Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ Maloch x Xeniel ] The Blindness

Một vùng đất Athanor bình yên với 4 phe Tháp quang minh (aka Cung điện ánh sáng), Vương quốc Norman, Rừng nguyên sinh, Vực hỗn mang giờ đây đã ký hiệp ước hoà bình nên chẳng còn xung đột nữa

Một ngày đẹp trời của buổi sáng tinh sương, một cuộc họp lớn diễn ra tại Tháp quang minh để bàn bạc về vấn đề giao thương giữa các phe phái.

Cũng là lần đầu Maloch nhìn thấy Xeniel kể từ khi chiến tranh chấm dứt...

Haizz...

Một tiếng thở dài mệt nhọc đến từ Ma vương Maloch của Vực hỗn mang, thủ lĩnh của Lực lượng sa đọa. Hắn ngả người ra dựa vào ghế mà lắng nghe các ý kiến của những người còn lại trong một sảnh lớn.

Một đại sảnh rộng lớn với bức tường sơn phủ một lớp vàng đồng sang trọng với một bàn tròn trắng lớn ở chính giữa cùng vói nhiều ghế dựa xung quanh

Haizz... lại thêm một tiếng thở dài

Nhưng hắn vẫn giữ được vẻ ngoài ngầu lòi của vị chúa tể một thời mà ai cũng phải kính sợ khi nhắc đến tên.

Chợt... ở phía đối diện, một bóng hình của một người cao to mặc bộ giáp toàn thân đang tỏ vẻ rất chăm chú nghe ngóng ý kiến của mọi người.

Hắn nhìn về phía anh... một sự thu hút đến lạ kỳ đã khiến hắn không thể rời mắt mà nhìn chằm chằm vào anh thì... anh quay đầu lại nhìn Maloch

Hắn vội xấu hổ mà quay mặt đi thì anh ấy lại đứng dậy mà đi ra khỏi đại sảnh trong sự ngạc nhiên và khó hiểu của Maloch...

- Ngài... ngài... Maloch... - Veera ngồi kế bên mà nhìn sang Maloch, thấy hắn đơ người ra, nhìn về một phía có... không khí... - ngài nhìn gì thế...

- À... không... - Maloch lấy lại tập trung mà tiếp tục nghe ý kiến của mọi người

...

Trưa hôm đó...

Một tiệm ăn khá bình dân dọc đường đi với bức tường gạch cùng với vài bức tranh trang trí và nhiều bộ bàn ghế ở các góc phòng nhưng vẫn có máy lạnh, thứ cần thiết trong buổi trưa oi bức này

Maloch và Veera bước vào

- Ngài ăn gì để tôi kêu... - Veera nói

- Thôi... để ta kêu cho... - Maloch từ từ đứng dậy mà đi đến quầy thu ngân

Mang khay đồ ăn trở về bàn thì... *rầm*

- Coi chừng ch... - Maloch vẫn đứng vững mà giơ khay đồ ăn lên trên cao để không bị đổ nhưng người đối diện thì lại không được như vậy

- A... - người đó té xuống đất, nước xốt đổ lên bộ giáp bên ngoài

- ... - Maloch nhận ra con người ấy, bộ giáp ấy... của buổi sáng

- Xin lỗi ngài... anh ấy bị mù... - một thiên sứ mặc chiếc đầm trắng lại gần đỡ anh ấy dậy mà nói

- Bị mù...? - Maloch nói rồi hạ khay đồ ăn xuống ngang ngực - qua đây ngồi với bọn ta đi... rồi nói chuyện

Vị thiên sứ kia đỡ người té xuống đất kia lên mà lại gần chỗ ngồi của Veera cùng Maloch

- Ngồi đi... - Maloch nói mà đặt khay lên bàn

- Ai vậy ngài... - Veera nói

- Ngươi quen... - Maloch nói nhỏ

- À... không... đó là lỗi do tôi mà - giọng trầm ấm của người đang mặc giáp vang lên đã một cách nào đó hút hồn tên Maloch kia... vừa xa lạ mà cũng vừa quen thuộc

- ... - Maloch đơ người ra một xíu - Hai người chưa ăn gì đúng không... để ta đi kêu...

2 người kia chưa kịp ngăn lại thì Maloch đã đứng dậy mà rời đi... quay trở lại bàn với 2 dĩa beefsteak

- Ăn đi... rồi kể cho ta

- C... cảm ơn - 2 người kia nói

...

- Cái gì... Xeniel với Lauriel... các người làm cho Tháp quang minh mà sao bị đuổi việc

- Cũng vì anh ấy đã mất đi thị giác do di chứng của hắc ám trong cuộc chiến nhưng chỉ biết anh ấy đối đầu với tên Nakroth... sau vài ngày, anh ấy trở về thì bị như vậy - Lauriel nói như mắc nghẹn - giờ anh ấy trở thành gánh nặng nên Illumia đã thẳng tay đuổi anh ấy...

- Còn ngươi...

- Tôi thì... - Lauriel nói - xin nghỉ để về nhà mà chăm sóc cho anh tôi... thỉnh thoảng anh ấy vẫn đến Tháp quang minh để trao đổi đóng góp ý kiến dưới tư cách là khách ngoài cuộc...

- Mà... sao giọng ngài có vẻ quen thuộc nhỉ... có lẽ tôi đã từng gặp đâu rồi - Xeniel chợt lên tiếng

- Không... ta chưa từng gặp nhau mà - Maloch vội đáp

- À vậy hả...

Một sự đau nhói trong tim... của Maloch

- Mà ngài tên gì nhỉ... - Xeniel gặn hỏi

- Maloch...

- Chẳng phải ngài là chúa tể...

- Ừ...

_____

- Ngài thật sự muốn tôi bắt tên cầm đầu mặc giáp kia sao... - Nakroth hỏi

- Bắt hắn cho ta để về moi móc thông tin - Maloch nói

- Tuân lệnh... - Nakroth nói rồi phóng nhanh về phía người kia đang đứng trong sân vườn của Điện Judgement

...

- Ta sẽ không phản bội Tháp quang mình đâu - người đó nói, mắt nhìn chằm chắm vào Maloch

- Nếu ngươi không chịu nói... thì đừng trách ta ác... Mganga thêm thuốc độc nào - Maloch nói

- Tuân lệnh... - Mganga đưa lọ thuốc

- ... - Maloch đổ thẳng lên đầu người kia, chảy xuống đầu rồi cả cơ thể bên dưới, không may đã dính vào mắt

- ... - người kia im lặng mà chịu đựng, tuyệt đối không hé nửa lời

...

- Tsk... 2 ngày rồi mà chưa moi được thông tin nào... - Maloch tức giận

- Sao không thử hành hạ bọn chúng bằng việc thả tên này về để nó truyền nhiễm bệnh từ lọ thuốc tôi vừa mới chế nhỉ - Mganga nói

- Vậy thả hắn đi... - Maloch nói

_____

- Mà... nhà của ngươi ở đây nhỉ ? - Maloch hỏi

- À... nó kế bên Điện Judgement đó - Lauriel gượng cười để che giấu sự buồn bã

...

- Ngài... quen biết anh ta sao... - Veera ngơ ngác hỏi

- Hắn... là người mà ta tùng tra tấn... - Maloch nói

...

Từ ngày hôm đó, Maloch đến thăm Xeniel nhiều hơn trong thời gian rảnh và dần dần đã trở thành "người giám hộ" của anh hồi nào không hay...

Những thời gian mà Lauriel cố kiếm công việc làm thêm ở ngoài để có thêm tiền trang trải cuộc sống thì Maloch lại là người đầu tiên cô nghĩ đến để trong chừng anh cả Xeniel của mình.

...

Thoáng chốc cũng 3 tháng kế từ ngày gặp mặt đầu tiên...

Nhưng nhìn Xeniel... Maloch không nguôi nghĩ đến việc mình làm trong quá khứ...

- Lauriel nè... cô có biết thế nào là tình yêu không ? - Maloch đang ngồi ngoài sân vườn của nhà Xeniel

- Đó là một thứ tình cảm khá phức tạp nhưng chủ yếu là từ cái rung động, ấn tượng đầu tiên... tôi cũng chẳng biết nữa... tôi lại nói xàm rồi phải không... - Lauriel đang tưới cây ngoài vườn

- ... - Maloch im lặng mặc nhìn trời, nhìn từng áng mây trôi - rung động ư ?

Buổi tối hôm ấy, Lauriel có một cuộc gọi thông báo đã được tuyển dụng làm bán thời gian cho một cửa hàng tiện lợi gần Điện Gospel nên đã nhờ Maloch trông chừng Xeniel

- Há miệng ra nào... ăn nè

Maloch nói với tay cầm chén cơm

- A...

Chợt vừa đưa đến miệng Xeniel thì anh đưa tay đụng vào đôi tay sần sùi đầy sẹo của Maloch...

Ấm quá

...

- Xeniel... - Maloch đang ngồi trên giường, lưng dựa tường - ta... ta xin lỗi

- Sao ngài phải xin lỗi... ngài đã giúp chúng tôi mà... rất nhiều là đằng khác... từ tiền đến thức ăn... - Xeniel đang nằm kế bên chỗ Maloch đang ngồi, chưa kịp hoàn thành câu nói thì...

- ... - Maloch trườn người xuống mà ôm chầm lấy Xeniel đang nằm... nước mắt chảy thành hàng - nếu mà ta đi một nơi xa... thì ngươi có đợi ta không ?

- Sao... sao ngài lại nói câu đó - Xeniel thắc mắc - tất nhiên rồi... ngài đã giúp tôi rất nhiều mà

- Ưm... - Maloch cười nhưng Xeniel... lại chẳng thể nào thấy được... cái nụ cười ấy

....

- Lauriel này... ngoài bị mù ra... cậu ấy có còn bị gì nữa không... - Maloch nhấp ngụm cà phê

- ... - Lauriel ngừng việc nấu cơm mà quay lại... với hàng nước mắt tuôn không ngớt trên khuôn mặt... - anh ấy... anh ấy sẽ không sống được qua năm nay... thậm chí không qua được mùa đông năm nay nữa...

- S... sao vậy... tại sao lại như vậy - Maloch hốt hoảng, thất thần

- Dị chứng hắc ám quá nguy hiểm... đã ăn sâu tới bộ não anh ấy dù bọn tôi trước đó đã thanh tẩy cả cơ thể Xeniel... - Lauriel khóc nấc mà suy sụp tại chỗ

- Cô không sao chứ - Maloch đứng dậy mà đỡ Lauriel lên - chuyện nghiêm trọng vậy.... sao cô không nói ta sớm hơn... ?

- Tôi... tôi tưởng anh ấy đã vô phương cứu chữa... - Lauriel nói

- ... - Maloch đôi chân mày nhíu lại, tỏ vẻ xót thương, cùng với sự bất lực khi biết tình trạng của Xeniel

...

Buổi sáng sớm sau đêm hôm ấy, Xeniel ngồi dậy thì nhận thấy rằng mình đang ở trong phòng cấp cứu

- Sao... sao tôi lại ở đây - Xeniel nói

- Dị chứng hắc ám lại bùng nổ trong cơ thể cậu nên chúng tôi phải đưa cậu vô đây để ngăn sự phát triển ấy... - một giọng nói vang lên

- Mà cô... cô là ai - Xeniel bối rối

- Ta là Payna... giờ thì nghỉ ngơi đi... lát nữa ta sẽ thông báo tin vui cho cậu

...

- Cậu... có thể tháo cái miếng vải che mắt được rồi đó... - Payna nói

- ... - Xeniel tháo xuống, lập tức phải nheo mắt lại vì ánh sáng từ cửa sổ đập vào mắt anh - kh... không thể nào... tôi thấy được ư...

- Còn nữa... dị chứng hắc ám cũng đã được loại bỏ hoàn toàn... giờ cậu có thể sống đến cuối đời như bao người bình thường rồi đó... - Payna nói

Xeniel mừng rỡ mà nhìn dáo dác xung quanh, vội lấy điện thoại mà gọi cho Maloch nhưng... chẳng ai bắt máy...

- Ngài ấy đi đâu cơ chứ...

...

Cũng ba năm rồi... chẳng có một tin tức gì về Maloch cả... tin nhắn và cuộc gọi tính đến nay cũng hơn mấy trăm cuộc rồi... Xeniel cũng đã có lại công việc Tư lệnh của mình ở Điện Judgement nhưng anh vẫn độc thân, chưa có một mối tình... Lauriel thì cũng theo anh cả mà vào làm việc chung với nhau...

Ngoài ra, anh còn nghe tin bên Vực hỗn mang vừa thay người lãnh đạo

Phải chăng Maloch gặp chuyện rồi sao...

Xeniel lo sợ mà tiếp tục gọi điện thoại hy vọng nhận được lời giải đáp...

Làm ơn bắt máy đi...

Nhưng những gĩ anh nhận được lại là...

- Số quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được .

...

Cho đến một ngày anh nhận được cuộc gọi của một số lạ

- Anh là Xeniel phải không...

- Đúng... tôi đây... có việc gì...

- Hãy đến cổng Hỗn mang sáng mai... tôi có việc cần giải quyết với anh

Chưa kịp hỏi thêm thông tin thì bên kia đã cúp máy...

...

Sáng hôm sau, Xeniel và Lauriel đã đến cổng Hỗn mang, nơi mà người bí ẩn bên đầu dây điện thoại kia đã hẹn thì một hình bóng quen thuộc với cặp song đao xuất hiện

- Lại là ngươi...

- Không... tôi không có ý gây chiến... có việc này Maloch muốn tôi làm cho 2 người...

- Maloch ư...

- Đi theo tôi nào...

Cuối cùng họ cũng đặt chân đến... vùng đất của ma tộc với các nấm mồ to nhỏ được xếp ngay ngắn. Họ đi thẳng đến cuối thì một bia mộ...

"Maloch

Chúa tể của Vực Hỗn mang"

Nhìn tấm hình của khuôn mặt hắn mà Xeniel không khỏi ngỡ ngàng

- Ngạc nhiên chứ... ngài ấy là người đã tra tấn anh những năm trước... và tôi chỉ là người bắt anh thôi

- Kh... không thể nào... sao lại có thể...

- Đây... - Nakroth chìa ra lá thư nhỏ cho Xeniel - lá thư mà ngài ấy nhờ tôi đưa anh trước khi ra đi...

"Gửi Xeniel,

Ta biết giờ này ngươi cũng biết sự thật rồi... Đúng vậy, ta là người đã tra tấn ngươi, đã đổ lọ thuốc khiến ngươi nhiễm dị chứng hắc ám...

Nhưng nhìn ngươi như vậy... ta xót lắm...

Nên ta đã học cấm thuật để đánh đổi mạng sống này để cứu lấy ngươi. Đừng thắc mắc tại sao lại như vậy... chính ta còn không hiểu nổi nữa mà... cái thứ tình cảm ấy...

Còn về Payna thì ta với Lauriel đã dựng nên vở kịch để khiến ngươi... kiểu đừng quá quan tâm đến ta mà tập trung vào công việc hơn thôi...

Cuối cùng... ta cũng không biết kết cái lá thư này như thế nào nhưng chỉ biết là... hãy sống tiếp... vì ta nhé... Xeniel

Maloch"

- Híc híc... sao... sao... ngài lại bỏ tôi...

Dù biết trước là như vậy nhưng Lauriel vẫn không ngăn được dòng nước mắt...

_____

- Nakroth... đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của ngươi... hãy nghe rõ đây - Maloch nói

....

- Đây là quyết định của ngài sao... nó quá nguy hiểm... ngài không thể liều mạng như vậy... - Nakroth nói

- Nó là quyết định sáng suốt nhất và tốt nhất cho Xeniel... - Maloch nói

- Vậy ai sẽ là người thay thế...

- Ngươi... tôi tớ trung thành của ta... ta tin ngươi sẽ làm được...

- Ngài... ngài không thể như vậy được... ngài thật ích kỷ...

- Đúng vậy... ta ích kỷ đấy... nên hãy vì ta mà hoàn thành nhiệm vụ cho thật tốt nhé...

- ...

_____

- Có lẽ... quyết định này không tốt như ngài nghĩ đâu... Maloch...

Nakroth nhìn lên bầu trời mà nghĩ ngợi

Đằng kia, người kia vẫn khóc không ngừng trong sự vô vọng, bất lực...

- Tôi đã đợi ngài... nhưng... sao ngài không đợi tôi...

End.

______________________
Đăng vào lúc 10h 13/06/2020
Oneshot đầu tiên đã hoàn thành, hy vọng mọi người thích ạ !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro