Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 50

Cha Eui-jae cảm nhận được có người đang đi đến gần cậu, cả cơ thể cậu ngay lúc này đã ướt sũng bởi nước biển. Gã đàn ông khởi động các đốt ngón tay của mình, âm thanh răng rắc vang lên. Gã đó hét vào mặt Cha Eui-jae.

"Này, thằng kia, tao thấy mày đảo mắt dưới mí mắt rồi đấy. Đừng giả vờ giả vịt nữa, tỉnh rồi thì mau ngồi dậy đi..."

ột cái gì đó bay về phía mặt cậu. Dựa vào tốc độ và hướng gió, có vẻ đó là một cú đấm. Cậu ngồi im, nhắm mắt và chỉ ngọ nguậy ngón chân.

"Khôn hồn thì mở mắt ra!"

Bụp! Một nắm đấm nhẹ như bông chạm vào má của Cha Eui-jae. Một giây, hai giây, ba giây.

"Áaaaaa!"

Tiếng hét vang lên từ một nơi nào đó, không phải miệng của Cha Eui-jae, và cậu từ từ mở mắt ra. Gã đầu trọc đã đánh cậu thì đang đi đi lại lại, nắm chặt nắm đấm sưng tấy của mình. Ánh sáng yếu ớt phản chiếu từ cái đầu cạo trọc của hắn, khiến nó sáng lên như một thứ ánh sáng ảo giác chóng mặt.

"Tay, tay của tao!"

Những người đàn ông xung quanh la ó khi anh ta dậm chân như thể lòng bàn chân đang bốc cháy.

"Này, thằng khốn, bình tĩnh lại đi!"

"Sao anh lại đấm vào mặt anh ta rồi nói thế?"

"Ồ, nó không phải là sự thật!"

Tên đầu trọc nắm chặt tay hét lên, và một người đàn ông trong đám đông cười lớn.

"Nếu mày mà nói dối thì mày chết với tao, đưa tay ra tay xem nào..."

"Ái, Tao nói thật mà!..."

"...Hả?"

Khuôn mặt của tên kiểm tra nắm đấm trở nên hơi cứng đờ, rất nhanh, hắn ta gãi đầu và nói trong khi nhìn qua nhìn lại bàn tay của tên đầu trọc với vẻ mặt khó hiểu.

"Tay thằng này gãy thật rồi."

"Cái gì?"

"Khoan đã, nếu chỉ đấm vào mặt thôi. Thì làm sao xương lại có thể gãy chỉ với một cú đấm?"

"Nghĩ lại thì lúc nãy tao có đánh thằng này bằng một khúc gỗ, nhưng khúc gỗ đã gãy rồi."

"Cái gì, bộ đầu thằng này làm bằng đá à? Trên đời này có kỹ năng đầu đá luôn hay sao?"

Mấy tên khác thấy vậy thì đứng xung quanh Cha Eui-jae, xì xầm bàn bạc chuyện gì đó. Thú thật thì đối với cậu thì cũng hơi tức giận đấy, vì đây là đầu cậu bị 'người cẩu' cắn mà...

Lúc đó, một gã có ria mép túm lấy mái tóc ướt của Cha Eui-jae và kéo đầu cậu nghiêng sang một bên. Dù cho người cậu đã ướt sũng, nhưng khuôn mặt của Cha Eui-jae vẫn rất sạch sẽ đến nỗi mấy tên xung quanh không tin rằng cậu đã bị đánh. Gã có ria mép, tên đã kiểm tra khuôn mặt cậu một cách cẩn thận, cười khinh.

"Ha, thằng khốn này. Lại dám xông xáo vào đây một mình cơ đấy, chắc hẳn phải có ai đó chống lưng cho mày nhỉ?"

"....."

"Này, này, này. Tao sẽ không làm nát khuôn mặt xinh xắn của mày đâu. Này, thằng khốn, dù bọn tao có bận rộn đến đâu, bọn tao vẫn có thể nhanh chóng cho mày vào thùng bê tông và vứt xuống biển đấy."

"....."

"Không định hé răng nửa lời ha... Đã diễn dở tệ mà còn cứng đầu nữa chứ."

Cha Eui-jae cũng không biết phải nói gì nữa, nhưng câu nói "diễn dở tệ" thực sự đã chạm đến cái lòng tự ái của cậu. Với tư cách là J và EZ, tâm điểm của sự chú ý trong giới thợ săn Hàn Quốc, cậu đã vượt qua vô số nghịch cảnh và khó khăn bằng kỹ năng diễn xuất của mình. Tất nhiên, khuôn mặt lạnh lùng của cậu đã giúp ích rất nhiều.

Ý hắn là cậu không hợp diễn xuất sao? Những ngón tay của Cha Eui-jae, bị trói sau lưng, hơi giật như muốn thoát ra. Gã đàn ông có ria mép giơ tay lên, ra hiệu với đàn em.

"Hừ, để xem mày im ỉm như vậy được đến bao giờ. Tụi mày, đem hàng nóng ra đây. Thằng này nó có kỹ năng kì lạ, đem hàng nóng ra mà trị."

"Vâng, đại ca!"

Một đám người rách rưới cầm gậy bóng chày, bí ngô và những thứ tương tự tiến lại gần, vươn cổ và cánh tay. Gã đàn ông có ria mép lùi lại và cười toe toét một cách độc ác.

"Việc này sẽ hơi đau một chút."

Thằng to con đứng đầu nhóm giật giật khóe miệng và bước lại gần Cha Eui-jae hơn, rồi-

Rắc!

Tiếng xương gãy giòn tan và rõ ràng. Thằng to con kia đứng im, mắt mở to và cứng đờ, rồi nghiêng người về phía trước, giữ lấy ống chân của mình và bắt đầu lăn qua.

"Ui da! Ui da!"

"Mẹ kiếp, chuyện gì vậy?"

"Thằng đần, có dụng cụ không mà không đánh, đi đá nó làm gì?"

"Mẹ nó, thằng khốn kì quặc. Dùng dụng cụ đánh nó đi!"

"Thì tao bảo vậy trước đó rồi mà, thằng đần này!"

"Khỉ thật!"

Thằng to con kia nhắm chặt mắt lại rồi dùng một cây gậy bóng chày có đóng đinh đánh vào cái đầu nhỏ bé của Cha Eui-jae.

Bốp! Tiếng động va chạm khá lớn, nhưng thứ bị hư không phải đầu của Cha Eui-jae. Mà chính là cây gậy bóng có đống đinh mà tên to con kia đã dùng! Còn người thực sự bị đánh, Cha Eui-jae, vẫn ổn ngoại trừ việc hơi nghiêng đầu.

'Bộ thằng này là mình đồng da sắt hay sao?'

Đá thì gãy ngón chân, đấm thì gãy xương bàn tay. Một đống công cụ bị gãy ghế, búa, gậy bóng chày hoặc gỗ. Nếu tập hợp hết những kẻ bị thương lại, đủ để thành lập một đội bóng đá. Trong khi đó, lũ bắt cóc đã nhận thấy điều gì đó kỳ lạ. Dựa lưng vào tường, chúng hạ giọng và bắt đầu thì thầm với nhau.

"Mẹ kiếp, chuyện này có hợp lý không? Từ khi nào mà người đánh lại đau hơn người bị đánh?"

"Đúng vậy, chuyện này có gì đó lạ lắm. Chưa kể tiền thuốc hồi phục bây giờ cũng đắt nữa, chắc có lẽ phải dùng hết quá."

"Ugh, đau quá."

"Mẹ kiếp, ráng mà chịu đi."

"Xương bị gãy thì làm sao em bình tĩnh được chứ?"

"Nó hỏng rồi, đau quá."

"Hừ, đến đó và nằm xuống đi!"

"Khoan đã, chẳng phải hắn chỉ là cấp D thôi sao? Chết tiệt, bộ mày nhìn nhầm cấp A với cấp D à? Tại sao cổ tay của cấp B lại gãy khi đánh cấp D vậy? Quy luật vật lý gì đây?"

"Ha, đây hẳn là sự sụp đổ của xã hội thợ săn."

Tất nhiên, mọi chuyện đều đã bị Cha Eui-jae nghe hết. Nghe những cuộc trò chuyện về sự sụp đổ của xã hội trong khi đánh nhau khiến cậu cảm thấy khó chịu.

'Bọn khốn này... sao lại yếu thế nhỉ?'

Bọn bắt cóc này yếu hơn cậu nghĩ. Ngay cả khi Cha Eui-jae cố gắng đào bới thông tin trong khi giả vờ bị bắt cóc, cũng chẳng có bất kì thông tin giá trị nào cả. Những kẻ yếu đuối như này làm sao có thể buôn lậu thuốc thế? Bị bắt cóc và bị tạt nước biển bộ vẫn chưa đủ hay sao?

Gã ria mép ở phía sau tỏ vẻ khó chịu.

"Này, lũ khốn, làm gì mà chậm vậy? Trước khi trời sáng thì nhanh cái chân lên, bộ cả đám chẳng xử lí nổi một thằng cấp D à!"

'Trước khi trời sáng'. Những lời nói đó đã khiến Cha Eui-jae sực tỉnh.

Cậu còn có nhiệm vụ phục vụ canh giải rượu cho những vị khách thây ma đến vào sáng sớm. Cha Eui-jae đã tốn rất nhiều thời gian để bắt những kẻ này, và chúng không thể đe dọa cậu, hay cung cấp cho cậu bất kỳ thông tin có giá trị nào cả.

'Rốt cuộc đám này đang làm gì vậy?'

Cha Eui-jae hơi khó chịu khi phải ngồi yên và xem bọn này nhảy dựng lên khi chân bị gãy mà không thu thập được thông tin gì.

Cuối cùng, cậu thở dài và lẩm bẩm.

"Này, nếu cứ như này thì không ổn đâu."

Nạn nhân bị bắt cóc đã nói những gì mà thủ lĩnh của bọn bắt cóc sẽ nói. Bọn bắt cóc dựa vào tường và thì thầm.

"Hắn nói gì thế?"

"Em tưởng đại ca là người nói chứ?..."

"Đừng có đùa, tao không có nói, hơi ớn lạnh rồi đấy."

"Tiếc thật đó, tôi rất muốn chơi tiếp nhưng mấy người yếu quá."

Bất chấp điều đó, Cha Eui-jae vẫn duỗi mạnh cánh tay bị trói vào một chiếc ghế thép bằng dây rút, hướng lên trên. Rắc! Dây cáp buộc, vốn đã được buộc lại với nhau nhiều lần, đứt ngay lập tức. Chân bị trói cũng được nhấc lên và cắt đứt.

Trong chớp mắt, những bắt cóc đã dùng chục sợi dây cáp trói cậu lại, khi thấy chúng đều đã bị đứt thì gương mặt chúng nhuộm đầy vẻ kinh hoàng. Cha Eui-jae đứng dậy khỏi chiếc ghế thép và vuốt lại mái tóc ướt của mình. rồi cầm lấy chiếc ghế, gập nó lại làm đôi,

và ném nó vào gã có ria mép!

Rầm!

"Ái..."

Trúng phóc, Cha Eui-jae cân nhắc liệu mình có nên theo đuổi sự nghiệp làm một cầu thủ bóng chày hay không.

Không thể tránh khỏi, gã có ria mép, tên đã bị đánh vào mặt bằng một chiếc ghế sắt, hắn ta trợn mắt nhìn Cha Eui-jae. Máu nhỏ giọt từ chiếc mũi của hắn.

Cha Eui-jae lại đưa tay vuốt mái tóc ướt hơi rối của mình và bước đến chỗ đám người đang sợ hãi nép sát vào tường. Một luồng sát khí mạnh mẽ lan ra, khiến cho bọn bắt cóc cảm tưởng rằng cậu chính là đao phủ. Đôi mắt đen của Cha Eui-jae loé lên một tia giết người.

"Ngon thì nhào vào đây mà kiếm ăn..."

Một số ít hội tinh nhuệ, Đội Hỗ Trợ Chiến Đấu 1 của hội Pado là một đơn vị hỗ trợ cho đội chiến đấu, nghe thì có vẻ là không có gì to tát lắm.

Tuy nhiên, thực ra lại có chút khác biệt. Đội Hỗ Trợ Chiến Đấu 1 là một đội thường đảm nhận các công việc thông thường của hội, nhưng khi lệnh từ Lee Sa-young được đưa ra, họ sẽ đảm nhận lệnh đó như một ưu tiên hàng đầu và cực kì quan trọng phải hoàn thành.

Vào khi đấy, Đội hỗ trợ chiến đấu số 1 của Hội Pado sẽ có thêm sự góp mặt của hai thợ săn hạng cao nữa.

Người đầu tiên, xếp hạng 34, có biệt danh là "Phép Màu Nhỏ", bậc thầy về tàng hình và xâm nhập, thu thập thông tin và thao túng. Seo Min-gi.

Người thứ 2, xếp hạng 50, có biệt danh là "Người Mở Khoá Lãng Mạn", một người xuất sắc trong việc mở khoá. Choi Go-yo.

Nhưng, hiện tại thì Choi Go-yo đang thực hiện một nhiệm vụ bí mật rất quan trọng thay mặt cho Seo Min-gi, người đang đi công tác nước ngoài, anh ta đảm nhận nhiệm vụ theo dõi nhân viên bán thời gian tại quán canh giải rượu và báo cáo mọi động thái của Cha Eui-jae cho Lee Sa-young.

Một nhân viên bán thời gian tại quán canh giải rượu, mục tiêu ưa thích của Lee Sa-young, sẽ đến cảng Incheon mỗi sáng để xem nhiệm vụ bí mật mà cậu đã nhận được từ Lee Sa-young. Choi Go-yo từ bỏ việc ngủ sớm vào buổi sáng và phải đến cảng Incheon mỗi sáng.

Anh ấy dùng camera điện thoại di động có thể zoom 10.000 lần để chụp ảnh từ xa và báo cáo lại cho Lee Sa-young. Đó là mẹo của Seo Min-gi. Cậu ta đã gợi ý rằng nhân viên bán thời gian có khứu giác rất tốt, vì vậy nếu không cẩn thận mà đến quá gần, cậu nhân viên đó sẽ phát giác được.

Sau khi chụp và gửi ảnh một nhân viên bán thời gian cỡ con kiến, anh ta đeo tai nghe không dây và xem video trên YouTube. Sau đó, đột nhiên, anh ta nhận được tin nhắn từ Hội Trưởng!

Hội Trưởng: Tình trạng của mục tiêu.

Đang xem đến đoạn hay mà bị làm phiền, tuy có chút bực dọc nhưng anh ta vẫn phóng to camera điện thoại để kiểm tra tình trạng của cậu nhân viên bán thời gian trên thùng container.

'Khoan đã, cậu ta đâu mất rồi?'

Nhìn thấy nóc container trống trơn, đầu óc Choi Go-yo trở nên rỗng tuếch. nh ta nhanh chóng và lặng lẽ di chuyển về phía container mà mục tiêu đã đứng trước đó. May mắn thay, khi đó còn khá là sớm, mọi người ở cảng vẫn còn đang ngủ, vì vậy anh ta không gặp phải bất kỳ ai.

Và giờ anh ta bám vào thành thùng container đối diện như một con ve sầu. Anh ta áp tai vào thùng và tập trung vào những âm thanh phát ra từ bên trong.

Rầm, rầm, rầm... Âm thanh bình thường của thứ gì đó bị đánh trúng. Anh nghe thấy tiếng va chạm trầm đục của thịt, tiếng thứ gì đó bay đi, và cũng có những tiếng hét và rên rỉ không thở được,

Lúc này, Choi Go-yo bắt đầu hoảng loạn. Anh ta tự hỏi mục tiêu ở đâu, liệu có khi nào đối tượng mà anh ta dõi đã bị phát hiện và bị kéo bên trong hay không? Rõ ràng là những kẻ cặn bã không được phân loại này đang đánh đập thợ săn cấp D chỉ vừa mới thức tỉnh.

'Đã đến lúc rồi, Choi Go-yo!'

Đã đến lúc thể hiện điệu nhảy cuối cùng tuyệt nhất trong 20 năm cuộc đời mình. Đỉnh điểm là đòn siết cổ khủng khiếp của A-rank Awakener, đá và đấm xuyên qua cánh cửa thép, và nhanh nhẹn bước qua cánh cửa mở để vào container. Sau đó, anh ta hét lên, giữ thăng bằng trong một tư thế tuyệt vời.

"Này, lũ hèn nhát! Đừng có bắt nạt kẻ yếu nữa!"

Đây chính là những gì Choi Gyodo tưởng tượng.

Một nhân viên bán thời gian từ tiệm canh giải rượu đang nằm bất lực trên sàn, bị bao vây bởi những tên xấu xa đánh đập. Thông thường, đó là điều bất kì ai nghĩ đến khi một vụ bắt cóc diễn ra. Sau khi hạ gục được bọn bắt cóc xấu xa, anh ta sẽ giải cứu nhân viên bán thời gian một cách tử tế.

Choi Go-yo còn nghĩ đến cảnh mình sẽ được đền đáp bằng lời đề nghị tăng lương từ Lee Sa-young, vì hành động dũng cảm và đầy ấn tượng của bản thân.

Tuy nhiên, bên trong thùng container trông hơi khác so với những gì anh tưởng tượng. Tuyệt nhất là, anh nhìn thấy một người đàn ông bị ném bay đến bên cạnh mình, người đã bị đánh rất mạnh đến nỗi khuôn mặt sưng lên như một chiếc bánh bao hấp. Trong một khoảnh khắc, thế giới dường như đang quay chậm lại.

"...Hả?"

Cảnh tượng trước mắt anh...

Nó hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.

Rầm! Tên mặt bánh bao hấp bay ra khỏi cửa với một tiếng rắc lớn, lăn lộn trên sàn và chỉ dừng lại khi đập vào một thùng chứa khác. Miệng anh há hốc khi nhìn thấy cảnh tượng đó, và anh quay lại chú ý vào bên trong thùng container.

'Ai đó... ai đó... đang đập vào cái gì đó.'

"...Có thật không vây?"

Nhân viên làm việc bán thời gian ở quán canh giải rượu đang hành hung bọn bắt cóc.

Bằng một cách cực kì tàn bạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro