Chốn mịt mờ
Mưa rơi tầm tã như trút hết nỗi buồn từ sâu thẳm trong trái tim em,nó như cuộn hết âu lo phiền muộn con người trên trần gian gây ra cho em.Em khóc cho bản thân,tại sao cuộc đời lại cay nghiệt đến thế
Em tự hỏi "Bản thân mình kiếp trước sống như thế nào mà kiếp này phải chịu sự dày vò của lũ súc sinh này,em mệt lắm"
Ngày mưa ấy cũng là ngày mang anh đến bên em,anh là ánh nắng soi sáng con đường em đi,là áng mây xanh giữa đám mây xám xịt.
Em cần anh vô cùng,ở lại với em đừng rời xa em,để em có thể tận hưởng sức ấm anh mang lại mà chẳng bận tâm tới lũ súc sinh ngoài kia nghĩ gì.
Anh này,em thấy như tiên trần giáng thế,em mơ mãi lúc này,tia nắng của em!
Anh,người em tin tưởng bây giờ ,hãy như làn mưa cuốn em đi theo anh,chẳng phải đau lòng vì ai nữa.
Cuối cùng thế giới lại gửi tặng em cú tát đánh em rơi về hiện thực,là do em tưởng tượng tại vì thế giới quá khắc nghiệt với cô gái nhỏ bé này,là vì cha mẹ gia đình họ hàng quá vô tâm với em,là vì em quá yếu đuối chẳng thể tự bảo vệ mình.
Lời khuyên chân thành đến em của kiếp sau :
"Đối mặt với mọi thứ,tập mạnh mẽ,luyện thân thẻ khoẻ mạnh,mong mình sẽ chiến thắng tất cả,hãy tìm được người yêu thương mình em nhé! "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro