Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 3

Cứ như thế, một vài ngày nữa lại trôi qua.

Vết thương của Dazai đã qua giai đoạn nguy hiểm nhất và đang trong quá trình hồi phục. Mặc dù vậy, vẫn còn cảm giác rất nóng và đau, nhưng Dazai vẫn luôn cười khúc khích một cách kỳ lạ. Tôi không biết tại sao. Nhưng vì cậu ấy không còn ý nghĩ sẽ quậy tưng bừng lên rồi chạy trốn nữa, nên tôi đã tháo dây trói chân cho cậu ấy. Chỉ là, tôi vẫn sẽ khóa cửa ra vào.

Đó là một ngày thu trong lành, lá vàng rụng đầy cả một góc phố, thủ thỉ với nhau về những tháng ngày còn là một phần của cây cối. Hương thơm ngọt ngào của hoa quế lan tỏa khắp mọi nơi, đó là hương thơm làm cho những ký ức thuở xưa trở nên mơ hồ và đẹp đẽ. Tôi ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhớ về những năm tháng xa xôi. Tôi nghĩ về những điều ấy trong khi chờ cà phê sôi, quả là một cách sử dụng thời gian hết sức xa xỉ.

"Anh đang nghĩ gì thế?" Dazai ngồi trên giường hỏi.

"Thời điểm tôi từ bỏ công việc cũ của mình, tôi nhớ cũng đúng vào mùa hoa quế nở."

"Công việc cũ của anh?"

Tôi liếc nhìn ấm cà phê trong bếp, có vẻ vẫn còn một chút thời gian trước khi sôi. Tôi nghĩ trong thời gian đó có thể nói chuyện phiếm một tí cũng được. Mặc dù bây giờ nhớ lại, không hiểu lúc đó thần kinh của tôi có bị chập mạch chỗ nào không nữa.

"Cũng không phải công việc hay ho gì," tôi vừa nói vừa đi về phía Dazai, "Là một công việc bạo lực. Nhưng tôi đã bỏ lâu rồi."

"Bạo lực như thế nào cơ?"

Tôi không trả lời. 

Trong một khoảnh khắc, căn phòng rơi vào im lặng. Ở phía xa, vọng lại âm thanh xào xạc gọi nhau của những bông hoa đăng tiêu.

"Không muốn nói à?" Dazai hỏi. Đợi một lúc lâu sau, cậu ấy dường như bỏ cuộc.

"Vậy thôi. Đợi vết thương lành hẳn tôi sẽ rời khỏi đây. Dù sao thì mối quan hệ giữa chúng ta cũng chỉ có thế thôi." Câu này của cậu ấy cũng không có lời đáp lại. 

Từ trong bếp, một làn hơi mỏng bốc lên phía trên chiếc ấm.

"Cậu nói đúng, cậu sẽ rời khỏi đây sau khi vết thương lành hẳn. Sau đó sẽ đi đâu đó để kết liễu cuộc đời mình theo cách mà cậu muốn. Tôi có thể đoán được không?"

"Về cái gì?" 

"Lí do cậu muốn chết." 

"Hở?" 

"Cậu muốn chết, bởi vì cậu ngu ngốc." 

Dazai ngây người nhìn tôi. Sự im lặng bao trùm khắp căn phòng. Cậu ta quay đầu di chuyển cơ thể, làm cái giường cũ kỹ phát ra tiếng cót két nhè nhẹ. 

Ở đâu đó phía xa, vọng đến âm thanh của chú chó đi dạo đang sủa vào một cái cây bên đường. 

"Thú vị." Dazai cuối cùng cũng lên tiếng, đôi mắt cậu ta lúc này trông không giống như một con người, thậm chí không giống bất kỳ sinh vật sống nào. 

Đó là vết thương. Bên trong hai vết thương ấy trên mặt cậu ta, là một màu đen u ám đang ngầm quan sát thế giới bên ngoài.

"Anh đã nói được một câu thú vị hơn nhiều so với một người đưa thư thông thường có thể đấy. Nhưng tôi đã gặp nhiều người nói như vậy lắm rồi, lý do tại sao thì tôi không rõ— bởi không một ai trong số họ còn sống cả." Biểu cảm của Dazai lúc này khiến tôi liên tưởng đến điểm cuối của một con kênh đen tối, không còn lối nào để đi, trước mặt chỉ có vách tường u ám. 

"Thế à. Nhưng ít nhất—một người chết đi mà chưa kịp đến nơi đó... Ngoài "ngu ngốc" ra, tôi không thể miêu tả bằng từ nào khác nữa. Điều này tôi có thể khẳng định."

"Ồ—và nơi đó là?"

"Là một nơi yên tĩnh. Cách chỗ này không xa lắm. Không cần bất kỳ thân phận đặc biệt nào để có thể vào đó, nhưng không phải ai cũng hiểu được giá trị thực sự của nó."

"Nghe như một câu đố vậy." Dazai cười nhạt, "Một kế hoạch khơi dậy sự quan tâm của tôi bằng những bí mật tự chế à?"

"Nếu là đối đầu với cậu, có dùng kế hoạch nào cũng vô dụng."

"Quả thực," Dazai nói, quay đầu nhìn sang hướng khác, "Thật tình, đúng là chẳng lần nào nắm bắt được anh cả." 

Ánh mắt Dazai hướng sang phía tôi nhưng vẫn giữ khuôn mặt nghiêng về hướng khác. Mắt cậu ấy đảo về phía lối vào, sau đó khẽ mỉm cười, trông giống như đang cười vào tình hình hiện tại hơn là cười với tôi. 

Tôi cảm giác không khí trong căn phòng dường như đã dễ chịu hơn một chút.

"Được thôi. Tôi sẽ dành thời gian tám nhảm với anh xem như lời cảm ơn vì đã chữa trị. Anh nói, chết là ngu ngốc đúng không? Vậy tôi hỏi anh, nếu chết là ngu ngốc, vậy tại sao con người lại phải chết?"

Tôi nhìn Dazai. Câu trả lời của Dazai giống như một cuốn sách cổ chờ được mở ra, chỉ đang lặng lẽ tồn tại ở đó.

 "Tỷ lệ tử vong của hành vi sống sót là một trăm phần trăm," giọng nói của cậu ta khàn khàn như một vị thánh đã sống qua hàng ngàn năm, "Nhưng nhìn chung trong toàn bộ giới sinh vật, có những sinh vật không chết, cũng có những sinh vật không có khái niệm về tuổi thọ. Nói cách khác, cái chết của con người cũng chỉ là một chức năng trong dòng chảy sự sống, nó chỉ là cái kết phải được viết ra trong kịch bản mang tên 'cuộc sống'." 

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Ý cậu muốn nói rằng cuộc sống không phải là thứ đáng trân trọng sao?" 

"Không phải, nó còn tệ hơn thế nữa—cái chết không chỉ là một tình tiết bắt buộc phải xảy ra, mà tất cả mọi người trước khi được sinh ra đều được thiết lập một nguyện vọng 'không muốn chết'. Nghĩ mà xem, cái chết một trăm phần trăm là sẽ xảy ra, nên nguyện vọng này chắc chắn không thể thực hiện được."

Những lời cậu ấy nói khô khốc như một tờ kịch bản đã được niệm đi niệm lại vô số lần, như một câu chuyện sáo rỗng cũ rích đã được kể lại hàng ngàn lần.

 "Điều này có nghĩa là, cái gọi là 'nguyện vọng', bản thân nó cũng chỉ là một công cụ, một giả thuyết tiện lợi khác xa với sự thật. Và chúng ta chẳng qua chỉ là những người kế nghiệp đang tuân theo cái niềm tin 'vì tổ tiên chúng ta đã sống nên chúng ta cũng phải sống'. Vậy, anh sẽ bác bỏ niềm tin đen tối này như thế nào đây?"

Tôi nhìn Dazai.

Kỳ thực tôi đã nghĩ ra một số cách để phản biện rồi, nhưng trực giác của tôi mách bảo những gì Dazai nói chiếm không đến một phần mười những gì cậu ấy thực sự nghĩ. Dù tôi có thực sự phản biện, cậu ấy cũng sẽ sẵn sàng đáp trả. Bởi vì đó cũng là điều đã từng gây tranh cãi trong đầu cậu ấy, và cậu ấy đương nhiên đã có đầy đủ công cụ để đối phó với những lời bác bỏ kia. Tựa như những nấc thang vô tận dẫn lối đến Minh Giới, lý trí đen tối của Dazai là một vực sâu không đáy.

Tôi liếc nhìn vào bếp, chiếc ấm đun cà phê đã bốc hơi nghi ngút. 

"Đó là lý do tại sao cậu muốn chết?" Tôi hỏi. 

Dazai lắc đầu: "Không. Đây chỉ là một cách chơi chữ. Vẫn có những điều không thể diễn đạt bằng lời. Và đối với những thứ không thể nói ra ấy--" 

"Cách duy nhất là giữ im lặng, đúng không?" Tôi tiếp lời Dazai. "Quả thực. Thế giới của cậu chỉ có cậu mới hiểu được. Nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật rằng cậu là một tên ngốc. Riêng điểm này tôi có thể chắc chắn." 

"Được rồi, được rồi", Dazai thở dài thườn thượt và nằm xuống giường, giống như một người thầy đã hoàn toàn bất lực trước trò đùa dai của học trò mình: "Mặc dù tôi không định yêu cầu anh phải sửa lại câu đó, nhưng 'nơi đó' mà anh nói rốt cuộc là nơi nào?"

"Đi rồi sẽ biết." Tôi vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ. Ngoài đường thật sáng sủa, và cũng thật yên tĩnh.

"Bây giờ miêu tả chi tiết một chút cũng không được sao?" 

"Tôi từ chối. Trong trường hợp này, không, trong đại đa số trường hợp, lời của người khác chắc chắn không đáng tin."

"Hừm, lại còn nói những câu như vậy, rõ ràng anh rất thích tiểu thuyết mà?" Dazai liếc nhìn giá sách của tôi. 

"Ừ. Vì thế nên tôi mới gặp rắc rối đây," tôi thẳng thừng nói. Dazai nhìn tôi hồi lâu, rồi đột nhiên mỉm cười, nụ cười dường như trông tự nhiên hơn lúc nãy một chút: "Thật thú vị," cậu ấy nói, "Anh thực sự rất khiêm tốn. Tôi không ghét điểm này ở anh." 

Bên trong nhà bếp, hơi nước từ ấm đun sôi phác họa ra những hoa văn lơ lửng trong không khí.

"Tôi cũng không ghét cuộc sống ở đây, thực ra so với tôi tưởng tượng thì nó thậm chí còn--"

Đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro