Ngày hôm sau, Orm vẫn chưa thể quên được cảm giác kỳ lạ khi Lingling cõng cô đến phòng y tế. Cơn đau ở cổ chân đã giảm đi, nhưng những hình ảnh của buổi chiều hôm đó lại hiện lên trong tâm trí cô như một đoạn phim quay chậm. Lingling, người cô chỉ vừa gặp gỡ, người mà trước giờ Orm luôn xem là người lạnh lùng, mạnh mẽ, lại đột ngột trở nên ấm áp và quan tâm đến mình.
Cảm giác ấm áp từ vòng tay của Lingling, từ cái nhìn nghiêm túc nhưng đầy lo lắng khi cô bị thương, khiến Orm không thể ngừng suy nghĩ về cô.
Orm không biết chính xác điều gì đã thay đổi trong lòng mình, nhưng có một thứ gì đó không thể phủ nhận, một cảm giác mới lạ mà cô chưa từng trải qua trước đây. Cô không phải là người dễ dàng bị cuốn hút, nhất là khi suốt những năm qua cô chỉ tập trung vào học hành và xây dựng tương lai, nhưng lần này, cảm giác ấy lại đến thật nhẹ nhàng nhưng rõ ràng.
Sau hôm đó, cuộc sống của Orm trở lại với nhịp độ nhanh chóng của một sinh viên năm nhất. Những giờ học đã chính thức bắt đầu, các chương trình học của khoa Quản trị Kinh doanh dày đặc, nhưng dường như tâm trí cô không thể thoát khỏi Lingling. Cô cố gắng đắm chìm trong bài vở, trong những bài thuyết trình và các hoạt động của câu lạc bộ mà mình tham gia, nhưng dù sao, hình ảnh của Lingling vẫn cứ vương vấn.
Những buổi học buổi sáng luôn khiến Orm có cảm giác mệt mỏi. Dù không thể phủ nhận Lingling là một người tài giỏi và xuất sắc, nhưng mỗi khi nghĩ về cô, một cảm giác khó tả cứ len lỏi vào lòng Orm. Từ khi bắt đầu năm học, Orm ít khi gặp lại Lingling. Lingling là sinh viên năm ba, có lịch học khá dày, lại không phải là người thích giao du nhiều. Cô ấy luôn giữ một khoảng cách, khiến Orm không thể tiếp cận như trước.
Tuy nhiên, vào đầu năm học, Orm nhận được thông báo từ khoa rằng có một số môn học chung mà tất cả sinh viên năm nhất của các khoa khác nhau đều phải tham gia. Đây là những môn cơ bản và không thể thiếu trong chương trình giảng dạy của trường. Vì vậy, mặc dù Orm và Lingling học ở các khoa khác nhau, nhưng trong vài môn học cơ bản này, họ sẽ có dịp gặp gỡ nhau.
Orm khá hào hứng với các môn học này, dù cô không thể phủ nhận rằng cô chỉ tham gia vì lý do bắt buộc. Cô không phải là người quá thích học lý thuyết, nhưng cô biết những môn này sẽ giúp cô trang bị nền tảng vững chắc cho những môn học chuyên ngành sau này. Còn Lingling, với phong thái nghiêm túc, vẫn giữ nguyên sự chuyên cần như những năm trước. Dù vậy, trong những môn học chung này, Orm và Lingling lại ít có dịp trò chuyện thật sự.
Mỗi buổi học, Orm chỉ thấy Lingling ngồi yên lặng ở hàng ghế đầu, tập trung vào bài giảng, trong khi Orm lại chọn ngồi ở phía sau, đôi khi nhìn lén qua đôi vai của Lingling. Những lần ấy, Orm chỉ có thể lén nhìn vào mái tóc đen dài, óng ả của Lingling, và cảm giác ấy lại khiến trái tim cô đập loạn nhịp. Tuy nhiên, tần suất gặp gỡ trong lớp là rất ít, vì mỗi môn học chỉ kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ, và bài giảng luôn cuốn hút mọi sự chú ý của họ vào kiến thức. Dù cả hai đều là sinh viên chăm chỉ, nhưng Orm cảm thấy khoảng cách giữa cô và Lingling vẫn luôn tồn tại, một khoảng cách mà cô không dễ dàng vượt qua.
Một hôm, trong tiết học về Kinh tế Vĩ mô, Orm và Lingling tình cờ ngồi gần nhau. Mặc dù không trực tiếp giao tiếp, nhưng cả hai đều biết sự hiện diện của đối phương. Lingling vẫn ngồi im lặng, chăm chú vào bảng giảng, trong khi Orm không thể rời mắt khỏi cô. Từ góc nhìn của Orm, cô có thể thấy rằng Lingling rất khác với những người khác trong lớp.
Sự tập trung cao độ của Lingling, đôi mắt chăm chú dõi theo từng câu chữ của giảng viên, khiến Orm cảm thấy cả lớp như đang mờ dần đi. Mọi thứ xung quanh trở nên mơ hồ, chỉ còn lại hình ảnh của Lingling rõ nét trong mắt Orm.
Ngay sau khi lớp học kết thúc, mọi người đứng dậy, tán gẫu và ra ngoài, nhưng Orm lại lặng lẽ đứng lại, mắt dõi theo bóng lưng của Lingling. Cô có cảm giác lạ lùng, như thể những buổi học này không chỉ là những giờ giảng bình thường nữa mà chúng đang trở thành khoảnh khắc mà Orm trân trọng, mặc dù không hề có một cuộc trò chuyện thực sự.
Một buổi chiều, khi lớp học kết thúc, Orm quyết định đi lang thang trong khuôn viên trường để giải tỏa tâm trạng. Trời trong xanh, gió nhẹ thổi qua khuôn viên, và Orm cảm thấy hơi thở của mình nhẹ nhõm hơn. Cô đi một mình đến khu vực thư viện, nơi mà cô thích nhất để đọc sách và suy nghĩ.
Đang lang thang trong khuôn viên, Orm bỗng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau. Cô quay lại, và bất ngờ, đó là Lingling, bước đi vội vã, mắt nhìn chăm chú về phía trước. Họ đi ngang qua nhau mà không nói một lời. Orm tự nhiên có cảm giác như thế giới xung quanh bỗng chốc ngừng lại. Mỗi lần gặp Lingling, cô lại cảm thấy một sự bối rối lạ thường, và lần này cũng không ngoại lệ.
"Em... đang làm gì vậy?"
Lingling hỏi một cách khẽ khàng, nhưng đủ để Orm nghe thấy.
"Em chỉ đi dạo thôi."
Orm đáp, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Cẩn thận, đừng đi quá xa. Nếu bị thương lại phải gọi bác sĩ đấy."
Lingling nói, giọng đầy quan tâm, rồi quay người bước đi nhanh chóng.
Orm đứng đó, mắt nhìn theo bóng lưng của Lingling cho đến khi cô khuất sau góc tường. Cô thở dài, không thể nào ngừng suy nghĩ về Lingling. Những cảm xúc lạ lùng ấy lại tiếp tục dâng lên trong lòng cô, khiến cô không thể bình tĩnh nổi.
Cô tự hỏi liệu những cảm xúc này có thực sự là yêu không? Và nếu đó là yêu, liệu Lingling có cảm nhận được không?
Mặc dù đã có những lần gặp gỡ trong lớp, nhưng cảm giác gần gũi giữa Orm và Lingling vẫn là điều khó có thể đạt được. Lingling vẫn là người kín đáo, lạnh lùng, và không dễ dàng mở lòng với ai, đặc biệt là với những người mới quen. Còn Orm, dù trong lòng đã bắt đầu có những cảm xúc đặc biệt dành cho Lingling, nhưng cô vẫn không dám thừa nhận hay bày tỏ. Cô biết rằng khoảng cách giữa họ không chỉ là về mặt không gian, mà còn là về những khác biệt trong tính cách và mục tiêu sống.
Vậy là, Orm đành tiếp tục những ngày học ở trường, cố gắng tập trung vào việc học, nhưng mỗi khi vô tình nhìn thấy Lingling trong lớp, trái tim cô lại không thể tránh khỏi những cảm xúc hỗn độn. Dù rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn, và đôi khi họ gặp nhau, nhưng Orm biết rằng, ít nhất trong thời điểm này, khoảng cách giữa cô và Lingling vẫn còn quá lớn.
Cảm giác tương tư ấy vẫn chưa thể lý giải, và Orm cũng không dám chắc liệu Lingling có bao giờ nhìn cô theo cách giống như cô nhìn Lingling hay không. Tất cả chỉ là những buổi học ngắn ngủi và những ánh mắt vô tình chạm nhau trong lớp, nhưng không một lời nào được thốt ra, không một động thái nào thật sự rõ ràng.
********
Một ngày sau khi kết thúc giờ học, Orm cùng Yoko và Film dạo quanh khuôn viên trường. Họ đang tận hưởng buổi chiều cuối tuần khi mọi người đều tranh thủ nghỉ ngơi trước khi bước vào đợt học tiếp theo. Yoko đang kể về một bữa tiệc sắp tới, còn Film thì đang pha trò khiến Orm cười nhẹ, nhưng những suy tư trong lòng cô vẫn không dễ dàng bị xua tan. Hình ảnh của Lingling cứ lẩn quẩn trong tâm trí Orm, dù cô không thể giải thích lý do tại sao.
Yoko nhìn Orm, thấy vẻ mặt khác lạ của cô, liền dừng lại và lên tiếng:
"Orm, cậu làm sao vậy? Dạo này trông cậu có vẻ... như người mất hồn ấy. Chắc không phải đang nghĩ về Lingling chứ?"
Yoko vô tư hỏi, thật ra những ngày này cô dù không muốn xen vào chuyện riêng tư nhưng ánh mắt Orm nhìn Lingling rõ như ban ngày, cô làm sao mà giả vờ không biết được chứ.
Orm khẽ giật mình khi nghe đến cái tên ấy. Cô liếc mắt sang phía Yoko, vội vàng quay đi, cố gắng che giấu cảm xúc. Nhưng Yoko và Film đã tinh ý nhận ra sự thay đổi trên nét mặt Orm.
"Cậu... cậu nói gì vậy? Không có đâu, chỉ là... nghĩ linh tinh thôi."
Orm lúng túng nói
Film, người luôn vui vẻ và không bao giờ để chuyện gì làm cô bận tâm quá lâu, đột ngột phá lên cười
"Bớt giả vờ đi, Orm! Cả hai tụi mình đều biết cậu đang nghĩ đến ai mà! Không phải Lingling sao? Từ cái lần chị ấy cõng cậu đến phòng y tế, cậu cứ lơ ngơ như thế này. Có phải cậu bị đổ crush rồi không?"
Orm đỏ mặt, lập tức che giấu cảm giác bối rối của mình, cố gắng giả vờ tỏ ra bình thường.
"Đừng có mà nói vớ vẩn. Tớ chỉ không muốn bị thương thôi mà."
Orm giả vờ tỉnh bơ nói.
Yoko nhìn Orm với ánh mắt tinh quái, thả một câu đầy ẩn ý:
"Tớ nghĩ, chuyện này đâu phải chỉ có mỗi mình cậu đâu. Đâu phải ai cũng chẳng nhận ra cái cảm giác đó khi một ai đó đặc biệt với mình? Có lẽ Lingling không biết đâu, nhưng cậu thì chắc chắn không thể phủ nhận được đâu."
Film khẽ đẩy Orm một cái, rồi nói:
"Đúng rồi đó! Cậu chắc chắn đang bị tương tư rồi. Nhưng cậu phải nói cho tụi mình biết, đi, đi, đi! Mình muốn biết tất tần tật!"
Orm cảm thấy như tim mình bị thắt lại. Cô không thể phủ nhận điều đó, vì chính bản thân cô cũng cảm nhận được sự khác biệt trong cảm xúc mỗi khi nghĩ về Lingling. Nhưng cô lại không thể nói ra, vì bản thân Orm cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Tớ chỉ... tôi chỉ cảm thấy cô ấy... khác biệt. Nhưng cậu ấy là người như thế nào, tớ không chắc."
Yoko và Film nhìn nhau, rồi đồng loạt cười khúc khích. Họ thấy rõ rằng Orm đang cố gắng giữ kín cảm xúc của mình.
"Chậc, chẳng lẽ cậu đang lạc trong mớ cảm xúc của chính mình à? Đừng lo, chúng ta sẽ giúp cậu. Cứ bình tĩnh đi rồi sẽ ổn thôi. Ai mà không bị lúng túng trong chuyện tình cảm chứ?"
"Nếu cậu thích, cứ tiến tới đi. Chắc chắn Lingling sẽ không từ chối đâu. Dù gì, cậu cũng đã chứng tỏ cho cô ấy thấy rằng mình không phải dạng yếu đuối rồi."
Orm im lặng, không nói gì thêm. Cô cảm nhận được sự ấm áp trong lời nói của Yoko và Film, nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như vậy. Làm thế nào để cô có thể đối diện với cảm xúc của mình? Làm sao để cô có thể đối diện với Lingling, khi chính bản thân Orm còn chưa hiểu rõ những gì mình đang cảm nhận?
Với những câu hỏi không lời đáp, Orm bước đi chậm rãi, nhưng cảm giác về Lingling vẫn đeo bám cô, như một vệt mờ không thể xóa nhòa.
Trong khoảnh khắc ấy, Orm hiểu rằng, dù có cố gắng chạy trốn, trái tim của cô đã bị Lingling chiếm trọn. Cô không thể cứ mãi tránh né cảm xúc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro