Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ngoại truyện: Sụp Đổ

Thành phố Khand, nơi từng được mệnh danh là "Viên ngọc của sa mạc", nay chỉ còn là một đống đổ nát tan hoang. Những tòa tháp uy nghiêm đã sụp đổ dưới sức nặng của bom đạn, khói bụi dày đặc phủ kín bầu trời. Không khí mang mùi khét lẹt của lửa cháy và mùi máu, khiến người ta cảm nhận rõ ràng sự tàn khốc của chiến tranh.

Tiếng nổ của pháo binh rền vang không ngớt, dội từ xa vào thành phố như từng hồi chuông báo tử. Máy bay chiến đấu lượn vòng trên không trung, những chiếc Su-35S của Nga xé toạc bầu trời, ném xuống cơn mưa đạn vào những mục tiêu cuối cùng còn kháng cự. Xe tăng T-90 gầm rú, nghiền nát mọi vật cản trên con đường tiến đến cung điện hoàng gia. Trong bối cảnh hỗn loạn đó, đội đặc nhiệm số 4 – những chiến binh tinh nhuệ đã trải qua đủ các thể loại trận chiến – đang tiến hành nhiệm vụ sống còn: lật đổ triều đại Khand bằng cách tiêu diệt nhà vua.

Vasha, đi đầu với khẩu PKP trên vai, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước. Những gì anh nhìn thấy là một khung cảnh hỗn loạn. Người dân chạy tán loạn trên các con phố đổ nát, lính cận vệ của hoàng gia vật lộn với sức tấn công như bão tố của quân đội Nga. Dù trải qua nhiều trận chiến, không gì có thể chuẩn bị cho anh đối mặt với sự hủy diệt mà họ mang đến. Nhưng đây là chiến tranh – và anh hiểu rằng, để mang lại hòa bình, đôi khi phải đổ máu.

"Rompev, quét qua phía trước," Vasha ra lệnh, giọng nói của anh vang vọng qua tai nghe. Rompev không chậm trễ, nâng khẩu súng bắn tỉa lên, mắt quan sát qua ống ngắm, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của địch.

Cả đội tiếp tục tiến về phía trước, từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn. Ánh nắng mặt trời bị che khuất bởi khói bụi, biến cả thành phố thành một bức tranh màu xám u ám. Mỗi tiếng động vang lên đều có thể là dấu hiệu của kẻ thù. Đội hình đặc nhiệm số 4 di chuyển như một cỗ máy hoàn hảo – không tiếng ồn, không hoảng loạn, chỉ có sự tập trung tuyệt đối vào mục tiêu.

Khi cung điện Khand hiện ra trước mắt, những bức tường đá cẩm thạch trắng ngọc giờ đây chỉ còn là những mảng vỡ vôi vữa, nhưng đằng sau đó vẫn là một đội quân cận vệ trung thành sẵn sàng hy sinh để bảo vệ nhà vua. Đội cận vệ hoàng gia, mặc giáp vàng và cầm những thanh gươm ma thuật phát sáng, đang tập trung tại cửa chính của cung điện – phòng tuyến cuối cùng trước khi quân Nga tiến vào bên trong.

"Chuẩn bị chiến đấu," Vasha ra lệnh, khẩu PKP trong tay anh đã sẵn sàng nhả đạn.

Tiếng súng nổ vang dội. Đạn bay rít qua không gian, xé toạc những tảng đá và gạch vụn trên mặt đất. Đội cận vệ hoàng gia, dù biết rằng cái chết đang đến gần, vẫn không lùi bước. Họ tấn công như những con thú hoang bị dồn vào đường cùng, liều mạng bảo vệ vị vua của mình.

Rompev đã chiếm được vị trí chiến lược trên một tòa nhà đổ nát. Anh bình tĩnh ngắm bắn từng mục tiêu một, mỗi viên đạn đều được tính toán kỹ lưỡng. Trong vài giây ngắn ngủi, ba tên cận vệ đã ngã xuống dưới làn đạn chính xác của anh. "Sạch sẽ," Rompev nói ngắn gọn qua bộ đàm, tiếp tục di chuyển nhanh về phía trước để hỗ trợ đồng đội.

Vasha, Rompev, và những chiến binh còn lại của đội đặc nhiệm số 4 tiến sát vào cửa chính, bọc lót cho nhau trước khi đụng độ trực diện với những tên cận vệ cuối cùng. Ivan và Ivich, đứng phía sau với những khẩu AK, xả đạn như vũ bão, đẩy lùi mọi đợt tấn công từ đối phương. Trong làn mưa đạn, từng bước tiến của họ đều là cuộc đối đầu sống còn.

Một tên cận vệ khổng lồ lao về phía Vasha với thanh gươm lớn, ánh sáng ma thuật tỏa ra rực rỡ. Vasha nhanh chóng né sang bên, tung cú đá mạnh vào ngực hắn. Nhưng kẻ địch quá mạnh mẽ, hắn chỉ lùi lại vài bước trước khi tiếp tục lao tới. Không chút do dự, Vasha nâng khẩu súng của mình lên, xả một loạt đạn thẳng vào kẻ thù. Hắn ngã xuống trong tiếng rên rỉ, máu chảy tràn ra từ những vết thương.

Destra không thua kém, đối mặt với một tên cận vệ khác. Hắn cầm một thanh kiếm ma thuật lớn, mắt hắn đỏ ngầu, đầy sự căm phẫn. Rompev, với sự nhanh nhẹn như một con báo, luồn ra phía sau, cắm con dao găm quân dụng vào cổ hắn trước khi hắn kịp nhận ra điều gì đang xảy ra. "Xong rồi!" anh hét lên, rút con dao ra trong một chuyển động nhanh gọn.

Khi cửa chính của cung điện bị phá tung, đội đặc nhiệm nhanh chóng tiến vào bên trong. Một không gian rộng lớn hiện ra trước mắt họ – những bức tượng khổng lồ, những hành lang dài bất tận, và những tấm thảm đỏ giờ đây bị bao phủ bởi tro tàn và đổ nát. Tất cả những dấu ấn của quyền lực và sự giàu có giờ chỉ còn là những mảnh vụn của lịch sử.

"Hắn ở đâu?" Rompev hỏi, ánh mắt anh quét khắp căn phòng lớn, như thể tìm kiếm bóng dáng của kẻ thù cuối cùng.

"Phòng ngai vàng," Vasha đáp, anh đã nghiên cứu kỹ sơ đồ cung điện trước khi bắt đầu nhiệm vụ. "Đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian."

Cả đội di chuyển một cách thận trọng qua hành lang dài và tối. Những ngọn đuốc lớn vẫn cháy, tạo ra những bóng ma quái dị lượn lờ trên tường. Từng bước chân của họ vang lên trong sự im lặng tuyệt đối, và chỉ có tiếng thở gấp gáp của chính họ là nhắc nhở rằng thời gian đang dần trôi qua.

Khi họ đến gần phòng ngai vàng, âm thanh của tiếng binh khí va chạm dần vang lên. Đội cận vệ cuối cùng đang tập trung bảo vệ vua Khand – vị vua mà họ đã thề trung thành cho đến hơi thở cuối cùng.

Cánh cửa lớn của phòng ngai vàng bật mở ra trong tiếng ầm vang. Cả đội bước vào, vũ khí sẵn sàng, và trước mắt họ là một cảnh tượng kỳ lạ. Ở giữa phòng, vua Khand – người đàn ông quyền lực nhất vương quốc này – đứng đó, mặc áo choàng vàng rực rỡ, nhưng trên khuôn mặt hắn là sự căm phẫn xen lẫn sợ hãi.

"Ngươi là ai mà dám đến đây?" Vua Khand hét lên, giọng nói của hắn dội lại từ những bức tường đá xám.

Vasha bước lên, không chút do dự. "Ngươi đã biết điều gì sẽ đến. Số phận của ngươi đã được định đoạt."

Vua Khand nhìn thẳng vào mắt Vasha, nắm chặt thanh gươm ma thuật trong tay, những tia sáng xanh lam phát ra từ nó, bao bọc lấy cơ thể hắn như một lớp giáp vô hình. "Ta sẽ không lùi bước trước những kẻ xâm lược như các ngươi!" Hắn hét lên, vung thanh gươm về phía trước.

Vasha phản ứng nhanh như chớp. Anh cúi người, tránh khỏi đường kiếm ma thuật trong gang tấc, trước khi bật dậy với cú đấm mạnh mẽ vào bụng vua Khand. Hắn loạng choạng lùi lại, nhưng lớp giáp ma thuật quanh người hắn hấp thụ hầu hết lực tác động. Vua Khand cười lạnh, đôi mắt hắn rực sáng trong ánh hào quang ma thuật.

"Ngươi nghĩ một cú đấm tầm thường có thể hạ gục ta sao?" hắn rít lên, tay siết chặt thanh gươm.

Đúng lúc đó, Rompev từ phía sau, khẩu Dragunov trên tay, hét lớn: "Vasha, lùi lại!" Anh bóp cò, viên đạn bắn thẳng vào lưng vua Khand. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, và viên đạn dường như đã bị lớp giáp ma thuật cản lại, chỉ khiến hắn loạng choạng một chút.

"Lớp lá chắn mạnh ngoài dự kiến," Rompev lẩm bẩm với Vasha. "Không thể xuyên thủng được."

Vasha nhìn lướt qua đồng đội, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng. "Tôi biết," anh nói, rút con dao găm từ thắt lưng, ánh thép lóe sáng trong ánh đèn mờ ảo của căn phòng ngai vàng. "Tôi sẽ cắt đôi lớp giáp đó."

Trước khi vua Khand kịp phản ứng, Vasha lao thẳng về phía hắn, con dao trong tay xoáy thẳng vào lớp giáp ma thuật. Những tia sáng xanh lam lóe lên, phát ra những âm thanh chói tai khi ma lực chống trả lại lực cắt của dao. Cả hai đấu sĩ giằng co trong vài giây, trước khi Vasha dùng toàn lực cắm con dao sâu hơn, ép chặt lưỡi dao vào một khe hở nhỏ trong lớp giáp.

Ma thuật của vua Khand bắt đầu chập chờn. Hắn rít lên trong giận dữ, ánh sáng xanh quanh người hắn yếu dần. Đó là dấu hiệu rõ ràng cho thấy lớp giáp đang mất dần tác dụng.

"Hắn sắp hết sức rồi!" Rompev hét lớn, lao lên từ bên cạnh, súng của anh nhả đạn liên tục vào những kẻ cận vệ cuối cùng vẫn đang lao đến từ phía sau. Đạn bay vun vút trong không khí, xé tan mọi thứ trên đường đi.

Vasha không để phí một giây. Khi lớp giáp ma thuật của vua Khand hoàn toàn biến mất, anh lao thẳng vào, khóa chặt cánh tay đang cầm thanh gươm của hắn. Hắn vùng vẫy điên cuồng, nhưng với một cú xoay người nhanh gọn, Vasha tước thanh gươm khỏi tay hắn, quăng nó ra xa.

"Ngươi thua rồi, vua Khand," Vasha nói, giọng trầm thấp nhưng đầy uy quyền. "Chấp nhận số phận của ngươi đi."

Vua Khand thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán hắn. Mắt hắn ánh lên một tia tuyệt vọng, nhưng vẫn đầy hận thù. "Các ngươi... không thể chiếm được Khand. Nhân dân của ta sẽ không bao giờ phục tùng các ngươi!" Hắn rít lên, đôi mắt bừng lên ánh sáng ma thuật yếu ớt còn sót lại.

"Chúng ta không cần nhân dân của ngươi phục tùng," Rompev cắt ngang, bước tới gần. "Chúng ta chỉ cần ngươi chết."

Không chờ đợi thêm, Vasha giáng một cú đấm cuối cùng vào hàm vua Khand, hạ gục hắn hoàn toàn. Hắn ngã xuống nền đất cẩm thạch lạnh lẽo, đôi mắt mở trừng trừng trong bất lực. Một kẻ từng đứng đầu cả vương quốc, giờ đây chỉ là một xác thân không còn chút sinh lực.

Cả đội đặc nhiệm số 4 đứng im trong giây lát, hít thở thật sâu, cảm nhận không gian yên tĩnh lạ thường của phòng ngai vàng sau những phút giây giao tranh dữ dội. Âm thanh của trận chiến bên ngoài cung điện vẫn tiếp tục vang lên xa xa, nhưng bên trong, chỉ còn lại tiếng thở dốc của những chiến binh đã hoàn thành nhiệm vụ.

"Báo cáo với cấp trên. Mục tiêu đã bị loại bỏ," Vasha ra lệnh qua bộ đàm, giọng anh vẫn bình tĩnh như mọi khi, dù cảm giác căng thẳng vừa qua vẫn chưa hoàn toàn tan biến. "Chúng ta sẽ tập trung tại điểm hẹn."

"Rõ!" giọng đáp vang lên từ những binh sĩ khác, khi cả đội bắt đầu di chuyển ra khỏi phòng ngai vàng.

Khi họ bước ra khỏi cung điện, ánh sáng mặt trời yếu ớt chiếu qua làn khói dày đặc trên bầu trời Khand. Thành phố đã thất thủ. Những tàn dư cuối cùng của quân đội Khand đang bị quân Nga đẩy lùi từng bước một, không còn bất kỳ sức kháng cự nào. Tiếng loa phát ra khắp thành phố, thông báo về sự thất bại của nhà vua và kêu gọi dân chúng buông vũ khí.

Rompev bước cạnh Vasha, ánh mắt anh hướng lên bầu trời, nơi những chiếc máy bay chiến đấu Nga vẫn đang tuần tra, đảm bảo không có sự phản kháng nào khác. "Cậu nghĩ thế nào về chuyện này?" anh hỏi, giọng trầm ngâm.

Vasha không trả lời ngay, anh ngước nhìn về phía xa, nơi cung điện Khand giờ chỉ còn là đống đổ nát. "Chiến tranh luôn như vậy," anh cuối cùng đáp, giọng đầy sự mệt mỏi. "Chúng ta hoàn thành nhiệm vụ, nhưng chẳng ai thật sự chiến thắng."

Cả đội tiếp tục bước đi giữa những con phố đổ nát, bỏ lại phía sau một đế chế đã sụp đổ. Nhưng trong lòng họ, có lẽ ai cũng biết rằng, trận chiến này chỉ là một bước trong cuộc chiến lớn hơn vẫn còn đang chờ đợi phía trước.

"Các cậu hoàn thành việc cũng nhanh đấy," Eru nói, bước tới với sự vui vẻ. "Trận này đánh cũng nhanh, chỉ còn tàn quân nên cũng chẳng sao cả."

Eru thở dài, nhìn về hướng ra ngoài. "Đi thôi," Bà nói. "Ở trong cái nơi này chẳng thoải mái gì cả." 

Eru mỉm cười nhẹ rồi bước đi, những người khác theo sau ngay rồi tiếp tục cuộc chiến ở ngoài kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro