
Chương 34: Họp...
Orm bước đi trên con đường vắng vẻ, thả lỏng mình vào không gian xung quanh. Dù đã có mọi thứ mình cần, từ sự nghiệp đến một vị trí đáng mơ ước, vẫn không thể dập tắt được cảm giác trống vắng khi đêm xuống. Bầu trời thăm thẳm, những đèn đường mờ ảo chiếu sáng con phố lạnh lẽo, và tâm trí Orm lại quay về những tháng ngày cô đơn ở Úc, khi mới bắt đầu cuộc sống xa nhà.
Nhớ những đêm cô một mình trong căn phòng nhỏ, ngồi co quắp trên giường và nghe tiếng gió rít qua khe cửa sổ. Cô đã nhớ Lingling biết bao nhiêu, những lúc ấy, chỉ có nước mắt là người bạn duy nhất mà cô có. Cô nhớ những khoảnh khắc được nắm tay Lingling, cảm giác an toàn và ấm áp khi bên cạnh nhau. Nhưng rồi sự lựa chọn của Lingling, sự bỏ rơi lạnh lùng vì hai chữ "bận rộn" của cô ấy, khiến Orm đau đớn. Làm sao cô có thể tha thứ cho Lingling khi bao nhiêu lần cô bị bỏ rơi trong khi luôn cố gắng giữ tình yêu này?
Bằng cách vùi đầu vào học tập và công việc, Orm dần quên đi những nỗi đau. Thời gian trôi qua, cô bắt đầu xây dựng lại chính mình. Những đêm không ngủ dần ít đi, nhưng nỗi cô đơn vẫn còn. Cô không thể nào thoát khỏi cảm giác lạc lõng, dù bề ngoài, mọi người đều thấy một Orm vui vẻ, thân thiện, đầy năng lượng. Nhưng bên trong, khi đêm về, chỉ còn lại một mình cô với những suy nghĩ về quá khứ, về những người cô yêu và đã mất.
Vậy mà hôm nay, Orm lại gặp Lingling.
Khoảnh khắc ấy như một cú sốc đối với cô. Orm đứng sững lại, mắt không thể rời khỏi Lingling. Sau bao nhiêu năm, sau tất cả những gì đã xảy ra, cô vẫn chưa thể quên được Lingling. Phong thái của Lingling lúc này khác xưa, trưởng thành và đầy quyền lực, không còn là cô gái ngây thơ mà Orm từng yêu. Bộ trang phục hàng hiệu mà Lingling khoác lên mình, cùng vẻ ngoài đỉnh đạc và sự tự tin toát lên, khiến Orm nhận ra rằng Lingling đã đạt được mọi thứ mà cô ấy mong muốn, kể cả một gia đình hạnh phúc với đứa bé kia.
Nhưng chính trong khoảnh khắc đó, Orm cảm thấy một sự đau đớn kỳ lạ. Tại sao Lingling lại có thể hạnh phúc như vậy, trong khi cô vẫn chỉ có một mình? Liệu có phải Lingling đã quên cô? Những câu hỏi đó cứ lởn vởn trong tâm trí Orm, làm cô không thể thoát khỏi cảm giác hụt hẫng, đau đớn. Cô không thể phủ nhận rằng, dù đã cố xây dựng một cuộc sống đầy đủ và thành công, thì trong lòng cô vẫn còn một chỗ trống mà Lingling Kwong để lại.
Nhìn Lingling với Sunny, một nỗi ghen tị lặng lẽ trào dâng trong Orm. Cô không biết mình còn có quyền gì để bước vào cuộc sống của Lingling nữa, nhưng trái tim cô vẫn không thể không đau khi nhìn thấy những gì Lingling đã có mà cô không còn được là một phần trong đó.
Khi Lingling đứng đó, không nói gì, Orm cảm thấy như có cả một thế giới đang đổ sụp quanh mình. Cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ và một phần nào đó là sự tức giận, tất cả hòa lẫn lại khiến cô không biết phải làm gì. Cô đã từng nghĩ mình sẽ không bao giờ lại để bản thân mình rơi vào hoàn cảnh này nữa, nhưng giờ đây, đối diện với Lingling, tất cả những cảm xúc đó lại ùa về, mạnh mẽ và dữ dội hơn bao giờ hết.
Những năm qua, Orm đã học được cách để cứng rắn, để mạnh mẽ, để không cần ai bên cạnh. Nhưng giờ, đứng trước Lingling, cô cảm thấy mình lại yếu đuối như trước. Đó là điều mà Orm không thể chấp nhận. Cô quay đi, không muốn để Lingling thấy những giọt nước mắt có thể rơi ra từ chính mắt mình. Cô không muốn cho Lingling thấy mình đã thay đổi như thế nào, và cũng không muốn cho cô ấy biết rằng, dù đã có tất cả, Orm vẫn không thể thoát khỏi Lingling.
...
Orm đứng trong phòng làm việc của mình, nhìn qua cửa sổ lớn, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt kính. Cảm giác trở về quê hương không hề dễ chịu với cô. Dù đã từng rời xa Thái Lan nhiều năm, đây vẫn là nơi mà cô có thể tìm thấy những ký ức, những dấu vết không thể xóa nhòa. Nhưng lần này, cô về không phải vì mong muốn, mà là vì công việc. Cấp trên đã tin tưởng giao cho cô dự án quan trọng này, một dự án hợp tác với công ty công nghệ hàng đầu tại Thái Lan, nơi có mối quan hệ mật thiết với công ty của Orm ở Úc. Vì là người Thái, lại có khả năng giao tiếp tốt, Orm là người thích hợp nhất cho công việc này.
Dù trong lòng không muốn, Orm vẫn phải tuân thủ mệnh lệnh. Cô không thể từ chối. Nhưng điều khiến cô cảm thấy khó chịu là sự không thể kiểm soát được bản thân khi phải trở lại nơi này, nơi mà tất cả những ký ức về Lingling vẫn luôn ám ảnh. Cô thừa biết rằng mình sẽ không thể nào gặp lại Lingling mà không bị cảm xúc lẫn lộn.
Điều khiến Orm thêm căng thẳng là việc cô không thông báo cho gia đình về chuyến đi này. Cô biết rằng nếu nói với họ, họ sẽ thắc mắc, sẽ lo lắng và sẽ bắt cô phải ở lại lâu hơn một chút. Nhưng Orm không thể. Cô không thể để cho ai thấy mình đã thay đổi như thế nào, và càng không muốn phải đối diện với những câu hỏi về Lingling, về những năm tháng đã qua. Chỉ cần nghĩ đến thôi, Orm cảm thấy cơn đau trong lòng lại dâng lên.
Lần cuối cô gặp gia đình khoảng 2 năm trước, lúc đó cô sống ở Úc cũng được 5 năm rồi, quyết tâm đi du học để bắt đầu một cuộc sống mới, những năm qua cô chỉ về nhà vài lần. Dù họ không đồng ý, nhưng Orm đã quyết định dứt khoát. Bây giờ, khi quay lại, cô không muốn phải đối diện với họ, cũng không muốn họ biết rằng cô vẫn chưa thể hoàn toàn vượt qua quá khứ, nhất là với Lingling. Cô không muốn họ thấy mình yếu đuối, nhất là khi cô đã tự tạo dựng được mọi thứ ở Úc, có công việc, có danh tiếng, có một cuộc sống tự do.
Ngay cả việc về Thái Lan lần này, Orm cũng không muốn liên lạc với những người quen cũ. Cô không muốn gặp lại bạn bè cũ, không muốn đối diện với những người đã từng là một phần trong cuộc sống của cô. Thậm chí, cô không dám gặp gia đình mình vì sợ họ sẽ nhận ra sự thay đổi trong cô, sợ họ sẽ nhìn thấy cô không còn là cô gái vui vẻ, dễ gần như trước đây.
Cả đêm qua, Orm không ngủ được, chỉ nằm nghĩ về mọi thứ. Cô biết rằng đây chỉ là một chuyến công tác ngắn ngủi, sau khi hoàn thành dự án này, cô sẽ lại trở về Úc, tiếp tục cuộc sống như trước. Nhưng điều đó không thể che giấu được nỗi khắc khoải trong lòng cô về quá khứ, về Lingling, về những gì cô đã bỏ lại sau lưng. Orm tự hỏi liệu có bao giờ cô sẽ có can đảm để đối mặt với những cảm xúc đó, hay liệu mọi chuyện sẽ mãi như thế này, đóng chặt trong lòng mà không bao giờ tìm được lối thoát.
Trong suốt chuyến bay về Thái Lan, Orm nhìn qua cửa sổ máy bay, không thể không nhớ đến những ngày tháng cô và Lingling cùng nhau. Những ký ức ấy, dù đau đớn, nhưng lại vô cùng ngọt ngào. Nhưng có lẽ, như mọi thứ trong cuộc sống, những gì đẹp đẽ nhất cũng chỉ là quá khứ. Và hiện tại, Orm phải đối mặt với thực tế, phải làm việc, phải hoàn thành dự án này rồi lại tiếp tục cuộc sống của mình. Cô không biết liệu khi công việc kết thúc, cô sẽ cảm thấy gì. Nhưng có một điều cô chắc chắn, đó là, những cảm xúc về Lingling, dù thế nào, vẫn sẽ không dễ dàng biến mất.
Cô được nhân sự công ty thuê cho một căn chung cư sang trọng tại khu vực trung tâm Bangkok, nơi có tầm nhìn đẹp và môi trường yên tĩnh để có thể tập trung làm việc. Khu chung cư này là nơi hội tụ những người thành đạt, và Orm nghĩ rằng trong một tháng ngắn ngủi ở đây, cô sẽ không cần phải gặp bất kỳ ai ngoài công việc. Cô tự nhủ với bản thân rằng Bangkok rộng lớn như vậy, chẳng có lý do gì mà cô phải gặp Lingling, cũng chẳng chắc sẽ có cơ hội gặp lại cô ấy đâu. Cả hai đều có cuộc sống riêng, và mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Dù trong thâm tâm, Orm không thể phủ nhận rằng mình vẫn nhớ Lingling, nhưng lý trí lại cấm cô không được làm gì để phá vỡ sự yên bình mà cô đã xây dựng.
Ngày hôm sau, Orm bắt đầu ngày làm việc đầu tiên để chuẩn bị ngày mai gặp đối tác, nhưng tâm trí cô cứ như bị cuốn vào những ý nghĩ hỗn loạn. Cô không muốn nghĩ đến Lingling, nhưng không thể ngừng nhớ lại lần gặp gỡ bất ngờ ở trung tâm hôm trước. Hình ảnh của Lingling, trưởng thành và thành công, vẫn ám ảnh cô. Và hình ảnh đứa bé bên cạnh Lingling lại khiến lòng Orm đau nhói. Nhưng những suy nghĩ đó, Orm nhanh chóng đẩy chúng ra khỏi đầu để tiếp tục tập trung vào công việc.
Cô vùi đầu vào các tài liệu, các cuộc họp trực tuyến với đối tác. Dự án này khá quan trọng, và Orm không thể để cảm xúc riêng tư ảnh hưởng đến công việc. Cô biết rõ rằng chỉ một tháng nữa thôi là cô sẽ hoàn thành mọi thứ, rồi trở về Úc. Một tháng không quá dài, nhưng cũng không ngắn, đủ để cô làm xong tất cả những gì cần phải làm.
Đến gần sáng, công việc vẫn chưa kết thúc. Orm đã thức cả đêm, mắt mệt mỏi nhưng vẫn không thể ngừng làm việc. Cô không muốn nghĩ đến quá khứ, không muốn nhớ về những gì đã qua. Nhưng có những lúc, sự cô đơn lại trỗi dậy mạnh mẽ trong cô. Ngay cả khi xung quanh cô có biết bao người quan tâm, chỉ có bản thân cô mới hiểu được cái cảm giác trống vắng mà mình phải chịu đựng.
Orm ngả người ra ghế, nhắm mắt lại trong vài giây. Cô không biết mình có thể làm gì để ngừng nghĩ về Lingling. Nhưng ngay lập tức, cô tự trấn an bản thân rằng mình sẽ không gặp lại Lingling nữa. Dù sao thì, cuộc sống này quá rộng lớn, và những con đường của hai người đã rẽ ra từ lâu rồi.
Với quyết tâm ấy, Orm lại tiếp tục công việc, nhưng trong lòng cô vẫn còn một nỗi buồn chưa thể nào dập tắt.
Orm đã làm việc không ngừng nghỉ suốt đêm, dành ra gần 8 tiếng để hoàn thiện các tài liệu và bản kế hoạch cho buổi họp quan trọng sáng hôm sau. Đến khi mọi thứ xong xuôi, cô ngả người ra sofa, cơn mệt mỏi ập đến nhưng cũng chỉ chợp mắt được hai tiếng ngắn ngủi. Đầu óc Orm quay cuồng, mệt mỏi nhưng không thể nào ngủ lâu hơn được. Cô biết mình không thể bỏ lỡ buổi họp vào sáng nay, nó rất quan trọng đối với tiến độ công việc và mối quan hệ hợp tác với đối tác lớn.
Khi đồng hồ điểm 7h sáng, Orm thức dậy, cảm thấy choáng váng đôi chút vì thiếu ngủ, nhưng cũng chẳng có thời gian để nghĩ ngợi thêm. Cô vội vàng thay đồ, trang điểm qua loa rồi nhanh chóng ra ngoài. Bên dưới chung cư, chiếc xe đậu sẵn, tài xế mở cửa kính chào cô. Đúng như mọi lần, chiếc xe giúp cô có không gian yên tĩnh để tập trung chuẩn bị cho cuộc họp.
Đi cùng Orm lần này là Ying Anada, trợ lý lâu năm và cũng là người bạn thân thiết duy nhất của Orm trong suốt quãng thời gian cô sống ở Úc. Ying là một cô gái Thái xinh đẹp theo cáhc mạnh mẽ, với làn da sáng và mái tóc ngắn cá tính. Ying đã quen biết Orm từ những ngày đầu khi cả hai cùng học ở Úc. Trong lớp học tiếng Anh dành cho du học sinh, họ vô tình ngồi cạnh nhau và dần dần kết bạn. Thời gian trôi qua, họ trở thành những người bạn tốt, chia sẻ với nhau những nỗi lo, niềm vui, những khó khăn trong cuộc sống nơi xứ người.
Khi Orm bắt đầu làm việc tại công ty quốc tế ở Úc, Ying cũng gia nhập và trở thành một trong những người hỗ trợ đắc lực cho cô. Tuy nhiên, ngoài công việc, Ying còn là người duy nhất Orm có thể tin tưởng để chia sẻ những cảm xúc thầm kín. Nhưng mối quan hệ giữa họ không bao giờ vượt ra ngoài tình bạn. Ying luôn đứng lặng lẽ bên cạnh Orm, chưa bao giờ bày tỏ tình cảm của mình. Dù cô biết rõ trong lòng Orm có ai đó – một người mà Orm không bao giờ có thể quên được, Ying cũng không hề phản đối hay hỏi nhiều. Cô đơn giản chỉ im lặng, và tiếp tục giữ vị trí của mình như một người bạn trung thành.
Có một lần, khi cả hai cùng uống rượu say ở Úc, Orm không kiềm chế được cảm xúc và đột nhiên òa khóc trong vòng tay của Ying. Cô nói ra mọi thứ về Lingling, về tình yêu đã qua, về sự hối hận, những lời chưa kịp nói và những nỗi niềm đau khổ giấu kín. Đó là khoảnh khắc duy nhất trong suốt thời gian dài Orm bộc lộ cảm xúc yếu đuối trước Ying. Tuy nhiên, sau hôm đó, Orm không hề nhắc lại chuyện tình cảm với Lingling, và Ying cũng tôn trọng im lặng đó. Cả hai chỉ tiếp tục là bạn, không nói ra nhưng lại hiểu rõ lòng nhau.
Bên trong chiếc xe, cả hai bắt đầu cuộc trò chuyện thường lệ. Ying hỏi về công việc, về các dự án Orm đang theo đuổi, nhưng Orm chỉ trả lời ngắn gọn, không muốn làm chuyện gì quá tốn thời gian khi chuẩn bị cho cuộc họp. Ying hiểu, không ép hỏi thêm, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Cô luôn ở đó mỗi khi Orm cần một người để chia sẻ công việc, và đôi khi, chỉ là để yên lặng bên cạnh.
Khi xe chạy qua những con phố tấp nập của Bangkok, Ying nhìn sang Orm, nhận thấy cô vẫn giữ vẻ ngoài lạnh lùng, cứng rắn mà cô vẫn quen thuộc. Orm không thay đổi nhiều lắm so với trước đây, nhưng Ying biết, đằng sau sự lạnh lùng đó là một trái tim đang giằng xé với những cảm xúc chưa bao giờ được bộc lộ. Orm vẫn là cô gái mạnh mẽ, kiên cường, nhưng Ying cũng biết rằng trong một góc nào đó, Orm vẫn cô đơn.
Dù trong lòng Ying có nhiều điều muốn nói, nhưng cô hiểu rằng Orm chưa bao giờ có chỗ cho những lời nói đó, và cô chấp nhận điều này. Dù cho cuộc sống của Orm giờ đây đã rất thành công, có tiền bạc, quyền lực, và hàng loạt người xung quanh, Ying vẫn là người duy nhất hiểu rõ những vết sẹo sâu thẳm trong lòng cô, những điều mà không ai khác có thể chạm vào. Cả hai chỉ có thể tiếp tục đi cùng nhau trên con đường dài, đôi khi im lặng, đôi khi chia sẻ những suy nghĩ vẩn vơ, nhưng tình bạn của họ vẫn bền chặt, không hề thay đổi.
Khi xe đến công ty đối tác, Ying bảo Orm ra đợi trước còn cô thì đi đỗ xe. Orm gật đầu đứng đợi.
...
Công ty đối tác mà Orm đến hôm nay là một trong những tập đoàn công nghệ hàng đầu Thái Lan, nổi bật với sự sang trọng và đẳng cấp ngay từ khi bước vào sảnh. Tòa nhà cao tầng, với mặt kính sáng bóng phản chiếu ánh nắng, tạo nên một không gian hiện đại và đầy ấn tượng. Lối vào rộng rãi, sàn đá hoa cương sáng loáng, với những bức tranh nghệ thuật trừu tượng treo trên tường, mang đến cảm giác vừa sang trọng vừa năng động.
Sảnh đợi của công ty được thiết kế theo phong cách tối giản nhưng không kém phần tinh tế. Những chiếc ghế sofa da màu nâu sẫm và bàn kính mờ đặt gọn gàng, tạo không gian thoải mái nhưng vẫn giữ được sự trang nhã. Ánh sáng được chiếu từ những chiếc đèn chùm hiện đại, toát lên vẻ sang trọng. Phía sau quầy lễ tân là một bức tường kính lớn, mở ra một không gian làm việc rộng rãi, khiến cho mọi thứ trở nên thoáng đãng và ngập tràn năng lượng.
Nhân viên lễ tân đứng chào đón Orm và Ying ngay khi họ bước vào, nở nụ cười chuyên nghiệp và lịch sự. Cô gái lễ tân có mái tóc ngắn gọn gàng, mặc đồng phục thanh lịch với áo sơ mi trắng và chân váy bút chì đen, tạo nên một vẻ ngoài đầy trang trọng nhưng không kém phần gần gũi.
"Chào mừng đến với CH, hai vị là cô Orm Kornnaphat và Ying Anada đến từ công ty kinh doanh GMM đúng không ạ?"
Orm nhẹ nhàng gật đầu chào, nghe cô gái lễ tân nói cô cũng trả lời lịch sự.
"Chào cô, chúng tôi đến từ GMM, hôm nay có cuộc hẹn với Tổng Giám Đốc CH. Phiền cô"
Cô lễ tân nói bằng giọng nói nhẹ nhàng, nhưng vẫn đầy sự chuyên nghiệp.
"Xin mời hai vị theo tôi."
Sau đó, cô lễ tân dẫn đường cho họ, đi qua các khu vực làm việc với thiết kế mở, nơi những nhóm nhân viên đang chăm chú làm việc trên các màn hình máy tính lớn. Không gian làm việc không chỉ hiện đại mà còn ngập tràn màu sắc của các thiết bị công nghệ cao, tạo nên một không khí sáng tạo và năng động.
Những chiếc bàn làm việc đều được thiết kế theo phong cách tối giản, với các dụng cụ văn phòng gọn gàng, chỉ có máy tính xách tay và các tài liệu quan trọng được sắp xếp một cách có tổ chức. Các nhân viên trong công ty đều mặc đồng phục trang nhã, áo sơ mi và quần âu lịch sự, toát lên vẻ chuyên nghiệp nhưng vẫn rất thân thiện, mỗi người đều chăm chú vào công việc của mình, không khí làm việc rõ ràng là rất tập trung và hiệu quả.
Khi đi qua hành lang, Orm chú ý đến những cánh cửa phòng họp với tên công ty và các logo sáng bóng trên đó. Những bức tường kính trong suốt không che giấu được tầm nhìn thoáng đãng ra ngoài thành phố, giúp cho không gian trở nên hiện đại và rộng mở.
Sau một vài bước đi, họ đến một phòng họp rộng rãi, với bàn dài bằng gỗ cao cấp, xung quanh là những chiếc ghế da cao cấp màu đen, sắp xếp gọn gàng. Trên bàn là những dụng cụ làm việc như laptop, bút viết, và các tài liệu hợp đồng được chuẩn bị sẵn sàng. Ánh sáng trong phòng họp cũng được thiết kế rất tinh tế, vừa đủ sáng để tạo sự ấm cúng nhưng vẫn chuyên nghiệp.
"Xin mời hai vị ngồi, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Tổng Giám Đốc đang đến ạ"
Cô lễ tân mời Orm và Ying vào phòng họp.
Orm gật đầu nhẹ nhàng, ngồi vào vị trí đã được chuẩn bị sẵn. Ying ngồi xuống đối diện, mở laptop và chuẩn bị sẵn sàng cho buổi làm việc quan trọng.
Không gian yên tĩnh, chỉ còn lại những âm thanh lạch cạch của bàn phím và tiếng gõ nhẹ từ chiếc bút khi Orm chuẩn bị cho cuộc họp, nhưng trong lòng cô lại có một chút không yên. Cảm giác căng thẳng đang từ từ dâng lên khi cô chuẩn bị đối diện với đối tác. Cả hai người đều biết đây là một cuộc họp mang tính quyết định cho dự án quan trọng, nhưng trong lúc đó, Orm không thể không nghĩ đến hình ảnh của Lingling lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro