Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

98

Một buổi tối lạnh lẽo Lạp Lệ Sa lười nhát trốn việc làm để nằm ở nhà nghịch điện thoại. Cô chần chừ nhìn dòng số quen thuộc trong danh bạ, không ấn, không quẹt. Cô nằm đưa mắt nhìn dòng số nọ mãi.

3 phút trôi qua, tặc lưỡi một cái, Lạp Lệ Sa ngồi dậy, tựa lưng vào tường rồi ấn vào khung gởi tin nhắn.

Tay ấn thì thật nhanh ra dòng chữ đen "Tôi xin lỗi." Rồi cũng nhanh lắm để xoá mất đi.

Một lần nữa chần chừ, Lạp Lệ Sa ấn ra một dòng khác "Có khoẻ không?"

Ngẩm một lúc.

Rồi cô cũng xoá đi.

Cô nằm đó, chéo chân rồi nhắn, xoá, nhắn, xoá.

May rủi hà cớ gì, ngón tay Lạp Lệ Sa một lúc sau đột dưng không ấn xoá mà lại ấn nhầm sang ký hiệu gửi đi.

Chưa kịp phản ứng thì Lạp Lệ Sa bật hẳn người dậy, trừng mắt nhìn dòng "Ra sao rồi?" Màu đen đã được gởi sang cho số máy bên nọ.

Xoá không được.

Lạp Lệ Sa đập tay lên trán rồi lật đật tắt điện thoại quăng lại giường, cô rời sang cái bàn kế đó đọc báo.

Phác Thái Anh cũng đang trong một tình trạng không mấy vui vẻ, nàng mặc một bộ đồ ngủ dài tay, ngồi tựa lưng vào cái đầu giường cùng ánh mắt ưu tư, bàn tay ngọc ngà đưa lên vuốt mái tóc vàng nhẹ thật suông mượt, đầu nghiêng nhẹ sang một bên, mặt hết sức bơ phờ.

Đã hơn tuần lễ nàng không rời khỏi phòng. Chỉ là mắc tí vấn đề về sức khoẻ, sao A Tâm lại bắt nàng ngưng hoạt động ngoài giang hồ để tịnh dưỡng trong thời gian dài như vầy.

Không rượu, không thuốc, không thấy được người yêu thương. Nàng biết lấy gì làm niềm vui nữa đây?

Ting!

Phác Thái Anh giật nhẹ mình vì tiếng chuông tin nhắn bỗng phát ra từ cái điện thoại di động bấy lâu nằm yên trên đầu tủ nhỏ cạnh giường nàng.

Đưa tay xem xét.

Phác Thái Anh đọc xong dòng tin nhắn đã hết sức cảm động, cảm thấy trái tim là đang đập thật mạnh, nàng mỉm cười ấn chậm rãi lại, ấn gửi cho kẻ vừa gởi dòng tin quan tâm đến nàng.

Lạp Lệ Sa ngồi đọc báo, nghe cái điện thoại của mình phát lên thông báo tin nhắn mà không dám đến gần xem, cô biết ai nhắn lại.

Thế là kẻ cứng đầu vẫn ngồi lì trên ghế cố cặm cụi đọc báo.

Không gian tĩnh lặng đến mức kì lạ, Lạp Lệ Sa đọc đến đâu cũng không vào đầu thay vì sẽ nhớ và hiểu thật nhanh trong không gian này.

Tò mò hay ra sao, Lạp Lệ Sa đứng dậy tiến gần đến cái điện thoại.

Cô bật máy lên, một dòng tin nhắn hiện lên thật sáng.

Thái Anh: Em quan tâm chị sao?

Ting!

Lệ Sa: Tuỳ chị nghĩ vậy.

Phác Thái Anh mỉm cười thật nhẹ, nàng nhắn lại.

Thái Anh: Thế chị vẫn chưa chết. Em sẽ tắt máy và không trả lời tin nhắn nữa đúng không?

Ting.

Tin nhắn chạy thật nhanh khi Phác Thái Anh chỉ vừa ấn gởi qua, có lẽ ai kia đang hối hả giải thích cái gì đó.

Lệ Sa: Chị đừng có điên.

Phác Thái Anh cắn môi.

Thái Anh: Chị còn tưởng em không hề quan tâm chị nữa chứ.

Lần này có lẻ hơi lâu một chút, Lạp Lệ Sa trả lời lâu hơn so với ban nãy.

Lệ Sa: Chị vẫn là Phác Tỷ của tôi.

Câu này. . . . xem xong rồi mà lòng Thái Anh lâng lâng lạ lùng. Nàng xao xuyến đến mức bay bổng, không có gì đặc biệt trong dòng tin nhắn. . . nhưng hai chữ 'của tôi' thật sự là ma thuật với nàng.

Lệ Sa: Em xin lỗi chuyện đêm đó, có lẽ em không nên thái độ như vậy.

Cái tin nhắn lần này. . . . còn khiến Phác Thái Anh lây động tin thần hơn, nàng câm phẫn nhắn lại nhanh đến mức tốc độ sấm sét.

Thái Anh: Đồ vô tâm.

Lệ Sa: Chị chửi đi.

Thái Anh: Em không hiểu cái cảm giác của chị lúc đó hay sao? Chị thật sự rất thất vọng. Em khốn nạn.

Dòng tin nhắn này là trách móc Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh gần như khóc khi nhắn dòng này.

Lạp Lệ Sa thật lâu không trả lời.

Phác Thái Anh thở dài một hơi, nàng nhắn chậm lại.

Thái Anh: Em không đi làm?

Ting!

Lệ Sa: Không, em nản nơi đó lắm. Ông chú bụng to thật sự rất quá đáng.

Thái Anh: Em có thể đến làm việc lại cho chị.

Lệ Sa: Thôi, không dám.

Thái Anh: Sao lại vậy?

Lice Manoban mở cái cửa phòng ra, anh hơi khó chịu nhìn Phác Thái Anh nằm ôm lì lấy cái điện thoại trên giường, anh nhìn nàng rồi nhìn lên đồng hồ, cất giọng căng.

"Nè Thái Anh! Em bấm máy hơn 2 tiếng rồi đấy, khuya rồi biết không?"

"Em không sao." Phác Thái Anh lắc đầu, tay vẫn lia lịa ấn máy.

Lice Manoban tặc lưỡi, anh nặng giọng hơn ban nảy một chút."Thái Anh!! Anh tịch thu cái điện thoại đấy! Trong đó có cái gì? Đưa anh xem."

"Thôi. Thôi! Ok, được rồi. . . . 5 phút nữa, em sẽ ngủ." Thái Anh

"Được, 5 phút đấy, anh đem sữa lên em uống rồi đi ngủ."

Lice Manoban nói rồi đi ra ngoài, Phác Thái Anh buồn bã nhắn những dòng cuối sang cho Lạp Lệ Sa.

Thái Anh: Chị phải ngủ rồi.

Lệ Sa: Thế ngủ đi, ngủ ngon.

Được người thương gửi cho loạt lời hỏi thăm, quan tâm thì còn gì hạnh phúc hơn vậy.

Phác Thái Anh mỉm khoé môi nở nên một nụ cười nhẹ. Chỉ có Lạp Lệ Sa mới đủ khả năng làm tim nàng lây động như thế. Cả cơ thể như có lại sức vậy, mệt mỏi của cả ngày biến đi đâu hết.

Thôi, không nghĩ nhiều. Phác Thái Anh muốn đêm nào cũng được người ta nhắn cho như thế này, muốn người ta dành cả đêm cho mình, nàng nhắn ngay một dòng mới mang đầy tính nũng nịu.

Thái Anh: Lệ Sa, ngày nào em cũng nhắn cho chị như hôm nay thì tốt quá. Chị thật sự rất là cảm động.

Người ta biết nàng đang làm nũng đấy, khá lâu mà vẫn chưa có tin nhắn hồi lại, thôi nàng lại nản nữa rồi. Lạp Lệ Sa nhất định là đang tìm cách nhắn từ chối một cách lịch sự.

Phác Thái Anh nhắn ra hai chữ 'Thôi quên đi, ngủ ngon. ' Còn chưa kịp gởi đi, thì đã có tin nhắn hồi đáp.

Lệ Sa: Nếu là chị muốn, em làm.

Nàng mừng vui lộ rõ, gần như khoẻ hẳn người lên. Nàng nhắn nhanh thật nhanh.

Thái Anh: Thật sao? Em không đi làm?

Lệ Sa: Phải cố chứ biết làm sao, em sẽ lén nhắn tin cho chị khi ông béo không để ý. Hãy ngủ đi.

Thái Anh: Được rồi, khi chị khoẻ, nhất định chị đến tìm em.

Phác Thái Anh nhất định khi ra khỏi nhà, sẽ lái xe đến quậy Lạp Lệ Sa một đêm cho thoả lòng hả dạ. Người ta làm nàng đêm nay phải thức trắng vì xuyến xao rồi, từng nhịp tim đến giờ vẫn còn đập loạn nhịp.

Làm sao đây? Nàng không muốn ngừng việc nhắn tin với Lạp Lệ Sa!!

"Phác Thái Anh."Lice Manoban đứng ngoài cửa, đôi mắt đưa vào nhìn Phác Thái Anh sắt lẽm."5 phút qua rồi đấy."

"Em biết rồi mà." Nàng nằm xuống giường, mặt mày cau có ra vẻ khó chịu.

Lý do bí mật nào đó mà kéo cái chăn trùm kín người lại, trùm kín luôn cả đầu.

Lice Manoban nhăn mặt đi vào, anh tung cái chăn ra, nhìn kẻ nằm ôm thin thít cái điện thoại có ý định nghịch điện thoại thâu đêm lén lút trong cái chăn.

"Em làm trò gì vậy Thái Anh??? Đưa cái điện thoại cho anh, rồi ngồi dậy uống sữa đã."

". . ." Phác Thái Anh bĩu môi, đưa cái điện thoại cho Lice Manoban. Nàng ngồi dậy lỉu thủi bưng ly sữa trên bàn lên uống cạn.

Anh ta lấy cái điện thoại đã nóng đến mức khó tin, anh nhăn mặt.

"Em chơi cái điện thoại này hơn 2 tiếng đồng hồ rồi đấy. Từ bao giờ em nghiện dùng điện thoại vậy?"

"Chỉ là. . . chán thôi." Thái Anh

"Em dùng nhiều không tốt đâu, ngủ đi."

"Em biết rồi." Thái Anh 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro