Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

61. Người yêu cũ và người yêu mới

61. Người yêu cũ và người yêu mới (1)

Giang Ngữ Minh buồn cười, "Sao trước đây tôi không phát hiện ra miệng mồm cô chua ngoa như vậy nhỉ, chửi thề bon mồm phết. Cô biết không, mỗi lần sinh viên của mẹ tôi mở miệng chửi thề là mẹ tôi sẽ yêu cầu bọn họ viết bản kiểm điểm".

"Tôi còn ngủ gục trong lớp mẹ cậu mấy lần, chị ấy bảo tôi viết kiểm điểm, 5000 chữ..." Nhớ lại lúc mới gặp nhau, Phác Thái Anh bật cười, một lúc sau, nụ cười bắt đầu nhạt dần, thế nhưng trong lòng cô lại thoải mái hơn không ít, ngả người tựa lưng vào ghế.

Trước đây không phát hiện ra, bây giờ ngồi gần mới để ý thấy, dù gì mẹ con vẫn là mẹ con, đường nét trên gương mặt cứ từa tựa nhau.

Lạp Lệ Sa vừa rút lui thì Giang Ngữ Minh đã bổ nhào tới.

"Vậy rốt cuộc cậu gọi tôi ra đây để nói cái gì? Cô bạn gái nhỏ của cậu đâu rồi, giải quyết xong xuôi rồi chứ? Không định kể cho cô nàng nghe người bạn tưởng tượng kia chính là mẹ cậu à?"

"Dỗ được một chút rồi, em ấy tạm tin tôi". Giang Ngữ Minh đẩy ly Americano sang, "Cô không tạt sao?"

"Tạt cái đệch con cụ nhà cậu". Phác Thái Anh cực kỳ nghi ngờ Giang Ngữ Minh ngứa ngáy xương cốt thèm ăn chửi nên mới gọi mình ra đây.

Nghe Phác Thái Anh thay đổi phong cách chửi từ d*t mẹ cậu sang đệch con cụ nhà cậu, Giang Ngữ Minh lại cười, "Cô không uống thì tôi uống đấy nhé. Đây, vậy ly latte này cho cô".

Lúc trước hẹn hò Giang Ngữ Minh cũng bởi vì lúc nào tâm trạng tốt thì cậu ta sẽ cực kỳ tốt tính, giống như bây giờ, bất kể là lo lắng hay tức giận, đều sẽ từ từ được giải quyết bằng chất giọng nhẹ nhàng của Giang Ngữ Minh.

Phác Thái Anh nghi ngờ nhìn Giang Ngữ Minh, "Cậu không định nói là dù sao cậu và Lạp Lệ Sa cũng là mẹ con ruột, bốn bỏ năm lên cậu chính là chị ấy, thuyết phục tôi làm lại từ đầu với cậu đấy chứ?"

Suýt chút nữa thì Giang Ngữ Minh phun hết cà phê trong miệng ra. "Phác Thái Anh, mặt cô có thể phị ra một chút, da mặt có thể dày thêm một chút không?"

"Mặt phị thì được nhưng dạ dày thì không, cậu không thấy làn da của tôi vô cùng mịn màng à. Được rồi, cậu chửi tôi tôi chửi cậu, xem như chúng ta huề. Còn về chuyện vô tình làm tổn thương mẹ cậu, tôi đã xin lỗi ngay hôm gặp lại chị ấy rồi. Cho nên bây giờ có chuyện gì thì cậu nói thẳng đi, đừng vờ vĩnh đóng kịch nữa".

"Cô xin lỗi mẹ tôi sao? Thật ra mẹ không trách cô đâu, hễ mở miệng là lại: Em ấy đang nóng, em ấy đang nổi cáu, em ấy chỉ giận quá mất khôn không biết lựa lời để nói thôi". Giang Ngữ Minh nửa đùa nửa thật, "Phác Thái Anh, cô cũng biết một chút về hoàn cảnh gia đình tôi. Thú thật thì, tôi không nghĩ rằng cô và mẹ sẽ dính dáng tí gì đến nhau".

"Thì nào có ai ngờ".

Nếu chuyện này xảy ra với... Quên đi, nếu chuyện này xảy ra với mình, chắc chắn mình sẽ cho là ma làm.

"Cho nên, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra giữa cô và mẹ tôi vậy?"

Nhắc đến Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh lại bắt đầu cáu kỉnh, "Cậu tự đi mà hỏi mẹ ấy".

"Mẹ tôi không chịu nói. Điều tôi quan tâm là có vẻ như cô và mẹ tôi ai cũng đau đáu hướng về người còn lại, thế thì tại sao cả hai lại tách ra để phải khổ sở thế này. Có phải mọi chuyện là do tôi không?"

"Tôi cũng từng nghĩ cậu chính là nguyên nhân, nếu thế thì mọi việc đều dễ giải quyết hơn. Tiếc rằng cậu không quan trọng đến vậy".

"Vậy thì tại sao?" Giang Ngữ Minh hoàn toàn không hiểu.

Cậu ta và Phác Thái Anh là người cùng thuộc một thế hệ, trong suy nghĩ của Giang Ngữ Minh, có tình cảm thì tiến tới, hết tình cảm thì đường ai nấy đi, ngoại trừ việc bảo đảm an toàn tình dục ra thì không có quá nhiều ràng buộc về mặt đạo đức. Đúng là phụ huynh của mình đã ly hôn, cha lẫn mẹ mỗi người mỗi ngả, tuy gia đình cũng từng trải qua một số thăng trầm nhưng không có chuyện gì lớn đến nỗi khiến bản thân phải lo lắng. Từ bé đã kháu khỉnh xinh trai, lại còn là một thằng bé thông minh học giỏi, có cha mẹ là giáo viên; những áp lực mà Giang Ngữ Minh phải chịu hoàn toàn không thể so sánh với mẹ cậu ta.

Phác Thái Anh nhìn Giang Ngữ Minh, "Chuyện của mẹ cậu, nếu chị ấy kể với cậu thì tôi có thể bật mí thêm, còn chị ấy đã quyết định không nói thì tôi không thể nào làm trái nguyện vọng của Lạp Lệ Sa. Thật ra chuyện cũng không khó đoán, Giang Ngữ Minh, cậu là người thông minh, hơn nữa lại đúng chuyên ngành, rồi cậu sẽ khám phá ra thôi".

"Có nghĩa là nguyên nhân cuối cùng đến từ bên trong? Chẳng lẽ là do gia đình bên ngoại... Fuck!" Nghĩ đến gia đình của mẹ, Giang Ngữ Minh không khỏi gầm lên.

Sau bữa cơm tân niên không vui, Lạp Lệ Sa cố gắng gọi về nhà để hàn gắn, đồng thời cũng nói rõ lập trường của mình. Vậy mà ông bà ngoại vẫn bênh bà mợ Tiền Thanh một cách mù quáng, còn trách mẹ mình không biết giáo dục con, rồi thì con trai không có cha bên cạnh răn đe là hỏng, xem mẹ dạy mình thành cái thứ gì gì.

Tư tưởng cổ hủ mốc meo như nấm mồ hoang lâu năm thế kia mà lại đi giáo dục mầm non đất nước, Giang Ngữ Minh xin phép được đổ mồ hôi hột giúp thế hệ đàn em. May mà mẹ mình đả thông tư tưởng, không về bên đó chịu đựng sự quái đản dai dẳng của các cụ nữa.

"Nhưng mà nhưng mà, mẹ tôi là phó giáo sư tâm lý học".

"Đừng quên mẹ cậu dạy môn giáo dục sức khỏe tâm lý cho học sinh cấp I & cấp II. Hơn nữa, cứ là bác sĩ tâm lý thì không gặp vấn đề về tâm lý à? Cứ là chuyên viên tâm lý thì giác ngộ hết à? Phó trưởng khoa Tâm lý bên Đại học N còn cho rằng việc kiểm tra điện thoại của con trai mình là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa nữa kìa. Giang Ngữ Minh, chúng ta ai cũng có những nỗi khổ riêng, nếu không thế giới này đã thành Bồ Tát hết rồi".

"Nhưng mà mẹ tôi đã phản kháng rồi. Hôm Tết tây gặp cô cũng chính là lần đầu tiên mẹ tôi cãi lời ông bà ngoại, chậc, cũng gần một tháng rồi mà hai cụ vẫn còn tức anh ách. Tôi nghĩ khéo phải đến Tết ta ông bà tôi mới nguôi ngoai nổi".

"Ồ, vậy ra ông bà ngoại của cậu là giáo viên thật à? Bọn họ dạy môn gì thế?"

"Một người dạy toán một người dạy văn, đều là giáo viên cấp II cả. Nhưng mà giáo viên thì sao, cũng chỉ là người làm công ăn lương, nhận phong bì đánh đòn học sinh lại còn phân biệt đối xử, đâu thiếu những ông thầy bà cô mặt người dạ thú đứng trên bục giảng?"

"Chính xác. Cả những loại vì con c* mù con mắt nữa, suốt ngày ra rả là con gái kém xa con trai về mặt sinh học, chỉ tại bọn con trai không chăm thôi, chứ nếu chịu khó học chắc chắn sẽ cải thiện thành tích. Rác rưởi. À mà phải rồi, sao tự dưng cậu lại đam mê được tạt cà phê vậy, có phải sau khi bị bà mợ tạt canh xong, cậu bắt đầu có fetish mới đúng không?"

"Cái đầu cô ấy".

Do vấn đề nằm ở mẹ mình, Giang Ngữ Minh không tiện than thở giúp mẹ, chỉ thỉnh thoảng chêm vào một hai câu, rồi lại làm bộ như mình lỡ lời.

Phác Thái Anh thẳng thừng phê bình kỹ năng diễn xuất của Giang Ngữ Minh quá cường điệu, quá lố bịch.

Cường điệu thì cường điệu, lố bịch thì lố bịch, vẫn có người không chịu nổi, sẵn sàng lao đầu vào bẫy.

Lúc đi Giang Ngữ Minh mang theo một câu chuyện, lúc về lại ôm một câu chuyện khác, nhờ phúc đức của ông bà ngoại và bà mợ mất não mà cậu ta và Phác Thái Anh miễn cưỡng đạt được thỏa thuận hòa bình.

Thỏa thuận hòa bình ở cấp độ: nếu sau này có tình cờ gặp nhau ngoài đường thì không cần chỉ mặt nhiếc móc đối phương.

Thấm thoắt đã tới ngày họp lớp, karaoke xong cả lớp sẽ kéo đến nhà hàng tổ chức liên hoan, đúng chuẩn lịch trình tiêu biểu của một buổi họp lớp ở bất cứ độ tuổi nào.

Trước khi đi, Lạp Lệ Sa đứng trước tủ quần áo ướm tới ướm lui, bộ này không được bộ kia cũng không được.

Giang Ngữ Minh đang ăn dâu cũng phải ngừng lại mà trêu mẹ.

"Quần áo của mẹ bộ nào cũng na ná nhau, miễn không mặc đồ đi dạy là được. Ơ mà từ từ đã, nghe nói họp lớp là mảnh đất màu mỡ nảy sinh tình yêu, mẹ, hay mẹ cứ quấn bao tải đeo mắt kính đi. Nếu ai phát hiện được vẻ đẹp tiềm ẩn của mẹ thì mẹ hãy cân nhắc. Người này nếu không có hoả nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không thì cũng chính là tình yêu đích thực ngàn năm có một của đời mẹ".

"Anh lo mà ăn dâu đi. Làm huề với bạn gái chưa? Con trai con đứa gì mà nói nhiều quá vậy?" Lạp Lệ Sa quay lại trừng Giang Ngữ Minh.

Mình quấn bao tải thì làm sao, chẳng phải như vậy đỡ phiền hẳn à, hơn nữa không phải là không có người nhìn thấu bản chất thông qua hiện tượng.

Chẳng qua không phải "ngàn năm có một", Lạp Lệ Sa cảm thấy rằng, cô bé đó là người duy nhất.

Thế giới này không xứng với em ấy.

"Chậc, một quả phát biểu đầy định kiến. Chuyện của con xong xuôi cả rồi, chỉ không biết mẹ thế nào thôi. Mà thôi, con biết tỏng mẹ lại chuẩn bị nói mẹ không sao nữa cho xem".

"Minh Minh, chẳng phải anh kết thúc giai đoạn dậy thì rồi sao? À rồi tôi hiểu rồi, đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên, lúc nào cũng đang dậy thì".

Giang Ngữ Minh cười phá lên, lập tức đỡ lo hơn phân nửa. Mẹ chịu đùa nghĩa là mọi chuyện đã dần ổn thỏa, những vấn đề còn lại cứ để thời gian và khoảng cách xoa dịu. Chờ Lạp Lệ Sa thay quần áo chỉnh tề xong, Giang Ngữ Minh tiễn mẹ ra cửa, chân thành nói: "Mẹ, mẹ cứ ở cạnh bất cứ người nào mà mẹ muốn, không cần phải quan tâm người khác nghĩ gì. Cùng lắm thì cho con một thời gian để quen dần với việc đó. Nếu hôm nay mẹ ưng được bạn học cũ nào..."

"Dừng dừng dừng, Minh Minh, học ai không học lại đi học mợ anh làm gì". Không phải Lạp Lệ Sa không cảm động, nhưng cô sợ nếu nghe nữa thì mình sẽ khóc mất.

"Được rồi được rồi, tối nay khi nào về thì gọi con đến đón".

"Ừ".

Lạp Lệ Sa bùi ngùi quay lại nhìn Giang Ngữ Minh, dọc đường đi, trong lòng cô đan xen trăm ngàn cảm xúc.

Vui mừng, buồn bã, tự trách, lo lắng, chờ mong... Chốc chốc Lạp Lệ Sa lại nghĩ đến dáng vẻ thời niên thiếu của Tạ Nhã Nhiên, chốc chốc lại nghĩ đến Phác Thái Anh, thi thoảng khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc của bố mẹ và hình ảnh cô bạn bị mẹ mình mắng đến khóc nấc lên lại xẹt qua đầu.

Trong toa tàu điện ngầm ngột ngạt, Lạp Lệ Sa gần như không thể thở.

Lạp Lệ Sa vốn không mặn mà gì với karaoke, bởi thế nên cô mới cố tình chờ đến khi mọi người hát gần xong mới ra khỏi nhà. Lần này đi họp lớp chỉ để gặp Tạ Nhã Nhiên, không biết sau ba mươi năm, tính cách và sở thích của cô bạn ngày xưa sẽ như thế nào. Lúc Lạp Lệ Sa đến KTV, inbox WeChat đã đầy nhóc tin nhắn giục cô mau tới của Lâm Phương Cầm.

Sau khi đứng ngoài cửa tần ngần một hồi, cuối cùng Lạp Lệ Sa mới thu hết can đảm, bước vào tìm số phòng mà Lâm Phương Cầm gửi qua.

===

61. Người yêu cũ và người yêu mới (2)

Khoảng mười người gồm cả nam lẫn nữ ngồi rải rác khắp căn phòng rộng thênh thang. Thấy Lạp Lệ Sa bước vào, tiếng nói chuyện cũng như ca hát rầm trời đột nhiên nín bặt, mọi người đều ngừng động tác, đồng loạt nhìn ra cửa.

Thấy mọi người trong phòng ngơ ngác nhìn nhau như muốn hỏi "Ai đây nhỉ?", Lạp Lệ Sa chỉ muốn độn thổ. Quét mắt một lượt qua những người quen xa lạ, mặc dù người ta hay nói 45 vẫn còn trong độ tuổi trung niên nhưng đã có vài người ngồi đây bị sự tàn nhẫn sắc lẹm như dao phóng lợn của thời gian cạo sạch đầu, may mà trông thấy gương mặt quen thuộc của Lâm Phương Cầm, nếu không Lạp Lệ Sa rất nghi ngờ là mình đi nhầm phòng.

Sau một thoáng im lặng, một người đàn ông hói đầu la lên: "Trời ơi ai đây, là bạn cùng lớp của chúng ta sao?"

Nhờ ánh sáng chớp tắt của đèn xoay mà Lạp Lệ Sa nhận ra người này, chính là đại ca lớp chuyên bắt nạt các bạn nữ chỉ để cho vui, có tiền sử bắt giun ném vào người cô. Anh trai của đầu hói là học sinh bên lớp mà mẹ Lạp Lệ Sa chủ nhiệm, vì bị bà phê bình chuyện gì đó không rõ mà hai người họ hùa nhau bắt nạt cô, nói một cách hoa mỹ là mẹ vay con trả.

Cứ tưởng vật đổi sao dời, thời gian sẽ xóa nhòa những ký ức không vui, nhưng thấy không, Lạp Lệ Sa vẫn nhớ như in chuyện mình bị bắt nạt.

Một ông hói khác cũng ồn ào hùa theo: "Người đẹp này trông quen quá, hóa ra lớp chúng ta có người đẹp đến thế này à? Có không vậy ông Lạp?"

Lạp Lệ Sa cũng nhận ra người này.

Không ai khác ngoài lớp trưởng. Thành tích tốt, khéo miệng nên được đông đảo thầy cô yêu mến. Hồi đó Lạp Lệ Sa thấy lớp trưởng là người hai mặt, thái độ lúc thì khinh khỉnh lúc thì thảo mai giả lả, nói chung còn tùy thuộc vào việc đối tượng là ai. Không ngờ sau bao nhiêu năm, người này càng lúc càng lố bịch.

Gọi là gì ấy nhỉ? Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Nhưng sao lớp trưởng lại tăng cân khủng khiếp thế này, cả người như biến dạng, ngồi mà vẫn thấy bụng ưỡn ra như bụng bà bầu.

May phước là trùm lớp - tức ông Lạp trả lời lại rất nhanh: "Ông nói cái gì vậy, không phải mấy cô ngồi đây đều đẹp à?"

Một người phụ nữ đang dặm lại phấn mắt nói bằng giọng hờn mát: "Chính xác đó lớp trưởng, chẳng lẽ bọn tôi không đủ nhan sắc sao. Cái ông này nha".

Lạp Lệ Sa nổi da gà hết cả người, toàn thân suy sụp. Lẽ ra mình nên nghe lời Giang Ngữ Minh, quấn bao tải đeo mắt kính làm một người vô hình, đỡ phải rơi vào một chuỗi tình huống tâm lý học tiến hóa ngay khi vừa mới đặt chân đến cửa.

Nếu Lâm Phương Cầm không ra tay trước một bước bằng cách gọi tên Lạp Lệ Sa, cô Lạp đã định sẽ giả vờ nhầm phòng rồi bỏ chạy.

"Lạp Lệ Sa, đứng ngây ngoài đó làm gì, vào ngồi đi chứ".

Tốt rồi, Lâm Phương Cầm vừa dứt lời, cả phòng lập tức vang lên tiếng xầm xì nho nhỏ, có người thì bảo không ngờ, có người thì nói tôi đã bảo mà.

Sau khi ngồi xuống là đến tiết mục trả lời phỏng vấn vô cùng chuẩn mực.

Lập gia đình rồi chứ?

Con trai hay con gái đấy?

Mấy cháu?

Bây giờ đang làm việc ở đâu?

Mua nhà khúc nào?

Ồ quao, giảng viên à, xịn đấy xịn đấy, hẳn phải kiếm được nhiều tiền lắm.

Cha mẹ cậu vẫn khỏe chứ?

Vòng tuần hoàn được lặp lại nhưng nhân vật chính được thay bằng con trai cô, nếu chưa ly dị thì chắc còn hỏi sang cả đức ông chồng.

Sau đó vài người dần lái câu chuyện sang việc con mình có dự định học lên thạc sĩ, hỏi Lạp Lệ Sa liệu có thể kèm cặp con mình không, hoặc biết cách nào đi cửa sau không, thậm chí còn muốn đi cửa sau trường khác không phải Đại học H.

Đầu Lạp Lệ Sa sắp trọc đến nơi, cảm thấy chỗ nào có thể giản lược cô đều giản lược hết, trả lời vắn tắt vài ba câu cho xong bổn phận.

Nhưng một số người không hài lòng, họ cười lạnh rồi mỉa mai nói: "Dân trí thức có khác, thanh cao quá".

Người phụ nữ nói câu đó cũng chính là người vừa mới hờn mát lớp trưởng xong, cô ta tên là Tôn Nguyệt, chị đại cầm đầu phe con gái trong lớp. Để chuẩn bị cho ngày hôm nay, Tôn Nguyệt đã mua quần áo mới, uốn tóc và trang điểm rất kỹ, thế nhưng ánh mắt của cánh đàn ông trong lớp đều chỉ hướng về Lạp Lệ Sa, cô ta có thể cảm nhận được ánh mắt của họ nhìn Lạp Lệ Sa khác hẳn mình.

Chẳng phải chỉ học nhiều hơn bọn này vài năm thôi sao, còn bày đặt ra vẻ đạo mạo.

"Lạp Lệ Sa, cậu uống gì?"

"Lạp Lệ Sa, đến hát một bài đi".

"Lạp Lệ Sa, ăn món này không tôi order cho".

Đều là người va chạm ngoài xã hội lâu năm, ai cũng thay phiên nhau đon đả.

Lạp Lệ Sa nào để ý đến những thứ này, cô mỉm cười lịch sự rồi nhẹ nhàng từ chối lời mời mọc của mọi người, nhờ Lâm Phương Cầm giới thiệu lại một lượt để còn nhận diện được ai với ai.

"Đã lâu lắm rồi, quả thật bây giờ nhớ nhớ quên quên".

Chỉ tiếc là sau khi nhận ra hết những người trong phòng, lại không có người mà mình muốn gặp nhất.

Lạp Lệ Sa khéo léo che đậy sự thất vọng của mình, quay sang khen Lâm Phương Cầm đã chịu khó lại còn tổ chức mát tay rồi tán dóc thêm mấy câu với một vài người bạn cũ, cuối cùng Lạp Lệ Sa vẫn nhịn không được, lân la hỏi thăm Tạ Nhã Nhiên.

Cảm giác được Lạp Lệ Sa không muốn nói chuyện với lớp trưởng và những người còn lại lắm, Lâm Phương Cầm rót cho bạn mình một ly soda, "Lần trước đi vội quá nên chưa có thời gian hỏi thăm, cậu và Lai Lai biết nhau lâu rồi à? Hay cậu là giảng viên của con bé?"

Vừa nghe đến hai chữ Lai Lai, tay Lạp Lệ Sa đã run lên, làm một phần ba ly soda văng ra ngoài, cô luống cuống hết cả tay chân, vội vàng nói xin lỗi.

Lâm Phương Cầm chỉ cười, cảm thán: "Cậu vẫn giống hệt ngày trước. Không ngờ một người không thích giao tiếp như cậu lại đi làm giảng viên".

Lạp Lệ Sa cũng cười: "Trên đời có rất nhiều chuyện bất ngờ, nhân duyên cũng vậy".

"Cũng không hẳn, từ nhỏ Lai Lai đã không thích giáo viên, không ngờ con bé lại rất thích cậu".

Lần này thì Lạp Lệ Sa đã điềm tĩnh hơn, nhanh tay đặt ly xuống bàn, nếu không e là nước lại sánh ra lần nữa. "Em ấy không phải sinh viên mà là người làm nhiệm vụ liên lạc giữa tôi và đơn vị hợp tác. Sao thế, ngày xưa đi học giáo viên đối xử tệ với em ấy lắm à?"

"Giáo viên ư, cậu biết đấy, giáo viên cũng là con người. Con bé vốn xinh xắn thẳng tính, thế nên lúc rơi vào lớp có bà chủ nhiệm ưa xu nịnh lại còn bênh chằm chặp mấy thằng nhóc trong lớp thì đủ hiểu mỗi ngày đi học mệt mỏi đến cỡ nào. Cha Lai Lai định gửi tiền bồi dưỡng để bà cô nương tay hơn nhưng con bé cản, cậu biết con bé nói gì không?"

"Em ấy nói gì?"

"Con bé bảo không, nhất quyết không được cúi đầu trước cái ác, chẳng thà mang tiền đó đi giúp đỡ chó mèo hoang còn hơn".

Lạp Lệ Sa cười, "Đúng là những lời mà em ấy sẽ nói".

"Cha con bé mới đùa rằng hay là cứ gửi phong bì trước rồi sau đó báo lên trường. Con bé cũng bảo không, còn nghiêm túc giáo dục cha rằng không được biến mình thành người xấu để đáp trả cái xấu. Lúc đó cha Lai Lai lo lắm, ông ấy cứ than rằng tính tình con gái cứng nhắc thế này thì sợ tương lai sẽ khổ".

"Không đâu, em ấy rất biết cách ứng xử, EQ cũng cao".

"Tôi cũng bảo thế, con bé ấy khôn ngoan, ranh lắm chứ chẳng đùa". Nhắc đến Phác Thái Anh, Lâm Phương Cầm khen ngợi hết lời, còn vui miệng kể thêm kha khá chuyện lặt vặt, nhờ đó có thể thấy cô ấy rất thân với gia đình Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa ngồi nghe mê mải, còn đang mong bạn mình sẽ kể nhiều hơn thì bỗng màn hình điện thoại của Lâm Phương Cầm sáng lên.

"Ồ, Tạ Nhã Nhiên đến rồi".

Tim Lạp Lệ Sa đập hẫng một nhịp.

Tạ Nhã Nhiên để tóc ngắn, mặc một cây đồ đen vội vàng đi vào, nom điệu bộ thoải mái phóng khoáng, khác hẳn với cô bé cột tóc đuôi ngựa bằng dây thun đỏ đính hoa có nụ cười ngọt ngào năm xưa.

Sau khi vào phòng, Tạ Nhã Nhiên vẫy tay chào mọi người một cách rất tự nhiên, "Đã lâu không gặp".

Lạp Lệ Sa ngước mắt nhìn, không biết Tạ Nhã Nhiên dùng cách gì mà lại có thể tia thấy Lạp Lệ Sa ngay giữa gian phòng KTV to đùng ồn ào mờ ảo. Tạ Nhã Nhiên bước đến gần, nói, "Lạp Lệ Sa, nháy mắt đã trở thành một cô bé lớn đùng rồi".

Giọng điệu thân thiết quen thuộc, như thế hai người chưa từng cách xa.

Mắt Lạp Lệ Sa cay cay.

Đột nhiên đại ca lớp cười khùng khục: "Cô bé mới sợ, con cái ở nhà lớn đùng hết cả rồi, phải nói nháy mắt cả bọn đều biến thành ông già bà cả mới đúng".

Tạ Nhã Nhiên liếc qua chỗ trùm lớp, tầm mắt đặt lên quả đầu hói của ông ta trong giây lát, không quá lâu nhưng không quá nhanh, đủ để ông ta nhớ ra rằng mình hói, sau đó cười khẩy: "Đúng là có tóc với không có tóc trông khác hẳn".

Giọng điệu nhẹ nhàng như một câu bông đùa, nhưng cũng giống một câu giễu cợt.

"Nghe bảo tóc tai mang tính di truyền, con cậu là trai hay gái?"

"Cậu cười tôi làm gì, lớp trưởng cũng y hệt tôi mà".

"Nghe nói ít tóc còn chữa được, chỉ sợ hậu quả là trên bảo dưới không nghe thôi".

Mọi người cười ầm lên, lôi quả đầu hói của trùm lớp ra trêu ghẹo.

Tạ Nhã Nhiên khoan thai ngồi xuống bên cạnh Lạp Lệ Sa, lần lượt chào hỏi vài người ngồi gần đó.

Tạ Nhã Nhiên chuyển trường đi năm lớp tám, vì thế thời gian sinh hoạt chung với lớp của cô kém mọi người một năm, những người khác ít nhiều gì vẫn có thể nhớ mài mại dáng dấp ngày xưa của họ, duy chỉ có Tạ Nhã Nhiên là trở nên khác hẳn, vừa nhìn đã thấy không phải kiểu người dễ xơi. Những bạn học đến dự buổi họp lớp hôm nay cũng không mấy thân với Tạ Nhã Nhiên, nói chuyện được dăm ba câu, ai lại trở về với cạ nấy, bầu không khí giảm nhiệt đi đáng kể so với trước khi Tạ Nhã Nhiên và Lạp Lệ Sa đến.

Nói Lâm Phương Cầm được lòng mọi người không phải nói điêu, một trong những nguyên nhân giúp cô được lòng mọi người là vì Lâm Phương Cầm nói chuyện rất khéo, cái gì qua miệng của Lâm Phương Cầm cũng như được phủ thêm ít nhất ba lớp filter lung linh. Theo những gì Lâm Phương Cầm từng kể với Phác Thái Anh, hồi cấp II Lạp Lệ Sa xinh xắn điềm đạm học giỏi, gia đình lại còn nề nếp.

Lạp Lệ Sa lúc nhỏ xinh thì có xinh nhưng không sửa soạn bao giờ, cha mẹ cô cũng không cho con mình phấn son đi học. Cô không có món đồ làm điệu nào cả, nếu có thắt bím cũng chỉ dùng dây thun.

Điềm đạm là vì tính tình Lạp Lệ Sa lầm lỳ không thích nói chuyện với ai, chỉ thân với mỗi Tạ Nhã Nhiên.

Thành tích tốt ở đây là tốt hơn so với Lâm Phương Cầm. Ai tốn thời gian vào việc gì cứ nhìn là biết, Lâm Phương Cầm dành phần lớn thời gian đi xã giao kết bạn, đương nhiên thành tích không thể bằng Lạp Lệ Sa, nhưng Lạp Lệ Sa cũng chưa từng lọt vào top 10 của lớp.

Còn về chuyện nề nếp, điều đó nghĩa là Lạp Lệ Sa luôn nghiêm túc chấp hành nội quy, giáo viên dạy không được chạy nhảy ngoài hành lang thì Lạp Lệ Sa tuyệt đối sẽ không chạy nhảy ngoài hành lang. Tóm lại là, nhạt nhẽo vô vị.

Lúc mới gặp lại, trông Lạp Lệ Sa khác xưa rất nhiều, nhưng không ngờ Tạ Nhã Nhiên mới là người thay đổi nhiều nhất. Mở nhà hàng bán rượu, đi đó đi đây chụp tượng Phật, chân chính sống cuộc đời của mình. Khi hai người ngồi cạnh nhau, mọi thứ dường như quay trở về quãng thời gian cấp II năm ấy, cho dù không ai nói gì nhưng bầu không khí vẫn rất tự nhiên, cả hai thu mình vào thế giới nhỏ của riêng họ, không một tai ương nào có thể xen chân vào.

Lâm Phương Cầm phì cười, "Hai cậu trông vẫn y hệt như xưa, có thật là bao nhiêu năm qua hai người chưa từng gặp nhau không đấy?"

Lạp Lệ Sa và Tạ Nhã Nhiên nhìn nhau, "Không có cơ hội gặp".

"Hồi ấy hai cậu thân thiết như người một nhà. Tôi còn nhớ lớp chúng ta có lệ cứ một tháng đổi chỗ một lần, lần đó tình cờ thế nào mà cô chủ nhiệm lại đổi hai cậu thành người đầu sông kẻ cuối sông. Đến trưa cả lớp ai cũng ngủ khò, lúc tôi đi vào chỉ còn mỗi hai cậu là thức, ngóc đầu nhìn nhau chằm chằm qua mấy dãy ghế. Bạn nhìn tôi tôi nhìn bạn, cứ thế nhìn nhau cười tủm tỉm chuyện gì chỉ có hai người biết, đáng yêu kinh khủng. Mấy người còn lại hóa thành sông Thiên Hà của Vương Mẫu nương nương hết. Nói theo ngôn ngữ thời nay là hint bắn tung tóe ra bốn phía".

Lạp Lệ Sa hơi xấu hổ khi nghe bạn nói thế.

Tạ Nhã Nhiên thoải mái đáp, "Chậc, Lâm Phương Cầm, không ngờ còn biết cả cụm từ hint bắn tung tóe ra bốn phía nữa cơ đấy, bắt trend kinh nhỉ".

Lâm Phương Cầm cười đắc ý, "Hẳn rồi, bây giờ trend đổi xoành xoạch theo ngày, nếu không bắt kịp xu hướng thì rất dễ bị đào thải".

Đúng là Lâm Phương Cầm có quyền đắc ý, bởi vì ngoại trừ ba người bọn họ, không còn ai trong lớp hiểu câu đó có nghĩa là gì, tất cả đều cho rằng ý của Lâm Phương Cầm là tình cảm tỏa ra mãnh liệt bốn phía, nhưng nghĩ mãi cũng không thấy tình cảm mãnh liệt chỗ nào.

Cười đùa nói chuyện một lúc thì đến giờ liên hoan, mọi người thanh toán xong xuôi thì rục rịch lên nhà hàng nằm trên tầng 5. KTV quá ồn không thích hợp nói chuyện riêng, ánh mắt của Lạp Lệ Sa và Tạ Nhã Nhiên chạm nhau kha khá lần nhưng vẫn không có cơ hội nói chuyện, thế nên hai người nán lại lùi về sau.

Những người đứng trước chen chúc bước vào thang máy xong, bên trong vẫn còn chứa thêm được một người. Tạ Nhã Nhiên kéo tay Lạp Lệ Sa, nói với lớp: "Các cậu lên trước đi, bọn tôi đi thang bộ".

Cửa thang máy vừa đóng lại, Tạ Nhã Nhiên quay sang hỏi Lạp Lệ Sa, "Cậu có đi không?"

"Hả?"

"Hay là cậu muốn đi liên hoan với lớp? Do tôi thấy nếu không muốn đi thì có đến cũng chỉ tổ phá bầu không khí, nhưng nếu cậu muốn..."

"Không, tôi không muốn".

Lạp Lệ Sa chỉ có thể nói chuyện với Lâm Phương Cầm và hai ba bạn học nữ khác, những người còn lại nếu không làm lố thì cũng thích kèn cựa, so đo hơn thua nhau mọi lúc mọi nơi. Đã sống đến từng tuổi này, quả thật không cần phải cắn răng chịu đựng để đối phó với người khác. Kẹt trong gông cùm xiềng xích của gia đình không có nghĩa là ở những phương diện khác Lạp Lệ Sa cũng mù mờ.

Huống chi, hôm nay cô đến đây vốn chỉ để gặp Tạ Nhã Nhiên.

Mặc dù Tạ Nhã Nhiên trước mặt không giống gì với người trong trí nhớ của cô.

Tạ Nhã Nhiên bật cười, khoác tay Lạp Lệ Sa: "Thế thì đến quán tôi đi. Có thể gọi đồ ăn bên ngoài, hoặc nếm thử bánh sandwich của quán". Cảm giác Lạp Lệ Sa cứng đờ cả người, Tạ Nhã Nhiên lại cười, "Thả lỏng, thả lỏng, sao cậu vẫn y hệt như xưa thế. Bao nhiêu năm không gặp mà cứ như một cô bé".

"Còn cậu thay đổi rất nhiều, suýt chút nữa thì tôi không nhận ra".

"Thế nghĩa là tốt hay xấu?"

"Rất tốt, tỏa sáng rực rỡ".

"Cậu nói thế tôi mới phát hiện cậu cũng thay đổi, bắt đầu biết nói chuyện rồi".

Ánh mắt Lạp Lệ Sa hơi tối đi, "Quả thật lúc trước tôi không biết nói chuyện, những gì tôi nói đều khiến người khác tổn thương".

Tạ Nhã Nhiên không tiếp tục đề tài này, chỉ cười bảo, "Chưa ăn gì mà đã bắt đầu kiểm điểm, có gì cũng để ăn xong hãy nói. Để tôi nhắn cho Lâm Phương Cầm, nói cô ấy biết chúng ta bỏ trốn".

===

Tác giả có điều muốn nói:

Ơ, vậy mà không có cảnh ba người gặp nhau, cuộc gặp này sẽ nằm ở chương sau nha (thật ra chương sau chưa có đâu mấy bạn, tác giả còn kéo tới chương sau nữa) =))

Tôi có đọc những bình luận bảo rằng Phác Lai Lai và Tạ Nhã Nhiên sẽ đến buổi họp lớp, thế là mấy bạn cùng lớp hỏi: "Con gái cậu đấy à?"

Thật xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro