Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Đại hiệp và bé con

Minh năm tuổi, Liên ba tuổi.

Thằng bé gầy giơ xương vội vơ lấy ít bánh bao thừa của một quán nọ, dắt tay đứa bé gái chạy đi.

- Á à, hai đứa nhãi ranh, lại dám mò đến quán của bà ăn trộm cơ à. Bánh bao có thừa bà cũng không cho lũ chúng mày nhé, quân ăn cướp vô giáo dục! - Tiếng mụ chủ vang lên đanh đá sau lưng.

Thằng bé sợ tái mặt, vội vàng giấu con bé con vào một bụi cây rậm rạp, dặn thế nào cũng không được ra. Bé con ngoan lắm, ngốc nghếch gật đầu, còn cười híp mắt với nó:

- Bé biết rồi. Bé sẽ ngồi im ở đây ăn bánh bao. Anh yên tâm, bé không ăn hết của anh đâu.

Thằng bé chỉ kịp gật đầu, mỉm cười với bé con một cái đã bị mụ chủ quán rượt tới nơi. Mụ lấy chổi nện nó tới tấp như đang trút nỗi bực tức do ế hàng lên người nó. Và tất nhiên, bé con ngồi im trong bụi cây, chẳng ai nhìn thấy, vẫn hồn nhiên ăn bánh bao. Thực sự là đã lắm luôn ấy, mấy ngày trời rồi bé mới được ăn. Bé nhìn cái bánh còn lại trên tay, bấm bụng để dành cho anh, mà không biết anh làm gì lâu thế nhỉ, hay anh bỏ bé rồi? A không được, anh bỏ bé rồi bé biết chơi với ai đây? Bé muốn đi tìm anh. Nhưng mà anh dặn phải ngồi im trong này, không thì anh sẽ giận. Bé sợ anh giận lắm, anh giận bé rồi bé sẽ khóc nhè cho xem.

Lạ quá, sao lâu vậy nhỉ? Bé vẫn còn chưa biết xem giờ, cũng không biết đã bao nhiêu phút trôi qua nữa, chỉ nhớ là đã lâu rất lâu rồi anh chưa đón bé. Hay là bé lật bụi cây ra xem chút nhỉ? Bé vẫn ngồi yên mà, chỉ hé ra tí ti thôi, chắc anh không giận bé được đâu.

Nói rồi, bé rẽ mấy nhánh cây ra, đôi mắt to tròn tìm kiếm xung quanh. A, kia rồi! Mà sao anh lại nằm trên đất? Bé sợ quá, vội chạy ra xem, chẳng thèm để ý mình vừa trái lời anh dặn.

Lúc này, mụ chủ đã đi xa rồi. Bé dùng hết sức lay anh dậy nhung không có hiệu quả. Chết rồi, anh ơi, anh đừng bỏ bé mà, hu hu hu! Nghĩ đến đấy, bé rơm rớm nước mắt rồi khóc tu tu.

- Anh ơi...anh giậy...giậy...đi mà... - Bé hoảng quá, mếu máo đến độ nói ngọng líu ngọng lô, nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt xinh xắn. Anh không dậy bé biết làm sao đây? Bé sợ lắm anh ơi!

Như cảm nhận được nỗi sợ của bé con, thằng nhóc cố gắng cử động tay chân rồi ngồi dậy, mặc cho cái lưng nó đau ê ẩm. Mụ này cũng ác thật, hành nó thành ra như thế. Nhưng mà, việc quan trọng bây giờ không phải là oán trách mụ ta, mà là dỗ cho bé con trước mặt nó nín kia kìa.

Bé thấy anh ngồi dậy thì cũng đỡ sợ hơn, không khóc nữa, nhưng mắt mũi vẫn đỏ ửng cả lên, miệng thốt ra những tiếng nấc nghẹn ngào. Thằng nhóc nắm lấy tay bé, nắn nắn, hết xoa rồi thổi. Lạnh ngắt. Chắc bé sợ lắm. Nó luồn bàn tay lấm lem thâm tím vào mái tóc khô khốc của bé, vuốt ve, thật nhẹ như sợ bé giật mình. Hai cái trán áp vào nhau, nó cười tủm tỉm, nói với bé không sao rồi. Bé thấy thế cũng xuôi, nhưng vừa nhìn thấy vết máu ở khoé môi thằng nhóc lại khóc oà lên, cứ xoa rồi thổi, lắp ba lắp bắp hỏi anh có đau không. Nó đáp không đau, chỉ cần bé thơm vào chỗ đó một cái sẽ không đau nữa. Thế là bé tin thật, thơm ngay, không chỉ một cái mà còn mấy cái nữa. Thằng nhóc cười tít cả mắt, véo hai má bé, hết nựng rồi lại dụi. Bé thấy thế thích lắm, chẳng phản đối gì cả, chỉ nhìn anh thôi.

Anh bảo gì bé cũng tin, anh nói thật ra ban nãy có con gấu, anh không muốn nó ăn thịt bé nên đã ra đấu với nó. Anh bị chảy máu nhưng dọa nó bỏ chạy rồi. Bé ngạc nhiên, tròn hai mắt mà reo, khen anh giỏi. Anh chỉ chỉ vào má, bé lại "chụt chụt" hai phát vào hai bên. Anh bảo bé sau này không được gọi anh Minh, mà phải gọi Minh đại hiệp, bé cũng gật đầu. Vậy là từ đó cái tên Minh đại hiệp ra đời. Minh đại hiệp bảo vệ bé con.

•••••••••••••••••••••••••••••••••••

Minh tám tuổi, Liên sáu tuổi.

Hai đứa sống trong trại trẻ mồ côi, được đi học, thích lắm.

Tan học, Liên chạy ra khóc tu tu với anh. Minh bắt đầu cáu tiết, hỏi đứa nào dám bắt nạt bé. Bé gạt nước mắt, lắc đầu chứ nhất quyết không chịu nói.

Tối, lúc ăn cơm, anh thưa chuyện với các mẹ. Mẹ Hoà nghiêm khắc nhất, đứng lên hỏi hôm nay ai trêu bạn Ngọc Liên khóc. Lũ nhóc im bặt, lấm lét nhìn nhau. Mẹ Hoà gằn giọng:

- Nếu ai làm mà không nhận sẽ không được ở đây nữa.

Thấy thế, bọn trẻ sợ quá, lúc sau thì có một nhân vật vô cùng "hùng dũng" bước ra:

- Thưa mẹ Hoà, là cu Tí làm ạ! - Thấy cu Tí ngoan chưa, Bác Hồ dạy phải khiêm tốn, thật thà, dũng cảm, lần này các mẹ chắc sẽ khen cu Tí nức nở cho mà xem. Ơ, sao sắc mặt mẹ Hoà xám ngoét thế kia, cu Tí làm đúng mà. Cậu chàng ngẩn ngơ tự hỏi.

Thấy tình hình có vẻ căng, mẹ Thu vội vàng can thiệp, vỗ vai mẹ Hoà:

- Chị cứ bình tĩnh, để em hỏi con đã. - Nói rồi mẹ Thu quay sang cu Tí, cười hiền:

- Cu Tí, kể cho mẹ nghe, sao con lại làm bạn Ngọc Liên khóc?

Cu Tí ngúng nga ngúng nguẩy, hai tay đút túi quần khua khua, đủng đà đủng đỉnh mãi mới đáp được một câu:

- Con trêu bạn ấy ạ.

Mẹ Thu cũng không mất kiên nhẫn, vẫn giữ nguyên nụ cười, tiếp tục "hỏi cung":

- Vì sao con lại trêu bạn?

Cu cậu tần ngần mãi, hết nhìn mẹ Hoà đang đằng đằng sát khí lại nhìn sang anh Minh, cuối cùng dừng lại ở Ngọc Liên đang tỉnh bơ cười hì hì ngồi một chỗ. Cậu đỏ bừng mặt, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mặt mẹ Thu, dõng dạc nói:

- Vì con thích bạn ấy ạ.

Lần này, cả đám nhóc được một phen giật mình. Liên cũng thôi cười, khó hiểu nhìn cu Tí đang gãi đầu gãi tai, mặt đỏ như vừa ăn trúng miếng ớt. Thích thì có gì đâu, bé cũng thích cu Tí mà, thích cả mẹ Hoà, mẹ Thu, mẹ Phượng, bạn Cát Tường, bạn Như Yến, bạn Hồng Nhung, thích cả Minh đại hiệp nữa. Các mẹ cũng thừ người ra, nhìn chằm chằm vào cu cậu. Chỉ có duy nhất một người vẫn bình tĩnh đọc sách, đơn giản là vì: Thằng béo kia. Không. Xứng. Hứ, thằng này đũa mốc chòi mâm son à, tiểu thiên thần nhà anh sao có thể thích thể loại béo quay như lợn đấy chứ. Yên chí là vậy, bạn Minh đại hiệp tiếp tục đọc nốt quyển Không gia đình, đang đọc đến đoạn Rê-mi kết hôn với Li-dơ thì lại nghe có giọng nói ngọt ngào quen thuộc:

- Ừ, tớ cũng thích cu Tí.

Uỵch!

Nghe xong câu này, Minh đại hiệp tí thì té ghế. Đừng đùa chứ, Liên ngố vừa mới phát ngôn lung tung gì đấy?

Cu Tí cứ tưởng tỏ tình thất bại, ai dè người ta cũng thích cậu, tốt quá, không phải buồn rồi, hihi. Thế là cậu chàng quay sang chào hỏi bạn Minh rất lễ phép:

- Em chào anh vợ ạ.

Thế nhưng, hình như ông anh vợ tương lai này không thích cậu lắm thì phải, lườm cậu sắc thế kia cơ mà. Các mẹ nghe xong câu này cũng sắp xỉu đến nơi, còn chưa kịp định thần lại đã nghe giọng của cô bé con đầy nghiêm khắc:

- Cu Tí, cậu chào lung tung gì đấy. Tớ đang định bảo là tớ còn thích cả mẹ Hoà, mẹ Thu, mẹ Phượng, bạn Cát Tường, bạn Như Yến, bạn Hồng Nhung, thích cả Minh đại hiệp nữa cơ mà. - Liên tỏ rõ vẻ không vui, môi xinh hơi trề ra. Nó nhíu chặt đôi mày thanh mảnh, tặc lưỡi một cái rõ to.

Cu Tí đang sướng như mở cờ trong bụng, nghe thấy câu sau mặt lập tức bí xị. Ôi tội nghiệp trái tim bé bỏng của cậu, cứ thế này chắc có ngày cậu bị bệnh đau tim mất.

Và, cách đấy không xa, có một người đang bụm chặt miệng, cố gắng nín cười đến nỗi mặt đỏ gay. Nghe thấy không hả thằng béo kia, bé con sao có thể thích mày được chứ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày, muahahaha! Chết, chắc anh phải học điệu cười khác thôi, cười như thế này sớm muộn gì cũng dọa bé con sợ.


Tầm mười phút sau, mẹ Hoà xốc lại tinh thần, không phạt cu Tí nữa, nhưng cũng không thèm cười với cậu cái nào, chỉ bảo mọi người tập trung ăn cơm. Cu Tí bị từ chối, lòng dạ tan nát, còn đâu tâm trạng ăn mới chả uống nữa. Nhân lúc ba mẹ mải dỗ các em bé hơn, cậu chàng lủi nhanh về phòng. Cậu quyết định rồi, từ nay sẽ cạch mặt Ngọc Liên, không thèm thích bạn ấy nữa. Nhưng mà, nhưng mà cu Tí vẫn muốn nói chuyện với Ngọc Liên lắm, còn muốn hỏi Ngọc Liên vì sao không thấy cu Tí đặc biệt nữa. Nếu bạn thấy cu Tí béo xấu trai, cu Tí sẽ sửa mà. Cu Tí sẽ tập thể dục thật chăm để có thân hình đẹp giống anh Minh. Cậu chàng hừng hực khí thế, nhẩm đi nhẩm lại lời cần nói cho đỡ quên, loay hoa loay hoay trước cửa phòng Ngọc Liên. Mà khổ nỗi, bé là con gái nên ăn chậm vô cùng. Cu Tí chờ sốt hết cả ruột, chốc chốc lại ngó xuống xem bé đã ăn xong chưa.

"Trời đất, ăn gì chậm thế không biết!" Cậu nhóc vò đầu ngán ngẩm. Thật ra bình thường bé cũng không ăn chậm đến mức đấy đâu, nhưng tại vì có con cáo ranh mãnh nào đó cứ gắp cho bé hết món này đến món khác nên bé phải ăn đó thôi, ai bảo bé thương Minh đại hiệp nhất.

Minh đại hiệp liếc nhìn cái đầu húi cua cứ thập thập thò thò thì nhếch mép.

"Muốn đấu với anh mày, chờ kiếp sau đi con ạ." 

Nói gì thì nói chứ, anh có tính chiếm hữu hơi bị cao đấy. Thằng nào dám mon men lại gần bé con nhà anh thì trước hết phải bước qua xác anh đã. Gian xảo vô cùng, thông minh vô cùng, chỉ giả nai trước mặt bé thôi. Để bé biết được tại anh mà các bạn trai không chơi với bé thì chắc bé tẩy chay anh luôn quá. Nói thế thôi chứ bé ngốc lắm, ngốc đến đáng yêu, cưng mãi không hết, cưng nhất trên đời. Cưng đến nỗi trước khi ngủ anh phải sang phòng bé ôm thân hình bé nhỏ ấy vào lòng mới xong. Bé thơm cực kì, trắng ơi là trắng, cứ như bánh bao chay di động ấy. Có phải anh trai nào cũng cưng em gái thế không nhỉ? Chắc vậy rồi, cho dù bé còn chẳng có quan hệ máu mủ gì với anh. Mà nhé, không hiểu sao anh thích thơm vào má bé lắm nhé, phúng phính hồng hào, nhiều lúc chỉ muốn cắn một phát thôi. Nghĩ thế chứ anh chả dám nói với bé đâu, nhỡ bé sợ anh thì chết.

- Minh đại hiệp ăn đi, không cần lo cho bé đâu, bé lớn rồi. - Bé ngó vào bát anh, thấy chỗ cơm chỉ bằng non nửa bát bé thì xót lắm, nghiêm túc nhìn anh, vỗ ngực đảm bảo.

- Minh đại hiệp no rồi. Bé ăn nhiều cho xinh, chóng nhớn nhé. - Anh xoa đầu bé, mái tóc giờ đây đã dài ngang lưng, mềm như tơ.

Bé thấy anh không chịu, mặt buồn xo nhìn vào bát mình, không thèm ăn nữa. Đôi chân bé cứ đung đưa, mỗi lần bực tức cái gì bé đều làm như thế. Anh muốn dỗ bé ăn, nhưng bé cũng muốn dỗ anh ăn, thế là Minh đại hiệp nảy ra một ý tưởng vĩ đại.

- Bé này, bây giờ Minh đại hiệp có cách để chúng mình cùng ăn đấy. - Anh cười, cố chọc để bé quay về phía mình.

Bé nghe thế, vui lắm, mắt long lanh hỏi:

- Minh đại hiệp nói cho bé biết đi. - Bé níu lấy tay anh. Tay bé nhỏ nhắn, dễ thương đến kỳ lạ, đã vậy còn rất mịn màng nữa chứ.

Anh hơi quay đi, tai bắt đầu ửng hồng. Bé không hiểu, nghiêng nghiêng đầu, lại tưởng anh không muốn nói cho mình biết, bèn giở giọng nịnh nọt:

- Minh đại hiệp đẹp trai nhất quả đất ơi, nói cho bé nghe đi mà. Minh đại hiệp có cách gì thế?

Khổ nỗi, bé càng làm thế anh càng tránh tợn. Ai bảo bé xinh quá làm gì, hại anh cả người nóng ran, cứ như bị sốt. Chẳng lẽ anh trai nào ở cạnh em gái cũng thế này à? Bé sợ anh giận mình lắm chuyện, cũng không dám hỏi nữa, cái đầu khẽ nghiêng, mắt nhìn chằm chặp xuống dưới đất.

- Bé, anh bảo cái này này. - Cuối cùng vẫn là anh đầu hàng trước, đổi giọng sang ba bị chuyên dụ dỗ trẻ con. Quả nhiên bé bị lừa, hí hửng ngẩng đầu lên thì bị anh đút tọt miếng đậu phụ rán vào mồm. Bé nhai nhồm nhoàm vẫn muốn cãi anh, tiếng nói cứ lúng búng, đại loại có thể hiểu là bé cũng phải đút cho anh, thế mới hoà. Minh đại hiệp làm kiêu, vội vàng nhăn mặt. Bé thấy vậy lại càng khoái chí, gắp một miếng đậu rõ to bỏ vào mồm anh. Thấy bé giỏi chưa, ăn đũa chứ không ăn thìa như các bạn nhé. Gớm, anh làm bộ làm tịch thế thôi, chứ thực chất chả sướng đến chết đi được luôn í. Xem kìa, cười đến nỗi chẳng thấy mắt đâu nữa kìa. Các mẹ nhìn hai đứa đầy ẩn ý, cười ý nhị rồi không ai bảo ai lần lượt dỗ mấy nhóc nhỏ về phòng hết. Thật tình, ai chả biết, Hoàng Thiên Minh giữ Trần Ngọc Liên như bảo bối, còn lâu mới để ai khác ngoài anh dẫn bé về phòng.

Đại hiệp và bé con vừa đi vừa nói chuyện, vui vẻ thân mật lắm cơ, làm cho cái người trên tầng hai kia cáu điên cả tiết. Cũng khổ cu Tí cơ, bị người đẹp từ chối chẳng có lý do thì đã đành, đằng này lại còn được khuyến mãi thêm ông anh vợ "hụt" mới đau chứ. Cái cầu thang cậu mất chưa đến hai phút để đi hết, mà hai vị này đã đi năm phút rồi mới lên được nửa đường. Mẹ Thu ơi con muốn tự tử vì tình! (Không biết cu cậu học ở đâu cái câu này nữa).

Đại hiệp lên đến nơi, thấy thằng nhóc béo vẫn luẩn quẩn ở trước cửa phòng bé, nghĩ thầm:

"Thằng này lỳ thật. Mình đã khích như thế rồi mà vẫn chưa bỏ cuộc. Nhưng mà đấy mới chỉ là khúc dạo đầu thôi. Vẫn còn nhiều trò hay đang chờ nó lắm." 

Anh cười khẩy rồi quay sang ngọt ngào với bé:

- Bé về phòng học bài trước đi nhé, để Minh đại hiệp nói chuyện với cu Tí một lát.

Bé thấy thế cũng hơi ngạc nhiên. Bình thường có bao giờ thấy Minh đại hiệp giao tiếp với cu Tí đâu, anh chả suốt ngày chê cu Tí vừa béo vừa xấu, lại còn học dốt còn gì. Nhưng rồi bé vẫn vui vẻ nghe lời anh, vào phòng lấy bài tập về nhà ra làm. Minh đại hiệp thương bé thế cơ mà, bé cũng phải thương Minh đại hiệp chứ.

Đợi cho bé con đóng cửa phòng lại rồi, Minh đại hiệp mới đổi ánh nhìn hướng sang cu Tí, mắt nheo nheo, miệng cười:

- Nào, giờ thì hãy nói chuyện như hai người đàn ông với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro