Chương 1: Ta muốn hắn không có tư cách yêu ngươi
Trong địa lao âm u ẩm ướt, tràn ngập mùi tử thi, xích sắt theo gió lạnh vang lên thanh âm leng keng như thay cho nhân nhi bị xích đằng kia, gào rống không cam lòng.
"A! A! A!"
Từng tiếng kêu thê lương tựa như của âm hồn quỷ mị nơi địa phủ, làm người nghe được rùng mình, ớn lạnh.
Nơi góc tối âm u, một thân thể bị xích sắt khóa trụ tứ chi, cả người cơ hồ là máu, tóc tai rũ rượi, làm người ta nhìn không rõ bộ dạng.
Trước mặt nàng là một tuấn mỹ nam nhân mặc cẩm y hoa phục, còn có một người mặc váy trắng, phảng phất là một cái mỹ nhân như trong tiên họa bước ra. Nhưng trong tay nàng lại cầm một trương da người máu chảy đầm đìa, cùng nàng khí chất thuần bạch như tiên giống như châm chọc.
"Vì cái gì?"- Kia thanh âm từ người một thân đẫm máu, làm người nghe không ra nàng là dạng nào ngữ khí.
Vì cái gì muốn lừa gạt tình cảm của nàng, vì cái gì muốn tháo nàng huyết, vì cái gì muốn rút nàng xương, vì cái gì muốn lột nàng da, vì cái gì!!!!
"Bởi vì ta yêu chính là Nhã Nhi, bởi vì máu của ngươi là thuốc dẫn cho 'nàng', bởi vì ngươi có thiên phú giác ngộ siêu cao nhưng lại là cái phế vật, bởi vì ngươi tồn tại là hòn đá ngáng đường của Nhã Nhi."
"Khương Ảnh!"- Nàng ngẩng đầu, thét lên một tiếng chói tai mà thê lương. Hắn vậy mà một câu lại một câu bình thản trả lời nghi vấn của nàng, một câu lại một câu đem lòng nàng dập nát thành tro.
"Ảnh ca ca, ta muốn cùng tỷ tỷ nói vài câu."- Thẩm Vân Nhã bộ dáng như tiên, giọng nói lại ngọt thanh như cam tuyền.
Khương Ảnh chán ghét nhìn thoáng qua nàng. Sau đó ôn nhu như nước mà nhìn ả- "Ngươi cẩn thận nàng một chút, chó điên cắn người cũng có độc đó."
Thẩm Vân Nhã nhẹ gật đầu. Chờ Khương Ảnh rời đi, trong địa lao chỉ còn 'nàng' cùng huyết nhân bị xích nơi đó. 'Nàng' ngẩng đầu nhìn, khóe môi gợi lên nụ cười hồn nhiên, đung đưa tấm da người trong tay.
"Thẩm Thanh Đại, bị người mình yêu lấy máu róc xương lột da cảm giác như thế nào?"
"Thẩm Vân Nhã, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Thẩm Vân Nhã làm ngơ lời nói đầy phẫn hận của Thẩm Thanh Đại, chỉ dùng ngữ điệu thanh ngọt kia, từng câu từng câu lăng trì nàng.
"Tỷ tỷ cùng Khương Ảnh bất quá là hòn đá kê chân của ta mà thôi. Người ngươi yêu nhất - Khương Ảnh sẽ hạ tiện vì ta mà hi sinh tính mạng. Mà người yêu ngươi nhất - Cẩn ca ca sẽ thành thân sinh con với ta.
Đa tạ tỷ tỷ giúp ta tu luyện đến địa tôn, cha ta cũng thực cảm tạ tỷ đã giao ra Thẩm gia chưởng ấn, còn có Thẩm gia bảo vật nữa.
Quên không nói, cái chết của phụ mẫu tỷ, cha ta chính là đồng lõa. Nhận giặc làm cha, tỷ liệu còn mặt mũi nhìn đến họ sao?"
Biết được chân tướng cái chết của cha mẹ, Thẩm Thanh Đại quên việc thét lên chói tai, chỉ trợn to hai mắt không thể tin được nhìn Thẩm Vân Nhã.
Thẩm Vân Nhã lắc tấm da người trên tay, giương mắt nhìn Thẩm Thanh Đại huyết nhục mơ hồ lại không có da mặt, cong môi cười- "Cẩn ca ca thích nhất là tỷ, cho nên vì thành toàn huynh ấy, ta muốn đem xương bánh chè của tỷ đi hầm canh, đem trương da mặt trắng tựa ngọc này của tỷ làm vỏ sủi cảo, còn có..."
Nói, Thẩm Vân Nhã đột nhiên vươn hai ngón tay, đâm thẳng vào hai mắt Thẩm Thanh Đại, ngón tay cong lại, móc ra hai tròng mắt của nàng.
"A!"- Thẩm Thanh Đại đau đớn, ngửa đầu kêu thê lương vô cùng.
"Còn có hai mắt đầy linh khí này của tỷ, làm thành nhân liền có một chén sủi cảo thơm ngào ngạt. Sau đó bưng cho Cẩn ca ca ăn..."
Thẩm Vân Nhã đem hai tròng mắt bao vào trong tấm da mặt kia.
"Ta muốn Cẩn ca ca cả đời này đều không có tư cách yêu ngươi."
"Ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho các ngươi. Kiếp sau ta cũng sẽ không buông ta các ngươi, ta muốn các ngươi đời đời kiếp kiếp đều không được chết tử tế"- Hận ý ngập trời làm Thẩm Thanh Đại quên đi nỗi đau hiện tại, chỉ có linh hồn thấm đẫm hận ý.
"Yên tâm, muội sẽ không để tỷ thành oán quỷ, càng sẽ không để tỷ mang theo cừu hận mà đầu thai..."- Thẩm Vân Nhã khẽ động tay, cắt một đường nơi cổ Thẩm Thanh Đại.
"Bởi vì ta muốn ngươi hồn phi phách tán."
Máu tươi ở vết cắt không ngừng trào ra, còn có hai lỗ đen cũng không ngừng rỉ máu, tựa hồ như lệ quỷ lấy mạng nhìn lăng lăng về phía Thẩm Vân Nhã.
"Mạng các ngươi, đều là của ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro