30 🔞
"🍼💫"
"Ha...A...Đừng mà... Đừng..."
Orm bị làm đến mất hồn, cả người tựa như bị điện giật mà không ngừng rùng mình.
Đợi đến khi cao trào thì cả người nàng ngưỡng cao lên, bụng nhỏ cũng run rẩy hơn chục lần, một luồng dâm thủy ồ ạt phun trào.
LingLing Kwong lấy bao cao su ra, thở hổn hển rồi hôn môi Orm, nụ hôn nóng bỏng dọc theo cổ đi xuống, tiến đến phía sau thì lật người lại, mút mát hôn nhẹ lên xương lưng nhô lên.
Orm bị hôn đến co rúm run rẩy, sâu trong miệng phát ra âm rung nhỏ bé yếu ớt.
Người phụ nữ hôn qua vòng eo của nàng, hàm răng không nhẹ không nặng cắn xuống mông thịt.
Toàn thân Orm cảm thấy thẹn đến không thể nhịn được, nàng xoay người lại đẩy cô, lại bị người phụ nữ dùng tay giữ chặt cổ tay.
LingLing Kwong đè chặt eo của nàng xuống, cầm đồ vật một lần nữa đâm vào nơi mê hồn kia.
Orm bị chọc đến run lên vài cái, cả khuôn mặt chôn vào trong khăn trải giường, nức nở kêu lên một tiếng, "A..."
LingLing Kwong bị tiểu huyệt của nàng co rút đến "hừ" lên một tiếng, bàn tay nóng như lửa đánh vào mông Orm một cái, giọng nói khàn đặc đến không nghe rõ, "Bị N'Orm kẹp đến gãy mất, thả lỏng chút đi."
Orm vẫn còn nằm trên khăn trải giường run run, cơ thể mẫn cảm đến cực độ, bị đối phương đâm chọc vài cái đã tan ra như nước.
LingLing Kwong gập nửa người trên của nàng lại, một bàn tay xoa nắn cùng lúc hai nhũ thịt mềm mại kia, một tay khác lại giữ chặt eo nhỏ của nàng, thắt lưng kịch liệt đẩy đưa lên xuống, bên dưới mạnh mẽ chọc vào mông thịt, âm thanh lạch bạch vang vọng khắp cả phòng ngủ.
Giọng nói của Orm đã khàn đặc từ tối hôm qua, buổi sáng lại trải qua một trận như vậy nên âm thanh khóc kêu càng thêm đáng thương hơn, khoái cảm tràn ngập càng thêm mãnh liệt mà quét qua toàn bộ não nàng.
Orm bị bóp nghẹt đến ý thức mơ màng, ngón tay gắt gao bấu vào trên cánh tay của LingLing Kwong, dưới tần suất cao độ thọc vào rút ra của người phụ nữ mà mạnh mẽ nức nở thét chói tai.
Thời điểm LingLing Kwong dừng lại thì toàn bộ thân thể Orm đều ở dư vị của cao trào mà run rẩy co lại, cô vươn tay chạm vào, ở phía dưới của nàng ngay lập tức phun một luồng dâm thủy ra bên ngoài.
Cả khuôn mặt Orm tràn ngập nước mắt mà kêu lên, "Không được..."
Giọng nói khàn đặc đến chỉ còn nghe thấy khí âm, cực kỳ đáng thương.
"Được rồi, chị không làm nữa." LingLing Kwong cúi đầu hôn lên mặt nàng.
Cô bước ra ngoài lấy một ly nước, còn bỏ thêm chút mật ong, đợi đến khi nàng uống xong mới bế bổng người kia vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.
Đôi mắt của Orm khóc đến đỏ bừng, khi tắm rửa vẫn còn thút tha thút thít.
Khóc đến LingLing Kwong cũng đau lòng khôn nguôi, cô cúi đầu hôn môi nàng, "Chị sai rồi, lần sau sẽ làm nhẹ một chút."
Orm che mặt lại không thèm chú ý đến cô.
LingLing Kwong nhẹ giọng mà dỗ dành, "Đợi lát nữa
Chị sẽ nấu cơm cho N'Orm ăn, N'Orm muốn ăn gì nào?"
Orm dường như có chút không tin, đôi mắt ướt sũng liếc nhìn cô một cái, lại run rẩy dời đi.
LingLing Kwong tắm rửa cho nàng xong thì dùng khăn lông bao bọc người đặt trên ghế sô pha.
Cô đến phòng ngủ đổi khăn trải giường, sau khi thay xong thì ôm Orm trở lại trong phòng, dùng khăn lông lau khô tóc cho nàng.
Khuôn mặt Orm trở nên đỏ bừng, vành tai cũng phủ ngập sắc đỏ.
Nàng cúi đầu không nhìn cô, nhưng người phụ nữ lại cố ý dựa gần vào, giữ khăn lông trên đầu nàng, khiến đối phương phải ngẩng mặt nhìn mình.
Khuôn mặt của người phụ nữ bị làn nước làm cho tối sầm lại, lông mày nhếch lên ngoài ý muốn càng tôn thêm nét trầm tĩnh thâm thúy của cô, chiếc mũi cao và thẳng, đôi môi đỏ hồng hơi nâng lên, đường nét góc mặt gọn gàng gần ngay trước mặt.
Hàng lông mi của nàng kịch liệt run rẩy.
"N'Orm muốn ăn gì?" LingLing Kwong nhẹ giọng hỏi, hô hấp dừng ờ trên mặt nàng, nóng rực đến mức đối phương vô thức mà sợ run cả người.
"Không...Không biết." Nàng vẫn chưa quen việc bị nhìn như vậy, cũng không thoải mái khi bị cô ôm mình lau khô tóc thế này, tất cả đều vẫn chưa quen thuộc, nhưng trái tim đập liên hồi đã nói cho nàng biết, nàng thật sự thích chuyện như vậy.
Rất thích... Người ở trước mắt này.
"N'Orm thích ăn gì?" Cô sờ nhẹ mặt Orm, "Chị sẽ làm món N'Orm thích."
Sau khi trưởng thành, hầu như chẳng có ai đối xử tốt với nàng thế này nữa.
Hốc mắt Orm chua xót nóng rực, nàng hơi xoay mặt lại, khẽ đáp: "Cháo gạo kê."
LingLing Kwong khẽ hôn khuôn mặt nàng, "Ngoan ngoãn chờ chị."
Sau khi cô đi rồi, Orm mới sờ chỗ mặt vừa bị hôn, trong lòng run rẩy dữ dội..
LingLing Kwong dạo một vòng trong nhà bếp quen thuộc, tìm thấy gạo kê rồi thì mở tủ lạnh lấy thêm bốn quả trứng gà ra.
Dường như Orm ăn chay, trong tủ lạnh cũng không có thịt, ngoại trừ xúc xích giăm bông thì trong góc còn một thùng mì ăn liền nữa.
Cô đi ra ngoài một chuyến, mua rất nhiều thịt và thịt băm, làm món canh thịt viên rau củ, cháo gạo cũng vừa nấu chín tới, cô chia thành năm phần đặt trên bàn ăn cơn, lúc này mới bước vào phòng ngủ nhìn xem.
Orm nghiêng vẹo ngủ trên giường, trong lồng ngực còn ôm khăn lông, một khuôn mặt chôn trong gối, chỉ nhìn thấy cằm nhọn của nàng.
LingLing Kwong bước đến rồi cúi đầu hôn lên trán đối phương, "Ăn cơm thôi"
Orm ngay lập tức thức dậy, nàng dùng khăn lông che lại khuôn mặt mình, mơ mơ màng màng "Ừ" một tiếng.
LingLing Kwong nhìn thấy nàng giống một tên trộm thật cẩn thận mà bước xuống từ trên giường, không nhịn được một tay bế bổng nàng vào trong lòng, trực tiếp ôm người đặt trên ghế trước bàn ăn.
Orm khẽ gọi một tiếng, cánh tay của cô xuyên đến trước ngực nàng, giữ chặt toàn bộ nửa trên của người kia, trái tim Orm theo đó cũng bị bao lấy, dưới bàn tay của cô điên cuồng đập loạn nhịp.
Trên bàn có năm phần cháo gạo kê, một phần giữ nguyên hương vị ban đầu không thêm gì cả, một phần bỏ vào bắp vụn, một phần thêm khoai từ, một phần lại rắc táo đỏ, còn có một phần bỏ trứng gà.
"Chị không biết N'Orm thích loại nào nên đã nấu cho em năm phần." LingLing Kwong đưa cho nàng một cái muỗng, lại đặt một tô canh thịt viên rau củ trước mặt nàng, bên trong đều là thịt viên và rau củ, "Lâu rồi chị cũng không xuống bếp, N'Orm nếm thử chút đi."
"...Cảm ơn chị." Orm nhận cái muỗng, trước hết nếm thử cháo gạo kê rồi cuối cùng cắn một miếng thịt viên.
Thật sự khó tưởng tượng được người như LingLing Kwong sẽ xuống bếp nấu cơm, lại còn nấu ăn đặc biệt ngon nữa.
"Ăn ngon không?" LingLing Kwong vẫn đang chờ câu trả lời của nàng.
Orm gật đầu nhẹ một cái, chờ nuốt xong miếng thịt trong miệng mình mới đáp: "Ngon lắm."
LingLing Kwong ngồi ở đối diện Orm cười, cũng múc một phần canh thịt viên cho chính mình, "Ông nội của chị rất thích ăn thịt viên, răng của người già không tốt, cơm đặc biệt khó ăn. Sau đó chị lớn một chút thì đi học xong sẽ xuống bếp nấu cơm cho ông ăn. "
Orm nhẹ nhàng cắn môi, ngẩng đầu liếc nhìn LingLing Kwong một cái.
"Trước mặt người khác, chị sẽ không chủ động nhắc đến ông chị." LingLing Kwong nhìn về phía nàng, khóe môi vẫn khẽ nhếch lên, "N'Orm, em không giống họ, chị muốn cùng em chia sẻ những việc này."
Câu này có thể lý giải rằng cô không sẵn lòng phơi bày sự yếu ớt của chính mình trước mặt người khác, nhưng ở trước mặt nàng thì lại không như thế.
Trái tim Orm run rẩy, trong lồng ngực chẳng hiểu vì sao lại trào dâng một cảm giác chua xót khó có thể diễn tả thành lời.
Cánh tay dài của LingLing Kwong lướt qua bàn, ngón trỏ thon dài đẩy cằm của nàng lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt của Orm một lát, cười hỏi, "Làm sao vậy? Sạo lại có dáng vẻ như muốn khóc rồi?"
Orm co rúm lại lắc lắc đầu, "Không, không có."
LingLing Kwong xoa nhẹ đầu nàng, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, em ăn đi, ăn xong rồi thì đến phòng khám cùng chị."
Orm ngạc nhiên mà trợn to mắt.
LingLing Kwong nhướng mày nhìn về phía nàng, "Không phải chúng ta đã nói điều đó ngày hôm qua, lần sau đến phòng khám với cô rồi à?"
Đã nói khi nào nhỉ?
Không đợi Orm phản bác lại thì LingLing Kwong đã chồm tới, đè thấp giọng xuống, "Hay là, chiều nay chúng ta lại tiếp tục?"
Ý tứ ám chỉ trong lời nói của cô đều rất mạnh mẽ, cả khuôn mặt Orm đỏ bừng lên, âm thanh run rẩy đáp: "Đi, đến phòng khám."
LingLing Kwong cười nhẹ thành tiếng.
Cơm nước xong xuôi cô nhận một cuộc điện thoại, chờ đến khi nói chuyện xong thì trên bàn cơm đã không có người.
Orm đang mặc tạp dề rửa chén trong nhà bếp.
Nàng mặc một bộ đồ ngủ trắng tinh khiết, cả người đắm mình dưới ánh mặt trời, mái tóc dài được buộc ở sau đầu để lộ ra chiếc cổ trắng nõn, ngón tay mềm mại xuyên dưới dòng nước.
Sau khi tắt vòi nước, Orm nhắm đôi mắt lại cúi người đến gần bồn hoa hướng dương trước mặt, chóp mũi hít hà, khe khẽ ngửi mùi hương.
Bức tranh tuyệt đẹp đến khiến trái tim đập thổn thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro