99
Lice Manoban hôm nay bận công tác quan trọng phải bay sang Anh gấp, A Tâm lại không để Phác Thái Anh một mình với lũ đàn em tay chân cứng cáp chỉ biết mỗi đấm đá, cậu nói sẽ tìm người thay thế cho anh ta trong ngày hôm nay.
Phác Thái Anh thì không quan tâm mấy. Ai cũng được. Làm gì cũng được điều nàng chờ đợi duy nhất đó là cuối tuần này, nàng có thể tự do đi lại, có thể trở lại với công việc. Đặc biệt, nàng nhất định có thể đi tìm Lạp Lệ Sa.
"Phác Tỷ." A Tâm mở cái cửa gỗ, cậu bước vào."Em có mua thức ăn bên dưới nhà, tí người ta sẽ đem lên cho chị ăn."
"Sao cũng được." Thái Anh
"Vậy em đi, em có dặn lũ bên dưới nhà rồi đấy, nếu có chuyện gì chúng nó sẽ gọi cho em ngay."
Phác Thái Anh thở dài một hơi, nàng lắc đầu ngán ngẩm vì độ cẩn thận của đứa em. A Tâm rời khỏi phòng, nàng lại ngồi dậy, thản nhiên chéo chân vuốt tóc suy nghĩ vu vơ những chuyện mây nước.
Thời gian trôi nhanh hơn một chút, Phác Thái Anh nhận ra được cái cửa ra vào đang phát ra tiếng động, ai bên ngoài gõ cửa đúng ba cái, chắc là người mà A Tâm nhờ trông chừng nàng rồi.
Lạnh mặt, Phác Thái Anh định trả lời nhưng nghĩ lại thì lười hé miệng nên nàng im lặng.
Cánh cửa dần dần mở ra, Phác Thái Anh cũng khá tò mò A Tâm đem ai có thể hiểu nàng đến chăm nàng liền liếc mắt nhìn.
Người kia vào, gương mặt của nữ nhân nọ thật quen thuộc, tóc đen cắt ngắn, mặc sơ mi, quần jean. Lệ Sa cách giản dị mà ăn mắt người khác đến thế. Môi Phác Thái Anh đã mấp mấy lên 3 chữ trong miệng là tên của ai đó rồi.
"Phác Tỷ. Cháo đây rồi." Lệ Sa
Lạp Lệ Sa nâng bát cháo nóng trên tay lên, tiến lại gần nàng. Phác Thái Anh đang đốt pháo trong lòng nhưng cũng ráng kìm nén, làm mặt lạnh.
"Ai cho em đến đây?" Thái Anh
"A Tâm?" Thái Anh
Lạp Lệ Sa nhăn mặt.
"Em tưởng chị sẽ vui khi gặp em. Mặt mày làm sao thế?" Lệ Sa
"Tại sao chị phải vui khi gặp một nữ nhân đồi bại?" Phác Thái Anh nhếch khoé môi, quay mặt sang hướng khác.
Lạp Lệ Sa trố mắt ra, cô đặt bát cháo lên cái bàn gần đó rồi quỳ xuống mép giường khều khều áo Phác Thái Anh như con mèo đang hối lỗi với chủ.
"Làm sao thế?" Lệ Sa
"Đồi bại!" Thái Anh
"Chị làm sao thế?" Lạp Lệ Sa khó chịu."Em xin lỗi chị rồi đúng không? Chị cũng chấp nhận rồi. Đây là đang làm giá trước mặt em đúng không?"
Nàng không trả lời, Lạp Lệ Sa cau có nắm lấy tay nàng rồi lắc lắc.
Hai má Phác Thái Anh rõ ràng đang ửng hồng lên, Lạp Lệ Sa trông thấy liền hí hửng leo lên giường bày trò nghịch ngợm ngay.
"Em làm cái gì vậy?" Thái Anh
"Thôi nào, cô em làm giá mãi là ế đến chết. Thôi, để anh giúp em ăn nha~" Lệ Sa
Mặt Lạp Lệ Sa đúng thật là nham nhỡ, ngôn từ phát ra lại khiến Phác Thái Anh gợn tóc gáy, nàng tát nhẹ cô ấy một cái rồi gắt.
"Ăn nói kiểu gì đây hả?!! Anh anh em em, cô không phân biệt được mình là nam hay nữ à??? Bề ngoài giống nam nhân thì đừng tưởng cô là nam nhân nhé!!!" Thái Anh
"Hahaha. Thế chị muốn làm sao?" Lạp Lệ Sa buồn cười, cô hỏi.
"Chị không hơn thua với em nữa, đồ thiểu năng." Thái Anh
"Kệ chị, ăn đi." Lệ Sa
"Không." Thái Anh
"Tại sao? Ăn đi." Lệ Sa
"Không mà!" Thái Anh
"Ăn đi này!!!" Lệ Sa
"Chị không muốn!!!" Thái Anh
"Cháo trắng không muốn ăn chị muốn ăn cái gì??" Lệ Sa
Lạp Lệ Sa có chút bực bội, nhưng ngẫm một chút, cô một lần nữa nham nhỡ đưa tay sang sờ sờ vuốt vuốt lưng Phác Thái Anh.
"Chị. . . có phải là. . . muốn ăn cháo 'ấy ấy' hay không? Đừng có mà làm nũng kiểu này nhé, buồn cười lắm." Lệ Sa
Hai má Phác Thái Anh đã ửng hồng lên, nàng chắc chắn tám phần là bị bắn trúng tim đen.
Lạp Lệ Sa liếc mắt nhìn rồi nhếch môi cười một cái thật quyến rũ. Cô quen rồi, không ngại cho một nụ hôn. Nhưng cô không chủ động, cô quen với Phác Thái Anh chủ động hơn, đợi khi nàng chịu nói hay xin xỏ cô mới cho.
"Không đi làm sao?" Thái Anh
"Không, em trốn việc."Lạp Lệ Sa thở dài, nhướn mày nhìn Phác Thái Anh."Cũng vì chị."
Phác Thái Anh cười nhẹ."Vì chị uôn sao?"
"Đúng, vì em phải đến đây chăm sóc chị, không phải sao?" Lệ Sa
"Em không sợ các nàng hoa hồng sàn nhảy thiếu hơi em hay sao?" Thái Anh
"Hoa hồng sàn nhảy ngay từ đâu em đã không để ý rồi." Lạp Lệ Sa nhún vai, nháy mắt với Phác Thái Anh."Ai đẹp hơn chị đây?"
"Dẻo miệng." Phác Thái Anh vuốt tóc sang một bên, nàng đưa tay đẩy nhẹ vai Lạp Lệ Sa ra.
"Chị còn tưởng Phác Thái Anh không còn nặng kg nào trong mắt em rồi." Thái Anh
"Phác Tỷ vẫn là chị thôi, vẫn là người tôi kính trọng nhất. Ăn thôi." Lệ Sa
Lạp Lệ Sa đưa muỗng cháo trước miệng Phác Thái Anh, lần này nàng ngoan ngoãn há miệng ra ăn. Tuy vậy trong lòng còn hơi khó chịu, 'kính trọng' nghe thật sự hơi nặng cái lễ hơn.
Bà Kim bỏ tờ giấy lớn trước mắt xuống, nhìn dì Khanh với sự thất vọng."NiNi nó ra sao rồi?"
"Y như lần trước." Dì Khanh thật ngắn gọn, dẹp dọn đống giấy bờ thật ngăn nấp trên bàn làm việc lại phòng của Bà Kim.
"Aiz, chẳng biết Lệ Sa nó đi đâu nữa!"
Bà Kim có hơi buồn, chuyện là Trân Ni ngày nào cũng chuẩn bị cơm hộp đem lên chỗ làm cho Lạp Lệ Sa mỗi ngày nhưng dạo gần đây Trân Ni lại một mặt ủ rủ trở về cùng hộp cơm mình đã cất công chuẩn bị.
Xoa xoa cầm, Bà Kim nhìn dì Khanh, rồi nói."Cô nói với người làm dưới bếp, mang lên cho NiNi ly sữa đi, con bé mệt rồi."
"Dạ."
Mọi việc của Trân Ni thì nàng đều nói cho Lạp Lệ Sa biết, nàng cho cô ấy biết tất cả. Nhưng tại sao những việc làm của Lạp Lệ Sa, nàng lại không thể biết?
Thậm chí cô ấy xin tạm nghỉ việc, nàng cũng không biết.
Tút Tút Tút. . .
Ném cái điện thoại đi, Trân Ni bây giờ rất giận và chán nản. Không thèm gọi cho Lạp Lệ Sa nữa. Nàng có cảm giác như cô ấy không xem nàng ra gì.
Lần này thật là khó chịu.
Trân Ni lăn ngửa người ra cái giường to, rồi thở một hơi dài. . . đưa mắt hướng lên trần nhà.
"Là đi đâu? Có khi nào lại tìm đến Phác Thái Anh nữa không?" Trân Ni
Có linh cảm thật sự là không lành.
Gượng ngồi dậy, nghĩ đến Lệ Sa sẽ tìm Phác Thái Anh là nàng như cổ máy tiến đến nhặt cái điện thoại rồi ấn gọi cho A Tâm ngay."Tâm?"
"NiNi? Có chuyện gì vậy?"
"Lệ Sa dạo gần đây không đến chỗ làm, tôi nghĩ em ấy tìm Phác Thái Anh." Trân Ni
"Ồ, trước đây là nó chán nên nghỉ việc tạm. Còn hôm nay, tôi cho nó đến chăm sóc Phác Thái Anh."
"Cậu nói sao vậy?" Trân Ni giật mình, nàng nhăn mặt, tim bỗng giác nhói lên trong một giây."Sao lại để hai người đó gặp nhau."
"Chuyện này khó giải thích lắm, nói chung là. . . . Lệ Sa nó cần chăm sóc cho Phác Tỷ vài ngày tới nữa thôi. Nó sẽ sớm trở về, c. . ."
Tút. . . . .
Trân Ni hít một hơi lấy lại bình tĩnh.
Rồi nàng buồn bã ngồi như pho tượng ở đó với đôi mắt long lanh đầy ảm đạm.
Rõ ràng Phác Thái Anh không có gì tốt đẹp đối với Lạp Lệ Sa, cô ta không quan tâm Lạp Lệ Sa bằng nàng, không chiều chuộng, lo lắng cho Lạp Lệ Sa bằng nàng.
Tại sao cô ta luôn được Lạp Lệ Sa đặt trên vị trí của nàng. Nàng phải là người được ở vị trí của cô ta mới đúng.
Chẳng hiểu vì sao hôm nay nàng lại thật lạ, lại còn đi tị nạnh hơn thua với người khác.
Đặt nhẹ bàn tay lên ngực trái, nàng vỗ vỗ rồi tự lảm nhảm một mình."Mày làm sao vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro