vol 1.3 :" Con phải sống tiếp dù gặp bất cứ chuyện gì "
Vào ngày khai giảng đầu tiên của cậu ; trước khi rời đi ;mẹ An đã đưa cho cậu một mảnh giấy nhỏ; dặn cậu hãy cất cẩn thận vào chiếc hòm mẹ tặng cho cậu.Hôm nay mẹ thật lạ ; mẹ mặc váy dài được thêu hoa cận thận . Trên khuân mặt mẹ; còn nở nụ cười tươi tắn rạng rỡ hơn mọi ngày.An cảm thấy mẹ rất lạ; cậu thấy trong lòng man mác buồn như sắp phải chia xa với mẹ vậy ; Mẹ nhẹ nhàng cúi xuống nắm tay cậu "Mẹ yêu con ; khai giảng vui vẻ nhé"!. Người giúp việc thấy cậu cứ chần chừ rồi khẽ bảo " An an mau đi thôi ; cháu cần phải đến buổi khai giảng ". "Cháu vẫn sẽ được gặp lại mẹ ...ư"; người giúp việc xoa đầu cậu " tất nhiên rồi ; mẹ vẫn luôn đợi cháu mà giờ cháu nên chào mẹ rồi đi nào". "Mẹ ơi ; con yêu mẹ" An vẫy tay ; cậu đi ra khỏi nhà cũng người giúp việc ; ánh mắt vẫn hướng vào trong nhà .Mẹ vẫn đứng đó; cười với cậu một nụ cười mãn nguyện. Sau buổi khai giảng ; người giúp việc đưa cậu về nhà . Bỗng người giúp việc hét lên " Cô Mai ; tại sao cô lại làm như thế hả cô " ; người giúp việc bàng hoàng ; dùng tay che mắt An lại ; cậu từ từ hạ tay người giúp việc xuống . Nước mắt rơi xuống lã chã ; cậu chỉ biết đứng im nhìn người mẹ với khuân mặt trắng bệch trên sợi dây đang treo cổ . Bố cậu nghe được tin mới trở về nhà ; điều kì lạ ông ấy không khóc . Đám tang của mẹ được diễn ra sau đó ; bạn thân mẹ cô Thu đã tham dự . Gần cuối buổi tang lễ ; cô ta đi đến gần An thì thầm vào tai cậu "cô sẽ trở thành mẹ của con ; con yêu ". Cô Nguyệt ( người giúp việc) dặn dò cậu hãy cất mảnh giấy cận thận ; vì đó là lời nhắn cuối cũng mẹ cậu để lại ; cô cũng rời đi sau đám tang của mẹ . Chỉ sau 1 tháng trước cái chết của mẹ bố cậu đã kết hôn với cô thu . Đến mãi năm cấp hai cậu mới có thể đủ dũng khí mở chiếc hòm ; cậu mở mảnh giấy ."Con trai ; từ bây giờ con phải tự chăm sóc bản thân ;... Mẹ xin lỗi con ; dù gặp bất cứ chuyện gì con hãy sống tiếp ; đừng như Mẹ ; Mẹ yêu con máu mủ của Mẹ" . Ký ức của những năm tháng trước đây cứ kéo dài trong suy nghĩ của cậu ; bản thân cứ ngỡ chẳng thể chống cự nổi . An thở dài ; " Mẹ à tiếc là con quá tệ hại "; An lẩm bẩm " được rồi; phải giải tỏa đống hỗn độn này thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro