31. Tùy cơ ứng biến
Đê ma ma, rốt cuộc con mụ dở người chết tiệt này từ đâu chui ra vậy? Phải chăng năm cô ta ra đời, trời long đất lở, lũ lụt triền miên?
Mắt bên nào của cô ta nhìn ra quan hệ giữa mình và Lạp Lệ Sa là quan hệ mẹ chồng nàng dâu cơ?
Giang Ngữ Minh mà cũng có cửa sao?!
Lấy Giang Ngữ Minh về, một ngày không mọc mười bảy mười tám cái sừng trên đầu thì quá là phụ lòng mọi người mà.
Đã từng tiếp xúc với rất nhiều kẻ khó ưa, nhưng chưa từng có người nào mới lần đầu gặp mặt đã tương cho một vố đau điếng vào mặt như vậy.
Sa mạc lời. Hạn hán lời.
Nếu không phải vì thoáng thấy khóe miệng của Lạp Lệ Sa hơi nhếch, giống như đang cười trộm thì suýt chút nữa Phác Thái Anh đã chửi um lên.
Cười, cười cái gì mà cười, thù này Phác Thái Anh sẽ nhớ kỹ.
Lạp Lệ Sa vẫn có lương tâm, nhìn Phác Thái Anh như muốn trấn an, lạnh lùng nói với Đặng Nhan Tịch: "Đây là bạn của tôi", sau đó cô Lạp quay đầu lại, ý bảo Phác Thái Anh theo mình đi ra ngoài, thì lại thấy Phác Thái Anh hướng về phía Đặng Nhan Tịch cười tươi như hoa: "Ôi chao, chẳng phải cô giáo Đặng đây sao?"
Nếu không phải vì quá hiểu Phác Thái Anh, Lạp Lệ Sa gần như sẽ tin rằng hai người trước mặt mình quen biết nhau.
"Dạo này cô giáo Đặng bận lắm hay sao mà không thấy ghé chơi, mấy hôm trước ông K vừa mới nhắc đến cô xong. Mọi người đều kháo nhau rằng cô đang lên kế hoạch chuẩn bị bầu bì sinh em bé. Không ngờ hôm nay lại có duyên gặp cô ở đây".
Lửa giận trong bụng Phác Thái Anh càng bùng cháy mạnh mẽ bao nhiêu, thì ngoài mặt lại càng chan hòa rạng rỡ bấy nhiêu.
Mối thù với Lạp Lệ Sa, phụ nữ trả thù mười năm chưa muộn, Phác Thái Anh tạm thời ghi sổ nợ, chờ một ngày đòi luôn cả vốn lẫn lời.
Còn món nợ với Đặng Nhan Tịch á, xin lỗi luôn Phác Thái Anh phải dạy cho cô ta một bài học ngay bây giờ. Tiện thể tính cả nợ cũ của Lạp Lệ Sa và cô giáo Vương vào, cho Đặng Nhan Tịch mát mặt mát mày với đời luôn thể.
Ngay cả Đặng Nhan Tịch cũng bối rối trước vẻ thân thiết xởi lởi của Phác Thái Anh.
"Chúng ta có biết nhau sao? Ông K là ai?"
"Ầyyyy, cô với người ta đã từng đến mức đó mà còn bảo không biết ông K là ai à". Nói đến đây, Phác Thái Anh cố ý hấp háy mắt, nhìn Đặng Nhan Tịch cười ngả ngớn như muốn nhắn nhủ "cô biết mà".
Đặng Nhan Tịch có hiểu gì hay không không quan trọng, mấy đồng nghiệp còn đứng đó của cô ta hiểu là được.
Một người phụ nữ trung niên từ WC đi ra, lúc đầu trông có vẻ rất khẩn trương lục lọi túi xách kiếm đồ, nhưng sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Phác Thái Anh và Đặng Nhan Tịch, lỗ tai bèn dựng đứng cả lên, hết lấy đồ ra rồi lại cho đồ vào. Riêng anh chàng mập mạp vốn đang ngồi ở hàng ghế thứ ba đùng một phát đã thấy xuất hiện lấp ló sau lưng Đặng Nhan Tịch, chỉ còn cách vỏn vẹn có hai bước chân, làm bộ ngó đông ngó tây tìm người.
Tất cả đều là quân cảm tử xông vào tiền tuyến hóng hớt săn tin.
"À mà đúng rồi, thế cô còn nhớ ông Đạo không? Phác Thái Anh cố tình hạ giọng, bước đến bên người Đặng Nhan Tịch, khống chế âm lượng vừa đủ để Đặng Nhan Tịch và nam đồng nghiệp sau lưng cô ta có thể nghe thấy. "Ông ấy không nói với cô rằng lần trước ông ấy đi khám bệnh về thì phát hiện mình bị bệnh giang mai à. Hai người các cô bình thường có đảm bảo an toàn cho nhau không đấy? Nếu không thì tốt nhất nên đi xét nghiệm máu thử đi, phát hiện sớm điều trị sớm".
Đặng Nhan Tịch tái xanh mặt, chỉ vào Phác Thái Anh hét toáng lên: "Cô đang nói cái quái gì vậy? Tôi chẳng biết cô là ai, cũng chẳng biết ông K ông Đạo là tên quái nào! Rốt cuộc cô muốn làm gì, ai xui cô đến đây hãm hại tôi, hả?"
Phác Thái Anh cũng không sửng cồ lên, bình tĩnh lùi lại một bước, đưa tay kháy kháy lỗ tai, ra vẻ không chấp, đáp: "Được được được, không quen thì không quen. Quả thật chúng ta cũng không thân, một năm ngó mặt nhau chắc được dăm ba lần. Tôi chỉ nhắc nhở cô như vậy thôi, coi như hoàn thành xong bổn phận, còn cô muốn làm thế nào thì tùy". Nói rồi Phác Thái Anh quay đầu bảo với Lạp Lệ Sa – người đang sửng sốt tột độ, "Đi thôi, đi thôi. Em nhận nhầm người ấy mà".
Thái độ vô cùng ngông nghênh, quần áo trông cũng rất ăn chơi, tựa như phú nhị đại suốt ngày lên bar lên sàn.
"Đứng lại đó!" Đặng Nhan Tịch hét với theo: "Cô mau nói cho rõ, tại sao lại đặt điều vu khống cho tôi. Lạp Lệ Sa, ý cô là gì, có phải chính cô là người bảo cô ta đến hại em không?" Bấy giờ Đặng Nhan Tịch đã lờ mờ nhớ lại giọng nói này chính là giọng của người xuất hiện trên màn hình điện thoại lúc trưa nay, làm sao còn không đoán ra chuyện gì đang xảy ra nữa.
Phác Thái Anh ngán ngẩm quay đầu lại, chống một tay lên ghế, trông bộ dạng có vẻ lơ đãng nhưng mắt vẫn luôn dán lên người Đặng Nhan Tịch, để ý nhất cử nhất động của cô ta. Chỉ cần Đặng Nhan Tịch sấn tới tấn công, Phác Thái Anh không trừng trị mụ đàn bà này một trận thích đáng thì thề cô không mang họ Phác nữa.
"Không muốn nhận người quen thì thôi, tôi đã nói là tôi nhận sai người rồi cơ mà, sao cứ phải lải nhải thế nhỉ. Cô cũng đâu phải cừu non mới nếm mùi đời, còn tỏ vẻ bạch liên hoa làm gì? Hại cô? Đặt điều? Nực cười. Cô nói thử xem, có phải dạo này sức khỏe của cô giảm sút, thường xuyên mất ngủ, hay cảm thấy bức bối khó chịu, tính tình trở nên nhạy cảm, động một tí là rưng rưng nước mắt? Chưa hết, cô nói tôi nghe có phải bên bẹn của cô có một vết bớt mờ mờ, chỉ khi nào nhìn kỹ mới thấy có đúng không? Tôi bảo này Đặng Nhan Tịch, có chơi có chịu, phát cáu làm gì, sướt mướt làm gì. Khiếp, hở một chút là lại sụt sà sụt sịt thế này thì đố ai mà chịu cho nổi. Thôi được thôi được, tất cả đều là lỗi của tôi, được chưa? Xin lỗi cô, việc này là do tôi sai".
Phác Thái Anh còn quay ra chắp tay tỏ ý xin lỗi với các đồng nghiệp đang đứng gần đó hóng kịch hay, "Mọi người ơi, xem như nãy giờ chưa xảy ra chuyện gì giúp tôi nhé. Do mắt tôi kém nên nhận sai người thôi, làm phiền mọi người quá. Rất xin lỗi".
Những thầy cô giáo đó giống như được giải huyệt, bắt đầu xôn xao:
"Tan ca tan ca".
"Về thôi, con gái tôi đang đợi ở nhà".
"Phải rồi, tôi cũng có hẹn cày game Vương Giả với bạn".
Từng người một lần lượt lên tiếng, cứ y như thật.
Đặng Nhan Tịch làm sao dễ dàng bỏ qua như vậy. Ả ta điên tiết, gấp gáp muốn đuổi theo giữ Phác Thái Anh lại nói cho ra ngô ra khoai.
Phác Thái Anh dễ gì lại để cho Đặng Nhan Tịch được toại nguyện. Cô nhanh nhẹn lôi ghế ngáng đường Đặng Nhan Tịch, kéo Lạp Lệ Sa chạy biến, không quên đóng cửa phòng lại.
Cô giáo Vương đứng gần cửa thấy Phác Thái Anh chạy ra bèn giơ ngón cái tán thưởng. Chương trình truyền hình thực tế ngẫu hứng ban nãy đã vẽ ra một chân trời mới cho cô.
Quả là mở mang tầm mắt.
Ở ác gặp ác.
À không.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát.
So sánh với cô gái xinh đẹp được thần linh phái xuống thay trời hành đạo, cô giáo Vương tự thấy mình còn quá yếu đuối.
Dẫu vậy, cô giáo Vương vẫn vô cùng nghĩa khí, chặn Đặng Nhan Tịch đang muốn nhào ra khỏi cửa đuổi theo Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh, "Cô giáo Đặng, hành lang rất trơn, đi đứng cẩn thận".
Phác Thái Anh kéo tay Lạp Lệ Sa chạy đến thang máy, thấy thang còn đang dừng ở tầng 20, cô không chút do dự đẩy mạnh cửa thang bộ cứu hỏa, dẫn Lạp Lệ Sa xuống.
Cơ sở giáo dục này nằm ở tầng bốn, chờ tới khi xuống được bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Lạp Lệ Sa túm chặt cánh tay Phác Thái Anh, thở hổn hển, "Chạy hết nổi rồi chạy hết nổi rồi. Chắc cô ta không đuổi theo được tới đây đâu".
Phác Thái Anh thở dốc, vừa cười vừa giật nhẹ tay của Lạp Lệ Sa, "Cố thêm vài bước nữa nào, lên được xe mới an toàn". Nói rồi cô cầm lấy giỏ xách của Lạp Lệ Sa, vòng tay để lên hông dìu giáo sư Lạp đi.
Sau khi ngồi yên vị trên xe, Lạp Lệ Sa đặt tay lên ngực, nói không ra hơi: "Chết mất".
Từ lúc Phác Thái Anh mở miệng chào hỏi Đặng Nhan Tịch cho đến khi kéo tay mình chạy trốn, Lạp Lệ Sa vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô Lạp vốn tưởng rằng con bé sẽ mất kiên nhẫn nhào đến đánh người hoặc đứng cãi nhau chan chát nên đã chuẩn bị tư tưởng phải đứng ra can ngăn.
Nào ngờ Phác Thái Anh tung chiêu quá độc.
Thánh thần thiên địa ơi.
Cứ tưởng việc gán mác lang chạ cho Đặng Nhan Tịch đã là kinh lắm rồi, đằng này còn hô hoán lên để mọi người đều nghĩ rằng Đặng Nhan Tịch bị bệnh giang mai.
Thật là... Thật là...
Lúc này hai má Lạp Lệ Sa đỏ bừng, lồng ngực phập phồng liên tục thở dốc.
Mới vừa hoàn thành mỹ mãn một màn kịch hay, tính sổ xong mụ đàn bà mất nết, lại còn chạy một chặng đường dài, Phác Thái Anh vốn đang cực kỳ hưng phấn đột nhiên hiểu được vì sao vận động viên quyền anh, đua xe hay chiến binh sau khi đấu đá xong đều thích ôm ghì lấy ai đó rồi hôn thật sâu, giống như từng đợt sóng lòng đang nhộn nhạo bên trong cô vậy.
Phác Thái Anh hơi nghiêng người, liếm liếm môi để kiềm chế cảm xúc đang dâng trào. Lấy hai chai nước khoáng Fiji bên hông cửa, Phác Thái Anh mở nắp một chai rồi đưa qua.
"Thể lực của cô thế này không ổn rồi giáo sư Lạp, phải tập luyện thêm đi thôi".
Lạp Lệ Sa nhận lấy chai nước rồi uống một ngụm to, dòng nước mát lành trôi tuột xuống bụng khiến cô dần bình tĩnh lại sau những cảm xúc hoảng sợ cũng như hưng phấn hỗn loạn nãy giờ.
Trong lúc Lạp Lệ Sa còn đang ngây người, Phác Thái Anh rút chai nước từ tay Lạp uống một hớp, sau đó lại trả về.
"Em có một chai riêng cơ mà, sao lại phải uống chai của cô?"
Để chai nước chưa khui về chỗ cũ, Phác Thái Anh nói: "Nếu uống không hết thì chẳng phải quá lãng phí sao ạ, một chai vừa vặn cho hai người uống chung. Nước là tài nguyên vô cùng quý giá, chúng ta phải biết tiết kiệm".
Lạp Lệ Sa liếc Phác Thái Anh một cái, "Uống không hết có thể đem về nhà, tôi đây phải uống sạch một mình một chai".
Nói đến đây, Lạp Lệ Sa cũng tự thấy khôi hài, liền khẽ bật cười.
Phác Thái Anh cũng cười.
"Giáo sư Lạp, nếu cô cứ đáng yêu như vậy, em sợ là mình sẽ đánh ực cô vào bụng như chai nước này mất thôi".
Một câu bông đùa đổi lấy một cái lườm hơi dỗi của Lạp Lệ Sa, nhìn ánh mắt đong đưa hàm ý trách móc nhẹ nhàng, trong lòng Phác Thái Anh có chút ngứa ngáy.
Cảm giác chạm vào môi Lạp Lệ Sa lần trước vẫn còn quanh quẩn, trực giác mách bảo Phác Thái Anh rằng nếu tiến lên hôn giáo sư Lạp, chưa chắc cô ấy sẽ không chấp nhận. Nhưng mà làm như vậy lại không khác cháy nhà đi hôi của là bao, lợi dụng ơn nghĩa bắt người khác báo đáp.
Nếu có thể ở bên giáo sư Lạp, Phác Thái Anh mong rằng cả hai sẽ có một khởi đầu thật đẹp.
Kể từ lúc thảo luận với Vương Bao Bao để tìm hiểu danh tính của Đặng Nhan Tịch cũng như khám phá những chuyện đã xảy ra trước đây, trong lòng Phác Thái Anh chưa từng vơi đi cảm giác chua xót, chỉ muốn có thể đối xử với người phụ nữ ngồi cạnh mình tốt thêm được chút nào hay chút nấy.
Đã từng ấp ủ một ý định be bé rằng phải dày vò trả đũa Lạp Lệ Sa, bây giờ Phác Thái Anh chỉ biết tự trách mình.
"Em xin lỗi". Phác Thái Anh buột miệng thốt lên.
Lạp Lệ Sa khó hiểu nhìn Phác Thái Anh. Cô nghĩ rằng Phác Thái Anh đang ám chỉ vụ việc vừa rồi sẽ đem đến rắc rối cho cô.
"Không có gì, không cần lo việc này sẽ ảnh hưởng đến cô. Nếu lần sau chỗ này có mời cô đến tập huấn cho nhân viên tiếp thì cô cũng không đi".
Nhớ lại chuyện ban nãy, Lạp Lệ Sa vẫn cảm thấy không thể tin nổi, "Nhưng mà đúng là em làm cô giật hết cả mình, diễn cứ y như thật. Cô thấy đa số những đồng nghiệp của Đặng Nhan Tịch cố ý nán lại đó nghe ngóng đều tin sái cổ, cho dù không tin cũng sẽ truyền tai nhau vụ này".
"Vậy không phải vừa khéo sao, cho con mụ đó cầu được ước thấy".
"Nhưng liệu nó có ảnh hưởng đến công việc hiện tại của cô ta không?"
Nghe Lạp Lệ Sa ngập ngừng hỏi, bao nhiêu cảm giác cảm thông, tự trách, chua xót gì gì đó của Phác Thái Anh đều tung cánh mà bay. "Cô lo lắng cho cô ta sao?"
"Không phải, chỉ là cô..."
Khuôn mặt Phác Thái Anh tối sầm. Gặp chuyện bất bình vội vàng ra tay nghĩa hiệp, kết quả người mình thích không ghi nhận công lao, khen mình một câu thì thôi; đằng này còn lo lắng cho phe địch.
Không phải Lạp Lệ Sa không nhận ra tâm trạng Phác Thái Anh xuống dốc không phanh, cô giải thích: "Cô chỉ hơi băn khoăn vậy thôi, em đừng để bụng".
"Vâng". Phác Thái Anh ủ rũ đáp.
Nói thì nói vậy, nhưng làm được chuyện mà bản thân vô cùng tự hào xong, người mình thích lại không hề tỏ vẻ vui mừng thì bố ai mà phấn khởi cho được.
"Phác Lai Lai".
"Hưm..."
"Phác Lai Lai".
Phác Thái Anh không ra trả lời, cảm giác như vừa bị vỡ mộng.
Nếu là người khác, Phác Thái Anh sẽ chẳng buồn quan tâm, cùng lắm là rút kinh nghiệm từ bài học lần này, về sau không thèm ra mặt bênh vực cho ai nữa. Giữ thái độ lịch sự đối với cô không phải là việc khó. Cô có thể đóng kịch trước mặt Đặng Nhan Tịch, thì cũng có thể đóng kịch với mọi người.
Nhưng đây là Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh không muốn vờ như không có chuyện gì, song cô cũng biết là mình không thật sự có ý trách giáo sư Lạp.
Cảm giác so bì cùng cơn giận khó hiểu kéo đến cùng một lúc khiến Phác Thái Anh không biết phải nói gì.
Lạp Lệ Sa giật nhẹ áo của người bên cạnh.
Phác Thái Anh quay đầu nhìn sang chỗ khác.
"Này, Phác Lai Lai". Lạp Lệ Sa gọi tên Phác Thái Anh, giơ tay xoay đầu cô gái bướng bỉnh về phía mình.
Bốn mắt chạm nhau.
Giây tiếp theo, đôi môi mềm mại áp lên má Phác Thái Anh.
"Cô không trách gì em cả, cảm..."
Không chờ Lạp Lệ Sa nói cảm ơn xong, Phác Thái Anh đã dán môi mình lên môi của Lạp Lệ Sa.
===
Tác giả có điều muốn nói:
Phác Thái Anh phải xử lý như thế nào? Đó là điều mà tôi đã nghĩ suốt một ngày một đêm. Chửi bới chẳng có ích gì, nếu có lỡ đụng người như vậy thì thật sự chỉ biết khóc mà thôi, hoặc cùng lắm là động tay động chân một tí (thường chỉ dám tưởng tượng trong đầu rằng đã oánh cho đối phương một trận tơi bời cho hả giận ). Cuối cùng tôi thấy nên làm gì để cho mọi người phải khinh bỉ Đặng Nhan Tịch thì sẽ ok hơn.
Còn về chuyện hôn, nụ hôn đó hoàn toàn tình cờ, không có chuyện sắp đặt trước. Nếu giáo sư Lạp muốn hôn, tác giả cũng hết cách.
Thọ Đầu: Ghen tỵ. Chỉ vào mặt đối thủ.gif
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro