Chương 54+55+56+57+58
CHƯƠNG 54: GIA BÌNH CÔNG TỬ
Lãnh Vũ Thê Phong Tuyệt Diệu Từ
Cá Nhân Đoan Đích Thị Tình Si
Bất Kỳ Thiên Thượng Giáng Ma Pháp
Thiên Thị Nhân Gian Một Tự Bi
Dịch:
Đìu Hiu Mưa Gió Gợi Hồn Thi
Thực Giống Đa Tình Khéo Khéo Si
Kìa Pháp Giáng Ma Đâu Có Tưởng
Là Bia Không Chữ Mới Ly Kỳ
•
Công tử Mỗ ở đất Gia Bình phong tư tuấn tú, năm mười bảy mười tám tuổi lên quận thi khoa Đồng tử, tình cờ đi ngang kỹ viện nhà họ Hứa. Ngoài cổng có một cô gái đẹp, công tử nhìn chằm chằm, nàng mỉm cười gật đầu, công tử vui vẻ tới gần trò chuyện. Cô gái hỏi chỗ trọ ở đâu, công tử nói rõ, nàng lại hỏi có ai ở cùng không, công tử đáp không. Nàng liền nói:
- Tối nay thiếp sẽ tới thăm, đừng để ai biết.
Công tử gật đầu rồi về, bảo gia nhân đi hết qua nơi khác. Tối quả cô gái tới, tự nói tiểu tự là Ôn Cơ, lại nói:
- Thiếp hâm mộ công tử phong lưu nên trốn bà chủ tới đây, phận hèn rất muốn được hầu hạ công tử trọn đời.
Công tử cũng mừng rỡ, hẹn sẽ đem món tiền lớn chuộc nàng ra khỏi kỹ viện, từ đó cứ hai ba hôm nàng lại tới một lần.
Một đêm nàng đội mưa tới, vào cửa rồi cởi chiếc áo ngoài bị ướt mắc lên giá, lại cởi chiếc hài nhỏ ở chân xin công tử gột giùm bùn đất cho. Công tử nhìn chiếc hài thấy là loại gấm mới năm màu, dính bùn bê bết cả, lấy làm tiếc. Cô gái nói:
- Không phải thiếp dám lấy việc hèn hạ bắt công tử phục dịch, chỉ là muốn công tử biết mối tình si của thiếp thôi.
Nghe ngoài song tiếng mưa vẫn rả rích không ngớt, bèn ngâm:
- Thê phong lãnh vũ mãn giang thành.
Dịch:
(Gió buồn mưa lạnh ngập giang thành)
Rồi xin công tử nối vần. Công tử từ chối nói không làm được, nàng nói:
- Công tử là một người như thế, mà không biết chuyện phong nhã, làm thiếp mất cả hứng.
Nhân khuyên công tử cố gắng học tập, công tử vâng dạ.
Sau nàng thường lui tới nên đám gia nhân đều biết, công tử có người anh rể họ Tống cũng là con nhà thế gia nghe biết chuyện, lén xin công tử cho gặp Ôn Cơ một lần. Công tử nói lại nhưng nàng nhất định không chịu. Tống bèn tới rình trong phòng gia nhân, chờ nàng tới núp ngoài cửa sổ nhìn trộm, thấy say mê đến phát điên bèn xô cửa sấn vào, cô gái đứng dậy leo qua tường đi mất. Tống càng hâm mộ, bèn sắm sửa lễ vật tới gặp bà chủ nêu đích danh Ôn Cơ xin gặp, thì đúng là ở đó có Ôn Cơ song đã chết lâu rồi. Tống kinh ngạc về nói với công tử, công tử mới biết nàng là ma nhưng trong lòng vẫn yêu mến. Đêm nàng tới, công tử kể lại lời Tống, cô gái nói:
- Đúng thế, nhưng chàng muốn có vợ xinh đẹp, thiếp cũng muốn có chồng tuấn tú, ai cũng thỏa nguyện thì bàn làm gì chuyện người hay ma.
Công tử cho là đúng.
Thi xong trở về, cô gái cũng về theo, người khác không ai nhìn thấy nàng mà chỉ công tử nhìn thấy. Về tới nhà, công tử để nàng ở trong phòng khách rồi cũng ngủ một mình ở đó, cha mẹ đều ngờ vực. Khi cô gái về thăm nhà công tử mới nói riêng với mẹ. Cha mẹ cả sợ, bắt công tử tuyệt tình với nàng, công tử không nghe, hai ông bà lo lắng, tìm đủ cách trừ ếm mà không được. Một hôm, công tử có tờ thiếp răn bảo gia nhân đặt ở bàn, trong đó nhiều chữ viết sai như “tiêu” viết thành “thúc”, “khương”, viết thành “giang”, “khả hận” viết thành “khả lãng”. Cô gái đọc thấy, viết thêm vào phía dưới rằng:
Hà sự khả lãng
Hoa thúc sinh giang
Hữu tế như thử
Bất như vi xướng.
Dịch:
(Việc gì “đáng sóng”
Hoa thúc sinh giang
Có chồng như thế
Làm đĩ còn hơn.)
Rồi giã từ công tử, nói:
- Thiếp lúc đầu cho rằng công tử là văn nhân nhà thế gia nên mặt dày tự theo về, không ngờ chỉ có cái mẽ ngoài, chỉ biết xét người theo dung mạo thế này liệu tránh khỏi thiên hạ chê cười không?
Nói xong biến mất. Công tử tuy xấu hổ căm hờn nhưng cũng không hiểu nàng viết gì, cứ đem tờ thiếp ra răn bảo gia nhân, người nghe được kể cho nhau nghe để cười.
____________________________________
CHƯƠNG 55: MIÊU SINH
Long Ngâm Sư Vũ Khí Hào Hùng
Tục Tử Hà Kham Hối Nãi Công
Mãn Tọa Y Quan Kinh Nhất Hống
Bất Tu Cánh Thí Kiếm Quang Hồng
Dịch:
Rồng Ngâm Sư Múa Khí Hào Hùng
Tục Tử Đừng Nên Xúc Phạm Ông
Một Tiếng Gầm Vang Kinh Cử Tọa
Chẳng Nên Lại Thử Kiếm Quang Hồng
•
Cung sinh người Dận Châu (tỉnh Tứ Xuyên) lên Tây An (tỉnh Thiểm Tây) dự thi, nghỉ lại ở quán gọi rượu uống một mình. Chợt có một người đàn ông to lớn bước vào, ngồi xuống cùng trò chuyện, sinh nâng chén mời. Khách cũng không từ chối, tự nói tên là Miêu sinh, lời lẽ rất thô hào, sinh cho là không biết văn chương, đối xử rất ngạo mạn, uống hết rượu không gọi thêm nữa. Miêu nói:
- Bọn học trò uống rượu làm người ta phát chán.
Rồi đứng lên bước ra quầy bỏ tiền mua rượu, xách một vò lớn bước vào. Sinh chối từ không uống nữa, Miêu nắm tay mời mọc, tay sinh đau buốt như sắp gãy, bất đắc dĩ phải cạn thêm vài chén. Miêu lấy tô đựng canh múc rượu uống, cười nói:
- Ta không biết mời khách, uống nữa hay thôi thì tùy ông.
Sinh mang hành lý ra đi, được vài dặm thì con ngưa bị bệnh khuỵu xuống lăn ra đường, sinh ngồi đợi ven đường, hành lý nặng nề không biết làm sao. Kế Miêu tới hỏi biết chuyện, bèn đưa hành lý cho đầy tớ, vác con ngựa lên vai đi hơn hai mươi dặm mới tới quán trọ, bỏ ngựa vào chuồng, hồi lâu chủ tớ sinh mới tới. Sinh kinh ngạc cho là thần nhân, đối xử rất ân cần lễ phép, gọi lấy cơm rượu cùng ăn uống. Miêu nói:
- Ta ăn khỏe lắm, ông không cho ăn no nổi đâu, nhưng uống rượu thì được.
Uống cạn một vò rồi đứng lên giã từ, nói:
- Ông chữa bệnh cho ngựa cũng phải mất ngày giờ, ta không chờ được, bây giờ xin đi.
Sau đó thi xong, sinh cùng ba bốn người bạn lên chơi Hoa Sơn, trải chiếu ra đất bày tiệc. Vừa ngồi vào uống rượu cười nói thì Miêu chợt tới, tay trái xách vò rượu lớn, tay phải cầm cái đùi heo, ném xuống chiếu nói:
- Nghe tin các vị lên chơi, xin tới hầu hạ.
Mọi người đứng lên chào hỏi, kế cùng ngồi xuống uống rượu rất vui vẻ. Mọi người định làm thơ liên cú, Miêu giành nói:
- Uống rượu rất vui, cần gì phải nghĩ ngợi cho buồn rầu?
Mọi người không nghe, bày lệ ai không làm được thơ thì bị phạt uống rượu. Miêu nói:
- Ai làm thơ không hay thì phải xử theo quân pháp.
Mọi người cười nói:
- Tội ấy thì không đến nỗi bị trị như thế.
Miêu nói:
- Nếu không bị giết thì ta tuy là kẻ vũ phu cũng làm được.
Người ngồi đầu tiệc là Cấn sinh đọc:
- Tuyệt hiến bàng lâm nhãn giới không.
Dịch:
(Lên ngắm non cao mắt trống không).
Miêu ứng khẩu đọc tiếp ngay rằng:
- Thóa hồ kích khuyết kiếm quang hồng.
Dịch:
(Gõ hồ hát lớn ánh gươm hồng).
Mọi người trầm ngâm hồi lâu, Miêu bèn nghiêng vò tự rót rượu uống, hồi lâu cả bọn mới đọc nối theo thành bài, ý thơ quê mùa bỉ lậu. Miêu gọi nói:
- Thế là được rồi, đừng dọa ta nữa!
Mọi người không nghe. Miêu không nhịn được nữa vùng dậy quát lên như tiếng rồng ngâm vang dội cả hang núi, lại ngẩng đầu múa điệu sư tử, mọi người tứ thơ đều rối loạn mới thôi không làm nữa. Kế lại rót rượu uống tiếp, đến lúc ngà ngà khách lại đọc những bài làm trong trường thi để tâng bốc nhau. Miêu không muốn nghe, lôi sinh ra ngoài vật tay, đã mấy phen phân thắng phụ mà đám kia còn ngâm đọc tán tụng không thôi. Miêu lớn tiếng nói:
- Ta đã nghe cả rồi, loại văn chương ấy chỉ đáng đem về đọc cho vợ nghe trong phòng, chứ trước chỗ đông người mà cứ lải nhải thì đáng chán lắm.
Mọi người hổ thẹn, lại thêm ghét Miêu thô mãng, càng cao giọng ngâm nga. Miêu càng tức giận, nằm phục xuống đất gầm lớn, lập tức biến thành con cọp xông vào vồ chết cả bọn rồi gầm thét bỏ đi, những người còn sống chỉ có sinh và Cấn. Khoa ấy Cấn đỗ Cử nhân, ba năm sau lại qua Hoa âm (tỉnh Sơn Đông), chợt gặp Kê sinh, cũng là kẻ bị cọp giết trên núi, cả sợ định bỏ chạy. Kê nắm dây cương ngựa, Cấn không chạy được bèn xuống ngựa hỏi định làm gì. Kê đáp:
- Ta nay làm ma trành của Miêu sinh, theo hầu hạ rất khổ, phải giết một người học trò để thay. Ba ngày nữa sẽ có một người mặc áo đội mũ nhà nho bị cọp vồ dưới núi Thương Long, là người thay ta đấy. Hôm ấy ông nên mời các bậc văn sĩ tới đó để mưu việc giùm bạn cũ.
Cấn không dám nói gì, kính cẩn gật đầu rồi chia tay.
Tới nơi ngụ suy nghĩ suốt đêm không biết làm sao để giúp bèn quyết ý nuốt lời, mặc kệ con ma. Chợt có người anh bên ngoại là Tưởng sinh tới, Cấn thuật lại chuyện lạ. Tưởng là kẻ danh sĩ, trong huyện có Vưu sinh đi khảo thí được điểm cao hơn mình nên ngấm ngầm ghen ghét. Hôm ấy nghe Cấn nói, ngầm có ý hại Vưu bèn gởi thư mời Vưu hôm ấy lên núi chơi, tự mình mặc áo trắng tới đó. Vưu không hiểu ý, hôm ấy lên tới giữa núi thấy rượu thịt đã bày đủ, trò chuyện rất thân mật lễ phép. Gặp lúc quan Thái thú lên núi, Thái thú vốn là thông gia với Tưởng, nghe nói Tưởng ở dưới sai người xuống mời lên. Tưởng không dám mặc áo trắng lên gặp, bèn đổi áo mão với Vưu, vừa mặc áo nhà nho vào xong thì cọp phóng ra vồ Tưởng mang đi mất.
________________________________
CHƯƠNG 56: TỶ MUỘI DỊCH GIÁ
DUYÊN CHỊ BUỘC VÀO EM
Dịch Huyện Truyền Văn Sự Hữu Vô
Đại Di Phu Tác Tiểu Di Phu
Tập Khô Tập Uyển Tầm Thường Sự
Tỉ Muội Đương Thời Kế Hiệu Thù
Dịch:
Dịch Huyện Phao Đồn Truyện Bớt Thêm
Khéo Đem Duyên Chị Buộc Vào Em
Tẻ Vui Âu Cũng Do Trời Nhỉ?
Vận Mệnh Rồi Đây Ngẫm Thử Xem
•
Tướng quốc họ Mao ở huyện Dịch (tỉnh Sơn Đông) lúc nhỏ nhà nghèo, cha phải đi chăn trâu cho người ta. Lúc ấy nhà thế tộc họ Trương trong huyện có khu mộ ở sườn núi phía đông, có người đi qua nghe trong phần mộ có tiếng quát tháo:
- Các ngươi phải đi ngay, không được ở lâu trong ngôi đất của quý nhân.
Trương nghe kể cũng chưa tin lắm, kế chợt nằm mơ thấy thần nói:
- Khu mộ của gia đình ngươi vốn là ngôi đất quý của ông Mao, sao lại mượn lâu thế?
Từ đó trong nhà liên tiếp gặp mấy chuyện rủi ro, có người môn khách khuyên nên dời mộ qua nơi khác thì hay, Trương nghe theo bèn cải táng.
Một hôm cha Tướng quốc đi chăn trâu, ra tới khu mộ cũ nhà họ Trương thì trời chợt mưa lớn, bèn núp dưới huyệt mộ cũ. Kế mưa càng lớn như trút, nước tràn xuống huyệt, đất lở sụp xuống nên chết đuối dưới đó. Lúc ấy Tướng quốc còn là trẻ con, bà mẹ bèn tới nhà Trương xin cho vài thước đất chôn cha đứa nhỏ. Trương hỏi biết họ tên lấy làm lạ, tới xem nơi cha ông chết thì thấy đất nổi lên như cái gò, càng thêm hoảng sợ bèn cho chôn luôn ở đó, lại bảo dắt đứa nhỏ tới. Chôn cất xong bà mẹ dắt con tới nhà Trương tạ ơn, Trương vừa nhìn thấy đã mừng rỡ, giữ lại ở nhà mình dạy cho học, coi như con cháu, lại xin gả con gái lớn cho. Bà mẹ sợ hãi không dám đáp, vợ Trương nói:
- Nếu đã nói ra thì không giữa chừng thay đổi đâu.
Bà mẹ bèn ưng thuận.
Nhưng con gái lớn Trương rất coi thường nhà họ Mao, oán hận hổ thẹn hiện ra nét mặt, nếu có ai nhắc tới chuyện đó thì bịt tai không thèm nghe, thường nói với người ta rằng:
- Ta thà chết chứ không lấy thằng chăn trâu.
Đến hôm làm lễ rước dâu, chàng rể đã vào ăn tiệc, kiệu hoa chờ ngoài cửa mà cô gái cứ lấy tay áo che mặt quay vào vách khóc lóc, giục trang điểm thì không chịu, khuyên giải mấy cũng không nghe. Kế chàng rể xin về, đàn sáo đã trỗi mà cô gái mắt còn ngấn lệ, tóc còn rối tung. Cha nàng bèn ngăn con rể lại, tự vào trong khuyên cô gái, nàng cứ khóc lóc như không nghe thấy, cha nổi giận lôi kéo càng khóc lớn, cha không biết làm sao.
Lại có người nhà vào thưa là chàng rể muốn lên đường, cha vội chạy ra nói:
- Áo quần còn chưa sắp xếp xong, xin con chờ thêm một lúc.
Rồi lại lập tức chạy vào xem con gái ra sao, chạy ra chạy vào không nghỉ chân. Dằng dai thêm một lúc, việc càng gấp rút, cô gái rốt lại vẫn không chịu đổi ý, cha không biết làm sao, định tự tử. Cô con gái thứ hai đứng bên cạnh, cho là chị làm thế rất không phải, ra sức khuyên lơn. Chị giận nói:
- Con nhãi cũng học đòi múa mép, sao ngươi không lấy người ta đi?
Cô em nói:
- Cha vốn chưa từng hứa gả em cho chàng Mao, chứ nếu cha hứa gả em cho chàng thì không cần chị phải khuyên dỗ đâu!
Cha thấy lời nàng khảng khái hào sảng bèn cùng mẹ nàng bàn riêng, định lấy em thay chị. Mẹ lập tức gọi nàng hỏi:
- Con nhãi ngỗ nghịch kia không vâng lời cha mẹ, cha mẹ mượn lấy con thay nó, con có chịu không?
Cô gái khảng khái thưa:
- Cha mẹ dạy con đi lấy chồng, giả như chồng là ăn mày cũng không dám từ chối, vả lại chắc gì chàng họ Mao đã phải đói rét mà chết đâu?
Cha mẹ nghe thế cả mừng, bèn lấy quần áo cưới của chị cho cô gái mặc, rồi vội đưa nàng lên kiệu đi. Về tới nhà chồng, vợ chồng rất yêu thương nhau, nhưng cô gái có bệnh rụng tóc cứ nơm nớp lo ông chê, lâu sau ông nghe phong thanh chuyện tráo người nên lại càng cám ơn nàng là kẻ tri kỷ.
Không bao lâu, ông được lấy làm Giám sinh, đi dự thi hương, đường đi ngang qua quán trọ của Xá nhân họ Vương. Đêm trước chủ quán nằm mơ thấy thần nói:
- Sáng mai sẽ có Thủ khoa họ Mao tới đây về sau sẽ giúp ngươi thoát được tai ách.
Vì vậy dậy sớm ra đứng chờ những khách từ phía đông vào. Đến khi gặp ông mừng lắm, cung phụng hầu hạ rất kính trọng, không chịu nhận tiền trọ, lấy việc giấc mộng ra kể, coi đó là trách nhiệm của mình. Ông cũng rất tự phụ, nghĩ thầm vợ mình rụng trụi cả tóc, sợ bị những người quyền quý chê cười, định là lúc thi đỗ xong sẽ cưới vợ khác. Kế đó ra bảng thì ông thi rớt, than thở rằng mình lận đận, trong lòng chán nản, thầm hổ thẹn với chủ quán trọ bèn đi đường khác về nhà.
Ba năm sau lại đi thi, chủ quán trọ vẫn tiếp đãi nồng hậu như trước. Ông nói:
- Lời ông nói lần trước không đúng, ta rất xấu hổ được đối xử như thế này.
Chủ quán nói:
- Tú tài vì ngầm muốn bỏ vợ nên bị âm ty đánh rớt, đâu phải ta mơ mộng quàng xiên.
Ông kinh ngạc hỏi, thì ra sau khi chia tay chủ quán lại nằm mơ thấy thần nói thế. Ông nghe kể áy náy hối hận, đứng thừ ra như tượng gỗ. Chủ quán trọ nói:
- Tú tài nên tự giữ mình, rồi thế nào cũng đỗ Thủ khoa mà.
Không bao lâu quả nhiên ông đỗ Thủ khoa, tóc phu nhân cũng dần dần dài ra, ngày thêm mượt mà, càng xinh đẹp hơn.
Người chị thì lấy chồng là con nhà giàu trong làng, càng thêm kiêu hãnh, nhưng chồng chơi bời lêu lổng, nhà dần dần sa sút, đến nỗi trong nhà không còn gì, dưới bếp không nổi lửa. Nghe nói em gái đã là vợ Hiếu liêm càng thêm xấu hổ, đi đường gặp em là tránh mặt. Không bao lâu người chồng chết, nhà càng nghèo túng, kế đó ông Mao lại thi đỗ Tiến sĩ, người chị nghe thấy vô cùng hối hận, uất ức xuống tóc vào chùa làm ni cô. Đến khi ông được phong chức Tể tướng về thăm nhà, ni cô ép lòng sai đệ tử tới phủ Tể tướng khuyến hóa, có ý chờ ông tặng tiền bạc. Tới nơi thì phu nhân lấy vải vóc the lụa như thường lệ đưa cho, nhưng ngầm gói vàng bên trong. Người đệ tử không biết, đem gói vải về đưa thầy, thầy thất vọng bực tức nói:
- Cho tiền bạc thì còn có thể mua củi gạo, chứ những thứ quà biếu này thì ta cần gì.
Rồi sai đem trả lại.
Ông Mao và phu nhân ngờ vực đến khi mở ra xem thì vàng đều còn đó, mới hiểu ý người chị từ chối. Phu nhân bèn cất vàng đi, cười nói:
- Thầy của ngươi có hơn trăm lượng vàng cũng không giữ được, làm sao có phúc lấy quan Thượng thư nhà ta?
Rồi lấy năm mươi lượng vàng đưa cho người đệ tử đem về, dặn:
- Đem về đưa cho thầy ngươi chi dùng, nhiều hơn thì sợ là kẻ ít phúc không nhận nổi đâu.
Người đệ tử về kể hết mọi chuyện với thầy, người chị im lặng thầm than thở, nghĩ thấy những việc mình làm lúc trước đều dại dột, lẫn lộn người hay kẻ dở. Ôi, há có phải chỉ do người thôi đâu? Về sau chủ quán trọ dính líu vào việc án mạng bị bắt giam, nhờ ông Mao ra sức giúp đỡ mà được khỏi tội.
_________________________________
CHƯƠNG 57: PHIÊN TĂNG
Trịnh Lai Nhất Tháp Vô Thiên Ỷ
Triển Xuất Song Quăng Hỗ Khuất Thân
Mạc Nhạ Phiên Tăng Đa Dị Thuật
Lạt Ma Kim Diệc Hữu Kỳ Nhân
Dịch:
Một Tháp Tung Lên Đứng Thẳng Ro
Một Tay Dài Phưỡn Một Tay Co
Thuật Kỳ Đừng Lạ Phiên Tăng Nhỉ
Các Lạt Ma Nay Cũng Lắm Trò
•
Thích Thể Không kể lại ở Thanh Châu có gặp hai vị Phiên tăng, tướng mạo cổ quái, hai tai đeo vòng, mặc áo vải vàng, râu tóc quăn tít, tự xưng ở Tây Vực đến, nghe nói Thái thú sùng Phật nên xin yết kiến.
Thái thú sai hai lính lệ đưa đến xá tăng. Hòa thượng Linh Bi đối đãi không trọng lắm, người chấp sự thấy hai người có vẻ lạ, tự ý khoản đãi riêng. Có người hỏi:
- Tây Vực có nhiều dị nhân, hai vị la hán có thuật gì lạ không?
Một trong hai vị Phiên tăng nhoẻn miệng cười, lấy trong ống tay áo ra, trong bàn tay có một tòa tháp nhỏ, cao chỉ bằng gang tay, long lanh rất đẹp mắt. Ở chỗ cao nhất trên tường có một cái khảm nhỏ, vị Phiên tăng ném cái tháp vào đó, đứng thẳng tắp không nghiêng lệch chút nào, nhìn trên tháp có ngọc xá lợi chiếu ra sáng rực cả gian phòng. Một lát, vẫy tay, cái tháp lại rơi vào bàn tay như cũ. Vị Phiên tăng kia bèn hở cánh tay ra, duỗi cánh tay trái dài ra sáu bảy thước mà cánh tay phải thì rút lại như không còn nữa. Rồi chuyển sang duỗi cánh tay phải, lại dài ra như cánh tay trái lúc trước.
__________________________________
CHƯƠNG 58: LÝ TƯ GIÁM
Tự Tuyên Tội Ác Tự Thao Đao
Thiên Khiển Do Lai Bất Khả Đào
Vị Tá Minh Teu Hành Hiển Lục
Vạn Nhân Tùng Lý Hí Đài Cao
Dịch:
Tự Tuyên Tội Trạng Tự Cầm Đao
Tuy Lưới Trời Thưa Lọt Thoát Nao
U Hiển Âm Dương Cùng Một Lẽ
Muôn Người Thấy Rõ Trước Đài Cao
•
Lý Tư Giám là một cử nhân ở Vĩnh Ninh, năm Khang Hi thứ tư, ngày hai mươi tám tháng chín, đánh chết vợ là Lý thị, dân địa phương báo lên quan, quan ra lệnh cho huyện tra xét. Tư Giám đứng trước phủ, hốt nhiên cầm con dao mổ heo kẻ dưới giá thịt, chạy vào miếu Thành Hoàng, lên hí đài, quỳ trước tượng thần, tự miệng nói ra:
- Thần trách ta nghe kẻ gian tà ở trong hương đảng hay đảo tiên thị phi, bắt ta xẻo tai.
Đoạn xẻo tai trái ném xuống đài. Lại nói:
- Thần trách ta về tội gian dâm phụ nữ, xử ta cắt thận.
Đoạn tự tay cắt bỏ dương vật, ngã xuống ngay đơ, mê man bất tỉnh. Quan Tổng đốc Vân Môn bấy giờ tâu xin cách tuột cử nhân định tội, khi được chỉ thị thì Tư Giám đã bị tòa âm hình phạt chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro