Chương 397+398+399+400
CHƯƠNG 397: VU GIANG
Phụ Cừu Hà Cẩm Phiến Thời Vong
Cánh Sát Long Trung Bạch Tị Lang
Tự Hữu Hiếu Tâm Thông Mộng Ngữ
Bàng Nhân Hưu Nhận Mãng Nhi Lang
Dịch:
Giây Phút Thù Cha Chẳng Dám Quên
Giết Ling Mũi Trắng Được Như Nguyền
Tự Có Hiếu Tâm Thông Cảm Động
Nông Phu Ai Dám Bảo Dân Quèn
•
Người làng nọ là Vu Giang, cha ngủ ngoài ruộng bị sói ăn thịt. Lúc ấy Giang mười sáu tuổi, nhặt được chiếc giày của cha rơi lại, vô cùng đau xót căm hờn. Đêm tới chờ mẹ ngủ rồi, lén cắp chùy sắt đi, ra nằm ở chỗ cha ngủ đợi trả thù. Không bao lâu, một con sói mò tới quanh quẩn đánh hơi, Giang nằm yên không động đậy. Giây lát con sói lại lấy đuôi quét lên mặt, lại cúi xuống liếm vào chân, Giang vẫn không động đậy. Kế con sói mừng rỡ nhảy lên định cắn vào cổ, Giang vùng dậy vung chùy đập nó vỡ sọ chết ngay tại chỗ, rồi giấu xác vào bãi cỏ rậm cạnh đó. Không bao lâu lại có một con sói mò tới, cũng làm như con trước, lại bị Giang đánh chết. Giang nằm đến nửa đêm không có con nào tới nữa, chợt chợp mắt ngủ đi, mơ thấy cha nói:
- Giết hai con sói ấy đủ rửa hận cho ta rồi, nhưng con kéo bầy giết ta thì mõm trắng chứ không phải là hai con này.
Giang tỉnh dậy nằm chờ mãi đến sáng nhưng không đánh thêm được con nào, muốn kéo hai con sói về nhưng sợ mẹ lo lắng, bèn vứt xuống cái giếng cạn rồi về. Đêm sau lại ra nằm chỗ đó, nhưng không có con sói nào tới. Ba bốn đêm liền như thế mới chợt có một con sói tới cắn vào chân Giang lôi đi mấy chặng, Giang bị gai góc đá sỏi đâm cào trầy xước cả người vẫn nằm yên như chết. Con sói bèn dừng lại toan móc ruột Giang, Giang vùng dậy đập một chùy, con sói lăn ra, lại đập thêm mấy chùy cho chết hẳn, nhìn kỹ lại thì đúng là mõm trắng, cả mừng vác về, lúc ấy mới nói cho mẹ biết. Mẹ khóc lóc đi theo, tới chỗ giếng cạn thì xác hai con sói kia vẫn còn.
____________________________________
CHƯƠNG 398: CHÂN ĐỊNH NỮ
THIẾU NỮ CHÂN ĐỊNH
Bất Đồ Quyền Mẫu Sảng Trùy Nhi
Thử Sự Tằng Văn Cổ Hữu Chi
Tín Thị Tình Căn Dị Manh Nghiệt
Mạc Ngôn Thiều Sấn Cánh Vô Tri
Dịch:
Mẹ Nắm Đấm Sinh Con Nhỏ Xíu
Từ Xưa Cũng Đã Có Từng Nghe
Tình Căn Vốn Dễ Nảy Mầm Mống
Trẻ Nít Đừng Khinh Chẳng Biết Gì
•
Ở vùng huyện Chân Định (tỉnh Sơn Đông) có một đứa con gái mồ côi cha, được nhà chồng đưa về nuôi nấng. Ở được một hai năm thì có thai, bụng to ra, nghĩ là có bệnh, về nói với mẹ. Mẹ hỏi:
- Có động đậy không?
Đáp:
- Có!
Người mẹ rất lạ lùng, nhưng thấy con còn quá nhỏ tuổi, không dám quyết định. Ít lâu sau sinh được con trai. Người mẹ khen ngợi nói:
- Không ngờ mẹ bằng nắm tay lại sinh được thằng cu con.
___________________________________
CHƯƠNG 399: TIÊU MINH
Đàn Tiền Hồ Dĩ Hiện Chân Hình
Đàn Trắc Yêm Thiên Tỳ Vị Tình
Tá Khẩu Cúc Cung Lương Diệc Đắc
Quan Đông Đạo Sĩ Thuật Thiên Linh
Dịch:
Trước Đàn Hồ Đã Hiện Nguyên Hình
Tỳ Nữ Còn Mê Chẳng Cựa Mình
Tá Khẩu Hỏi Cung Thôi Cũng Được
Quan Đông Đạo Sĩ Thuật Riêng Linh
•
Thị độc Đổng Mặc Am trong nhà bị hồ quấy phá, ném đá liệng ngói, cứ bất chợt lại ào ào như mưa đá. Gia nhân kéo nhau chạy núp, chờ đến lúc yên ắng mới dám trở ra làm việc. Ông lo lắng, mượn nhà quan Tư mã Tôn Tộ Đình, dời gia đình sang ở để tránh, mà hồ vẫn theo quấy phá như trước. Một hôm đang lúc ngồi chờ vào chầu, kể lại chuyện lạ cho các quan nghe. Đại thần có người nói đạo sĩ Tiêu Minh ở huyện Quan Đông (tỉnh Liêu Ninh) đang ngụ trong kinh thành, biết hết các loại bùa chú, rất cao tay. Ông tìm tới xin giúp, đạo sĩ vẽ bùa bằng mực son, bảo đem về dán trên vách. Nhưng hồ vẫn không sợ, ném đá liệng ngói còn quá trước. Ông lại tới kể với đạo sĩ, đạo sĩ tức giận, đích thân tới nhà ông lập đàn làm phép. Lát sau thấy một con hồ lớn nằm phục trước đàn. Đám gia nhân bị khổ cực đã nhiều, tức giận đầy ruột đổ ra, một người tỳ nữ vừa tới gần đánh vào nó thì ngã lăn ra đất, tắt hơi chết luôn. Đạo sĩ nói:
- Con vật này hung hãn lắm, ta đây còn chưa hàng phục được lập tức, đàn bà con gái sao lại coi thường mà đụng vào nó?
Kế lại nói:
- Thôi mượn xác lấy lời khai của nó cũng được.
Rồi chĩa hai ngón tay đọc thần chú một lúc, người tỳ nữ chợt sống dậy, bò lạy. Đạo sĩ hỏi hồ vốn ở đâu, người tỳ nữ nói lời hồ rằng:
- Bọn ta vốn ở Tây Vực, tới kinh đô cả thảy có mười tám đứa.
Đạo sĩ nói:
- Chốn kinh sư này làm sao cho các ngươi ở lâu được? Phải đi ngay đi!
Hồ không đáp. Đạo sĩ đập bàn giận dữ quát:
- Ngươi muốn cưỡng lệnh ta à? Nếu còn chần chừ, ta sẽ làm phép không tha cho đâu!
Hồ mới tỏ vẻ sợ sệt, xin vâng lời, đạo sĩ lại thúc đi cho mau. Người tỳ nữ lại ngã vật ra đất tắt hơi, hồi lâu mới dần dần tỉnh lại. Giây lát thấy có một đám những khối màu trắng xoay tròn như quả cầu men theo thềm mà đi, lần lượt theo nhau, trong chớp mắt đã đi hết. Từ đó mới được ở yên.
___________________________________
CHƯƠNG 400: NHÀ CÓ YÊU QUÁI
Tý Đắc Đồng Quan Nhập Thất Nhiễu
Anh Anh Hữu Nữ Khấp Ma Thôn
Hà Nhân Ngọa Tháp Kinh Tương Thứ
Nghi Chập Tiêu Nghiêu Quốc Ly Lai
Dịch:
Khênh Quan Tài Tới Lượn Quanh Nhà
Cô Gái Tư Khôi Khóc Xót Xa
Người Ngủ Trên Giường Bừng Tình Giấc
Tưởng Tiêu Nghiêu Mới Lạc Vào A
•
Ông Lý ở huyện Trường Sơn (tỉnh Sơn Đông) là cháu quan Đại Tư khấu, trong nhà có nhiều sự quái dị. Có lần thấy dưới chái nhà có cái giường màu đỏ như thịt, rất tươi nhuận. Lý vì trong nhà không có vật ấy, tới gần lấy tay vỗ vào thử, nó lập tức cong lại, mềm như thịt, Lý hoảng hốt bỏ chạy. Lúc sau trở lại nhìn, thì thấy bốn chân nó di động, rúc dần vào trong vách. Lại thấy có cây gậy trắng dựng dựa vào vách, bóng láng dài dài, tới gần nhấc lên thì thấy mềm mại rơi xuống ngoằn ngoèo bò vào vách, trong chớp mắt đã mất hút.
Năm Khang Hy thứ 17 (1678), Vương Tuấn Thăng dạy học trong nhà ấy, chặp tối vừa lên đèn, Vương cởi giày lên giường nằm. Chợt thấy một người bé nhỏ cao khoảng ba tấc từ ngoài đi vào, dạo một vòng rồi trở ra. Giây lát vác hai cái giường nhỏ vào bày trong nhà, mềm mại như lưng trẻ con, kết bằng cành đay. Giây lát lại có hai người bé nhỏ vác một cái quan tài vào, chỉ dài khoảng bốn tấc, đặt ở trên giường. Sắp đặt chưa xong, một người đàn bà dắt mấy tỳ nữ vào, cũng đều bé nhỏ như mấy người trước. Người đàn bà mặc áo tang, thắt dây gai ở lưng, đeo mạng vải che mặt, lấy tay áo bịt mỉệng nức nở khóc, tiếng như nhặng kêu. Sinh hé mắt nhìn trộm hồi lâu, lông tóc dựng cả lên, khắp người lạnh toát. Bèn la lớn định chạy, nhưng nhảy xuống giường rồi run sợ quá không đứng lên nổi. Người trong nhà nghe tiếng la đổ cả tới, thì đám người nhỏ bé kia đã không thấy đâu nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro