Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5+6+7

CHƯƠNG 5: LAO SƠN ĐẠO SĨ

ĐẠO SĨ NÚI LAO SƠN

Nguyện Học Thần Tiên Nhất Niệm Si
Tiểu Tân Tô Thảo Khổ Nan Chi
Chỉ Cần Thụ Đắc Xuyên Du Thuật
Tự Thử Cư Tâm Dĩ Khả Tri

Dịch:

Thần Tiên Nguyện Học Rất Mê Say
Rau Củi Gian Truân Mấy Chẳng Nề
Truyền Thuật Chỉ Mong Xuyên Thủng Vách
Dụng Tâm Như Thế Có Đâu Dè

Trong ấp có Vương sinh, còn thứ bảy của một nhà thế tộc, lúc nhỏ mộ đạo, nghe nói trong núi Lao Sơn có tiên liền vác khăn gói đi vào núi chơi. Lên đến đỉnh núi thấy một ngôi đền rất vắng vẻ, có một đạo sĩ ngồi trên một cái bồ đoàn, tóc bạc rũ xuống cổ nhưng thần sắc rất mạnh mẽ. Vương gõ cửa, thấy đạo lý rất huyền diệu, xin thờ làm thầy, đạo sĩ nói:

-Sợ anh yếu ớt, lười biếng không chịu được khó nhọc.

Vương thưa là chịu được, học trò của đạo sĩ rất đông, đến tối tụ hợp cả lại, Vương đến chào khắp lượt rồi ở lại trong đền. Sáng sớm, đạo sĩ gọi Vương dậy, đưa cho một cái búa nhỏ, bảo theo bọn học trò đi kiếm củi, Vương cung kính nghe lời. Qua một tháng, chân tay chai cả, không chịu nổi cực khổ, trong lòng ngầm có ý muốn về.

Một hôm đi kiếm củi về, thấy hai người khách lạ cùng thầy uống rượu. Ngày đã chiều vẫn chưa thắp đèn nến, đạo sĩ bèn lấy kéo cắt giấy thành một hình tròn như cái gương dán lên tường. Lát sau thấy ánh sáng rọi từ trên tường xuống. Bọn học trò vây quanh nghe ngóng, phục dịch. Một ông khách nói:

-Đêm nay vui quá, không thể không cho bọn nhỏ cùng vui được.

Bèn lấy rượu trong vò để trên bàn chia cho, lại dặn:

-Phải say khướt mới được.

Vương nghĩ bụng:"có đến bảy tám người, rượu trong vò làm sao đủ cho cả bọn?" rồi ai nấy lấy chén, tranh nhai uống trước, chỉ sợ hết rượu. Nhưng rót đi rót lại vẫn không vơi đi chút nào, trong bụng lấy làm lạ lắm. Một lát, ông khách lại nói:

-Được ông cho ánh trăng, lại cho uống rượu, nhưng thầm lặng thế này thì tẻ nhạt lắm, sao không mời Thường Nga đến?

Bèn lấy một chiếc đũa ném vào mặt trăng liền thấy một mỹ nhân từ mặt trăng đi ra, thoạt đầu chưa đầy một thước, đến mặt đất thì bằng người thật. Lưng ong, cổ tròn xiêm áo phất phới, yểu điệu múa khúc Nghê Thường, nàng ca rằng:

-Chư tiên này! Chư tiên này! Ta sắp sửa về đây. Chốn Quảng Hàn lạnh lẽo lắm thay.

Tiếng hát lanh lảnh, trong như tiếng sáo, tiếng kêu. Múa xong đứng dậy nhảy lên kỷ. Trong khi kinh ngạc, quay đầu nhìn lại thì đã hóa thành chiếc đũa. Ba người cười ông lên, lại một ông khách nói:

-Đêm nay vui quá, nhưng uống chưa thỏa thuê, cùng tôi đi ăn tiệc ở cung trăng được không?

Ba người bèn rời tiệc, dần dần đi vào mặt trăng. Bọn đệ tử thấy ba người ngồi trong mặt trăng uống rượu, râu tóc rõ hết, như bóng người trong gương vậy. Một lát nữa, trăng tối dần, bọn học trò thắp đèn đem đến thì chỉ có một mình đạo sĩ ngồi, còn khách thì đã biến đâu hết, trên bàn vẫn còn thức ăn và hạt trái cây. Mặt trăng trên tường chỉ còn là một tấm giấy tròn như tấm gương mà thôi. Đạo sĩ hỏi:

-Uống rượu có đủ không?

Họ trả lời:

-Đủ ạ!

Đạo sĩ bảo:

-Đủ rồi thì nên đi ngủ sớm, chớ để lỡ việc lấy củi.

Bọn họ vâng dạ mà rút lui, Vương trong lòng hâm mộ, bèn bỏ ý xin về. Lại được một tháng, khó nhọc không chịu nổi mà đạo sĩ tịnh không dạy qua một thế nào. Sốt ruột không đợi được, bèn xin từ biệt, nói rằng:

-Đệ tử đi mấy trăm dặm đường đến xin học thầy, nếu không học được phép trường sinh, cũng xin truyền cho một phép nhỏ để an ủi lòng cầu học. Nay đã qua hai tháng, chỉ sớm đi kiếm củi, chiều lại về. Đệ tử lúc còn nhỏ ở nhà chưa từng phải chịu khó nhọc như thế.

Đạo sĩ cười mà bảo:

-Ta vẫn nói là ngươi không chịu được khổ nhọc, nay quả đúng như vậy, mai cho ngươi về sớm.

Vương nói:

-Đệ tử làm lụng nhiều ngày, xin thầy truyền qua loa cho một phép nhỏ, chẳng bỏ công đến đây.

Đạo sĩ hỏi:

-Ngươi muốn học phép gì?

Vương nói:

-Mọi lần thấy thầy đi đến đâu tường vách cũng không cản trở được, đệ tử chỉ xin học được phép đó là đủ.

Đạo sĩ cười mà chấp thuận, bèn truyền cho bí quyết, bảo tự đọc xong lời chú, hô:"Vào!" Vương đứng nhìn tường, không dám vào, đạo sĩ lại bảo:

-Thử vào xem.

Vương ung dung đi vào, đến tường thấy cản lại, đạo sĩ bảo:

-Gắng lấy đầu lao mạnh vào, đừng rụt rè.

Vương làm theo lời, đứng cách mấy bước, chạy mà húc vào, bức tường như không cản lại, đến khi quay đầu thì đã ở ngoài rồi. Mừng lắm liền vào tạ ơn, đạo sĩ nói:

-Về nhà nên giữ thanh khiết, nếu không sẽ mất linh nghiệm.

Rồi cho tiền lộ phí bảo về, về đến nhà Vương khoe mình đã gặp tiên, học được phép đi qua tường vách. Vợ không tin, Vương làm đúng theo lời thầy đã dạy. Đứng cách tường mấy bước, chạy mạnh húc đầu vào tường, đầu vấp vào tường rắn, ngã quay lơ. Vợ liền nâng dậy, xem thấy trán u lên một cục bằng quả trứng lớn, vợ chế giễu mãi.

Vương vừa thẹn vừa giận, chửi mãi đạo sĩ là phường bất lương.

_______________________________

CHƯƠNG 6: TRƯỜNG THANH TĂNG

ÔNG SƯ Ở TRƯỜNG THANH

Kinh Hồn Sơ Định Ức Tiền Thân
Đọa Lạc Hà Tằng Muội Túc Nhân
Phong Cảnh Bất Thù Quy Cựu Tự
Ưng Tri Nùng Thị Tái Lai Nhân

Dịch:

Hoảng Hồn Chợt Tỉnh Nhớ Tiền Thân
Té Xỉu Đâu Chừng Lú Túc Nhân
Chùa Cũ Y Nguyên Phong Cảnh Cũ
Nơi Đây Ta Đã Tới Hai Lần

Có ông sư nọ ở Trường Thanh, đạo hạnh rất cao khiết, tuổi ngoài tám mươi mà vẫn còn tráng kiện. Một hôm ông ngã không dậy được, các sư trong chùa chạy lại cứu thì viên tịch. Sư không biết mình đã chết, hồn phiêu diêu bay đi đến địa phận Hà Nam.

Ở Hà Nam có một vị công tử con nhà dòng dõi, kéo hơn mười người cưỡi ngựa cầm chim ưng đi săn thỏ, ngã ngựa chết. Hồn sư đến chỗ đó bèn nhập vào, vị công tử dần dần sống lại, đầy tớ xúm quanh để hỏi thăm, công tử dương mắt nhìn hỏi:

-Sao ta lại ở đây?

Bọn đầy tớ đỡ dậy khiêng về, vào nhà thấy đàn bà phụ nữ tô son điểm phấn xúm lại thăm hỏi thăm, công tử thất kinh hỏi:

-Ta là hòa thượng sao lại ở đây?

Người nhà cho là nói sảng, cùng kéo tay để cho tỉnh. Ông không sao giảng giải cho họ hiểu được, chỉ nhắm mắt không nói nữa. Đem cơm gạo xấu ra thì ăn, rượu thịt thì không chịu, tối ngủ một mình, không cho đàn bà hầu hạ.

Vài hôm sau, chợt nghĩ muốn đi dạo, mọi người đều mừng, đi chơi rồi về, tinh thần hơi ổn định một chút. Lập tức gia nhân xúm lại, đưa sổ sách tiền bạc ra tính toán. Công tử mượn cớ là ốm mệt, từ chối, chỉ hỏi rằng:

-Có biết huyện Trường Thanh ở Sơn Đông không?

Mọi người đều trả lời:

-Có biết!

Công tử nói:

-Ta thấy trong người buồn bực, muốn đi xem phong cảnh, nên sửa soạn đi ngay.

Người nhà thưa:

-Vừa ốm khỏi, không nên đi xa.

Công tử không nghe, hôm nay ra đi. Đến Trường Thanh, trông cảnh vật như hôm qua, không cần hỏi thăm đường lối, đến thẳng chùa. Bọn đệ tử thấy khách quý đến, ra mắt lạy chào rất cung kính, công tử hỏi:

-Sư cụ đi đâu?

Bọn họ đáp rằng:

-Thầy chúng tôi hôm trước đã hóa.

Công tử lại hỏi:

-Mộ ở đâu?

Cả bọn đưa ra mộ, chỉ thấy một nắm mộ ba thước chơ vơ còn chưa xanh cỏ. Mọi người chẳng hiếu ý ra sao, xem xong sửa soạn lên ngựa về, công tử dặn mọi người rằng:

-Thầy các ngươi là người tu hành có giới hạnh, các đồ để lại phải giữ lấy chớ làm hư hỏng.

Bọn đệ tử vâng dạ, công tử bèn ra về. Về nhà rồi, trong lòng nguội lạnh, không sao đương nổi công việc trong nhà. Ở được vài tháng, ra cửa trốn đi, đến hẳn chùa cũ, bảo đệ tử:

-Ta là thầy của các ngươi!

Họ ngờ là lầm, nhìn nhau mà cười. Công tử bèn kể chuyện hồn nhập, lại nói ra những chuyện lúc sống thường làm, mọi chuyện đều đúng, chúng đệ tử mới tin là thật. Để công tử ở nơi giường cũ, hầu hạ như ngày thường.

Sau đó, người nhà nhiều lần đem xe đến, khóc lóc mời về, công tử đều không ngó tới.

Lại được hơn một năm, phu nhân cho người đem quà cáp đến rất nhiều. Vàng lụa đều từ chối, chỉ nhận có một chiếc áo bào bằng vải mà thôi. Hoặc giả có bạn bè đi qua làng, cung kính đến gặp, trông người, mặc nhiên là kẻ chân tu. Tuổi chỉ có ba mươi, mà tu hành đã được hơn tám mươi năm.

____________________________________

CHƯƠNG 7: HỒ GIÁ NỮ

TIỆC CƯỚI HỒ LY

Thần Tiên Nhưỡng Nhưỡng Sức Sanh Cư
Dã Cộng Nhân Gian Hôn Giá Như
Nhất Thốc Sinh Ca Lưỡng Hàng Chúc
Dạ Thâm Thâu Tước Tiếu Thượng Thư

Dịch:

Thần Tiên Hôn Giá Giống Nhân Gian
Lúc Tiễn Đưa Dâu Cũng Cỗ Bàn
Nhộn Nhịp Sinh Ca Đèn Đuốc Sáng
Đêm Khuya Thó Chén Bật Cười Quan

Thượng thư bộ Lại họ Ân người Lịch Thành tỉnh Sơn Đông lúc trẻ nhà nghèo, có can đảm. Trong làng có phủ đệ của nhà thế gia cũ, rộng vài mươi mẫu, lầu gác san sát nhưng thường thấy sự quái dị, vì vậy bỏ trống không ai ở. Lâu ngày cỏ hoa mọc đầy, ban ngày cũng không người nào dám vào. Có lần ông cùng các bạn bè học trò uống rượu, có người nói đùa:

-Có ai dám vào đó ngủ lại một đêm, thì cả bọn góp tiền đãi một bữa rượu.

Ông nhảy phắt dậy nói:

-Chuyện đó có khó gì?

Bèn ôm một cái chiếu đi, mọi người đưa tới tận cổng, đùa nói:

-Bọn ta chờ ở đây, nếu thấy có gì lạ, cứ kêu to lên.

Ông cười nói:

-Nếu có ma quỷ hồ tinh, ta sẽ bắt về làm chứng.

Bèn bước vào trong, thấy gai góc khuất lối, cỏ dại um tùm. Lúc ấy là đầu tháng, trăng non mờ mờ có thể nhìn thấy cổng nẻo, bèn lần theo vách đi một lúc mới tới lầu phía sau, lên hiên ngắm trăng thấy quang quẻ sạch sẽ đáng yêu liền dừng lại, trông về vầng trăng phía tây chỉ thấy như núi ngậm một sợi dây sáng mà thôi. Ngồi một lúc lâu chẳng thấy gì lạ, cười thầm lời đồn đãi hão huyền rồi trải chiếu xuống đất, gối đầu lên hòn đá nằm ngắm sao Ngưu lang Chức nữ, một lúc thì thiu thiu ngủ.

Chợt dưới lầu có tiếng giày lẹp kẹp đi lên, ông bèn giả ngủ hé mắt nhìn, thấy là một tỳ nữ cầm chiếc đèn lồng hình hoa sen, chợt trông thấy ông giật mình lui lại nói với người đi sau:

-Có người lạ ở đây.

Người đi sau hỏi:

-Ai vậy?

Trả lời:

-Không biết nữa.

Giây lát có một ông già lên tới, tới sát ghé mắt nhìn ông rồi nói:

-Đây là quan Thượng thư họ Ân, nhưng đã ngủ say, cứ làm việc của ta đi, tướng công là ngươi không câu nệ, chắc không lấy làm lạ mà quát nạt đâu.

Bèn kéo nhau lên cả trên lầu, mở hết cửa nẻo ra. Một lúc sau người qua lại càng đông, trên lầu đèn đuốc sáng như ban ngày, ông bèn khe khẽ trở mình, cất tiếng ho hắng. Ông già thấy ông tỉnh dậy bèn bước ra quỳ gối xuống nói:

-Tiểu nhân có đứa con gái gả chồng đêm nay làm lễ rước dâu, không ngờ làm kinh động quý nhân mong ông bỏ qua.

Ông đứng dậy đỡ ông già lên nói:

-Không biết đêm nay gia đình có việc vui mừng, thật thẹn không có lễ vật để tặng.

Ông già nói:

-Được quý nhân quang lâm, trấn áp sự hung hiểm là may lắm rồi. Xin ông cảm phiền ngồi chơi thì càng quý hóa lắm.

Ông vui vẻ nhận lời, bước vào trong lầu nhìn, thấy bày biện đẹp đẽ, lại có người đàn bà tới vái lạy, tuổi khoảng hơn bốn mươi, ông già nói:

-Đây là vợ quê của ta.

Ông bèn đáp lễ.

Chợt nghe tiếng đàn sáo inh tai, có người chạy mau từ dưới lên nói:

-Tới rồi.

Ông già vội ra đón, ông cũng đứng chờ. Phút chốc có người cầm chiếc đèn lồng bằng sa đưa chàng rể vào, thấy tuổi khoảng mười bảy mười tám, dáng vẻ tuấn tú, ông già bảo làm lễ chào khách quý trước. Thiếu niên nhìn ông, ông như người giữ việc tiếp khách, bèn nhận nửa lễ chủ nhân, kế cha vợ chàng rể làm lễ với nhau, rồi ngồi vào bàn. Giây lát đám phụ nữ kéo lên đông đúc, rượu thịt bày ra la liệt, chén ngọc bình vàng sáng rực bàn ghế. Rượu được vài tuần, ông già gọi tỳ nữ mời tiểu thư ra, hồi lâu không thấy tới. Ông già đứng dậy vén màn hối thúc, giây lát một đám bà vú tỳ nữ đưa cô dâu ra, tiếng vòng ngọc lanh canh, mùi lan xạ thơm phức. Ông già bảo lạy người trên, nàng lạy xong đứng dậy tới ngồi cạnh mẹ, ông liếc nhìn thấy trâm phượng dát ngọc biếc, vòng tai khảm minh châu, dung mạo đẹp tuyệt trần. Kế đó rót rượu vào chén vàng lớn chứa được vài đấu, ông nghĩ vật này có thể lấy để làm chứng với bạn bè bèn lén bỏ vào tay áo rồi giả say nằm phục lên bàn ngủ vùi. Mọi người đều nói:

-Tướng công say rồi.

Không bao lâu nghe chàng rể xin rước dâu về, tiếng đàn sáo lại trỗi vang, nhộn nhịp xuống lầu ra đi. Kế chủ nhân dọn dẹp mâm chén thấy thiếu một cái chén uống rượu, tìm mãi không được, có người nói trộm là ông khách đang ngủ lấy, ông già vội bảo im, sợ ông nghe được. Lát sau trong ngoài yên ắng, ông mới trở dậy, thấy tối om không có đèn đuốc gì, chỉ còn mùi hương hơi rượu vẫn sực nức cả bốn bên.

Nhìn ra phía đông thấy trời đã rạng bèn thong thả bước ra, mò trong tay áo thì cái chén vàng vẫn còn, ra tới cổng thì các bạn bè học trò đã chờ sẵn, ngờ là ông đang đêm trở ra rồi gần sáng mới vào. Ông bèn đưa cái chén ra cho họ xem, mọi người kinh ngạc hỏi thăm, ông bèn kể lại mọi việc. Bạn bè đều nghĩ rằng học trò nghèo không thể có được vật này mới tin lời.

Về sau ông đỗ Tiến sĩ, làm quan ở huyện Phì Khâu tỉnh Sơn Đông. Có nhà thế gia họ Chu mời ông ăn tiệc, sai lấy chén lớn uống rượu, lâu không thấy đem ra. Có đứa hầu nhỏ nói thầm với chủ nhân, chủ nhân có dáng tức giận. Giây lát mang chén vàng ra rót rượu mời khách uống, ông nhìn thì kiểu chén nét chạm giống hệt với cái thén của hồ, lấy làm ngờ vục bèn hỏi ở đâu chế tạo, chủ nhân đáp:

-Bộ chén này có cả thảy tám cái, đời cha ta làm quan khanh trong kinh tìm thợ giỏi chế ra, là vật gia bảo truyền đời, cất kỹ đã lâu. Nay được phủ quân hạ cố mới cho lấy trong hòm ra, thì chỉ còn có bảy cái. Ngờ là người nhà ăn trộm, nhưng dấu niêm phong mười năm vẫn còn nguyên, thật là không sao hiểu nổi.

Ông cười nói:

-Chén vàng mọc cánh bay rồi, nhưng vật báu truyền đời không nên để mất, ta có một cái cũng hơi giống, xin đưa lại tặng.

Xong tiệc về dinh, lấy cái chén rượu sai người đưa tới, chủ nhân xem kỹ rất hoảng sợ, đích thân qua cám ơn ông, hỏi từ đâu mà có. Ông bèn kể rõ đầu đuôi, mới biết vật trong vòng ngàn dặm thì hồ vẫn có thể lấy được, chỉ không dám giữ luôn mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro