Lợi ích của khiêm cung
1. Mãn (tự mãn) có hại, khiêm cung có lợi
Kinh dịch nói thiên đạo và địa đạo không ưa doanh (doanh mãn) mà làm lợi cho khiêm ( khiêm hư ) là muốn biến cải con người để tự biết sửa mình, bởi thế nên phàm làm việc gì mà kiêu ngạo tự mãn ( doanh ) thì sẽ chuốc lấy tổn thất, còn nhún nhường ( khiêm ) coi mình như không thì lại được lợi ích, như trái núi quá cao thì dễ bị lỡ, chỗ trủng thường được nước chảy tới làm đầy; quỷ thần thường gây hại cho người tự kiêu, và làm lợi ích cho người khiêm tốn nhũng nhặn. Khiêm hư là điều trời đất, quỷ thần và người đều trọng. Trong kinh dịch có quẻ khiêm là một quẻ đại cát vì lục nào cũng điều tốt cả. Kinh thư nói tự mãn là chuốc lấy tổn hại, tự khiêm được lợi ích. Theo kinh dịch và kinh thư thì khiêm là điều tốt nhất.
Ta nhiều lần cùng các sĩ tử đi thi, cứ mỗi lần thấy một hàn sĩ nào mà diện mạo, dung quang biểu lộ lòng tự khiêm của họ một cách rõ ràng như toả ra một ánh hào quang có thể nắm bắt được thì biết ngay người ấy sẽ đỗ đạt.
Năm tân Mùi, mở khoa thi hội ở kinh thành, bọn chúng t agoofm mười người đồng hương thuộc huyện Gia Thiện cùng đi, chỉ có Đinh Kính Vũ, tên Tân, tuổi trẻ nhất bọn mà cực kì khiêm tốn. Ta nói với Phi Cẩm Pha, một người bạn đồng hành, là anh bạn họ đinh này năm nay tất nhiên trúng cử. Họ Phi hỏi thấy sao mà biết được, thì ta bảo rằng chỉ có khiêm hư là được phúc. Huynh coi xem trong bọn mười người chúng ta không ai thành tín chất phác, thực thà, nhường nhịn người, không làm mất lòng người như Kính Vũ cả, không ai bị chế nhạo chê cười, chỉ trích mà chẳng hề đối đáp, tranh cãi lại cứ thản nhiên chịu đựng như Kính Vũ cả. Con người được như thế thì thiên địa quỷ thần đều trợ giúp cho, há chẳng phát đạt hay sao! Kịp đến khi yết bảng quả nhiên họ Đinh được trúng cử.
Năm Đinh Sửu, ta ở kinh cùng với Phùng Khai Chi, thấy con người của họ Phùng cực kì khiêm hư, nghiêm chỉnh, cung kính, là do thói quen tập từ thời thơ ấu biến thành. Phùng Khai Chi có người bạn tốt tên là Lý Tệ Nhan thật thà,trực tính, hễ gặp điều gì mà mà Khai Chi làm trái là nói thẳng ngay, chê trách ngay tận mặt mà Khai Chi vẫn bình tâm an hoà, thuận chịu không một lời phản đối, không để bụng giận. Ta có bảo cho biết phúc hoạ đều có triệu chứng, người được hưởng phúc nhất định là do đã có sẵn căn nguyên của phúc rồi, có hoạ cũng do triệu chứng báo trước mà có; chỉ cần tâm thực khiêm hư thì trời đất sẽ tương trợ. Huynh năm nay nhất định cập đệ. Sau thực quả nhiên đúng như vậy.
Triệu Dụ Phong, tên Quang Viễn, người huyện Quán, Tỉnh Sơn Đông, lúc trẻ thi hương mãi không đậu. Thân phụ của Dụ Phong được bổ là Tam Doãn ở huyện Gia Thiện nên ý tháp tùng. Ở huyện có Tiền Kính Nghô là người có văn tài, học thức rộng. Dụ Phong ngưỡng mộ đem văn bài của mình tới nhờ chỉ giáo. Kính Nghô xem và gạch xoá, sửa bỏ nhiều chỗ. Dụ Phong không những không buồn lòng mà còn bội phục, để ý cách hành văn ngay nên năm sau thi được trúng cử. Đó cũng là do biết khiêm tốn, nhũn nhặn, sửa mình mà đạt thành quả.
Năm Nhâm Thìn, nhân dịp vào kinh yết kiến hoàng đế, ta gặp Hạ Kiến Sở, thấy người này cực kì cung kính, nhún nhường, lòng khiêm hư biểu lộ rõ ràng khiến ai cũng phải nể; khi về ta nói cùng các bạn hữu, phàm người nào được trời giúp thì chưa được phát phúc, trước hết trí tuệ được khai mở; khi trí tuệ được mở mang thì người phù phiếm trôi nổi, bất định sẽ tự nhiên biến thành thiết thực, sự phóng túng tự nhiên giảm thiểu. Kiến Sở là người ôn hoà, hiền lương như vậy nhất định sẽ được trời cho phát phúc. Đến khi yết bảng quả nhiên trúng tuyển.
Trương Uý Nham, người huyện Gia Âm, tỉnh giang tô, là người học rộng, hiểu nhiều, văn hay nổi tiếng, năm Giáp Nghọ đi thi hương ở Nam Kinh nghụ tại một ngôi chùa nọ; khi yết bảng không có tên nên lớn tiếng nhục mạ khoả quan là mắt không tròng, không biết người. Uý Nham liền trút cơn giận ngay sang vị đạo sĩ nọ thì đạo sĩ nói: Chắc bài văn của ông nhất định không được hay.
Lời nói này lại làm cho Uý Nham thêm giận mắng lớn: Ngươi có đọc văn của ta đâu mà biết không hay? Đạo sĩ nói: ta nghe nói hành văn quý nhất ở chỗ tâm bình, khí hoà, ta thấy ông hết lời mạ lỵ khảo quan, lòng bất bình cao ngạo thật quá đáng thì văn làm sao mà hay được? Uý Nham nghe lời bất giác phục thiện, nhân đấy xin thỉnh giáo đạo sĩ nọ.
Đạo sĩ nói: Trúng cử hay có công danh hoàn toàn do số mệnh định, số chưa được đỗ thì dù văn có hay cũng vô ích thôi, nên tự mình sửa đổi biến cải. Uý Nham nói: đã do số mệnh như vậy làm sao sửa đổi? Đạo sĩ nói: Sáng tạo ra mệnh là do trời, lập mệnh là do ta, gắng sức hành thiện, tích âm đức cho thật sâu rộng thì phúc nào mà chẳng cầu được. Uý Nham lại hỏi: Tại hạ là học trò nghèo thì làm sao làm được?
Đạo sĩ bảo: làm việc thiện, tích âm đức đều do tâm tạo ra, thường phải giữ vững tấm lòng hành thiện này thì công đức vô lượng, chẳng hạn như chỉ có việc khiêm tốn nhũng nhặn thì không phải phí tiền gì cả, sao ngươi không tự phản tỉnh, tự trách lấy mình, mà lại mạ lỵ khảo quan ư?
Do đó Uý Nham tự hạ mình giữ gìn tu sửa, gia công hành thiện ngày một nhiều, gắng sức tu được ngày một dày; đến năm Đinh Dậu mộng thấy đi tới một toà nhà phòng ốc cao, được một quyển sổ ghi danh sách các thí sinh được trúng tuyển trong kỳ thi, thấy nhiều hàng bỏ trống mới hỏi người kế bên: xin hỏi danh sách khoá thi này, sao lại có nhiều hàng bỏ trống vậy? Thì người đó bảo rằng: Ở cõi âm đối với danh sách thí sinh của khiệc oá thi thì cứ mỗi ba năm lại cứu xét một lần, người nào tu hành, tích đức không tội lỗi gì thì có tên trong sổ, còn những hàng bỏ trống đều có liên quan tới việc thí sinh đáng lẽ đã được ghi tên vào sổ nhưng sau vì phúc bạc, phạm lỗi lầm nên bị ta loại bỏ ra; sau đó lạ chỉ một hàng mà bảo: Nhà ngươi trong ba năm tới nên giữ thân tu tỉnh cẩn thận, hoạ may có thể được điền vào đấy, mong rằng nhà ngươi nên lưu tâm đừng phạm lỗi lầm. Khoá thi năm đó, Uý Nham trúng cử vào danh sách một trăm lẻ một người.
2. Lòng khiêm tốn,nhún nhường, nguồn gốc của phúc
Theo đấy mà xét, chỉ ngửng cao đầu ba thước ắt đã có thần minh soi xét, muốn tránh hung hiểm họa tai, hay muốn được sự việc tốt lành, hẳn nhiên điều đó tự ở nơi ta biết giữ lấy thiện tâm, một mực làm lành tránh ác, không một chút nào đắc tội với thiên địa quỷ thần, lại biết khiêm tốn nhũn nhặn, không tự cao, tự đại, khiến thiên địa quỷ thần thường c ó lòng thương, mới có mong được hưởng phúc. người mà đầy lòng kiêu nghạo, tự mãn, nhất định khí lượng hẹp hòi, dù cho có phát đạt cũng chỉ một thời mà thôi, cũng chẳng được lâu bền và cũng chẳng được hưởng phúc. người có chút kiến thức ắt phải độ lượng rộng rãi, bụng dạ không không hẹp hòi mới không tự mình bỏ lỡ cơ hội được hưởng phúc, huống chi người khiêm tốn tự hạ mình thường hay được người đời vui lòng chỉ đường hay lẽ phải cho, lợi ích thực vô cùng tận. đây là điều mà những người tu học không thể không hiểu biết và không thể thiếu được vậy.
Lời người xưa có nói: Người có chí hướng cũng như cây có gốc rễ thì mới sinh trưởng ra hoa, ra trái. Người có chí muốn lập công danh thì nhất định sẽ được công danh, muốn được phú quý ắt hẳn sẽ được phú quý. đã lập chí thì nên thường nhắc nhở lấy mình thường nên phải khiêm hư nhún nhường dù có chuyện nhỏ nhặt, đối với mọi người cũng thường phải để ý cư xử nhũn nhẵn thì mới có được cảm ứng với trời đất, và cũng nên hiểu rằng việc tạo phúc là do tự nơi mình thành tâm mà tạo nên, chẳng hạn như việc muốn cầu được đỗ đạt ắt phải giữ ý chí chân thành buổi ban đầu. chứ không phải nay hứng chí thì cầu mai không hứng thì lại thôi.
Mạnh Phu Tử nói về Tề Tuyên Vương. Nhà vua rất ưa nghe nhạc mà vui thích đại để có làm cho nước tề được thịnh vượng. Đó là âu trích trong sách Mạnh Tử, Thiên Lương Huệ Vương, chương cú hạ, đại ý nói nhà vua ưa thích nhạc lấy làm vui, đó là niềm vui cho riêng mình sao biết đem cái lòng vui thích nhạc đó chuyển đổi sang làm cho bách tính được hoan hỷ với nhà vua. thì dân ắt hẳn vì vua tận lực phụng sự, nước tề ắt phải thịnh.
Ta đối với việc khoa cử đề danh cũng tựa như vậy, nghĩa là đem lòng chân thành cầu danh đó với ý định thiết thực tận tâm, tận lực làm việc thiện và giusp đỡ mọi người ngõ hầu mới biến đổi số đã định để được hưởng phúc bởi một vận mệnh do mình tạo tự tạo ra.
HẾT
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro