Chương 90
Khi xe ngựa của Phác Thái Anh vừa rời khỏi cổng hoàng cung thì Thị Kiếm và Tư Hàn liền phi ngựa tới, hai người nhanh chóng kéo cương dừng ngựa cạnh xe rồi đảo ánh mắt lo lắng quan sát tình hình xung quanh, sau đó như cố kìm nén lo âu nơi đáy lòng mà cúi đầu nhỏ giọng hô lên: "Tiểu thư!"
"Thị Kiếm?" Trong xe vang lên giọng nói của Phác Thái Anh, vẻ mặt vốn đang bình tĩnh thâm trầm của nàng có chút biến đổi khi nghe được giọng của Thị Kiếm.
Trong ánh hoàng hôn, dưới sự che chở của Tư Hàn, Thị Kiếm nghiêm mặt bẩm báo: "Tiểu thư, ta và Tư Hàn có chuyện quan trọng hội báo."
Phác Thái Anh nghe được lời này của Thị Kiếm liền trầm xuống, đôi mày cau lại nhìn phụ thân và biểu tỷ ở đối diện: "Chuyện gì?"
Kim Trí Tú và Tư nguyên soái nghe được lời của Thị Kiếm thì đồng thời đều nghĩ đến một người, cả hai hơi đổi sắc, lo lắng nhìn Phác Thái Anh đang cau mày ở đối diện.
Phác Thái Anh ngẩng đầu trao đổi ánh mắt với Kim Trí Tú, đôi môi nàng khẽ mím thành một đường thẳng tắp, bàn tay được che dưới lớp áo siết chặt thành quyền.
"Thuộc hạ vô năng, bảo hộ không chu toàn, cô gia gặp nạn!" Vừa nói xong, Thị Kiếm đã cúi đầu xuống, bàn tay siết dây cương ứa máu, tuấn mã dưới thân nàng thì bất an dậm chân. Trên khuôn mặt nghiêm nghị của Tư Hàn cũng hiện lên vẻ hối hận và tự trách.
Bởi vì những lời này của Thị Kiếm mà thần sắc Phác Thái Anh trở nên lạnh băng, còn nét mặt Kim Trí Tú cũng trở nên tái nhợt, bàn tay dưới ống tay áo đã siết chặt thành quyền, trong ánh mắt rũ xuống hiện lên vẻ buồn bực và phẫn hận.
Thoạt nhìn thì có lẽ Phác vương gia là người còn lại bình tĩnh nhất trong ba người, hắn cau mày quét nhìn Phác Thái Anh và Kim Trí Tú rồi trầm giọng bảo với ngoài xe: "Về phủ!"
Phác Thái Anh và Kim Trí Tú đều cúi đầu trầm tư, cả hai đều biểu hiện ra vẻ ngoài trầm tĩnh nhưng trong lòng lại đang dậy sóng; một người thì nhíu mày cúi đầu nhìn quyển trục trên tay; còn một người lại cúi đầu xuống thấp, tuy không nhìn rõ vẻ mặt nhưng bàn tay đang siết chặt lấy chiếc quạt ngọc kia lại trắng đến không còn chút máu.
Thị Kiếm và Tư Hàn bên ngoài đều thần sắc trầm trọng kéo dây cương, thay đổi phương hướng chạy theo xe ngựa, chiếc xe ngựa cũng nhanh chóng tăng tốc lao về phía vương phủ.
Xe ngựa phóng như bay một đường rồi chậm rãi dừng lại trước cổng vương phủ, sau đó thì biến mất đằng sau cánh cổng.
Bao phủ trong bóng đêm là vương phủ vẫn bình thường như bao ngày khác, yên tĩnh và uy nghiêm. Bên trong phủ, vẫn tương tự như bao ngày, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười đùa của các gia tướng quyến thuộc. Nhưng tại nơi trọng địa trong phủ — bầu không khí trong thư phòng Phác vương gia hiện rõ sự bất đồng so với bên ngoài, càng thêm một phần áp lực và trầm trọng. Trong phủ, ba vị chủ tử mới từ hoàng cung về mang vẻ mặt khác nhau chia ra ngồi trong thư phòng. Phác vương gia cau mày nghe Tư Hàn và Thị Kiếm hội báo vụ việc bắt cóc phát sinh trong biệt viện ngày hôm nay.
Mỗi khi Thị Kiếm nhắc đến ba chữ "Kim Trân Ni", cặp mắt rũ xuống của Kim Trí Tú lại bớt đi chút phẫn hận, nhưng lại thêm phần chết lặng, cuối cùng thì chuyển sang quyết tuyệt.
Từ đầu đến cuối Phác Thái Anh vẫn đều mặt không đổi sắc nghe Thị Kiếm và Tư Hàn trần thuật, ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn tấm bản đồ địa hình Biên thành treo ở đối diện, khiến người khác nhìn không ra cảm xúc của nàng giờ đây là đau hay buồn.
"Chưa tìm ra được hành tung của đối phương cũng như tung tích của cô gia!" Thị Kiếm nói xong liền xấu hổ cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Phác Thái Anh ngồi bên trái vẫn đang trầm mặc.
Phác vương gia nhìn Phác Thái Anh, phất tay bảo Thị Kiếm và Tư Hàn lui ra.
Trầm mặc hồi lâu, Phác vương gia nghiêm mặt nhìn Phác Thái Anh nói: "Việc đã đến nước này, chuyện kế tiếp, các ngươi hai người tự nhìn mà lo liệu đi." Nói xong thì ánh mắt hắn nhìn về phía Phác Thái Anh mang thêm chút xin lỗi và lo lắng, đáy lòng vang lên một tiếng thở dài.
"Vâng, phụ thân!" Phác Thái Anh bình thản đáp.
Kim Trí Tú ngẩng đầu nhìn ánh mắt bình tĩnh của Phác Thái Anh, vừa định há mồm nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ gật đầu.
"Phụ thân, nếu như không còn việc khác, nữ nhi xin cáo lui trước." Phác Thái Anh vẫn bình tĩnh điềm đạm như thường.
Phác vương gia có chút sửng sốt, lo lắng nhìn Phác Thái Anh, cuối cùng khẽ trao đổi ánh mắt với Kim Trí Tú cũng mang vẻ mặt ngơ ngác bên cạnh một cái liền gật đầu, do dự một hồi lâu mới ngại ngùng bảo: "Tên tiểu tử kia, kỳ thật cũng không tệ lắm, không đến nỗi chịu thiệt thòi!"
Phác Thái Anh nghe được thì có chút sửng sốt, nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Phác vương gia bèn gật đầu, sau đó đứng dậy rời đi.
Kim Trí Tú thấy Phác Thái Anh đứng dậy bèn đứng lên theo, gật đầu một cái với Phác vương gia vẫn còn đang ngồi sau bàn kia, cùng đối phương trao đổi một ánh mắt ý bảo đối phương yên tâm rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
"Tiểu thư!" Thị Kiếm vẫn còn đang canh giữ ngoài cửa thấy Phác Thái Anh đi ra liền vội vàng lên tiếng.
"Thị Kiếm, các ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước đi, đêm nay không cần lại đây." Phác Thái Anh thản nhiên nói.
"Tiểu thư!" Thị Kiếm cắn môi, đôi mắt hơi ửng đỏ lên nhìn bóng lưng Phác Thái Anh, Tư Hàn ở bên cạnh thì cúi đầu, tay nắm chặt thành quyền, bên trên hằn rõ lằn gân xanh.
"Việc này không liên quan đến hai người các ngươi, đi tìm Tư Phong trước đi, bảo hắn giúp các ngươi lấy châm sau lưng ra." Phác Thái Anh nhìn bọn họ, ý bảo bọn họ không cần đuổi theo, nói xong liền một mình một người đi về phòng của mình.
Kim Trí Tú đi theo sau, nhìn Tư Hàn và Thị Kiếm đang đứng yên tại chỗ, rồi lại nhìn bóng lưng Phác Thái Anh, nàng quay đầu an ủi hai người vừa đang hổ thẹn lại đang kinh hỉ kia: "Các ngươi đi trước đi, yên tâm, cô gia các ngươi không có việc gì!" Nói xong liền nhanh chân đuổi theo bóng lưng đang chậm rãi xa dần.
"Thái Anh!" Tại chỗ rẽ nơi hành lang gấp khúc, Kim Trí Tú thở gấp đuổi theo Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh hơi ngừng lại, rồi lại tiếp tục bước về phía trước.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Kim Trí Tú xuất hiện nụ cười gượng gạo, nàng hắng giọng một tiếng rồi cất lời an ủi: "Thái Anh, bình thường tuy rằng thoạt nhìn biểu muội phu có vẻ khờ khạo ngốc nghếch, bất quá, bên trong nàng là một bụng ý đồ xấu xa, cho nên...... Nàng nhất định không có việc gì, huống chi trên người nàng còn có nhuyễn giáp mà ngươi đưa." Nói đến khúc sau thì âm điệu không tự chủ mà trầm vài phần, không biết là đang an ủi Phác Thái Anh hay là đang tự thuyết phục bản thân.
Phác Thái Anh dừng bước lại, nhàn nhạt đáp lời: "Ta biết!" Nói xong liền lo lắng nhìn sắc mặt Kim Trí Tú nói: "Biểu tỷ, Thị Vũ bên kia đã lâu, hẳn là sẽ có tin tức truyền đến, cho nên việc này ngươi tạm thời......"
"Ta không sao ~" Kim Trí Tú nhìn thấy vẻ lo lắng nơi đáy mắt của Phác Thái Anh liền dửng dưng cười cợt: "Không phải biểu muội phu đã từng nói sao, một kẻ chuyên gây tai hoạ như ta, nhất định sẽ gây tai hoạ đến ngàn năm, ba năm ta còn có thể chờ được, vậy cũng không ngại chờ thêm một chút thời gian nữa, nhưng thật ra ngươi cả ngày lo lắng khẩn trương......" Đưa tay rút chiếc quạt trắng tinh ra phe phẩy, khôi phục bộ dáng thường ngày tiếp tục nói: "Haizz ~ một kẻ giống như ta, chậc chậc, ông trời cũng không dám nhận ......"
"Ân!" Phác Thái Anh nhìn Kim Trí Tú như vậy cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng. Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn Kim Trí Tú như muốn xuyên thấu nụ cười trên mặt Kim Trí Tú vậy.
Kim Trí Tú bị Phác Thái Anh nhìn có chút chột dạ,"phạch" một tiếng gấp quạt lại, vặn lưng duỗi eo một cái rồi bảo Phác Thái Anh: "A, đúng rồi, cả ngày nghe một đám lão nhân vừa thối lại vừa cứng đầu kia thao thao bất tuyệt thật là mệt mỏi, ta trở về phòng trước đây. Nếu ngày mai đám công chúa vương tử gì đó truyền bái thϊếp tới thì nhớ kêu ta dậy xem náo nhiệt." Nói xong liền xoay lưng về phía Phác Thái Anh phất tay nói: "Ta về ngủ trước đây."
Mãi cho đến khi quay lại nơi ở của mình, không còn cảm giác được ánh mắt của Phác Thái Anh nữa, Kim Trí Tú mới tái mặt ôm ngực, "phụt" một tiếng mở miệng phun ra một búng máu. Cả đầu nàng đầy mồ hôi, sắc mặt tái xanh ngã ngồi nơi hành lang gấp khúc.
"Quân sư!" Một thân ảnh màu đen xuất hiện sau lưng Kim Trí Tú, một tay bắt lấy cổ tay Kim Trí Tú dò xét mạch đập; một tay đặt sau lưng Kim Trí Tú.
Hồi lâu sau, bóng đen buông cổ tay Kim Trí Tú ra, không đồng ý nhìn vẻ mặt tái nhợt của Kim Trí Tú nói: "Quân sư......"
"Khụ khụ..." Lại ho ra một búng máu, Kim Trí Tú nhàm chán vẫy tay nói: "Tư Phong, không cần phải nói, ta biết bản thân ta đang làm cái gì, ngươi đi giúp Tư Hàn và Thị Kiếm lấy ngân châm ra trước đi. Nghe đồn rằng châm của Kim đại gia không hề đơn giản, đến lúc lấy ra được thì mau mang đến để ta xem đó là loại vật thần kì gì." Kim Trí Tú dửng dưng cắt lời Tư Phong, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười.
"Kim quân sư, người như vậy......" Tư Phong khó chịu nhìn vẻ mặt dửng dưng của Kim Trí Tú.
"Được rồi Tư Phong, đừng dong dài nữa, lui xuống đi, đêm nay cũng không cần canh gác ở đây nữa." Kim Trí Tú không kiên nhẫn vén tay áo lau đi vết máu bên khoé mép, nói với Tư Phong: "Việc đêm nay ta không muốn có người thứ ba biết."
"Vâng!" Tư Phong cúi đầu lên tiếng, trước khi rời đi liền lấy ra một bình gốm sứ được khắc hoạ tinh tế màu đen đặt vào tay Kim Trí Tú, sau đó liền xoay người rời đi, thân ảnh tối đen nháy mắt đã bị màn đêm bảo phủ.
"Tư Phong!" Tư Phong đang ẩn trong bóng đêm đột nhiên bị người ngăn cản.
"Tiểu thư?" Tư Phong kinh ngạc nhìn Phác Thái Anh một thân áo trắng lạnh lùng.
"Biểu tỷ thế nào?" Phác Thái Anh nhìn về nơi Kim Trí Tú ở.
"Nội lực đã mất khả năng áp chế độc tố trong cơ thể quân sư." Tư Phong cung kính nói.
"Còn bao nhiêu thời gian?" Phác Thái Anh nhăn mày lạnh lùng hỏi.
Tư Phong khẽ cắn môi trầm giọng nói: "Một tháng!" Giọng điệu khẳng định.
"Hảo!" Phác Thái Anh gật đầu, ánh mắt đảo qua nóc nhà. Theo sau đó thì thân ảnh khẽ chớp lên, lập tức biến mất trước mắt Tư Phong, trong chớp mắt nàng đã lắc mình nhảy lên đầu tường rồi biến mất trong màn đêm u ám.
Phác Thái Anh điểm nhẹ mũi chân, thân ảnh chớp động trong đêm đen, cuối cùng thì dừng lại trong sân một tiểu viện nhỏ ở ngoại thành, vẻ mặt nàng lạnh lùng nhìn về phía trước nói: "Xuất hiện đi."
Phác Thái Anh vừa dứt lời thì một thân ảnh màu tím đã lập tức xuất hiện phía trước Phác Thái Anh năm thước.
"Không hổ là đệ tử đắc ý của Văn cư sĩ." Nữ tử áo tím xinh đẹp nở nụ cười mị hoặc, ánh mắt bình tĩnh chống lại cặp mắt ngăm đen thâm thuý của Phác Thái Anh, không nhanh không chậm cất lời.
"Ngươi cũng không thẹn là thủ lĩnh Ám Cách, Kim đại gia." Phác Thái Anh dùng vẻ mặt lãnh đạm, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.
"Phác tướng quân một mình đến đây, chẳng lẽ không sợ có cạm bẫy sao?" Kim Trân Ni cười cười.
"Kim đại gia nhiều lần bái phỏng đêm khuya, chẳng lẽ không sợ có đi mà không có về sao?" Phác Thái Anh thản nhiên trả lời.
"Ha ha ~" Kim Trân Ni nhìn Phác Thái Anh, cuối cùng cười khẽ ra tiếng.
Phác Thái Anh đón gió mà đứng, một thân áo trắng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Kim Trân Ni càng cười càng đẹp.
Một hồi lâu Kim Trân Ni mới ngưng cười nhìn Phác Thái Anh nói: "Chẳng lẽ ngươi không thắc mắc tung tích của Lạp Lệ Sa sao?"
"Thắc mắc ngươi sẽ nói sao?" Phác Thái Anh vẫn thản nhiên như cũ.
Kim Trân Ni khẽ nhếch miệng:"Vậy đêm nay người còn đuổi theo đến đây làm gì?"
"Kim đại gia bái phỏng đêm khuya, nếu như không đến, chẳng phải là mất đạo đãi khách." Phác Thái Anh không thèm để ý nụ cười trên mặt Kim Trân Ni.
Kim Trân Ni thu nụ cười lại, nhìn Phác Thái Anh hỏi: "Vì sao không ngăn cản ta?"
"Vì người ấy chưa bảo." Phác Thái Anh lạnh lùng trả lời.
"Phải không?" Kim Trân Ni cúi đầu, sau đó ngẩng đầu, nhìn Phác Thái Anh nói: "Lạp Lệ Sa, ta sẽ không thả."
"Ân!" Phác Thái Anh thản nhiên một tiếng.
"Một khi đã như vậy, vì sao tối nay ngươi lại đuổi theo?" Kim Trân Ni khó hiểu nhìn Phác Thái Anh.
"Ta chỉ muốn nói cho ngươi một việc." Phác Thái Anh nhàn nhạt quét mắt đến một góc tối ở bên cạnh rồi nói: "Người ấy còn thời gian một tháng!"
Kim Trân Ni hơi sựng người lại, trả lời: "Ta biết, chớ quên, độc này là từ tay ai."
"Cũng đúng!" Phác Thái Anh nói xong, nâng tay, đánh ra ba viên trân châu trắng noãn về hai góc tối cách đó không xa, sau khi ba tiếng bịch bịch nặng nề vang lên như vật gì đó ngã xuống đất truyền lại, ánh mắt nàng mới lại nhìn về phía Kim Trân Ni nói: "Đây là cái giá phải trả cho việc đả thương người kia, cũng thu chút phúc lợi nhỏ cho việc ngươi xuống tay với biểu tỷ lúc trước." Nói xong cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.
"Các chủ, liền cứ như vậy để nàng rời đi sao?" Một nữ tử giống như thị nữ lắc mình xuất hiện từ bóng đêm, đứng bên cạnh Kim Trân Ni khó hiểu hỏi.
"Nếu không thì làm được gì?" Kim Trân Ni ảm đạm nhìn về màn đêm xa xăm.
"Nhưng mà?" Thị nữ vẫn không thể hiểu nổi.
"Chúng ta không gây thương tổn nàng!" Kim Trân Ni xoay người chuẩn bị rời đi.
"Kia?" Thị nữ càng khó hiểu, liếc mắt về ba khối thi thể đã mất đi hơi thở nằm bất động trong hai góc tối kia.
"Đồng dạng, nàng cũng không thắng được ta." Kim Trân Ni nhảy lên đầu tường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro