
1. Học Bá Chuyển Trường
Mùa thu năm đó, Trần Ánh Nguyệt mười lăm tuổi.
Cái tuổi người ta vừa đủ non nớt để tin rằng nỗ lực có thể đổi lấy tất cả, lại vừa kịp già để hiểu có những thứ dù cố gắng đến mấy cũng không thể giữ được.
Buổi sáng đầu thu, bầu trời cao và trong vắt đến lạ. Ánh nắng mỏng như một lớp lụa nhẹ rơi xuống sân trường THPT Chuyên Trần Văn Bảo, len qua từng tán bằng lăng đang mùa trổ lá, nhuộm vàng từng bậc thềm cũ.
Trước cổng trường, học sinh và phụ huynh đứng kín một khoảng dài. Tiếng gọi nhau, tiếng cười nói, tiếng kéo vali lọc cọc trên nền gạch, tất cả hòa vào nhau tạo thành một bản giao hưởng hỗn loạn nhưng đầy sức sống.
Ánh Nguyệt đứng giữa dòng người đông đúc ấy, hai tay siết chặt quai balo.
Cô ngẩng đầu nhìn dòng chữ khắc trên cổng trường:
THPT CHUYÊN Trần Văn Bảo.
Ba năm.
Ba năm thức khuya hơn người khác.
Ba năm từ chối những buổi tụ tập.
Ba năm quen thuộc với bàn học, đề thi, và ánh đèn vàng leo lét mỗi đêm.
Ngày hôm nay, cô đứng ở đây.
Không phải vì đam mê.
Mà vì cô cần một thứ gì đó để chứng minh mình không hề vô dụng trong cuộc đời này.
– Tiểu thư?
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau kéo cô trở về thực tại.
Ánh Nguyệt quay lại.
Nguyễn Minh Quân đang đứng đó, tay cầm hai hộp sữa, mồ hôi lấm tấm trên trán vì vừa chạy tới. Mái tóc cậu hơi rối, nhưng nụ cười thì vẫn y nguyên như những năm tháng cũ – sáng, ấm, và có chút ngốc nghếch.
– Sao đứng đờ ra vậy? – Quân chìa một hộp sữa cho cô. – Uống đi, lại quên ăn sáng đúng không?
– Tớ đang kiểm tra xem mình có bị mơ không thôi. – Ánh Nguyệt nhận lấy, cắm ống hút.
– Giấc mơ của cậu thật sự hơi... hành xác. – Quân bật cười. – Ngày nào cũng học tới hai ba giờ sáng, không sợ kiệt sức à?
– Không liều một lần thì làm sao có hôm nay?
Quân nhìn cô rất lâu.
Ánh mắt cậu có chút gì đó lắng xuống, như muốn nói điều gì nhưng lại thôi.
Minh Quân là thanh mai trúc mã của cô.
Là người cùng cô lớn lên từ con ngõ nhỏ đầy bụi đỏ.
Là người từng đưa cô đi bệnh viện trong một đêm mưa tầm tã chỉ vì cô sốt cao.
Là người từng đứng trước cửa nhà cô, cầm cây bút máy bị gãy, cười ngượng ngùng nói:
— "Cậu mà không cho tớ mượn thì tớ không vào phòng thi nổi đâu."
Cô biết, Minh Quân luôn ở phía sau mình.
– Cậu học lớp nào? – Ánh Nguyệt hỏi.
– Chuyên Lý B2.
Cô khựng lại một chút.
– Không chung lớp rồi.
– Nhưng vẫn chung trường. – Quân nói nhanh. – Gặp nhau mỗi ngày vẫn được mà.
Ánh Nguyệt gật đầu.
Nhưng trong lòng cô bỗng thấy trống đi một khoảng rất nhỏ.
Cô hiểu— Có những người, dù vẫn ở rất gần, nhưng kể từ khi bước sang một môi trường mới, mọi thứ cũng sẽ không còn như cũ nữa.
– Đi thôi. – Cô hít sâu một hơi. – Tớ không muốn trễ buổi đầu tiên ở trường chuyên.
Lớp Chuyên Toán A1 nằm ở dãy nhà phía Đông, tầng ba.
Hành lang dài hun hút. Ánh nắng buổi sáng chiếu xiên qua những ô cửa sổ cao, in những vệt sáng nghiêng nghiêng trên sàn gạch.
Khi Ánh Nguyệt đứng trước cửa lớp, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác rất lạ.
Hồi hộp.
Vừa đủ để tim đập nhanh hơn một nhịp.
Cửa lớp mở ra. Bên trong đã gần kín chỗ. Không khí hoàn toàn khác những lớp học cũ của cô. Ở đây, mỗi ánh mắt đều chứa sự tự tin, thậm chí là kiêu hãnh.
Cô chưa kịp tìm chỗ thì giáo viên chủ nhiệm đã bước vào.
– Các em trật tự.
Cả lớp lập tức im bặt.
– Hôm nay lớp ta có học sinh mới chuyển đến. Em vào đi.
Ánh Nguyệt bước lên bục giảng, ánh mắt của hơn bốn mươi con người đồng loạt dồn về phía cô.
– Em giới thiệu đi.
– Em là Trần Ánh Nguyệt.
Giọng cô không run. Bình tĩnh đến chính mình cũng thấy bất ngờ.
Trong lớp bắt đầu rì rầm:
– Là người đạt giải thành phố năm ngoái đó đúng không?
– Nghe nói trường cũ của cậu ấy cũng rất mạnh...
Ánh Nguyệt quen với những ánh nhìn như vậy.
Cô vừa định cúi chào thì giáo viên chủ nhiệm đã nhìn quanh lớp một vòng:
– Em ngồi bàn thứ hai, cạnh Phạm Gia Hưng.
Cả lớp im lặng đúng một nhịp.
Rồi như bị ném một viên đá xuống mặt hồ yên ả, âm thanh bỗng vỡ ra:
– Trời ơi!
– Hai học bá ngồi cạnh nhau à?!
– Mở màn căng thật sự!
Ánh Nguyệt khẽ khựng lại.
Cô quay đầu nhìn về phía bàn thứ hai.
Một nam sinh đang ngồi đó.
Áo sơ mi trắng gọn gàng, cổ tay áo xắn lên để lộ cổ tay thon dài. Sống lưng thẳng tắp, tay cầm bút xoay nhẹ giữa những ngón tay. Gương mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh và sâu, như mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng.
Phạm Gia Hưng-Học bá đứng đầu toàn khối. Nam thần mà có lẽ cả trường này đều biết tên.
Ngay lúc cô nhìn sang, Gia Hưng cũng ngẩng đầu lên.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Không có tò mò.
Không có mỉm cười xã giao.
Chỉ có một loại cảm giác rất rõ ràng:
Người này... không dễ đối phó.
Ánh Nguyệt bước tới, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu.
Gia Hưng hơi nghiêng người, nhường cho cô một khoảng vừa đủ.
Không có một lời chào. Không có một cái liếc nhìn.
Tiết học đầu tiên là Toán nâng cao.
Chỉ vừa nhìn đề bài trên bảng, cả lớp đã xôn xao.
– Bài này năm ngoái đội tuyển quốc gia mới làm được mà...
– Khó vậy sao?
Ánh Nguyệt ngẩng đầu.
Một bài toán cực trị tích phân rất sâu.
Cô đang suy nghĩ thì Gia Hưng bên cạnh khẽ đẩy vở sang phía cô, giọng nói trầm và thấp:
– Cách này nhanh hơn.
Ánh Nguyệt quay sang nhìn.
Lời giải của cậu gọn gàng, sắc bén, từng bước đều đi thẳng vào mấu chốt.
Rất mạnh.
Nhưng cô không dùng cách đó.
Cô cúi xuống, chọn một hướng đi hoàn toàn khác.
Khi cô giáo hỏi:
– Có em nào lên bảng không?
Cùng lúc— Hai cánh tay giơ lên.
Không hẹn mà gặp.
Cả lớp nín thở.
Cô giáo mỉm cười:
– Hai em cùng lên.
Gia Hưng bước lên bên trái.
Ánh Nguyệt bước lên bên phải.
Hai bảng. Hai phong cách.
Gia Hưng viết từng dòng dứt khoát, mạnh mẽ, không một nét thừa.
Ánh Nguyệt viết chậm hơn, nhưng từng bước lại cực kỳ linh hoạt.
Mười phút trôi qua trong im lặng.
Cô giáo gật đầu:
– Cả hai đều đúng. Rất tốt.
Cả lớp vỗ tay.
Tiếng vỗ tay không quá ồn, nhưng đủ khiến bầu không khí trong lớp thay đổi hẳn.
Hai học bá, lần đầu tiên chạm mặt.
Gia Hưng quay xuống nhìn Ánh Nguyệt.
Giọng cậu trầm:
– Cậu giỏi thật.
Ánh Nguyệt khẽ đáp:
– Cậu cũng vậy.
Không phải thách thức.
Chỉ là thừa nhận.
Giờ ra chơi.
Ánh Nguyệt vừa bước ra hành lang đã thấy Minh Quân đứng đợi sẵn.
– Nổi tiếng rồi đó. – Quân cười. – Hai học bá ngồi cạnh nhau, vừa vào đã cùng lên bảng.
– Cả trường nghe rồi đúng không? – cô thở dài.
– Ừ.
Đúng lúc đó, một giọng nói dịu dàng vang lên sau lưng:
– Minh Quân?
Quân quay lại.
Nguyễn Bảo Vy đứng đó.
Mái tóc dài buộc thấp, gương mặt dịu dàng, ánh mắt trong veo nhưng lại mang một chút dè dặt.
– Cậu học ở đây à? – Quân ngạc nhiên.
– Ừ. Mình học chung lớp với cậu. – Bảo Vy mỉm cười.
Ánh Nguyệt đứng bên cạnh, khẽ gật đầu chào khi Bảo Vy nhìn sang.
Nhưng cô nhận ra ánh mắt của Bảo Vy... không hoàn toàn đặt trên mình.
Mà lướt qua cô.
Về phía cuối hành lang.
Gia Hưng đang đứng đó, tựa lưng vào lan can, tay cầm điện thoại.
Khoảnh khắc ánh mắt Bảo Vy và Gia Hưng chạm nhau—
Bảo Vy khẽ siết chặt quai cặp.
Còn Gia Hưng thì quay đi, như thể chưa từng có gì xảy ra.
Buổi chiều, ánh nắng xiên qua khung cửa sổ.
Lớp học vắng lặng.
Gia Hưng ngồi cạnh Ánh Nguyệt, bất chợt nói:
– Cậu không giống những người tôi từng gặp.
– Ý cậu là sao?
– Những người học giỏi thường rất thích thắng.
– Vậy cậu nghĩ tớ thuộc kiểu nào?
Gia Hưng im lặng một lúc rồi đáp:
– Là người không cần thắng, cũng không cần thua.
Ánh Nguyệt không nói gì.
Ngoài hành lang, Minh Quân đứng dựa vào tường nhìn vào lớp.
Ở đầu kia, Bảo Vy lặng lẽ nhìn về phía Gia Hưng.
Không ai biết rằng—
Ngày hôm đó, chỉ vì một chỗ ngồi,
bốn con người đã bắt đầu bước vào cuộc đời của nhau.
Buổi chiều muộn, ánh nắng cuối ngày trải dài trên dãy hành lang tầng ba, phủ một lớp vàng nhạt lên những ô cửa sổ đã cũ. Lớp học Chuyên Toán A1 dần vắng người.
Trần Ánh Nguyệt là một trong những người rời lớp sau cùng.
Cô đứng dậy, khoác cặp lên vai, theo thói quen quay sang nhìn phía bàn bên cạnh.
Phạm Gia Hưng vẫn còn ngồi đó.
Cậu đang cúi đầu làm bài, nét mặt lạnh lùng, tập trung đến mức dường như không để ý đến xung quanh. Ánh Nguyệt nhìn lướt qua quyển vở của cậu, chỉ một cái liếc rất nhanh – nhưng cũng đủ để nhận ra lời giải kia gọn gàng và sắc sảo đến mức nào.
Cô không nói gì.
Chỉ kéo ghế ra, bước đi.
Ra đến cửa lớp, Ánh Nguyệt chợt nghe giọng Gia Hưng vang lên phía sau:
– Ngày mai, tôi sẽ không thua.
Cô khựng lại trong một nhịp.
Rồi quay đầu.
Hai ánh mắt chạm nhau giữa khoảng không im ắng của lớp học sau giờ tan.
Không có thách thức gay gắt.
Không có cảm xúc thừa thãi.
Chỉ là một lời khẳng định rất điềm tĩnh.
Ánh Nguyệt nhìn cậu một giây, rồi khẽ đáp:
– Tôi cũng vậy.
Nói xong, cô quay người bước đi, không ngoảnh lại.
Dưới sân trường, Minh Quân đã đứng chờ sẵn.
– Hôm nay cậu về muộn nhỉ?
– Ừ. – Ánh Nguyệt gật đầu. – Ở lại làm thêm mấy bài.
– Có mệt không?
– Không. Chỉ là... bắt đầu thấy áp lực thật rồi.
Minh Quân hơi khựng lại:
– Vì đối thủ à?
Ánh Nguyệt im lặng một giây, rồi gật đầu.
– Ừ. Là một đối thủ rất mạnh.
Minh Quân cười khẽ:
– Vậy thì cậu càng không được thua.
Cô gật đầu, không chút do dự.
Trên tầng ba, Nguyễn Bảo Vy đứng lại trước cửa lớp A1.
Cô không bước vào.
Chỉ nhìn về chiếc bàn gần cửa sổ – nơi Phạm Gia Hưng vừa rời đi.
Ánh mắt cô lặng đi.
Không ai biết trong lòng cô đang nghĩ gì, chỉ biết rằng từ giây phút này, cái tên Trần Ánh Nguyệt đã bị khắc vào trí nhớ cô theo một cách khác.
Không còn đơn thuần là "bạn học".
Buổi tối, trong căn phòng riêng yên tĩnh, Gia Hưng mở lại vở bài tập.
Ánh đèn bàn hắt xuống những dòng chữ nắn nót của Ánh Nguyệt bên cạnh lời giải của cậu.
Hai cách làm. Hai lối tư duy. Không ai kém ai.
Gia Hưng đặt bút xuống.
Không có cảm giác rung động.
Chỉ có một suy nghĩ rất rõ ràng:
Tôi không được phép thua người này.
Ngày đầu tiên ở trường chuyên khép lại như vậy.
Chỉ có bốn con người, mang theo bốn hướng đi khác nhau, cùng đứng tại một điểm xuất phát mới.
Còn tương lai phía trước...
sẽ là những cuộc so kè khốc liệt hơn,
những áp lực nặng nề hơn,
và những mối quan hệ mà chính họ cũng chưa lường hết được.
Cuộc chiến của hai đối thủ... mới chỉ bắt đầu.Cuộc chiến giữa 2 học bá Trần Ánh Nguyệt và Phạm Gia Hưng sẽ diễn ra như thế nào
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro