106
"1!2!3!Cạn ly!!!"
Các đàn anh đàn chị có tiếng ngồi trong một cái bàn lớn hình tròn đưa ly rượu lên, cụng với nhau rồi nâng uống cạn đi.
"Haha, đây nè!!!Tập Trung, Tập trung a!!!Mọi người hay tin gì chưa???" Kiều Ân vỗ tay bốp bốp làm mọi người chú ý, rồi nàng hất mặt tuyên bố.
"Tôi và Định Tỷ chính thức là của nhau nha!!!Không ai được tán tỉnh chị ấy đấy!!!"
Cả một bàn phá lên vỗ tay, cười lớn trước thông tin nàng ấy tuyên bố. Cũng không hẳn bất ngờ lớn, vì giới giang hồ hầu như đều đã biết được chị đại Định Tỷ và Ân Tỷ từ lâu đã có gian tình với nhau, dính nhau như sam cơ mà, ấy mà, Kiều Ân tuyên bố hẳn hoi như vậy hình như cũng là đính chính sẽ 'cưới' Định Bạch.
Lạp Lệ Sa vỗ tay lớn nhất, nháy nháy mắt với Định Tỷ.
"Chị định khi nào thì rước Ân Tỷ của tôi về dinh vậyyy???" Lệ Sa
Định Bạch biết Lạp Lệ Sa đang chọc ghẹo mình, mặt có hơi đỏ. Ấy mà Định Tỷ xưa nay trong mọi hoàn cảnh vẫn 'chất' nha, nháy mắt một cái, cô đáp lời.
"Khi nào nhóc rước Phác Thái Anh về nhà chị sẽ rước Kiều Ân sau." Định Bạch
Cả bàn ồ lên, chợt tập trung nhìn Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa. Đôi bạn trẻ giật mình vì mọi người đang đưa mắt soi mình, Phác Thái Anh nhìn xung quanh rồi nàng nhéo tay Lạp Lệ Sa một cái.
"Cái con nhỏ này!!" Thái Anh
"Ui da! Là Định Tỷ, không phải em!" Cô minh oan cho mình, rõ ràng là Định Bạch cơ mà, sao lại nhéo cô?
Cái gì tới rồi cũng tới, chuyện của hai người sớm muộn gì cũng bại lộ mà. Chấp nhận luôn cho rồi.
"Không!Mình cưới trước rồi mới tới họ chứ!!" Kiều Ân xà vào lòng Định Bạch, liếm môi nhõng nhẽo."Dù sao chị cũng vai trên chứ bộ!!!!Làm em nở mặt đi a~"
"Ok ok, thế Lệ Sa à, tụi chị cưới trước nha. Hahaaha!!"
"Hahahaha!!!"
"Còn không thì song hỉ luôn!!Hahaha!!!"
"Này Phác Thái Anh à, sao lại 'xử' luôn đàn em cận bên mình vậy hả? Con bé này thật là quá đáng nha nha nha~" Giang Ca chọc ghẹo.
"Chứ còn gì nữa! Ế đến mức phải giành người đẹp của em!" Kiều Ân khoanh tay hất mặt.
"Cái gì mà người đẹp của cô???" Phác Thái Anh quát một tiếng, càng làm cả bàn rầm rộ hơn.
"Trời ơi!!!Ghê quá đi bây ơiii!!!"
"Ghen kìaaaa!!!"
Phác Thái Anh nổi tiếng băng lãnh nay lại ghen công khai như vậy, đúng là mất hình tượng, mất mặt quá đi a. Nàng gượng đỏ mặt, phải cuối gầm mặt xuống bàn.
"Mọi người đừng chọc nữa mà! Ăn đê!!Uống đê!!!Khi nào mà cưới em sẽ mời đầy đủ anh chị em, xong bữa đó mình rủ nhau đi quậy cho tưng bừng!!!" Lạp Lệ Sa có vẻ rất thản nhiên.
Cô ấy nâng ly rượu lên rồi cùng cả bầy vui vẻ bỏ rơi Phác Tỷ ngồi xấu hổ một chỗ, trong lòng bắt đầu căm phẫn hừ hừ.
"Không động phòng sao? Bỏ rơi vợ ngay ngày cưới không hay đâu nha."
"Động phòng sau cũng được mà. . . bạn bè là trên hết a~" Lệ Sa
Nàng trợn mắt nhìn cô ấy, 'bạn bè là trên hết'???Đùa à, định bỏ rơi nàng ngay ngày cưới thật hả? Nàng muốn suy nghĩ về việc làm vợ của cô ấy.
Không ổn đâu.
"Âyy daaa!!Phác Thái Anh àhhh, chị làm sao vậyyyy???Sao im ru như vậy???" Lạp Lệ Sa khóc ròng vì nữ nhân nằm cạnh bên hôm nay ăn mặc kín đáo khi đi ngủ, cổ còn không có chỗ để hôn, đã vậy còn trùm chăn như vậy, cô dê xồm nàng đường nào đây?
"Em đi tìm bạn bè đi. Chị ngủ một mình cũng được. À, xách gối ra sofa ngủ nha, đừng sang những phòng khác. Chị phát hiện thì đừng có hòng chạm vào người chị trong 3 tháng."
"Cái gì vậyyyy??? Sao em lại ngủ sofa???" Lạp Lệ Sa trợn mắt bật người dậy."Em làm gì saiii???"
"Ra ngoài đi, sofa một tuần hoặc 3 tháng ăn chay." Thái Anh
"3 thánggg? Chị điên à??? Phác Thái Anh, em có làm gì sai đâu???" Lệ Sa
Lạp Lệ Sa bắt đầu giở trò nhây với nàng, cô sờ mó sờ mó rồi hôn hôn hít hít, kết quả là ôm gối ra khỏi phòng với năm bàn tay in dấu trên gò má.
Thật hối hận, tại sao bị giận cô biết luôn rồi.
'Tân nương tử' thật là đáng sợ và dễ giận nha.
Kệ, Lạp Lệ Sa hí hửng ôm gối ra sofa nằm. Nàng nói đuổi cô ra nhưng cô biết chắc nửa đêm kiểu nào cũng ra đây nằm với cô, rồi mai làm hoà. Lần nào cũng vậy mà.
"Còn ai yêu Lệ Sa hơn Thái Anh~ Ngủ thôi ngủ thôi." Lệ Sa
"Sao lại nhuộm tóc? Thật là nhìn em như một con khờ vậy. Nhưng mà nhuộm chung màu tóc với chị thì em rất vui nha, có bị ngố cũng chịu nữa." Lệ Sa
Phác Thái Anh xoa mái tóc màu hồng trắng của Lạp Lệ Sa, nàng mỉm cười.
"Nhìn em như thiên thần ấy chứ." Thái Anh
"Phác Tỷ Phác Tỷ, tháng sau mình ra nước ngoài em sẽ cầu hôn chị ngay nơi đông người luôn nha?" Lệ Sa nắm lấy tóc nàng, giật giật."Màu thật là hợp với chị nha~"
"Chị không là người cầu hôn em thì thôi, sao em lại cầu hôn chị?" Nàng nhíu mày, liếc yêu cô ấy, hất tay cô ấy ra."Đừng có sờ."
"Nhìn em với chị người ta sẽ biết ngay ai công ai là thụ." Lạp Lệ Sa ranh ma cười gian xảo, nháy mắt với mỹ nhân tóc hồng trước mắt mình.
"Không được đâu, không công bằng!!! Hầu như lần nào em cũng đòi nằm trên!!!" Nàng gắt, không hài lòng đẩy mạnh vai Lạp Lệ Sa."Cái loại người ích kỉ này!!!"
"Nhưng lần nào chị cũng rên rất nhiệt tình~ Phác Tỷ à, chị chỉ thích hợp làm người nằm dưới thôi." Lệ Sa
"Chị không muốn nói chuyện này với em, mệt mỏi quá!" Thái Anh
"Thật mà~ Chị rất quyến rũ cơ, em thích cách chị rên tên em." Lệ Sa
"Im đi, em mà không cho thị lên trên nằm, chị sẽ không cho em chạm vào người chị, Ok?" Phác Thái Anh nhăn mặt, trừng mắt hâm doạ Lạp Lệ Sa.
Cô ấy thì rất vui thích, ôm lấy nàng, dụi mũi vào hõm cổ nàng mà hôn.
Phác Thái Anh ngã người xuống ghế, rên nhẹ, xoa xoa đầu cô ấy. Mắng yêu."Đứa trẻ hư hỏng. . ."
Nàng mà cứ thụ động như kiểu này, sẽ làm thụ ngàn kiếp luôn. Thật tình là Phác Thái Anh muốn làm công.
Hai đứa đàn em đứng trong phòng mặt mày đỏ chét, chết vì phát gượng bởi vị đại tỷ và tình nhân của nàng không hề xem họ có mặt trong phòng làm mấy hành động khiến người ta xấu hổ. Đưa tay lấy cái kính đen đeo vào và cuối mặt xuống không dám nhìn nữa.
"Mẫu này. . . . thì sao?" Lạp Lệ Sa chỉ tay vào hai chiếc nhẫn đôi qua cửa kính.
"Chà, nhìn có vẻ hơi. . . àh, đây thì sao?"
"Không được." Lạp Lệ Sa xua xua tay, cô lắc đầu liên hồi luôn.
"Sao lại không?" Phác Thái Anh chau mày.
"Nhìn thật ra nó quá nữ tính đi." Lệ Sa
"Cô Lạp à, cô là nam à?" Phác Thái Anh cười nhếch mép.
Đưa tay chạm vào nơi giữa hai chân của Lạp Lệ Sa nơi công cộng làm cô ấy giật mình trợn mắt.
"Chị làm cái gì vậy???" Lệ Sa
"Cái ấy của anh đâu rồi, anh đẹp trai này?" Phác Thái Anh nháy mắt, liếm môi gợi tình.
Lạp Lệ Sa căm phẫn, quay mặt đi.
"Tôi là gái thẳng." Lệ Sa
"Vậy, hoá ra chị yêu nhầm gái thẳng à? Huỷ hôn thôi . Mình đi về~" Thái Anh
"Thái Anhhh!! Phác Thái Anh!!!QUAY LẠI ĐÂY NGAY!!!" Lệ Sa
"Em muốn mặc váy hay mặc vest?" Thái Anh
"Em mặc váy ai xem." Lệ Sa
"Con bé này, chị muốn thấy em mặc váy một lần trong đời." Thái Anh
"Nah, nó quá nữ tính." Lệ Sa
"Cứ tỏ ra mình là công đi." Nàng nhếch mép, lèm bèm trong miệng."Đêm tân hôn chị chuốc say em rồi xem ai công ai thụ."
"Chị nói gì á?Tình yêu?" Lạp Lệ Sa đã nghe rõ, vẫn gằng giọng hỏi lại.
Phác Thái Anh cười một cái."Không gì."
"Gần đây có phòng thử đồ và phòng vệ sinh. Để xem ai công ai thụ, chị muốn làm tình nơi công cộng không?" Cô ấy cười đáp trả làm Phác Thái Anh lạnh xương sống lưng.
"Không!!!" Thái Anh
Phác Thái Anh đặt tay lên vai Lạp Lệ Sa, nàng mỉm cười nhẹ."Đây là ảnh cưới nhé, đừng có làm mấy vẻ mặt bựa nương ở đây. Ở nhà em bựa, em nhây ra sao cũng được, trong ảnh cưới làm ơn nghiêm túc."
"Ok ok, biết rồi mà." Lệ Sa
Lạp Lệ Sa tóc tai vuốt gọn gàng, vest đen lịch sự, Phác Thái Anh lại đẹp tuyệt vời như vậy, trong chiếc váy cưới trắng tinh khiết. Cả hai mặc đồ cưới dường như là không còn gì có thể diễn tả được, mấy nhân viên chụp hình gần như cũng bị cặp đôi này thu hút, mất tập trung.
Một tấm, hai tấm, ba tấm. . . . .
Một tấm đặc biệt khác sớm đã hình thành trong đầu Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh ngồi trên ghế, chéo chân đang nhìn về phía máy ảnh, cô cũng đang trong dáng để chụp một tấm nữa. Trước khi máy ảnh nháy đèn, cô lập tức cuối người, quỳ một chân xuống hôn nàng một cái bất ngờ.
Tách!!!
Cả một dàn nhân viên cũng bất ngờ vì cô thay đổi dáng chụp nhanh. Thế mà bức ảnh chụp ra lại đẹp lung linh đến mức kì lạ.
"Lệ Sa! Đứa trẻ hư đốn này!!!" Nàng gắt, đỏ mặt nhìn cô ấy.
"Em mong đến lúc cưới chị quá đi ahh." Lệ Sa cười tươi.
"Ngốc!" Lệ Sa
Như dự định khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, mọi người đã bay một chuyến sang nước ngoài để thực hiện một cái lễ cưới thật sự. Chụp nốt những khoảnh khắc của đôi bạn trẻ vào ngày cưới.
Đàn anh, đàn chị, thậm chí là đàn em, mọi người đều dự trong một lễ cưới lớn tại ngôi biệt thự riêng Phác Thái Anh đã mua trước đó tại đất nước này.
Đèn, nến, bánh cưới, bàn tiệc, không gian, mọi thứ đều TUYỆT VỜI. Tuyệt vời nhất là cặp tình nhân chính. . . . . họ nổi bậc trong đám đông.
Mọi người trong lễ cưới, đông đủ vui vẻ, tuy nhiên vị trí bậc cha mẹ, đấn sinh thành của lễ cưới chỉ có hình của cha mẹ Phác Thái Anh, còn Lạp Lệ Sa không có bất cứ thứ gì thuộc về gia đình của mình nên cô chỉ biết âm thầm mong trên trời, mẹ của cô có thể thấy được khoảnh khắc này, bà sẽ tán thành cô kết duyên với Phác Thái Anh, bà rất yêu cô.
Từng nghi thức của lễ cưới được diễn ra suông sẻ, Lạp Lệ Sa hoàn hảo với mái tóc chải undercut ngược, áo vest lịch lãm. Phác Thái Anh nổi bậc với váy cưới tinh tế, gương mặt mang tính chất đẹp chết người, tóc nàng vẫn xoả ngang vai, gắn thêm vài phụ kiện đơn giản mà nàng đẹp.
Và giờ họ đang đứng cầm tay nhau nhìn nhau trước vị cha sứ và hàng trăm người.
"Hai con đồng ý cưới nhau không? Dù sau này có bao nhiêu khó khăn thử thách vẫn bên nhau, một lòng chung thuỷ với nhau, không thay đổi?"
A Tâm bên dưới nhún nhảy lên tạo sự chú ý cho Lạp Lệ Sa thấy, cô nhìn cậu ta-. - chỉ muốn mắng cậu ta khùng, lễ cưới thôi mà, hơn nữa người cưới là cô không phải là cậu ta. Phấn kích vậy làm gì?
"Con đồng ý." Cô cười.
Phác Thái Anh nhíu mày, liếc yêu Lạp Lệ Sa vì nó cắt ngang vị cha sứ, đáng ra ông ta phải nói nhiều hơn nữa chứ, chắc nó ghét dài dòng nên vậy.
Nàng mỉm cười, nhìn loạt người dưới kia đang ra hiệu đủ kiểu cho nàng. Và nàng phát hiện, một nam nhân đang đứng đưa ngón cái lên với nàng ngay bàn đầu là Lice Manoban. Phác Thái Anh mỉm cười với anh ta, rồi quay lên nhìn vào mắt Lạp Lệ Sa.
"Đồng ý." Thái Anh
"Tuyệt vời, và bây giờ hai con có thể trao nhẫn cho nhau. Chính thức trở thành một cặp cả đời."
Lạp Lệ Sa lấy nhẫn ra, cô hí hửng nâng tay Phác Thái Anh đeo vào. Xem cô ấy làm lễ phấn khích mà Phác Thái Anh cũng ấm bụng theo, nàng đeo nhẫn vào cho cô ấy. Ngay giây phút này, nàng đã là vợ của cô ấy rồi, cô ấy cũng vậy.
Không thể ngờ được. . . . nàng đã kết hôn với nữ nhân. . . . . với một nữ nhân mà nàng từng xem là đứa em gái của mình.
Lại lần nữa, không đợi cha sứ nói một loạt câu dài dòng. Lạp Lệ Sa ôm lấy nàng hôn cuồng nhiệt làm ông ấy cứng mặt tê mày. Cả không gian tràn ngập tiếng vỗ tay và tiếng cười của bạn bè.
Lice Manoban đứng đó, mỉm cười nhìn nữ nhân anh thương yêu giờ đã chính thức tìm được nửa kia của mình. Anh rất mừng.
"Chà chà, Lice Manoban, cũng đi dự à?" Kiều Ân đứng cạnh anh từ bao giờ, huých vai.
"Đúng rồi. Cô ấy là em gái tôi mà."
"Vậy, lễ cưới tôi và bạn gái sau này. . . cũng muốn mời anh dự."
"Được thôi." Anh mỉm cười thật tươi với Kiều Ân.
A Tâm cũng đứng cạnh bên đó lấy điện thoại chụp chụp vài tấm hình làm Kiều Ân chú ý."Chụp gì đó?"
"Trân Ni không đi được, nhờ tôi chụp hình và gởi lời chúc đến họ. Haha!!!"
Kiều Ân cười, gì mà lễ cưới của hai người này người yêu cũ, tình cũ họ lại thích thú mong chờ như vậy ấy nhỉ?
"Nè, đừng có gấp gáp!!!" Phác Thái Anh phì cười, nhẹ nhàng đưa tay cản đứa trẻ máu đã sôi đến não đang đè chặt mình trên giường."Còn chưa tắm. Từ sáng đến giờ đấy."
"Thôi kệ đi!!!Em ăn chay tuần này rồi còn gì. . ." Lệ Sa
Phác Thái Anh tặc lưỡi, nàng đẩy Lạp Lệ Sa ra một bên, bước xuống giường, cởi cái váy cưới ra trước mắt cô ấy. Nhìn body nàng từ phía sau, mắt Lạp Lệ Sa muốn nổ ra, cô thở hì hục."Lên đây với em, Phác Tỷ~~~"
Nàng quay mặt lại, liếm môi, cười mời gọi."Theo vợ vào phòng tắm, ngốc ơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro