cho nên tớ sắp xếp lại một chút, đăng nó lên mạng."
Earn là dùng danh nghĩa Orm đăng ký tài khoản, mà không phải dùng danh nghĩa công ty.
Orm bị hành động của Earn sợ ngây người, nàng còn cảm thấy nhân vật còn cần phải trau chuốt, kết quả cô đã đăng rồi.
Khẩn trương hỏi: "Thế nào?"
Earn chỉ vào một trang số liệu bên cạnh nói:"Nhìn nè, đây là lượt xem."
Orm nhìn lượt xem, khoảng 3 triệu.
Cao như vậy?
Earn: "Hôm nay đột nhiên lượt xem tăng lên rất nhiều, trở thành bộ sưu tập cũng đúng. Chờ tác phẩm của chúng ta lên giá, có đặt mua ở mức độ nổi tiếng, là có thể cải biên thành manga anime, thì công ty chúng ta có thể tự mình làm!"
Orm nhìn số liệu, trong lòng vui vẻ lại có nghi hoặc: "Thật sự có nhiều người xem như vậy sao?"
"Còn có thể giả được sao? Đây chính là app truyện tranh nổi tiếng nhất trong nước đó, một ngày có ba triệu người xem quá bình thường!"
Orm mở khu bình luận, thấy người đọc bình luận đều rất chân thật, lúc này mới đánh mất nghi ngờ, chân chính vui sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro