68
"Ân Tỷ. . . . Có người tìm chị."
"Sáng sớm cơ mà. . . Ai thế ? "
"Lice Manoban."
Kiều Ân bức rức, nàng cúp máy rồi đẩy đẩy cái miệng đang dính chặt với ngực nàng ra."Sa, dậy đi, sáng rồi!!!"
"Hừm. . . ." Lạp Lệ Sa nhả miệng khỏi nơi đó, cô lười biếng không thèm mở mắt, lăn sang nơi khác ngủ tiếp.
Kiều Ân cũng mặc kệ, sáng sớm dậy cái mùi phụ nữ nồng nặc trên giường đã sộc vào mũi. Nàng còn không ngờ đêm qua nàng đã ra nhiều đến như vậy. Đúng là Lạp Lệ Sa là một cô gái không tầm thường, lợi hại đến chết người.
Nâng chân đi thay đồ tắm rữa, nàng thầm rủa Lice Manoban sáng sớm đã tìm nàng không biết làm cái gì. Chẳng phải mọi chuyện xong xuôi rồi sao?
Chờ đợi gần 30 phút dưới phòng khách, Lice Manoban cuối cùng cũng trông thấy Kiều Ân từ cái cầu thang xây hết sức đẹp mắt dẫn từ trên lầu xuống thẳng nơi tiếp khách giữa nhà đi xuống.
"Sáng sớm đã căng thẳng như vậy sao?Tôi tưởng anh giờ này phải nằm bù sức vì vui vẻ với Phác Thái Anh chứ?"
Kiều Ân vui vẻ đi xuống ngồi ghế lớn. Tán gẩu với nam nhân đang nhăn mặt nọ.
"Cô thôi đi, Kiều Ân, mọi thứ không như tôi nghĩ!"
"Thái Anh là của anh, Sa là của tôi. Vui vẻ rồi."
"Thái Anh dường như với tôi là không có cảm giác. Cô ấy cả một ngày nhớ thương Lạp Lệ Sa, gần đây ban ngày lại dí đầu vào công việc, ban đêm lại trở nên mất trí đi lang thang tìm con bé đó!Có khuyên ngăn cở nào cũng không được. ."
"Cô ta không chịu ngủ thì đi mua thuốc để chuốc cho ngủ! Anh còn đến đây làm gì?" Kiều Ân nhăn mặt.
"Cô thì suốt ngày như vậy! Tôi không muốn cô ấy gặp vấn đề gì về sức khoẻ đối với những tác dụng phụ của thuốc."
"Chà, hiếm khi thấy tên ăn chơi như anh quan tâm một nữ nhân như vậy. Ồ, là yêu đây sao?. . . Haha, nực cười."
"Kiều Ân, tôi đến gặp cô không phải để nghe cô mỉa mai. Tôi muốn nhờ cậy."
Kiều Ân suy nghĩ, rồi nàng lấy điếu thuốc từ gói thuốc trên bàn ra, châm để tận hưởng. Ngưng một hồi, nàng cũng gật đầu đồng ý.
"Nói đi."
"Tôi muốn cô thả Lạp Lệ Sa. . . đến gặp Phác Thái Anh. . một lần!"
Kiều Ân xém sặc khói trong miệng vì lời đề nghị của anh ta. Nàng phả khói ra ngoài nhanh rồi lập tức gắt.
"Anh điên hay sao?"
"Tôi không muốn thấy Phác Thái Anh dằn vặt mình mãi như vậy. Kiều Ân, một lần thôi. Lạp Lệ Sa chắc chắn sẽ vẫn là của cô. . ."
Lice Manoban cầu khẩn hết sức chân thành.
Nhưng rồi Kiều Ân khẽ nhếch môi."Lạp Lệ Sa cũng không khác Phác Thái Anh đâu. Em ấy đã thay đổi."
Lice Manoban hơi chau mày."Cô. . . nói sao?"
"Tôi cảm giác em ấy đã không như ngày xưa nữa. Có lẽ. . . thứ em ấy muốn bây giờ là tiền. Tôi còn không thể đoán tuần qua em ấy đã qua lại với bao nhiêu nữ nhân. . ."
"Không thể nào! Con bé đó chỉ yêu mỗi Phác Thái Anh, chính nó đã khẳng định với tôi."
"Mọi thứ thay đổi theo thời gian rồi. Tôi không sở hữu em ấy. Không ai sở hữu em ấy nữa. . . em ấy đang sống cuộc sống của mình."
"Cô không ngăn cản. . . chẳng phải cô yêu nó sao?"
"Ồ, không. Tôi không yêu em ấy, anh nhầm rồi. Tôi chỉ yêu cách em ấy 'chăm sóc' tôi thôi. Cô gái nào cũng phát điên khi bên cạnh em ấy mà. Bao gồm cả Phác Thái Anh của anh!"
Lice Manoban thất thần, anh bâng khuâng. . . . nếu Phác Thái Anh gặp Lạp Lệ Sa bây giờ, chắc chắn sẽ tổn thương lớn. Nhưng không gặp cô ấy, Phác Thái Anh sẽ sớm chết vì phát điên.
"Uây!Kia chẳng phải là Manoban Ca đó sao?" Lạp Lệ Sa ngồi trên cầu thang, đầu nghiêng vào thành bám, miệng cười nhẹ, mắt lại xen chút lạnh lùng ngó xuống.
Lice Manoban chưa bao giờ đón được nụ cười từ Lạp Lệ Sa, nụ cười này lại đểu cán còn hơn cả anh.
"Quả thật, đã thay đổi. ."
"Anh tin chưa?" Kiều Ân nhướn mày, rồi cô mỉm cười quay về phía cái cầu thang, ngoắc ngoắc.
"Xuống với chị nào~"
Lạp Lệ Sa đi xuống cầu thang, rồi phi đến ngồi bên cạnh Kiều Ân."Hửm?"
"Lice có chuyện muốn nói với em đấy. . ." Kiều Ân nghiêng đầu sang vai Lạp Lệ Sa.
"Chuyện gì cơ?" Lạp Lệ Sa nhướn mày.
". . . T. . . tôi biết hơi khó chấp nhận! Nhưng cô có thể đến gặp Phác Thái Anh không?"
"Phác Thái Anh?!" Lạp Lệ Sa hơi chau mày, rồi vẫn lấy lại phong thái điềm tĩnh của mình.
Cô hất mặt. "Có gì không?"
Kiều Ân đưa tay ra se se hai ngón tay vào, ra hiệu với Lice Manoban. Anh ta lập tức nhăn mặt hiểu ý.
"Cô muốn bao nhiêu? Lạp Lệ Sa! Tôi cho cả, chỉ cần đi gặp Phác Thái Anh!!"
"Anh là giám đốc lớn, tôi không sợ bị quịt tiền đâu!" Lạp Lệ Sa nở nụ cười thích thú.
"Chỉ là thấy lạ. . . có người muốn đem người yêu mình để người ta hưởng hay sao!?" Lệ Sa
Miệng lưỡi Lạp Lệ Sa thậm chí còn bén hơn trước. Lice Manoban nghe mà long não, nếu không phải vì Thái Anh anh đã ra tay đánh cho Lệ Sa một cái.
"Đừng nói nhiều!!!Theo tôi đi gặp Phác Thái Anh!!!"
"Gì cơ?. . . bây giờ sao? Không đời nào!" Lạp Lệ Sa hất mặt.
"Thái độ như vậy. . . làm tôi mất hứng thú đấy. Tôi sẽ không đi gặp ai cả." Lệ Sa
"Lạp!!!!"
"Lice. . . anh bớt nóng đi." Kiều Ân đưa tay, ra hiệu cho Lice Manoban hạ hoả, rồi nàng quay sang Lạp Lệ Sa.
"Dẫu sao. . . người ta cũng cầu khẩn, Sa?"
Lạp Lệ Sa nhếch môi.
"Chị đã nói như vậy thì đi. Nhưng không phải bây giờ, em phải đi giải trí." Lệ Sa
"Cô định bao giờ?" Lice Manoban nhíu mày.
"Đương nhiên là tối. Chẳng lẽ còn buổi nào lãng mãn hơn tối hay sao?" Lệ Sa
Lice Manoban chỉ muốn hai người gặp mặt, chứ không hề muốn hai người làm chuyện gì khác nữa. Thái độ Lạp Lệ Sa như vậy, chẳng khác gì một. . . nữ nhân tựa cột điện.
Anh ta càng nghĩ càng tức, mặt Lạp Lệ Sa khiến anh ta phát ngán.
Đặt mạnh cộc tiền lớn xuống bàn, anh ta nhướn mày
."Đã đủ chưa??!Đủ thì tối nay tới nơi của cô ấy!!!Cô biết rồi đấy!!!"
"Thật hào phóng." Lạp Lệ Sa thích thú."Đương nhiên đến rồi."
Lice Manoban bỏ ra khỏi đó.
Kiều Ân ngó sang, liền thấy Lạp Lệ Sa không còn giữ thái độ hóng hách như ban nãy nữa. Mặt cô ấy trầm xuống, nụ cười tắt dần đi, ánh mắt trở nên suy tư.
Lắc đầu, phả một hơi khói. Kiều Ân nghiêng đầu.
"Em còn thương người ta như vậy, còn chấp nhận đến?"
"Không." Lạp Lệ Sa giật mình, lắc đầu.
"Em chỉ là. . . thấy tiền lớn. Không biết nên dùng ra sao." Lệ Sa
"Lý do của em. . . luôn ngu ngốc như trẻ con vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro