Chapter 52
"Biện pháp vật lý".
Khi Choi Go-yo suy nghĩ về thuật ngữ này, bất chợt trong đầu anh lại nhớ đến một bài đăng hài hước mà bản thân từng đọc trước đó. Bài đăng đó nói về một người đã cố gắng thôi miên ai đó để nếm thử hương vị táo từ một củ hành tây. Người thử nghiệm đã buộc đối tượng phải ăn hành tây sống cho đến khi cuối cùng họ nói rằng nó có vị giống như táo.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Choi Go-yo — Nếu mình trở thành đối tượng của thí nghiệm thôi miên "hành tây hương táo" thì sao? Vào khoảnh khắc đó, cuối cùng anh cũng hiểu được nụ cười của Cha Eui-jae.
"Để xoá sạch ký ức của ai đó, tôi thường phải 'tăng tương tác' với họ mới có thể xoá được..."
Vì vậy, Choi Go-yo trả lời một cách tự tin, giống như thí sinh tham gia chương trình đố vui chắc chắn về câu trả lời đúng.
"Đây là đâu vậy?"
Đáp lại, Cha Eui-jae gật đầu với vẻ mặt hài lòng. Đó là câu trả lời hoàn hảo.
Sau khi giải quyết tình hình một cách hòa bình mà không phải đổ thêm máu, Cha Eui-jae kéo những kẻ bắt cóc đang bất tỉnh và xếp chúng thành một hàng. Cậu tách ra hai người, người đã tạt nước biển vào mặt cậu và người có ria mép đã ngất xỉu vì bị chảy máu mũi.
Cha Eui-jae dự định sẽ đánh thức một tên cứng rắn và nắm giữ vài thông tin giá trị nhất trong đám để làm tên đó đau đớn một chút— vừa moi được thông tin, vừa trả được thù. Một mũi tên trúng hai đích. Cha Eui-jae thậm chí còn nghĩ đến việc cho chúng uống chút nước biển.
Ở một góc, Choi Go-yo, người quan sát cậu nhân viên bán thời gian đang suy nghĩ lựa chọn một con cừu để hiến tế, lịch sự giơ tay như một sinh viên đang đặt câu hỏi trong bài giảng của giảng viên.
"Xin lỗi, cậu nhân viên bán thời gian này. Tôi không biết mình đang ở đâu hay chuyện gì đã xảy ra, nhưng liệu tôi có thể thử mở một cánh cửa không?"
"...Một cánh cửa?"
Cha Eui-jae liếc nhìn Choi Go-yo. Choi Go-yo chắp hai tay lại và cố nở một nụ cười máy móc.
"Kỹ năng của tôi là mở cửa. Tôi có thể tạo ra một cánh cửa đưa họ đến bất kỳ nơi nào họ muốn, miễn là tôi có địa chỉ đường phố. Bất cứ nơi nào đều được."
'...Kỹ năng này có vẻ hữu ích cho việc giao hàng nhỉ.' Cha Eui-jae nghĩ.
Đôi mắt cậu sáng lên, giống như một giảng viên vừa tìm thấy một sinh viên tốt nghiệp đầy triển vọng. Ý nghĩ đầu tiên của Cha Eui-jae chính là kỹ năng như này sẽ rất hữu dụng cho công việc bán thời gian của mình tại quán canh. Nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ ý tưởng kinh doanh khỏi đầu. Một kỹ năng tốt như vậy chắc chắn sẽ đi kèm với một nhược điểm lớn.
Đặc biệt, do một số điểm khá kỳ quặc của hệ thống, các kỹ năng dịch chuyển tức thời thường luôn đi kèm với nhược điểm lớn. Nắm lấy cổ áo của tên bắt cóc trông có vẻ khỏe mạnh nhất, Cha Eui-jae nhấc hắn lên và hỏi Choi Go-yo:
"Kỹ năng của cậu có đi kèm hình phạt gì không?"
"Hả? À, đúng rồi, có một cái."
Không hiểu sao mắt Choi Go-yo hơi run. Cha Eui-jae gật đầu, giục anh ta nói tiếp.
"Không sao đâu. Chỉ cần nói cho tôi biết, để tôi quyết định xem có nên nhờ anh mở cửa không."
"À, ừm. Vậy thì, vấn đề là..."
"Hửm?"
Khi Cha Eui-jae đặt tên bắt cóc cứng rắn kia ngồi xuống chiếc ghế kim loại mà cậu đã bị trói trước đó, trong đầu cậu đang tính toán xem liệu nên đấm hắn mạnh đến mức nào để đánh thức hắn dậy, Choi Go-yo đột nhiên thốt lên trong hoảng loạn:
"Tôi sẽ bất tỉnh!"
"Hả?"
Cha Eui-jae định đấm vào mặt tên bắt cóc để đánh thức hắn, nhưng Choi Go-yo nhanh chóng giải thích hình phạt dành cho kỹ năng của mình, như thể anh đang đọc rap.
"Nếu tôi biết địa chỉ đường phố hoặc tọa độ trên bản đồ, tôi có thể mở một cánh cửa đến địa điểm đó, nhưng tôi phải đặt nơi tôi hiện đang ở làm trục trung tâm. Khoảng cách giữa trục trung tâm và điểm đến càng xa, tôi bất tỉnh càng lâu!"
"Kỹ năng của cậu có cho phép nhiều người đi qua cửa cùng lúc không?"
"Hả? À, tất nhiên là được. Miễn là cửa vẫn mở."
"Vậy nó sẽ mở được trong bao lâu?"
"Cho đến khi tôi bất tỉnh."
Cha Eui-jae chìm vào suy nghĩ. Kỹ năng dịch chuyển nhiều người cùng lúc rất hiếm, và hình phạt của hệ thống thì lại có vẻ không quá nghiêm trọng.
'Tốt nhất thì vẫn nên thử xem sao.'
Cha Eui-jae lấy điện thoại ra để kiểm tra địa chỉ nơi họ đang ở hiện tại. Nhưng...
Cái màn hình của chiếc điện thoại yêu quý của cậu đã bị vỡ tan tành mất rồi!
'Chết tiệt.'
Cha Eui-jae nhanh chóng mở khóa điện thoại để kiểm tra tình hình của nó. Tuy nhiên, màn hình vỡ chỉ hiển thị một loạt màu sắc thay vì màn hình gốc. Trong khi cơ thể của cậu đạt cấp S, thì điện thoại của Cha Eui-jae, thật đáng buồn, nó lại không thể đạt được cấp S như cậu—rõ ràng là không thể chịu được đòn đánh từ lũ bắt cóc này.
Với giọng nói bực bội, Cha Eui-jae gọi lớn.
"Chào Nexby. Địa chỉ hiện tại của tôi là gì?"
—Đang tìm kiếm địa chỉ đường phố dựa trên dữ liệu GPS.
May mắn thay, Nexby vẫn trả lời, mặc dù màn hình bị nứt. Sau một lúc, nó ngoan ngoãn chuyển tiếp địa chỉ cho cậu. Cha Eui-jae nhìn chằm chằm vào màn hình đủ thứ màu sắc và nhắm mắt lại.
'Chết tiệt. Hợp đồng còn vài tháng nữa mới kết thúc.'
Cha Eui-jae lẩm bẩm một cách bực dọc.
"Vậy thì, dựa trên địa chỉ tôi vừa đưa cho anh... anh sẽ ngất đi bao lâu nếu chúng ta mở một cánh cửa từ Incheon đến Seoul?"
Choi Go-yo ngay lập tức trả lời: "Một ngày rưỡi? Có thể là hai ngày nếu giữ cửa mở lâu hơn chút."
Mặc dù từ Incheon đến Seoul không quá xa, nhưng hình phạt vẫn có vẻ vẫn khá nặng. Cha Eui-jae, có phần hơi tò mò, nên đã đặt ra một câu hỏi khác:
"Vậy thì mở một cánh cửa từ đây tới Washington, DC thì sao?"
Đôi mắt Choi Go-yo trở nên ngấn lệ, phản ứng của anh ta đột nhiên trở nên xúc động. Rõ ràng là anh ta đã từng trải qua điều này trước đây. Choi Go-yo lau nước mắt bằng tay áo và trả lời một cách lịch sự.
"Tôi chưa từng mở một cánh cửa nào dẫn đến Washington, nhưng có một lần, khi Hội Trưởng gặp trường hợp khẩn cấp, tôi đã phải mở một cánh cửa đến Toronto, Canada..."
"Và?"
"Khi tôi tỉnh dậy, thì đã chuyển mùa luôn rồi."
"...."
Kỹ năng càng tốt thì thường sẽ đi kèm với một hình phạt tương tự. Cha Eui-jae đã thử kiểm tra thời gian trên chiếc điện thoại vỡ của mình, nhưng không được, và sau đó hỏi Nexby về thời gian hiện tại. Lúc đó là đã là 2:20 sáng. Chuyến đi từ Cảng Incheon đến quán canh giải rượu cũng sẽ mất khoảng hai giờ đi taxi. Cộng thêm thời gian gọi xe, thì việc thời gian chuẩn bị cho giờ mở cửa sẽ bị rút ngắn lại. Cha Eui-jae cau mày và gãi thái dương rồi quay sang Choi Go-yo.
"Xin lỗi vì đã hỏi thế... Nhưng anh có thể mở cửa cho tôi được không?"
"Ồ, vâng! Tất nhiên là được rồi!"
"Nếu cậu bất tỉnh, tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện, nên đừng lo lắng."
"Ồ, cậu không cần phải lo lắng về điều đó đâu."
Người Mở Khoá Lãng Mạn đặt ngón trỏ và ngón giữa lên thái dương rồi nhắm chặt mắt lại, như thể đang tập trung. Anh ta đưa tay về phía trước và hét lên một cách mạnh mẽ:
"Cánh cửa dẫn đến mọi nơi!"
Tên của kỹ năng nghe như thể nó đã xâm phạm bản quyền của hai thương hiệu cùng một lúc. Tuy nghe thật trẻ con. Nhưng độ hiệu quả của nó lại thật đáng kinh ngạc. Ở giữa container, xung quanh là những tên côn đồ rên rỉ, một cánh cửa gỗ lớn xuất hiện.
"Oh."
Cha Eui-jae thực sự ấn tượng. Cậu bắt đầu trói cổ tay những tên bắt cóc đang bất tỉnh lại với nhau bằng dây cáp, giống như buộc cá trên dây. Vì cậu không muốn phải mang từng con một, vì vậy cậu định sẽ mang tất cả ra ngoài cùng một lúc. Sau khi buộc xong, cậu mở cái túi mà bọn bắt cóc đã mang theo, kiểm tra bên trong.
Bên trong chiếc túi được nhét đầy bột trắng và đóng gói rất cẩn thận. Sau khi nhét hết tất cả vào kho đồ của mình, Cha Eui-jae vác thêm một chiếc túi lên vai.
'Vậy là xong rồi.'
Hài lòng với sự chuẩn bị của mình, Cha Eui-jae ra hiệu cho Choi Go-yo mở cửa.
Người Mở Cửa Lãng Mạn — Choi Gyodo, tuy nhiên, khuôn mặt của anh ta đã trở nên tái mét kể từ khoảnh khắc cánh cửa xuất hiện. Với đôi chân run rẩy như một người sắp rơi xuống địa ngục, anh ta tiến đến cánh cửa và mở nó ra.
Và thứ xuất hiện phía sau cánh cửa đó là...
"..."
"..."
Lee Sa-young.
'...Gì vậy?'
Sao hắn ta lại ở đây? Ngồi yên vị ở bàn làm việc trong một văn phòng rộng rãi, Lee Sa-young đang nghịch điện thoại. Kỳ lạ thay, hắn ta không đeo mặt nạ phòng độc như thường ngày mà lại đang đeo kính. Tấm bảng tên bóng loáng trên bàn sáng rực.
[Hội Trưởng Hội Pado, Lee Sa-young.]
Nhìn vào nơi này, có vẻ như đây là văn phòng của Hội Trưởng Hội Pado. Cha Eui-jae đột nhiên cảm thấy muốn đóng cửa lại và dùng thẻ công ty của hội gọi cho taxi. Nếu được, trả tiền taxi gấp đôi cũng không vấn đề gì.
'Mình bảo cậu ta mở một cánh cửa đến chỗ mình muốn, vậy mà anh ta lại mở cửa dẫn thẳng đến văn phòng của Hội Trưởng...'
Vào lúc đó, ánh mắt lạnh lùng của Lee Sa-young chạm phải ánh mắt của cậu.
'Chết tiệt.'
Hắn từ từ tháo kính ra. Cha Eui-jae quay lại trừng mắt nhìn Choi Go-yo. Cậu cần một lời giải thích cho tình huống vô lý này. Tuy nhiên, Choi Go-yo, với bàn tay run cầm cập như một cái điện thoại setting ở chế độ rung, run rẩy giơ ngón tay cái lên. Nụ cười của anh yếu ớt, như thể anh ta đang ở ngưỡng cửa tử thần nhưng vẫn tự hào vì đã hoàn thành nhiệm vụ.
'Vậy ra đó là lý do vì sao cậu ta nói cậu ta không cần đến bệnh viện...'
Choi Go-yo ngay từ đầu không có ý định mở cánh cửa đến nơi Cha Eui-jae muốn đến. Mục tiêu duy nhất của anh ta là đưa Cha Eui-jae thẳng tiến đến chỗ của Lee Sa-young.
Cha Eui-jae thoáng chốc tức giận vì bị phản bội. Chẳng trách tại sao Choi Go-yo lại không hỏi cậu đích đến!
Lúc này, Lee Sa-young từ tốn đứng dậy khỏi ghế và bước đến ngay trước mặt Cha Eui-jae. Hai người mặt đối mặt, chỉ có cánh cửa là thứ ngăn cách giữa họ. Đôi mắt tím trầm lắng của Lee Sa-young từ từ quét qua người Cha Eui-jae, từ ngón chân, lên chân, eo, cổ và cuối cùng là đầu. Hắn ta khoanh tay và cười khẩy.
"Vậy ra đây là cách anh bận rộn giữ chân bọn chúng sao?... Em còn đang tự hỏi anh đang làm trò điên rồ gì vậy."
"..."
"Anh trông luộm thuộm thế nhỉ, Hyung?"
[Note: Hyung (형) là một từ tiếng Hàn mà con trai dùng để chỉ anh trai hoặc bạn thân nam lớn tuổi hơn. Nó nhấn mạnh sự tôn trọng đối với người lớn tuổi hơn và thuộc về một mối quan hệ thân thiện, không chính thức hơn.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro