Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Bé con của anh

Hôm nay, 10/9, sinh nhật cu Tí.

Ối dồi ôi cậu chàng vui phải biết, chẳng hiểu háo hức ra làm sao mà năm rưỡi sáng đã lao vội xuống đánh thức Ngọc Liên. Khổ thân bé con, đang say giấc nồng lại bị gọi dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn bạn liến thoắng. Hình như kể từ đợt ốm trước cu Tí tăng động hơn trước hay sao ấy, thấy lúc nào cũng nhảy nhót lung tung xung quanh Ngọc Liên nhé, tất nhiên chỉ những lúc nào không có cái người đang ngủ trên tầng ba kia thôi. Kể cũng khổ, sinh nhật thì năm nào chả tổ chức, thế mà cu cậu cứ phát rồ lên như thể sắp được lên vũ trụ đến nơi rồi.

- Hôm nay Ngọc Liên đi chọn bánh ga-tô với tớ nhé. Tớ là tớ thích ăn bánh sô cô la nhất đấy! Tớ còn muốn ăn kem nữa! À mà này, lúc cắt bánh ấy, Ngọc Liên thổi nến cùng tớ nhé!

Nói đến đây lại thấy mặt cu cậu hồng hồng, tại hôm nọ cậu thấy trên ti vi bảo nếu người bạn thích thổi nến sinh nhật cùng bạn thì hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Vâng, vô cùng sến sẩm và ấu trĩ ạ, nhưng cậu mới chỉ là trẻ lớp Một, có cần phải hiểu sâu xa cặn kẽ vấn đề đâu. Tóm lại là, cu Tí thích chơi với Ngọc Liên, hai đứa lúc nào cũng dung dăng dung dẻ dắt tay nhau thì thật tốt.

Kể đến bé con tội nghiệp của chúng ta, trong khi bạn Tí vẫn thao thao bất tuyệt, mưa xuân văng đầy phòng, bé đã buồn ngủ tới mức không thèm quan tâm tại sao lại có nước bắn lên mặt mình. Cũng tại Minh đại hiệp cơ, tối qua...tối qua kể lâu ơi là lâu, hại bé không dám ngủ, sợ lỡ mất phần hay. Bé có biết đâu là Minh đại hiệp của bé cố tình kể thật chậm để bé ngủ muộn, cuối cùng sáng mai khỏi phải tíu tít đi chọn bánh với thằng lỏi kia. Kết quả, đã ngủ muộn thì chớ, còn bị gọi dậy sớm, bé mệt đến phờ cả người.

- Nhưng tớ buồn ngủ lắm... - Bé đáng thương dụi dụi mắt, cái đầu nhỏ chốc chốc lại gục xuống.

Uầy, có ai đến ngái ngủ mà cũng dễ thương dư lày không? Tuy nhiên, bạn Tí đã quá phởn để nhận ra điều đó. Bây giờ trong đầu bạn chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, đó là phải lôi bằng được Ngọc Liên đi chọn bánh.

Hai bạn trẻ, bạn giai kéo tay bạn gái đi xuống tìm mẹ Thu. Giờ này ba mẹ dậy hết rồi, nhưng vì hôm nay là thứ bảy nên cho các bé ngủ thêm chút, miễn không nướng cháy giường là được.

- MẸ THU ƠI!!! - Ông tướng con gào từ tầng hai xuống. Sau đó, chỉ nghe thấy tiếng bước chân, tiếng trước bình bịch, tiếng sau nhẹ và uể oải.

Mẹ Thu ngạc nhiên nhìn cu Tí. Hôm nay sinh nhật có khác, hăng hái tinh thần thế chứ lị. Lại còn ai mắt nhắm mắt mở theo sau nữa kia? Không phải là bảo bối được Hoàng Thiên Minh nâng như nâng trứng đấy sao? Chắc cu cậu sợ lát nữa "Minh đại hiệp" dậy rủ Ngọc Liên đi mất đây. Khổ thân con bé, mới sáng sớm đã bị thằng nhóc kia cho ăn hành rồi, dậy sớm thế, đứa nào chịu nổi.

- Đi, mình đi luôn đi mẹ! - Cu Tí bấu chặt tay vào người mẹ, mắt sáng như sao.

Mẹ Thu cười trừ, phải giải thích với cu cậu là hôm nay ngày nghỉ, hàng bánh người ta chín giờ mới mở cửa cơ, bây giờ mới có hơn sáu giờ, hẵng còn sớm chán. Cậu chàng phụng phịu, dỗi dằn ngồi ra một xó. Mẹ biết thừa Minh đại hiệp mà dậy thì sẽ không cho bé đi, mẹ cũng không muốn thế, nhưng nhìn bé thấy tội quá, cơm còn nhịn được, chứ ngủ thì nhịn làm sao, nhất là bé còn nhỏ như thế nữa.

Ngọc Liên được tha bổng, sung sướng chạy tót lên lầu, chả thèm quan tâm nhân vật chính ngày hôm nay mặt xị như cái bị. Bé đánh một giấc đến tám giờ mới dậy. Mở mắt ra, đoán xem bé nhìn thấy ai nào? Còn phải hỏi, tất nhiên là thủ phạm khiến bé ngủ muộn tối qua rồi. Thật ra bé không biết, người này cố nhấn nhá ở với bé, lên trên phòng bị mẹ Hoà phạt đứng bốn mươi lăm phút liền.

- Ơ, Minh đại hiệp? - Bé ngáp dài, mắt chớp chớp.

- Ừ. Muộn rồi đấy nhé, bé dậy để còn đi chọn bánh với cu Tí nào. - Minh đại hiệp cười trìu mến, xoa xoa đầu bé. Hờ hờ, hôm nay Mặt Trời mọc đằng Nam rồi, sao anh dễ tính thế này?

Bé con còn nhỏ, đương nhiên không nhận ra sự quái lạ trong thái độ của Minh đại hiệp. Anh nói thì bé nghe thôi, vội vội vàng vàng xuống giường làm vệ sinh cá nhân. Xuống nhà, bé thấy xấu hổ quá. Mọi khi bé vẫn dậy sớm hơn các bạn mà, hôm nay người ta đến giờ đọc sách rồi bé mới ăn sáng. Bé con ngồi vào bàn, phụng phịu:

- Tại Minh đại hiệp đấy.

- Sao thế? - Anh ngạc nhiên, bé con không hay giận dỗi thế này đâu, nhất định lại nghĩ lung tung cái gì rồi.

- Ai cũng ăn xong hết rồi, có mỗi bé là bây giờ mới xuống ăn. Lát nữa thể nào các bạn cũng chê bé lười cho xem.

Ai đó nghe ai đó lý sự, hơi đơ, nhưng bình tĩnh lại ngay, chỉ mỉm cười chứ không nói gì. Lát sau, thấy mẹ Phượng bê hai bát phở ra, bé mới biết, Minh đại hiệp cũng chưa ăn. Bé nhìn anh rất tự nhiên đón lấy bát phở, rồi lại xoa đầu bé, anh nói:

- Bây giờ thì không phải ăn một mình nữa nhé. Minh đại hiệp cũng dậy muộn giống bé mà.

Hai bạn cùng cười, bát phở thường ngày hôm nay ngon đến lạ. Chỉ một câu nói mà khiến cả hai ghi nhớ đến suốt đời, cũng hối hận bao năm ròng rã.

~o0o~

Hai bạn ăn xong, cậu nhóc sáu tuổi nọ mới hùng dũng bước ra như hiệp sĩ trong truyện cổ tích.

- Ngọc Liên, đi chọn bánh với tớ. Cậu hứa rồi mà.

Thực tình bé có hứa đâu, cậu bịa ra đấy. Mà cu Tí đang làm cao nhé, tại dạo trước nghe thấy mấy mẹ nói chuyện trong bếp, đại loại là mẹ Hoà mẹ Thu cứ cười trêu mẹ Phượng, cái gì mà phải làm cao một tí, không người ta lại tưởng mình dễ dãi quá, đâm chán. Thật ra cậu có hiểu mô tê gì đâu, nhưng cũng đoán được đấy là chiến thuật "cưa cẩm" nên áp dụng luôn. Mỗi tội, đối tượng của cu Tí mới chỉ là một cô bé sáu tuổi rưỡi thôi!

- Ừ. - Bé nhìn thẳng vào cậu, gật đầu cái rụp rồi mang bát vào bếp cho các mẹ.

Hớ hớ hớ, xem chừng có hiệu quả thật. Cậu chàng sung sướng cười đắc thắng. Có điều tình địch của cậu i qui hơi cao một tẹo, không cao lắm đâu, chỉ được 150 thôi chứ mấy! Thấy trong truyện gì i qui của cái cô mới cái anh đấy còn lên tận 299 với 300 cơ mà! Tác giả đặt tên hay nhỉ, Phong Băng, mà chán, Phong thì có đầy ngoài đời đấy, nhưng cậu chưa thấy ai tên Băng cả. Nhắc đến Phong cu cậu lại nhớ thằng Phong lớp mình. Hôm nọ nó ị đùn trong lớp nhé, xong còn nói dối. Nó cứ khăng khăng cãi cái cục đấy là sô cô la mới hay chứ lị.

Cậu chàng hôm nay sinh nhật nên phởn quá đà, làm gì còn long dạ nào mà quan tâm đến tình địch đang trao cho mình "cái nhìn âu yếm toàn lòng trắng"? Thật ra cũng không đến nỗi lườm nguýt lác cả mắt thế đâu, mức độ nguy hiểm mới tăng đến cấp S+ thôi à. Rốt cuộc, người khổ vẫn chỉ có bé con nhà ta thôi.

- Mẹ Thu ơi, con cũng muốn đi chọn bánh cùng. - Minh đại hiệp quá cao tay, chơi trò đánh phủ đầu, tấn công luôn vào người có quyền nhất.

Xong, việc đã định. Mẹ Thu mọc thêm ba cái đuôi ở sau lưng. Hoàng Thiên Minh và Trần Ngọc Liên dắt tay nhau tíu tít đi ở đằng sau, cu Tí với mẹ Thu đi trước, chốc chốc cu cậu lại quay ngoắt xuống, mắt toé lửa. Hoàng Thiên Minh phải gọi là đỉnh cao của tuyệt kĩ mặt dày thần chưởng rồi ấy! Đấy là chỗ của cậu, chỗ của cậu cơ mà!

Cả sáng ngày hôm ấy, có cậu bé sinh nhật mặt buồn xo, làm gì cũng không vui lên được, mà lý do là gì thì ai cũng biết rồi đấy. Hầy, trẻ con thời nay thật là...

- Happy birthday to you, happy birthday to you! - Trong một cô nhi viện, có khoảng hai chục bạn nhỏ ngồi xếp vòng tròn quanh chiếc bánh ga-tô xinh xắn, ánh nến hồng hắt lên khuôn mặt rạng rỡ của chúng, tận hưởng sự ấm cúng này cũng là một loại hạnh phúc. Ba bà mẹ Hoà, Thu, Phượng cũng hoà ca với các em, tiếng hát vang lên với những thanh âm trong trẻo.

Cu Tí cười muốn ngoác ra tận mang tai, bụng bắt đầu biểu tình. Cậu muốn ăn, muốn ăn!

Mà khoan, Ngọc Liên đâu rồi, cả Hoàng Thiên Minh nữa? Quá đáng lắm rồi, hôm nay là sinh nhật cậu kia mà! Cu Tí bắt đầu thấy bực tức trong lòng, mõm dẩu ra như Trư Bát Giới. Hình ảnh này lọt vào mắt mẹ Hoà. Vì hôm nay sinh nhật cậu, nên tính mẹ cũng hoà hoãn đi nhiều. Mẹ đến bên cu Tí, hỏi:

- Sao thế?

- Mẹ...mẹ Hoà, con không thấy bạn Ngọc Liên với anh Thiên Minh đâu cả! - Cu Tí mừng như chết đuối vớ được cọc. Mẹ Hoà nghiêm khắc như thế, chắc chắn sẽ "giành lại công bằng" cho cậu.

Mẹ Hoà ngớ người, nhìn quanh, đếm đi đếm lại mới được hai tám cái đầu trẻ con, quả nhiên không thấy bé con với đại hiệp đâu cả. Mẹ tặc lưỡi, ừ thì cũng giận đấy, nhưng mọi người đều đang vui vẻ, mẹ không nỡ phá hỏng không khí. Thôi để lát nữa mẹ giấu mọi người đi tóm hai đứa tiểu quỷ rồi xử luôn tại chỗ vậy. Tính toán xong xuôi, mẹ xoa xoa đầu cu Tí, đáp:

- Chắc hai anh em trốn đi chơi đâu đó thôi. Tẹo nữa Liên với Minh về mẹ sẽ phạt nhé, con cứ chơi cùng các bạn khác đi.

Cu cậu nghe thấy thế, hơi buồn một tẹo, nhưng kệ đi, đâu phải ngày nào mẹ Hoà cũng tỏ ra dịu dàng thế này đâu. Ngọc Liên xấu tính, từ nay về sau cậu không chơi với bé nữa là được.

Lại nói, hai bạn nhỏ của chúng ta trốn đi xem lễ hội. Cũng chẳng phải dịp gì đặc biệt, người ta thích thì người ta tổ chức thôi, nghe nói còn bán cả pháo bông nữa, thành ra hai đứa nhóc nhắng nhít tít mù trốn ba mẹ ra thị trấn.

Hây dà, tối thứ bảy có khác, mọi người đến đông ghê. Minh đại hiệp dắt Ngọc Liên bé con chen chúc trong dòng người, đôi mắt lấp lánh nhìn những chiếc đèn lồng đỏ treo rực cả một góc phố, tận hưởng mùi hương tuyệt hảo của những món ăn vặt bên đường quen thuộc.

- Ế! Minh đại hiệp, mua cho bé đi! Thịt xiên nướng đó, thường ngày các mẹ không có cho ăn, bé thèm lắm. - Ai đó mắt long lanh nhìn ai đó, giật giật tay áo nũng nịu. Khổ, dễ thương thế này làm sao người khác từ chối cho được. Minh đại hiệp gật đầu đồng ý, nhưng dặn bé đứng yên ở đây đợi anh, vì đông quá, anh sợ bé bị xô ngã thì tội nghiệp.

Nếu biết mình sẽ phải xa bé lâu như vậy, anh sẽ không bao giờ buông tay bé ra nữa.

Nhưng, trên đời này vốn dĩ không có chữ "nếu".


Tối đó, Trần Ngọc Liên biến mất khỏi cuộc đời Hoàng Thiên Minh, không còn chút dấu vết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro