50
Phác Thái Anh lây hoay dừng xe trước cổng của bệnh viện, nàng đưa đôi mắt mộng mị nhìn thẳng vào bên trong cửa lớn mà không biết mình có nên vào đó không.
A Tâm giờ này chắc chắn là không có mặt nơi Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh tính toán kĩ càng mới dám lái xe lén lút đi xem tình hình của nữ nhân họ Lạp một cách bí mật.
Muốn vào trong đó tìm người lắm, muốn hỏi thăm Lạp Lệ Sa vài câu, hoặc nhìn một cái thôi cũng được. Nhưng nàng khá ngập ngừng khi nghĩ đến lúc gặp Lạp Lệ Sa rồi lại không biết giải thích ra sao với cô ấy.
Tại sao nàng phải là người tìm cô ấy trước, lỡ như cô ấy trở nên ngang bướng hơn thì sao đây? Hay cô ấy từ đây lại xem nàng rẻ tiền, hình tượng của nàng phải để ở đâu nữa?
Suy nghĩ đối với Phác Thái Anh như cực hình, nàng mệt mỏi một lúc, cuối cùng cũng hạ quyết tâm mở cửa xe ra và đặt đế đôi cao gót đen xuống đường.
Nàng giản dị với cái áo sơ mi ôm sát người màu trắng tinh mộng và cái jean đen, phối màu xem ra cũng khá ăn mắt mấy con người đi ngang qua nàng.
Phác Thái Anh đi hỏi các cô y tá ở bộ phận quản lý cho kĩ cái phòng của bệnh nhân tên Lạp Lệ Sa là ở đâu xong thì mới cất bước định đi tiếp. Ấy mà trong quá trình quay người lại thì chợt va phải một nữ nhân.
"Xin lỗi cô." Trân Ni cúi đầu trước Phác Thái Anh.
Xong hai người lại nhăn mặt bởi nhan sắc của đối phương trong vài giây.
Phác Thái Anh nhìn Trân Ni, liền đánh giá ngay mỹ nhân trước mắt thuộc dạng nữ nhân trong sáng, kiểu nghiêm túc, đáng yêu. Không phải là quá hiếm nhưng đẹp đẽ mà lại thuộc tuýp người kia thì đang khá hiếm.
Trân Ni nhìn Phác Thái Anh, cũng có thể nuốt nước bọt khi nhìn ra nét giang hồ của nàng ấy. Một nữ nhân giang hồ, mặt quá thể là kiêu ngạo, lại có phần hơi quyến rũ, cũng có thể nói là một đại mỹ nhân. Lâu lâu mới gặp người đẹp như vậy.
"À, cô Lạp, đây là thân nhân của Bệnh nhân phòng cô trực. Nếu được cô có thể dẫn cô ấy lên thăm luôn." Cô y tá đứng trong quầy bỗng nhiên liên tiếng phá tan đi bầu không khí 'soi tỉa' của hai nữ nhân đứng đó.
" Hả?" Trân Ni hơi ngạc nhiên nhìn Phác Thái Anh.
"Cô là. . . người nhà Sa Sa hả?" Trân Ni
Phác Thái Anh nhếch mép, 'ừ' một tiếng thật băng lãnh. 'Sa Sa' hả? Nàng còn ít khi gọi tên Lạp Lệ Sa thân mật đến mức như vậy, cái nữ nhân kia lại mở miệng gọi ngọt xớt như vậy hiển nhiên Phác Tỷ ngay giây phút này đã không thích nàng ta rồi.
Thái độ của Trân Ni đối với Phác Thái Anh đã trở nên thật khó chịu, nàng chưa bao giờ gặp phải loại nữ nhân có thái độ hóng hách như thế. Nhưng cũng không làm gì khác, nàng xoay người, bước một bước.
"Cô theo tôi." Trân Ni
Phác Thái Anh trông cặp mông đẩy đà của nữ nhân đi trước mình mà ngán mắt, chỉ là y tá, mặc váy ôm như vậy chẳng khác nào câu dẫn bệnh nhân. Chẳng biết Lạp Lệ Sa có dở trò sờ mó chưa nữa.
Phải lên tận thang máy, Trân Ni vẫn không mở lời với Phác Thái Anh thêm câu nào nữa. Phác Thái Anh cũng vậy. Vì chuyện thường tình là các nữ nhân ghét nhau luôn như vậy mà.
Dẫn Phác Thái Anh lên đến căn phòng đặc biệt của Lạp Lệ Sa, Trân Ni chưa vội mở cửa, cô nói nhỏ với Phác Thái Anh.
"Cô ấy vừa tỉnh dậy vào đêm hôm qua thôi. Cô có gì cũng nhỏ nhẹ. " Trân Ni
"Tỉnh?" Phác Thái Anh hơi khó hiểu.
"Sao lại tỉnh?" Thái Anh
Trân Ni chả biết giải thích ra sao. Nhưng nàng cũng dần đâm ra nghi ngờ, Phác Thái Anh trông dáng điệu thật giang hồ, lại có vẻ không nắm được gì về tình trạng của Lạp Lệ Sa. Là người không đáng tin cho lắm, nàng mở cửa, rồi bước vào trước.
Phác Thái Anh hơi chần chừ, cũng bước vào theo.
Mùi thuốc sát trùng ở trong phòng có lẽ nhẹ hơn bên ngoài, Phác Thái Anh còn chưa kịp cảm nhận được khí lạnh của máy lạnh đã vội tự đóng băng mình khi thấy hình ảnh nữ nhân đáng thương đang nằm không động tĩnh trên giường.
Lạp Lệ Sa xinh đẹp, mũm mĩm bao nhiêu, hôm nay lại ốm như vậy rồi. Phác Thái Anh xót xa đến tột cùng, nàng vội đến gần, nắm lấy bàn tay lạnh của cô ấy rồi dùng ánh mắt chan chứa tình thương nhìn cô ấy.
Trân Ni đứng bên cửa phòng nhìn vào, trông thái độ của Phác Thái Anh, nàng đã trở nên khó chịu rồi. Chẳng biết là mối quan hệ gì nữa, ánh mắt đó đâu dành cho những người bạn bình thường.
Lạp Lệ Sa có hơi nheo mắt, hàng mi cong dày của cô ấy chợt rung rinh nhẹ, bàn tay xiết chặt lấy bàn tay ấm của Phác Thái Anh.
"Sa?" Phác Thái Anh hơi bối rối, nàng cũng xiết lấy tay Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa hé nhẹ mắt nhìn, chỉ thấy mờ mờ hình ảnh của một nữ nhân quen thuộc trước mắt. Không cảm động, Lạp Lệ Sa chợt cảm thấy tủi thân. Chỉ dám nghĩ rằng mình đã bị đánh đến mức ảo tưởng rồi. Không biết còn thấy cái gì tiếp theo nữa?
"Em dậy rồi hả?" Thái Anh
Cái giọng này nghe rất chân thật, chân ái, lại thật ngọt ngào. Đây chính xác là cái giọng của nữ nhân kiêu ngạo trong lòng Lạp Lệ Sa bấy lâu nay. Cô trợn mắt ra nhìn, chất giọng khàn khàn mà yếu ớt lại vang nhỏ lên.
"C. . . . Chị. . . ?" Lệ Sa
" Ngu ngốc." Phác Thái Anh gần như sắp khóc, hai mắt nàng long lanh nước như một quả cầu thuỷ tinh lấp lánh.
Cảm xúc của nàng chỉ có thể nói là đang rất bồi hồi, và xót xa. Nữ nhân kia không ngờ hôm nào còn mạnh giọng khoẻ mạnh hôm nay lại tiều tuỵ đến mức giọng nói cũng yếu ớt hẳn.
'Chị. . . gặp rắc rối nữa rồi chứ gì? Khụ. . . A Tâm nó khai ra tôi ở đây đúng không?" Lạp Lệ Sa rút tay ra khỏi tay Phác Thái Anh.
"Em không thể làm gì giúp chị nữa đâu. Mọi thứ tôi làm luôn khiến chị tức giận, chị có thể đi tìm ai khác để tự giải quyết chuyện của mình." Lệ Sa
"Chị không đến nhờ em giúp chuyện. Mọi thứ đang diễn ra rất ổn." Phác Thái Anh nói, xong lại hụt hẫng nhìn bàn tay vừa rút ra khỏi tay mình.
"Chị vẫn ổn." Thái Anh
"Thế mọi chuyện em làm lúc trước là không có sai đúng không?" Lệ Sa
"Đúng, em không sai. Em có thể đến tìm chị, đi làm trở lại." Thái Anh
Lạp Lệ Sa phì cười, lắc đầu.
"Không đâu. Em không thể. Chị đừng nghĩ em giận hờn chị. Em không để tâm bất cứ chuyện gì hết. Chỉ là. . . Phác Tỷ, em phải nói một lời xin lỗi với chị." Lệ Sa
Phác Thái Anh tim như thắt lại, chưa bao giờ nàng thấy Lạp Lệ Sa nói chuyện với nàng như thế này.
"Xin lỗi sao?" Thái Anh
Hình như sắp tới đây Lạp Lệ Sa sẽ nói những thứ xuyên qua tim Phác Thái Anh mất.
Trân Ni cảm thấy sự có mặt của mình đang trở nên dư thừa, nàng buồn bã, lặng lẽ rời khỏi căn phòng để nhường lại thời gian riêng tư cho hai người nọ tâm sự chuyện với nhau. Nàng có muốn ở lại thế nào đi nữa, cũng không có tư cách.
"Phác Tỷ, em đã từng nói sẽ không bao giờ bỏ việc theo chị. . . .Nhưng mà, sau thời gian trước,em chợt phát hiện ra em không nên nhúng tay vào cuộc đời của chị thì mọi thứ sẽ theo đúng lẽ tự nhiên của nó hơn." Lệ Sa
" Nếu chán ghét như vậy, cứ nói một tiếng cho xong. Cần gì dài dòng như vậy?" Phác Thái Anh nghẹn ngào, nàng đưa mắt nhìn sang một nơi khác, cơ bản không dám nhìn thẳng vào mặt Lạp Lệ Sa nữa.
"Ừ, cứ xem nó là vậy." Lạp Lệ Sa lạnh nhạt, rồi cô nhướn mày. "Chỉ thế thôi."
"Sao không nói thẳng ra luôn là muốn cắt đứt hết mọi thứ với chị?" Thái Anh
"Cắt đứt hết cái gì?" Lạp Lệ Sa chau mày.
"Chỉ cần không gặp nữa, em sẽ không sinh chán ghét." Thái Anh
"Chị nói cái gì thế? Chán ghét?" Lệ Sa
"Chính vì chán ghét chị nên em mới không muốn nhúng tay vào đời chị." Thái Anh
"Ừ." Lệ Sa cười nhẹ, đưa tay ấn nhẹ lên mũi Phác Thái Anh.
"Chán ghét chị." Lệ Sa
Phác Thái Anh kìm không nổi nước mắt nữa, nàng đã cất công đi đến thăm cô ấy mà lại còn nói năng như vậy, lạnh nhạt như vậy. Nàng hối hận vì đã đi đến đây để nghe những lời chua chát này. Xem mặt Lạp Lệ Sa cứ như vừa đem nàng ra làm trò vui vậy, thấy biểu cảm của nàng cô ấy liền cười khúc khích một mình.
"Hỗn xược, chị là người nuôi em có nhớ hay không?" Thái Anh
"Đương nhiên." Lệ Sa
"Chẳng lẽ chỉ mắng có vài câu đã trở nên như vậy?" Thái Anh
"Nhưng những thứ chị mắng đều đúng sự thật mà." Lạp Lệ Sa nhướn mày.
"Chị đã nói rằng chuyện của chị tự chị giải quyết, em không cần quan tâm. . . suy ra cũng là do em nghe lời chị." Lệ Sa
"Được, nếu nói như vậy. . . Thì chị cũng không cần." Thái Anh
"Thái Anh. . . ." Lạp Lệ Sa ngồi dậy, đưa tay lên giữ lấy cổ tay Phác Thái Anh lại.
"Có nghe A Tâm nói dạo đây chị rất khác, đúng thật, chị đã ốm đi rồi." Lệ Sa
Phác Thái Anh mím môi, gòng chặt tay.
"Liên quan gì em?" Thái Anh
"Lời khuyên cuối cùng có được không?" Lạp Lệ Sa chân thành.
"Chị đừng vì một nam nhân, mà lại thay đổi mình. Chị làm như vậy, người ta sẽ nghĩ về chị rất ngu ngốc." Lệ Sa
"Chị vì một nam nhân?" Phác Thái Anh nhếch nhẹ môi, nàng đưa tay còn lại gỡ lấy tay Lạp Lệ Sa ra.
"Vì ai còn không thể rõ, chị từ lâu đã trở nên ngu ngốc rồi." Thái Anh
Nghe xong, Lạp Lệ Sa hơi ngạc nhiên, nàng ấy có lẽ vừa ám chỉ ai đó mà khiến bản thân cô cảm thấy rất bối rối.
Phác Thái Anh chợt nín thở.
Nàng còn chẳng dám ngờ tại sao mình lại nói ra một câu nói kì lạ như vậy.
Bối rối, nàng nhìn lên đồng hồ, sợ nếu cứ ở đây mãi hôm nay sẽ không thể làm gì ra trò. Nên cũng có chút luyến tiếc nhìn Lạp Lệ Sa.
"Chị đến không phải gây sự với em. Ráng giữ gìn sức khoẻ. Ăn uống cho đầy đủ vào." Thái Anh
"Sẽ đến nữa chứ?" Lạp Lệ Sa hỏi ngay sau khi Phác Thái Anh đã tiến đến cửa.
Cô không hiểu sao vẫn cố gắng dặn lòng không nên níu kéo nàng ta, nhưng rõ ràng, có cái gì đó muốn nối hai người lại.
Phác Thái Anh nghe hỏi, cũng có chút ấm lòng. Cuối cùng cũng có một câu thật ngọt tai. Phác Thái Anh nhẹ hơi, thở một cái xong lại nói với giọng nhỏ.
"Sẽ đến." Thái Anh
Trân Ni đứng ngoài hành lang, nhìn mông lung ra xa. Tự cảm thấy rất khó hiểu và khó chịu.
Ánh mắt ban nảy của Phác Thái Anh dành cho Lạp Lệ Sa quá đỗi ngọt ngào, đặc biệt đến ngạt thở, không thể chỉ đơn thuần là dành cho bạn bè hay chị em. Có cái gì đó mách bảo với nàng rằng mối quan hệ của họ đã trên trên tình bạn một chút.
Nghĩ thôi, mà sao nàng thấy lo lắng tột cùng, lo mà không hiểu đang lo cái gì.
Trân Ni đặt tay lên trán, rồi tự tát mặt mình một cái cho tỉnh hồn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro