9.2
---
Ánh đèn vàng ấm áp từ những chiếc đèn chùm rực rỡ trong nhà hàng tạo nên không gian ấm cúng, hòa quyện với những bản nhạc du dương đang vang lên, làm dịu bớt không khí ồn ào bên ngoài.
Freen và Becky ngồi đối diện nhau tại một bàn ăn nhỏ, bày biện trang nhã, với những bông hoa hồng đỏ tươi thắm đặt ở giữa, tựa như lời hẹn hứa về tình yêu nồng nàn.
Becky, trong chiếc váy đen ngọt ngào, nhìn Freen bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương. Nụ cười tươi rói của cô ấy làm Freen cảm thấy tim mình đập rộn ràng hơn.
" Nhà hàng này đẹp thật, giống như trong phim vậy!"
Freen gật đầu, đôi má hồng hồng vì ánh đèn và cả trước cái nhìn rực rỡ từ người kia.
" Đúng là nhà hàng này đẹp thật, nhưng mà nhờ có sự hiện diện của em mà nó đẹp hơn gấp bội..."
Khi Freen nói những lời đó, khuôn mặt Becky ngay lập tức đỏ ửng lên, tựa như ánh đèn vàng đang tỏa ra ánh sáng ấm áp. Cô ấy cảm thấy như một luồng điện chạy dọc sống lưng, tim đập mạnh và nhanh hơn.
Lời khen ngọt ngào của Freen như một phép thuật, khiến mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại tiếng nói ấm áp ấy vang lên trong tâm trí.
Cảm giác xao xuyến lan tỏa trong cơ thể, như những cơn sóng vỗ về bờ cát. Becky nghĩ về những khoảnh khắc đẹp đẽ khi được ngồi bên Freen, và lời khen đó đã thổi bùng lên một niềm vui nho nhỏ, như những bông hoa đang nở rộ trong lòng mình.
Khi ánh mắt của Freen chạm vào cô ấy, Becky cảm thấy như cả thế giới thu nhỏ lại, chỉ còn lại hai người họ trong không gian này.
Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, lòng tràn ngập sự ấm áp và biết ơn vì có một người như Freen bên cạnh.
Cảm giác ngại ngùng và hạnh phúc hòa quyện, khiến trái tim cô đập loạn nhịp, và Becky biết rằng khoảnh khắc này sẽ mãi mãi in sâu trong tâm trí mình.
Khi món ăn được mang ra, không khí vui vẻ nhanh chóng chuyển sang một chút căng thẳng khi Becky đối diện với con dao và nĩa trên bàn. Cô lúng túng nhìn xuống, đôi tay run rẩy, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Freen không khỏi bật cười trước sự dễ thương của cô ấy. " Để chị giúp em!" Nói rồi, Freen nhẹ nhàng cầm lấy con dao từ tay Becky, ánh mắt đầy kiên nhẫn.
Becky chỉ biết ngồi yên nhìn, trái tim đập mạnh vì sự chăm sóc tỉ mỉ của Freen. Sarocha cắt xong miếng đầu tiên, sau đó đưa cho Becky, nàng Armstrong nhấc nĩa lên và thưởng thức.
" Ngon quá, chị ơi!" Becky reo lên, đôi mắt sáng lên khi cảm nhận được vị thịt đậm đà.
Freen mỉm cười, trong lòng vui sướng vì đã giúp được Becky phần nào. Chị ấy cẩn thận tiếp tục cắt từng miếng thịt cho người nọ, động tác tự nhiên và đầy chiều chuộng.
Cuối bữa tối, Freen và Becky cùng nhau rời khỏi nhà hàng, tay trong tay, lòng ngập tràn cảm xúc. Trong ánh đèn mờ ảo, Freen khẽ nói: " Chị sẽ luôn ở đây để giúp em, không chỉ trong việc cắt thịt thôi đâu."
" Cảm ơn chị, Freen..." Becky mỉm cười, trong ánh mắt cô lấp lánh tình yêu và sự biết ơn.
Sau khi kết thúc bữa tối, Freen và Becky quyết định lái xe ra công viên, nơi ánh đèn lung linh phản chiếu trên mặt hồ, tạo nên khung cảnh thơ mộng.
Khi sánh vai nhau đi bộ, tay nắm tay, Freen cảm nhận được cái nắm chặt và ấm áp từ bàn tay Becky. Họ cùng nhau bước chậm rãi, từng bước chân như hòa nhịp với nhịp đập của trái tim.
" Trước đây chị có từng nghĩ bản thân sẽ làm gì sau này không?" Becky cất tiếng, ánh mắt hướng ra xa, nơi những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Freen mỉm cười, nhìn vào mắt Becky, " Lúc trước chị từng mong muốn bản trở thành một nhà văn..., còn em thì sao?"
" Em rất muốn trở thành một thợ lặn..." Becky đáp, cảm giác như bản thân đang vẽ lên một bức tranh tương lai. " Hoặc là có thể em sẽ mở một cửa hàng nhỏ, nơi mọi người có thể tìm thấy những món ăn ngon, hoặc có thể em sẽ đi du lịch vòng quanh trái đất."
Cả hai đều cười, chia sẻ những giấc mơ của mình. Mỗi câu chuyện họ kể ra như thắp sáng những tia hy vọng trong mắt nhau, làm cho khoảng cách giữa hai trái tim trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.
Becky đi bên cạnh Freen, nhưng rồi những bước chân của cô ấy chậm dần lại. Đột nhiên, cô ấy hỏi với giọng khẽ khàng:
" Nhưng sau này, trong tương lai, có còn chị và em không?"
Nghe câu hỏi mang theo nỗi buồn, Freen nhận ra sự phiền muộn trong đôi mắt xinh đẹp của Becky. Chị ấy dừng bước, nhẹ nhàng dùng hai tay nâng gương mặt người kia lên, để ánh mắt bọn họ chạm nhau.
" Chị vẫn sẽ bên cạnh em, không đi đâu cả." Giọng chị ấy không chỉ ấm áp mà còn làm cho cô nàng Armstrong cảm nhận rõ đây chính là sự vững chắc để mình an tựa cả đời.
Becky ngẩng lên, ánh mắt có chút nước, tựa như những giọt sương đọng trên lá. Mặc dù cả hai đã hiểu rõ lòng của nhau, nhưng hai chữ "tương lai" không thể xóa nhòa nỗi lo lắng trong lòng Becky về một danh phận chính thức giữa họ.
Sợ rằng một ngày nào đó, họ sẽ không còn gần gũi như bây giờ nữa...
Giọt nước mắt đầu tiên lăn xuống má người nọ, Freen đau lòng đưa tay gạt nó đi. Chị ấy cúi người, hôn lên trán Becky một cái nhẹ nhàng.
" Chị yêu em." Freen thú nhận, giọng run rẩy nhưng lại tha thiết như sợ rằng nếu không nói ra ngay lúc này, cơ hội sẽ mãi vuột mất.
Becky ngạc nhiên, không nghĩ rằng chị ấy sẽ tỏ tình vào lúc này, và cô nàng thì vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý cho khoảnh khắc này.
Freen thấy rõ nỗi chần chừ trong đáy mắt cô gái nhỏ hơn, chị ấy mỉm cười dịu dàng. " Bây giờ, những gì em cần làm là chú tâm vào việc học thôi. Còn mọi thứ khác, cứ để chị lo."
" Chị chờ được." Freen nói, giọng chị nhẹ nhàng, như để xoa dịu cả Becky lẫn nỗi thất vọng vừa len lỏi trong tim mình.
Ánh mắt chị thoáng qua chút đau đớn nhưng vẫn ngập tràn yêu thương, như một cách để che giấu cảm xúc thật và tự an ủi trái tim đang rạn nứt. Freen biết, đôi khi yêu là chờ đợi, và chị không muốn lời nói của mình trở thành gánh nặng cho Becky.
Vừa dứt lời, bầu trời bỗng trút xuống vài giọt nước. Freen ngước lên " Trời đổ mưa rồi."
Becky gần như vẫn chưa hoàn hồn sau những gì vừa xảy ra, đứng đó bất động, mắt nhìn chằm chằm vào Freen.
Chị ấy lo lắng rằng mưa sẽ khiến cả hai bị cảm, vội vàng cởi áo khoác ra và khoác lên người Becky.
" Đi thôi em." Freen nói, nắm tay lôi cô ấy đi. Nhưng chỉ mới bước đi vài bước, Becky đã kéo ngược Freen dừng lại.
Khi người con gái Sarocha quay lại, bắt gặp gương mặt chần chừ lẫn nghiêm túc của Becky, chị hỏi: " Có chuyện gì sao? Tại sao em dừng lại?"
" Em... cũng yêu chị." Becky nói, giọng cô mang chút hồi hộp. " Em muốn chúng ta trở thành người yêu của nhau, không xa rời."
Lời nói nàng Armstrong vừa dứt, mưa bắt đầu tuôn xuống ào ạt, hòa vào không gian giữa họ. Chỉ trong vài phút, cả hai đã bị mưa làm ướt như chuột lột, nhưng dường như không ai trong bọn họ bận tâm cả.
Freen từng bước tiến lại gần, bàn tay vươn ra, nhẹ nhàng vuốt đi những sợi tóc ướt dính trên trán và bên má Becky.
Ánh mắt họ dán chặt vào nhau, trong khi cơ thể run lên vì lạnh. Freen cảm nhận được hơi thở của Becky, nỗi lo âu và sự háo hức hòa quyện lại, khiến cho trái tim chị ấy đập nhanh hơn.
Và rồi, Freen cúi đầu xuống, áp đôi môi mình vào đôi môi dính đầy nước mưa của Becky.
Họ hôn nhau giữa cơn mưa, làn nước như hòa quyện với cảm xúc ngập tràn của cả hai. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng tràn đầy khát khao, tựa như những giọt nước mưa rơi xuống, mang theo tình cảm không thể nói thành lời.
Mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại âm thanh của mưa và hơi ấm từ nụ hôn ấy. Thế giới bên ngoài trở nên mờ nhạt, chỉ còn hai người họ đang chìm đắm trong khoảnh khắc tuyệt vời này, nơi tình yêu của họ được thể hiện một cách trọn vẹn dưới cơn mưa rào.
Orm thả tờ giấy trên tay xuống bàn, đứng lên duỗi người một cái, gương mặt lập tức nhăn nhó trông khó coi vô cùng.
Điều này không thoát khỏi tầm mắt của Lingling. Chị đột nhiên đặt tay lên vai cô, nói với giọng trầm ấm: " Chắc Orm mệt mỏi lắm vì phải giúp chị, để chị mát xa cho em nhé?"
Orm ngay lập tức từ chối, giọng cô lấp bấp: " Không cần đâu, em ổn, về nhà em sẽ nhờ chị Freen làm điều đó."
Lingling không đồng ý, vẻ mặt kiên quyết: " Nhưng chị muốn trả ơn Orm vì mấy hôm nay đã giúp đỡ chị."
Thấy người kia nhiệt tình vậy, Orm thở dài, cuối cùng cũng nhượng bộ gật đầu.
" Ngồi ở đây hơi khó, em nên nằm úp trên giường thì chị sẽ dễ làm hơn." Lingling đề nghị.
Orm ngay lập tức từ chối " Không cần rườm rà như vậy đâu chị."
" Không làm theo thì sau này chị sẽ không nhờ em giúp đỡ nữa đâu." Lingling đe dọa, ánh mắt kiên định khiến Orm xuống nước.
" Được rồi, được rồi." Orm thở hắt ra, đành phải nghe theo.
Cô nằm xuống gối, ngay lập tức cảm nhận được mùi hương dầu gội từ tóc Lingling còn sót lại trên chiếc gối. Khi Lingling xoa một chút dầu nóng lên lòng bàn tay mình và bắt đầu luồn vào trong áo Orm, xoa bóp, cô nhăn mặt vì đau nhưng cũng đan xen cảm giác dễ chịu, sảng khoái.
Chắc hẳn Lingling đã vô tình chạm vào một vết bầm, khiến Orm bật người dậy. Lingling kinh ngạc, nhận ra điều gì không ổn, chị trực tiếp giở phần áo người nọ lên, cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến chị lo lắng hỏi: " Tại sao em lại bị thương?"
Ký ức buổi sáng ập đến, chị nhớ ra Orm đã đỡ chồng sách ngã xuống từ kệ thay mình. Cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng Lingling.
" Chị, không sao đâu." Orm trấn an, giọng cô nhẹ nhàng. " Chỉ là vài vết bầm nhỏ... sẽ biến mất ngay thôi."
Lingling không chịu thuyết phục, chị đẩy Orm nằm lại xuống giường, nói: " Chị sẽ thoa dầu cho em."
Chất liệu vải mềm mại, mùi dầu gió bay trong không khí khiến đôi mắt Orm cay xé, thêm vào đó là cảm giác đôi vai cứng nhắc của mình đang dần thả lỏng ra, nó khiến mi mắt Orm trở nên nặng trĩu. Cô tựa đầu vào gối, lặng lẽ nhắm mắt lại, tận hưởng sự chăm sóc dịu dàng từ Lingling.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro